Tuyết trong tim
Chương 12
Kể từ lần cuối cùng nói chuyện với nhau vào tối hôm ấy, Vi Vi không còn gặp lại Trình Phong nữa. Hắn không chủ động liên lạc với cô, cô cũng chẳng tới tìm hắn. Vấn đề giữa cô và Thiên Vũ đã được giải quyết, vở kịch của bọn họ cũng theo đó mà hạ màn, dường như cô với Trình Phong chẳng còn mối liên hệ ràng buộc nào để gặp gỡ nữa.
Đó coi như là điều tất yếu sẽ xảy ra, một chuyện hiển nhiên không đáng bận tâm, nhưng sao lại khiến cô cảm thấy khó chịu. Có hay chăng những gì đã trở thành thói quen, một khi đột nhiên mất đi đều khiến con người ta cảm thấy hụt hẫng như thế?
Phải rồi, chỉ là một thói quen mà thôi, thói quen có ai đó bên cạnh mỗi buổi tối rảnh rỗi, thói quen có bàn tay ấm áp nắm lấy không chút ngại ngùng, thói quen đọc cảm xúc trên khuôn mặt tưởng chừng như đã vô cảm để rồi thích thú trông thấy một nụ cười hiếm hoi. Tất cả chỉ là thói quen, những thói quen có tầm ảnh hưởng thật đáng sợ.
Cuộc sống của cô lại trở về quỹ đạo thường ngày, phẳng lặng và đơn điệu, ngoại trừ một vài rắc rối do kẻ thích gây phiền phức nào đó mang đến. Tất nhiên, với những hành động dụng công vô ích của cái kẻ nhàn rỗi này, Vi Vi chỉ có một phản ứng duy nhất: quay đầu làm ngơ, thản nhiên mặc kệ, tới nửa con mắt cũng chẳng thèm liếc lấy một cái. Thế nhưng, sự kiên trì và mặt dày của hắn cũng thật khiến cô phải bội phục.
Bên cạnh đó, tâm hồn an tĩnh của Vi Vi cũng bị xáo trộn bởi một điều lạ thường khác: dường như có một đôi mắt luôn núp trong bóng tối, từng bước, từng bước quan sát cô, rất mơ hồ và bí ẩn. Đôi lúc, Vi Vi hoài nghi có phải mình thật sự đã bị hoang tưởng? Cảm giác ấy xuất hiện chập chờn không xác định, lúc có lúc không, còn kẻ theo dõi thì tuyệt nhiên chưa một lần bị phát hiện.
Buổi sáng khi ở trong hội chợ, cảm giác quen thuộc lại bất chợt ùa về. Vi Vi đứng trước gian hàng lưu niệm, cầm lên một quả cầu thủy tinh trong suốt say sưa ngắm nghía. Đột ngột, ánh mắt cô đảo nhanh về khu hàng quần áo đằng sau, một bóng đen tức khắc biến mất nơi ấy. Đặt quả cầu trở lại vị trí cũ, Vi Vi thong thả tiến về phía chiếc Ferrari đỗ bên lề đường, ung dung rút ra một thỏi son bóng. Vừa tô vẽ, cô vừa không ngừng điều chính gương chiếu hậu hướng đến những góc khuất phía sau, chăm chú quan sát.
Tận lúc lái xe tới phòng thí nghiệm của sư phụ, cô vẫn không hề phát hiện ra điều gì bất thường, ngoài dự đoán, một chiếc xe bám theo cũng chẳng thấy. Dường như kẻ đó đã hoàn toàn biến mất, hoặc là điều cô vừa trông thấy chỉ là ảo giác nhất thời. Phải chăng gần đây cô đã lo lắng và tưởng tượng quá nhiều? Sau này cần bớt đọc truyện trinh thám đi mới được.
