Tôi giật mình nhìn đồng hồ. Đã hơn 9h sáng mà Thiên vẫn chưa đến. Ngày thường có hắn làm “gà trống báo thức”, hôm nay hắn không đến tôi lại ngủ quên mất. Tôi lò dò xuống nhà. Anh Hai đang ngồi với cái laptop ở phòng khách. - Hai, hôm nay Hai không đi chơi à? - Không, chị mày đi chơi với bạn rồi. - Há há bị ghệ bỏ rơi, lêu lêu.... - Thằng Thiên của mày đâu? Mọi ngày mới sáng sớm đã mò tới rồi cơ mà? - Em xuống hỏi Hai đây. Hắn chưa đến à? - Chưa. Tao đói quá, đi ăn đi. Chắc hôm nay nó bận gì đó. Mày đi với tao đi. Tôi nhìn anh tôi đầy nghi hoặc: - Hai lại hết tiền đúng không? - Còn nhé! Được khoảng 5k. Thôi thì hôm nay khao anh đi em gái. - Biết ngay. Có bao giờ Hai rủ em đi ăn đàng hoàng đâu, mà lần nào đi cũng là em trả tiền. Anh Hai nịnh: - Em gái anh là nhất ý! Anh tôi, phải nói thuộc hàng cao nhân, chuyên bắt nạt em gái. Hôm nay Thiên biến mất không nói một lời. Tôi cũng muốn đợi hắn, nhưng anh Hai cứ nằng nặc đòi “đưa” tôi đi ăn. Thôi thì nhắn lại cho hắn một tin nhắn rồi đi vậy. Mãi chiều, Thiên mới gọi cho tôi. Hắn áy náy: - Lúc sáng tao có việc gấp, xin lỗi đã để mày đợi. - Việc gì cũng nhắn tao một tiếng chứ. - Xin lỗi tao gấp quá. - Thôi bỏ đi. Ăn uống gì chưa? - Chưa. - Qua đây, ba mẹ tao bảo mày đến ăn cùng. Hôm nay mẹ tao nấu món mày thích. - Ừ... OK... đợi tao 20 phút. - 20 phút? Mày làm gì từ đó qua đây tận 20 phút? Thiên đáp gọn lỏn: - Make up. Make up đâu không thấy, chỉ thấy hắn sang với bộ dạng khá luộm thuộm. Áo hơi dính bẩn, tay trái lại bị thương. Tôi hỏi, hắn bảo té xe. Tôi mắng: “Cái đồ bất cẩn!”, hắn chỉ gãi đầu cười hề hề, bộ dạng đáng yêu đến mức tôi chỉ muốn cắn cho một phát. Nhưng tôi chưa kịp cắn thì hắn đã bị con Pig yêu dấu của hắn cắn. Hôm sau hắn lại gặp tôi với vết thương khác ở chân và tay phải. Tôi lo lắng: - Mày có tiêm ngừa không? - Pig tiêm rồi nên tao không cần tiêm. - Sao dạo này mày xui vậy? - Ừ. - “Ừ” là sao? - Là xui. - Có chuyện gì sao? Nhìn mày hốc hác quá.Thiên tránh ánh mắt tôi, cười gượng: - Tao không sao. Nhớ mày quá không ngủ được nên mới như vậy. Tôi bật cười: - Dạo này mày lãng mạn quá ha. - Tao nói, vì sợ ngày mai không còn cơ hội nói. - Ý mày là.... - Không, một câu danh ngôn tao vừa đọc được thôi. Linh cảm chuyện không hay, tôi dò hỏi: - Mày có gì giấu tao à? - Không, có gì đâu. - Thiên, nói với tao đi. - Không có gì mà. - Thiên à, có gì chúng ta phải cùng giải quyết chứ. Hắn ôm tôi từ phía sau, cằm tựa lên vai tôi. Có một nỗi lo, nỗi buồn nào đó mà tôi đã thật sự cảm nhận được từ hắn. Chẳng lẽ...? Suốt hai hôm sau Thiên đến với tôi rất lâu, có khi ở nhà tôi ăn cơm trưa luôn chứ không về nhà sau hai, ba tiếng như quy tắc thường lệ của ba mẹ được kiểm soát bởi quản gia nhà hắn. Mãi đến hôm thứ ba thì hắn vắng mặt. Tôi gọi thì không liên lạc được, nhắn tin không trả lời. Chẳng lẽ có chuyện gì thật? Tôi đánh liều vác mặt sang nhà hắn. Tôi vờ chạy xe ngang, đến trước cửa thì giảm tốc độ, kín đáo đưa mắt nhìn. Quả thật đã có chuyện gì đó. Bên ngoài có vài anh áo đen đứng gác, bên trong cũng vậy. Cửa sổ phòng hắn ngày thường hay mở hôm nay lại đóng kín, phủ rèm. Trong sân lại có chiếc xe hơi lạ. Trời ạ, chuyện gì đây? Không biết làm sao cho đúng, tôi chạy về hỏi ý kiến anh Hai, nhưng anh Hai lại đi vắng. Tôi nhắn tin cho anh vài dòng, rồi như linh cảm không thể đợi thêm giây phút nào nữa, tôi gọi tụi bạn, lập tức đến nhà Thiên. Có lẽ đúng như tôi dự đoán, mấy hôm nay Thiên bị giam lỏng trong nhà. Để đến