Sư phụ của Vi Vi là người thích làm việc theo cảm hứng. Một thứ đồ mới lạ hay một ý tưởng độc đáo, chỉ cần thấy thú vị là ông có thể hăng say làm việc thâu đêm suốt sáng, quên ngủ không quên ăn. Trái lại, những thứ vô vị nhàm chán thì ông sẽ không do dự mà quẳng ngay vào chiếc hộp lãng quên trong kí ức, đợi khi nào hứng thú bất chợt thức tỉnh thì sẽ mở ra một lần nữa.
Vì vậy, mấy ngày đầu cầm trong tay khẩu súng trộm được từ mafia, sư phụ vô cùng hào hứng mà tháo tung nó ra nghiên cứu. Sau đó, ông lại cùng đồng nghiệp miệt mài với dự án khoa học mới, khẩu súng cứ thế mà bị nhét vào một ngăn khóa an toàn, bẵng đi một thời gian không được động tới. Đến bây giờ, khi dự án kia đã hoàn thành, ông lại lôi khẩu súng mini ấy ra xem xét thêm lần nữa, thế nhưng, Vi Vi lại bất ngờ thông báo sẽ mang nó trả về cho chủ cũ.
Điều đó khiến sư phụ rất ngạc nhiên, mọi lần cô đều đợi ông nghiên cứu xong mới đem trả, không hiểu sao lần này lại gấp gáp thế. Dù chưa biết rõ nguyên nhân nhưng mỗi ngày đều nghe cô léo nhéo thúc giục bên tai, sư phụ cũng cảm thấy phiền, đành nghiến răng nghiến lợi mà lắp lại khẩu súng, đưa cô đem trả.
Vi Vi cũng không hiểu tại sao mình lại hấp tấp vội vàng đến vậy, là muốn mau chóng kết thúc chuyện này, hay còn vì nguyên nhân nào khác? Cảm xúc phức tạp trong đầu, cô cũng chẳng muốn bỏ công ngồi phân tích, cứ mặc cho nó trôi nổi mơ hồ như thế, không biết rằng có một thứ tình cảm ngủ, quên đang lặng lẽ chờ đợi điều gì đó đủ mạnh mẽ, đủ đả kích để có thể đánh thức nó.
***
Vi Vi là người coi trọng chữ “tín”. Ngay ngày hôm sau, cô đã lập tức muốn đến gặp Trình Phong để trả lại khẩu súng từng đánh cắp kia. Thế nhưng, điện thoại không gọi được, ở công ty cũng không thấy bóng dáng, cô chẳng còn cách nào khác, đành trực tiếp đến thẳng tòa nhà gần Đại lộ số 2 – địa bàn của Black World.
Lần này tới với mục đích chính đáng, Vi Vi không cần thập thò lén lút như mấy đêm trước nữa mà cứ thế đàng hoàng xông vào, trong lòng cũng có chút lo lắng. Nhưng thật kì quặc, mấy tên áo đen lảng vảng trong đó, vô tình trông thấy cô cũng chẳng hề ngạc nhiên hay nghi hoặc, chỉ giương mắt hiếu kì một lúc rồi tự động quay đi theo kiểu “ta đây không thèm để ý”, dường như cô có vào khiêng hết đồ quý giá trong nhà ra, bọn chúng cũng sẽ không chút phản đối.
Đang lúc sờ trán không hiểu ra sao, Vi Vi chợt trông thấy một khuôn mặt quen quen phía trước, chính là một trong ba tên từng đánh nhau với cô vào đêm đó. Mắt đối mắt kinh ngạc nhìn trong hai giây, tới giây tiếp theo, kẻ đó cắm đầu chạy trối chết, vẻ mặt như gặp quỷ.
Vi Vi sững sờ trong chốc lát rồi lập tức đuổi theo, miệng hét lớn:
- Đứng lại! Đứng lại cho tôi!
Dưới con mắt tò mò của những kẻ khác, cả hai cứ thế chơi trò mèo đuổi chuột, vòng vèo chạy loạn một hồi. Tới khi tên kia vì quá hoảng hốt mà bất cẩn trượt chân vấp ngã, Vi Vi mới tóm được tay hắn, hất hàm hỏi:
- Nói nhanh! Tại sao lại bỏ chạy?
Tên đó dùng sức giật tay cô ra, vẻ mặt thống khổ:
- Này này.... Đừng có động vào người tôi. Mau thả tôi ra. Tôi còn chưa muốn chết đâu.
Vi Vi nghe vậy thì trợn tròn mắt, càng dùng sức nắm chặt tay áo hắn:
- Tôi không mắc bệnh truyền nhiễm, anh sợ cái gì chứ?
- Sợ? Tôi mà phải sợ cô sao? – Tên kia ngừng giãy giụa, vênh mặt đáp – Nếu không phải đại ca ra lệnh: Không ai được động vào cô, tôi đã chẳng phải làm thế này.
Sau đấy là một bộ dáng rất bi phẫn:
- Lần trước gây sự là tôi không đúng. Bây giờ muốn đánh muốn giết tùy cô, trả thù nhanh rồi mau buông tha cho tôi. Chẳng thà bị cô hành hạ một lúc còn hơn là mang tội danh trái lệnh ông trùm. Hậu quả thế nào, cô không tưởng tượng nổi đâu.
Nhìn vẻ mặt như dũng sĩ sắp sửa hi sinh của hắn, Vi Vi có phần dở khóc dở cười. Hóa ra, mệnh lệnh của Mặt Nạ Bạc là nguyên nhân cho phản ứng kì quặc của mấy tên mafia ngoài kia, đúng là rất có lợi với cô. Thành ý này của hắn thật không tồi.
Thế nhưng, câu đó rõ ràng phải hiểu theo nghĩa bóng, vậy mà cái kẻ trước mặt cô đây lại hoàn toàn suy theo nghĩa đen, thực sự quá ngu ngốc. Vi Vi nghĩ vậy thì không nhịn được mà phá lên cười:
- Ha ha.... Thì ra anh bỏ chạy là vì không muốn “động” vào tôi hay bị tôi “động” vào. Tư duy thật quá phong phú đi....
Vẻ mặt tên kia càng thêm quẫn bách, hậm hực nhìn cô, tức giận không nói thành lời.
Vi Vi cố gắng kìm lại nụ cười, thả tay áo hắn ra, tỏ vẻ vô cùng nhân đạo:
- Yên tâm, kẻ tiểu nhân mới có suy nghĩ tiểu nhân, tôi đương nhiên không thuộc vào dạng đó. Do vậy, tôi sẽ không vì một lời nói mà thừa cơ trả thù anh. Thực tế....
Giọng nói bất chợt ngừng lại. Vi Vi há hốc mồm nhìn người vừa xuất hiện tại khúc rẽ hành lang, giật mình kêu lên:
- Tử Lâm? Sao anh lại ở đây?
Nhắc tới người này, Vi Vi không thể không than thở cho tình cảnh “trong cái khó ló cái ngu” của mình.
Vào cái hôm cô oan uổng bị bắt tới nhà Tử Lâm, để nhanh chóng thuận lợi trở về, Vi Vi có đả kích hắn vài câu, còn đưa ra một lời khuyên tự cho là rất khôn ngoan hợp lý. Mấy ngày sau đó không gặp lại, Vi Vi dần cảm thấy an tâm, đem cuộc đối thoại ngớ ngẩn hôm ấy đi quên sạch. Lời tuyên bố của Tử Lâm, cô cho rằng chỉ là nổi hứng nhất thời, cũng không nghĩ là thật, lại chẳng ngờ hắn thực sự làm theo, còn kiên quyết và dai dẳng như thế, thật khiến kẻ khác phải dở khóc dở cười.
“Mua dây buộc mình”, Vi Vi hối hận rồi.