gặp tôi hắn phải leo qua cửa sổ và xuống đất bằng cái cây cao sát cửa kia. Đó cũng là lí do người hắn đầy vết thương, áo quần thì lấm lem bùn đất. Lúc chúng tôi đến căn nhà có vẻ ồn ào hơn. Nói “đến” cho oai chứ thật ra cả bọn chỉ dám dựng xe bên kia đường, vờ trò chuyện nhưng lòng thì hồi hộp nhìn sang. Trong nhà, một người đàn ông cao lớn bước ra, trông có vẻ “Tây“. Ông nói gì đó với người áo đen, rồi tự mình mở cửa xe, đứng chờ. Một nhóm áo đen khác đang xô đẩy phía trong, lát sau đẩy một thằng nhóc đến chỗ chiếc xe. Thằng nhóc ấy, hình như là Thiên. Hắn vùng vẫy quyết liệt, la hét gì đó với nhóm người xung quanh. Người đàn ông cao lớn đứng cạnh chiếc xe lúc nãy giờ cũng vào cuộc. Ông điềm đạm nói gì đó với Thiên, nhưng Thiên thì phản ứng mạnh vô cùng. Nhìn hắn bị người ta đày đọa, nhìn hắn đau khổ đến điên cuồng, lòng tôi như bị ai xé. Tụi bạn có lẽ hiểu tôi, sợ tôi manh động nên khẽ vỗ vai tôi. Nhưng cái hành động an ủi của tụi nó vẫn không giúp tôi bình tĩnh được khi người đàn ông cao lớn giơ tay đánh Thiên. Tôi nhào ra khỏi vỉa hè. Đúng lúc ấy Thiên chợt đưa mắt ra. Thấy tôi, hắn nhíu mày, ý bảo tôi đi đi, đừng lại đây, nguy hiểm. Nhưng lòng tôi thì nóng như lửa đốt, cứ chần chừ mãi. Trong nhà, một tên áo đen theo ánh mắt Thiên nhìn ra, bắt gặp tôi. Duy Nguyên nhanh chóng kéo tôi vào, diễn như chúng tôi đang đùa giỡn với nhau. Nhưng hành động nhanh trí của đám bạn tôi vẫn không qua mặt được người đàn ông kia. Ông ấy khoác tay, lập tức bốn tên vệ sĩ ra cổng, tiến đến chúng tôi. Mặc cho tụi bạn ra sức diễn kịch, ra sức che chở cho tôi, tôi vẫn bị họ tìm ra. Một tên nhẹ nhàng: - Ông chủ muốn gặp cô bé. Tuấn “cún” giả vờ: - Chúng tôi không quen các người. Chúng tôi đang đợi người thân. Tên vệ sĩ kéo tay tôi: - Chúng tôi cần cô bé này. - Buông bạn tôi ra! - Nhi la, rồi xông vào giằng co với tên vệ sĩ. Sức của nó thì thấm tháp gì với những tên này, nhưng độ liều thì nó chẳng thua ai. Cả đám con trai cũng vào cuộc, tôi bị lôi kéo nhưng không còn cảm giác, lúc này tôi chỉ lo cho Thiên. - Buông họ ra! Tên áo đen dừng tay, lễ phép: - Nhưng ông chủ bảo... - Tôi bảo buông ra. Nói rồi Thiên chạy đến, dang tay che cả bọn. Có lẽ thấy bọn tôi gặp nguy hắn đã dùng hết sức thoát ra, chiếc áo sơ mi khoác ngoài xốc xếch còn bị đứt vài nút. Tôi nép người sau lưng Thiên, cảm nhận rõ hơi thở hừng hực của hắn. Người đàn ông trong nhà bước ra, cất giọng lạnh như băng: - Thiên, con trở vào ngay! - Không. Con không đi. - Thiên à, sao con cứng đầu vậy hả? Ba mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. - Ép buộc con là tốt cho con sao? - Thiên! Con đừng để ba nói ra mọi chuyện. Nếu không, không chỉ con mà bạn con cũng sẽ không vui đâu. Thiên đứng sát vào bọn tôi, kín đáo ra hiệu bảo bọn tôi đi. Duy Nguyên nhìn hắn, hơi chần chừ. Hắn lại ra hiệu một lần nữa. Đến lúc này Duy Nguyên và Tuấn “cún” đành kéo tôi đi. Nhưng như có một sức mạnh vô hình nào đó, tôi giật tay ra khỏi bọn nó, đứng yên sau lưng Vỹ Thiên. Người đàn ông cao lớn - ba hắn, nhanh chóng bắt hắn trở vào nhà. Tôi theo phản xạ nắm lấy tay hắn, nhưng ba hắn mạnh hơn, kéo hắn khỏi tôi. Tôi đứng im nhìn hắn lên xe. Mấy cái va li to đùng được xếp lên sau. Chiếc xe ra khỏi cổng, tôi vẫn thất thần nhìn theo. Vỹ Thiên quay người lại nhìn tôi qua kính xe. Ánh mắt đau khổ và bất lực của hắn như nhát dao đâm vào tim tôi. Những giọt nước mặn chát thấm vào môi của cả tôi và hắn. Chúng tôi, thật sự phải chia xa sao?