Thời gian gần đây, Vi Vi xoay người lao vào công cuộc chạy trốn tình yêu vĩ đại. Tử Lâm chẳng có việc gì cũng quanh quẩn bên cô, rất chuyên nghiệp mà tung ra các chiêu thức dụ dỗ con gái nhà lành. Những tin nhắn quan tâm, những lời mời thú vị, những món quà đắt tiền và những cử chỉ ân cần, tất cả đều được hắn vận dụng triệt để không sót thứ nào.
Nụ cười rạng ngời như nắng, lời nói ngọt ngào như mật, kết hợp với sự am hiểu tâm lý phụ nữ khiến Tử Lâm không khó để trở thành chàng trai lý tưởng trong mắt các cô nàng. Nếu không phải sớm đã nhìn thấu thủ đoạn và mục đích thật sự của hắn, có lẽ Vi Vi cũng giống như bao cô gái mơ mộng khác, ngoan ngoãn biến thành con cá nằm trong lưới chờ được đặt lên thớt.
Cô là người nghiêm túc trong chuyện tình cảm, đương nhiên sẽ không chấp thuận sự theo đuổi có mục đích không chính đáng này. Vì vậy, chàng trai ga – lăng lịch thiệp trong mắt các người đẹp, qua cái nhìn của Vi Vi lại trở thành một tên phiền phức chính hiệu.
Kể từ khi chiến dịch theo đuổi của Tử Lâm bắt đầu, ngày nào cô cũng nhận được một bó hoa hồng rực rỡ trang trọng gói trong giấy kính. Không thể trả lại cho người giao hàng, Vi Vi đành nhận lấy, khéo léo mang cắm vào lọ. Rồi ba lọ hoa trong nhà cũng được trưng dụng hết, chẳng còn chỗ để mà cắm nữa, cô đành bứt từng cánh hoa thả vào bồn, hoan hỉ đem ra làm nước tắm.
Cả tuần đó, Vi Vi bơi trong cánh hoa hồng, lòng tự hỏi: có phải nhà hắn trồng hoa bị ế, không bán được hàng nên đành tự mình đem đi tiêu thụ? Nhưng dù thế nào, cô cũng không muốn tiếp tục lãng phí hoa cỏ thiên nhiên nữa, vậy là gửi cho Tử Lâm một hình ảnh: chàng trai cầm bó hồng nhung tặng cho cô gái, bên cạnh mũi tên là những cánh hoa rơi lả tả cùng hai nửa trái tim tan vỡ.
Quả nhiên, sau đó không thấy hoa gửi tới.
Với những hành động quan tâm săn sóc của Tử Lâm, người khác có thể cảm thấy may mắn, nhưng với Vi Vi chỉ toàn là rắc rối. Mỗi lần cô từ chối thẳng thừng, hắn đều cười cười cho qua rồi mọi chuyện vẫn diễn ra như chưa có gì thay đổi. Tính cách hắn thế nào, cô cũng hiểu được vài phần, vậy nên không dám nói những lời khiến hắn mất mặt, chỉ có thể tự động hình thành phản xạ có điều kiện: trông thấy Tử Lâm, quay người mất dạng.
Nhưng lúc này đây, sự kinh ngạc chiếm trọn tâm trí làm Vi Vi nhất thời quên mất phản ứng quen thuộc ấy, trân trân nhìn theo bóng hắn đang tiến dần về phía mình. Kẻ đứng cạnh nhận ra người tới là ai thì tiến lên hai bước, nghiêm cẩn cúi đầu:
- Đại ca. – rồi liếc về phía cô đầy nghi hoặc.
Vi Vi sững người trong chốc lát, đầu óc như vừa được khai sáng, giật mình hiểu ra vài điều.
Thật không ngờ, Tử Lâm cũng là một tên mafia, còn là thành viên của Black World, vậy chẳng phải là đàn em của Trình Phong? Có lẽ đây là lí do mà thái độ của hắn với Trình Phong luôn chứa một phần nể trọng. Hắn cũng biết được khuôn mặt thật của Mặt Nạ Bạc, hẳn địa vị trong Black World không phải là nhỏ.
Tuy nhiên, hắn không ngần ngại mà phơi bày sự đố kị của mình, đối với trùm mafia thì đây chẳng phải là sự đe dọa rất lớn sao? Thế nhưng, Trình Phong ngoài sự đề phòng ra, dường như không có thái độ bài trừ hay ý định tiêu diệt kẻ có khả năng gây nguy hiểm cho mình sau này, căn cứ vào tính cách của hắn thì hoàn toàn không hợp lý. Sự phức tạp trong mối quan hệ của bọn họ, đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu được.
Tử Lâm sải bước tới gần, bày ra bộ dạng ngả ngớn thường ngày:
- Vi Vi, không phải em nhớ tôi quá nên chạy theo tới đây chứ?
Miệng cười nhưng mắt không cười, hắn quan sát cô gái trước mặt, hơi nghiền ngẫm. Vi Vi cũng nhìn hắn chằm chằm, không nói lời nào. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, bầu không khí có phần quái dị.
Cuối cùng, Tử Lâm thu lại nụ cười, quay sang người đứng cạnh Vi Vi phất tay ra hiệu. Kẻ đó hết nhìn người nọ đến người kia, ánh mắt hiếu kì, khuôn mặt nhăn nhó, rất không tình nguyện mà rời đi.
Hóa ra, mafia cũng thích hóng chuyện.
Đợi tên đàn em đã đi xa, Tử Lâm mới mở miệng hỏi:
- Tại sao lại tới đây?
Vi Vi thản nhiên trả lời:
- Gặp Mặt Nạ Bạc.
Cô đủ thông minh để gọi tên đúng nơi đúng chỗ. Mặt Nạ Bạc muốn che giấu con người thật của mình, đương nhiên sẽ không tha cho kẻ nào dám tiết lộ bí mật của hắn. Cô mài sơ xuất phạm phải sai lầm này, hậu quả chỉ có thể hình dung trong bốn từ: “đầu rơi máu chảy”. Vì vậy, Vi Vi rất cẩn thận, trước mặt mafia tuyệt đối không gọi hắn là Trình Phong, khi hắn bỏ mặt nạ thì không nhắc tới Mặt Nạ Bạc, cho dù ở đây chỉ có cô và Tử Lâm thì cô vẫn một mực tuân thủ nguyên tắc ấy, “cẩn tắc vô áy náy” mà.
Nghe thấy cái tên này, Tử Lâm biết suy nghĩ trong đầu mình đã được chứng thực, tuy vậy vẫn không khỏi ngạc nhiên.
Trình Phong vốn dĩ không thích tiếp xúc với phụ nữ, đột nhiên lại để một cô gái thường xuyên xuất hiện bên cạnh, hẳn cô ta có phần nào đặc biệt đối với hắn. Thế nhưng, không ngờ Vi Vi lại được coi trọng tới mức đấy, biết rõ khuôn mặt thật của Mặt Nạ Bạc mà vẫn an toàn sống sót, còn có thể tùy tiện tới đây mà không gặp bất kì khó khăn ngăn trở nào, điều này nằm ngoài dự đoán của hắn. Nhưng như vậy, lại càng khiến hắn cảm thấy hứng thú.
- Phạm phải điều cấm kị mà vẫn có thể vui vẻ sống tới ngày nay, số em cũng thật may mắn đấy.
- May mắn sao? – Vi Vi ung dung khoanh tay trước ngực, nhếch miệng cười cười – Tôi cũng chẳng may biết được thân phận của anh rồi, có muốn tiện tay giết người diệt khẩu luôn không?
Giết cô? Trừ phi dám trái lệnh ông trùm.
- Ồ không – Tử Lâm lắc đầu – Tôi sao có thể làm tổn thương người mình thích được.
Tốt thôi, cụm từ “người mình thích” này hắn nói quen miệng cô nghe quen tai rồi, chẳng còn cảm thấy ngại ngùng gì nữa, so với cụm từ “con cá tôi câu” cũng không khác biệt là bao.
Vi Vi bỏ qua công đoạn tranh cãi với hắn như mọi lần, trực tiếp hỏi luôn:
- Mặt Nạ Bạc có ở đây không? Tôi cần gặp anh ấy.
- Không. – Tử Lâm nhún vai – Tôi cũng có việc cần tìm “sếp”. Tôi biết anh ta đang ở đâu. Em muốn đi cùng không?
Vi Vi ngoan ngoãn gật đầu. Cô có thể nghe thấy sự mỉa mai trong giọng nói của hắn, đặc biệt khi nhắc tới từ “sếp”. Phải chăng mâu thuẫn giữa bọn họ nằm ở chỗ này?
Ngồi trong ô tô, cô yên tâm để Tử Lâm lái xe chở mình tới chỗ Trình Phong, lại không ngờ nơi hắn đến là một sòng bạc nổi tiếng.
Tử Lâm đỗ xe lại bên đường, chỉ vào chiếc BMW trước mặt, nói:
- Tôi có việc gấp, vào gặp Mặt Nạ Bạc rồi đi ngay. Em đứng đợi ở đằng kia, đó là xe của anh ta. Nơi này em không nên vào, phải ở yên bên ngoài đấy biết chưa?
Vi Vi “Ừ” một tiếng, xuống xe làm theo lời hắn. Một lúc sau, đã thấy Tử Lâm thong dong bước ra, lên xe phóng đi mất. Phía trước chỉ còn chập chờn làn khói mỏng. Vi Vi nhàm chán đứng hít bụi ven đường, cuối cùng mặc kệ lời căn dặn của ai đó, hứng chí xông vào sòng bạc.
Khung cảnh bên trong vừa xa hoa vừa náo nhiệt. Kẻ đứng người ngồi tụ tập quanh mấy chiếc bàn tròn, vô cùng hăng say và hưng phấn, thi thoảng phát ra những tiếng reo mừng rỡ hay mấy tiếng chửi rủa đầy phẫn nộ, hòa vào nhau tạo thành tràng âm thanh hỗn tạp.
Tùy tiện chọn một ván bài đứng xem, Vi Vi thấy người đàn ông đối diện mặt mày căng thẳng trông đến là khổ sở, tay phải rút lên một quân bài nhưng chần chừ hồi lâu vẫn chưa đi đến quyết định. Cô liếc nhanh xuống mấy lá bài của người ngồi dưới rồi nhiệt tình giơ năm ngón tay lên ra hiệu, miệng mấp máy không thành tiếng. Người đàn ông đối diện nhìn cô nhíu mày, dường như vẫn chưa hiểu.
Vi Vi kiên nhẫn nói chậm rãi từng chữ, chợt thấy người đàn ông ngồi gần cô quay phắt đầu lại, hai mắt mở trừng trừng. Khóe miệng đang mấp máy lập tức chuyển thành nụ cười, bàn tay vẫy vẫy ra hiệu tạm biệt rồi cô nhanh nhẹn chuồn đi, lẻn vào một đám đông khác.
Lơ ngơ tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cô cũng trông thấy dáng người quen mắt bước ra từ căn phòng phía trước, vội vàng chạy đến, vẻ mặt tươi tỉnh:
- Chào anh, lâu rồi không gặp.
Thực ra cô mới chỉ gặp hắn đúng một lần, nói câu khách sáo này có vẻ không thích hợp cho lắm.
Semi hơi ngạc nhiên, vươn tay chỉnh lại gọng kính, nhã nhặn đáp:
- Xin chào, không ngờ cô lại vào tận đây.
- Hả? – Vi Vi ngẩn người, chợt cảm giác lành lạnh phía sau thì chậm chạp quay đầu.
Quả nhiên, Mặt Nạ Bạc đã đến bên cạnh từ lúc nào, giọng nói của hắn có phần khó chịu:
- Chẳng phải Tử Lâm nói cô đứng đợi ngoài kia sao, chạy vào đây làm gì.
Vi Vi cười hì hì, đáp:
- Tiếp thu tri thức, mở rộng hiểu biết, không có gì là xấu cả.
Vừa nãy xem xét một vòng, cô đã phát hiện ra vài thủ thuật giấu bài của mấy tay chơi sành sỏi ở đây, chẳng qua là không tiện vạch trần. Gian lận cũng là một nghệ thuật, cô là đang nghiêm túc học hỏi, biết đâu còn có thể vận dụng sau này.
Mặt Nạ Bạc đoán mấy thứ cô vừa tiếp thu được chắc cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng không muốn tranh luận thêm nên chỉ im lặng bước đi. Hắn không đưa cô ra ngoài bằng cửa chính mà dẫn đến một lối đi riêng. Tới cửa, hắn đứng lại nói gì đó với vệ sĩ. Vi Vi thong thả đi trước, tiến về phía chiếc BMW đen bóng bên đường.
Mặt Nạ Bạc đang bước theo cô thì đột ngột khựng lại. Đôi mày hắn nhíu chặt, linh cảm quen thuộc bất chợt phủ kín. Giống như con thú tinh ranh đánh hơi được nguy hiểm, hắn tập trung lắng nghe và cảm nhận, ánh mắt sắc bén liếc nhanh về bên phải, bất ngờ hét lớn:
- Cẩn thận!
Sự việc diễn ra trong tích tắc. Hắn không kịp nghĩ nhiều, lời chưa dứt đã tung mình về phía cô, tay trái đẩy cô ngã rạp xuống đất, tay phải rút ra một khẩu súng, bắn liên hoàn.
Pằng! Pằng! Pằng!
Hàng loạt tiếng súng nổ ra phá tan sự yên bình phút trước, tràng âm thanh trộn lẫn vào nhau chát chúa.
Vi Vi thấy bên vai nhức nhối, cánh tay trầy xước. Cô khó khăn bò dậy khỏi mặt đường. Vừa rồi cô cũng cảm nhận điều gì đó bất thường, nhưng chưa kịp phản ứng đã thấy một lực mạnh mẽ tác động vào người rồi cả hai cứ thế ngã xuống, trong đầu lập tức hiểu ra: Trình Phong vừa cứu cô một mạng.
Pằng! Pằng! Pằng!
Tiếng súng lại vang lên, Semi đứng bên kia đường bắn hạ những tên áo đen vừa ló mặt ra ngoài.
Hoảng sợ thấy ngón tay ẩm ướt, Vi Vi tái mặt nhìn Trình Phong, giọng nói bất giác run rẩy:
- Anh bị thương rồi.
Hóa ra, lúc hắn lao mình về phía cô, hai bên đồng loạt nổ súng. Ba viên đạn hung hiểm xẹt ngang chỗ họ, hắn giúp cô tránh được hai viên nhưng chính mình bị trúng viên còn lại. Phía bên kia, có kẻ cũng trúng đạn của Trình Phong mà ngã xuống.
Hai người di chuyển không chậm trễ, Vi Vi giật lấy khẩu súng trong tay Trình Phong, hướng về phía bọn áo đen bắn liền mấy phát rồi giúp hắn tiến đến núp sau chiếc ô tô. Semi cũng nổ súng kiềm chế bọn chúng.
Tay Trình Phong ôm chặt lấy ngực, máu vẫn không ngừng tuôn chảy nhuộm màu đỏ tươi, chiếc áo đen cũng ướt đẫm một mảng.
Semi hướng về phía bọn họ, hét lớn:
- Hai người chạy đi! Tôi ở đây giữ chân bọn chúng.
- Không được. Anh sẽ gặp nguy hiểm – Vi Vi lo lắng nhìn hắn.
- Chạy mau! – Hắn gần như là ra lệnh với cô, giọng nói kiên định và dứt khoát.
Bị lớp mặt nạ che khuất, Vi Vi không nhìn được sắc mặt của Trình Phong, cũng không nghe hắn phát ra bất kì âm thanh nào. Hẳn là rất đau đớn, nhưng từ đầu tới cuối hắn chưa hề rên rỉ một câu, điều này càng khiến cô thêm hoảng sợ.
Tiếng súng lại vang lên đùng đoàng, vệ sĩ cùng mấy kẻ lạ mặt trong sòng bạc đã chạy ra yểm trợ cho bọn họ. Chiếc xe phía sau vừa bị bắn thủng lốp, Vi Vi đành dìu Trình Phong tiến về phía xe taxi đậu trước mặt.
Pằng! Pằng!
Trình Phong đột ngột rút ra khẩu súng khác, nhắm bắn không do dự. Nhanh gọn và chuẩn xác, hai kẻ vừa giơ súng lên đã trúng đạn gục xuống.
Chật vật đến được bên chiếc ô tô gần nhất, Vi Vi vội vã mở cửa xe ngồi vào. Bên trong phả ra mùi rượu nồng nặc khiến cô phải chun mũi khó chịu, lại thấy một người đàn ông gục mặt xuống tay lái, dường như đang ngủ say. Cửa đóng kín, tiếng nhạc mở to lấn át tiếng súng, chính vì thế mà ông ta không biết một màn tranh đấu ác liệt ngoài kia.
Vi Vi đang định gọi ông ta dậy, bỗng giật mình nhìn thấy khẩu súng giơ lên ngang mặt, lập tức hét to:
- KHÔNG!
Pằng!
Cửa kính vỡ tan.
Cô hiểu thời gian của bọn họ không có nhiều, hành động vừa rồi của Trình Phong cũng là cung cách làm việc thường thấy trong thế giới đen tối của mafia, nhưng người đàn ông này hoàn toàn vô tội, sao cô có thể đành lòng nhìn ông ta bị giết một cách oan uổng. Do vậy, ngay khi vừa trông thấy khẩu súng, Vi Vi đã hất tay Trình Phong ra, viên đạn chệch hướng bắn vào cửa kính, những mảnh vụn thủy tinh bắn tung tóe.
Sau đó, cô luống cuống mở cửa đẩy người đàn ông xuống đường, ngồi vào vị trí, khởi động xe phóng đi. Bên cạnh vang lên tiếng nói chuyện điện thoại của Trình Phong.
“Bọn tôi vừa bị tấn công, lập tức cho người tới sòng bạc Rio, Semi còn đang ở đó..... Không sao, chưa chết được.... Không biết, có thể là người của Mắt Quỷ.... Được rồi.....”
Câu nói cuối cùng của hắn khiến cô không kìm được mà rùng mình:
“Khử hết! Không sót tên nào” – âm điệu sắc lạnh không chút cảm xúc.
Vi Vi đoán người vừa nói chuyện với hắn là Tử Lâm.
- Tới ngôi nhà gần Đại lộ số 2 – Trình Phong không nhìn cô, giọng nói có phần mệt mỏi.
Thân phận của hắn quá nhạy cảm, dù bị thương nặng tới mấy cũng nhất quyết không đến bệnh viện, lần trước ở nhà cô cũng thế.
- Được rồi. – Vi Vi thở dài, liếc nhanh qua gương chiếu hậu.
Ngay lập tức, cả người cô cứng đờ.
Phía sau thấp thoáng hai chiếc ô tô đen vun vút lao đi, vượt qua các phương tiện khác trên đường để đuổi theo bọ, không cần nghĩ cũng biết là bọn chúng. Vi Vi cố gắng trấn tĩnh, bắt đầu tăng tốc. Chiếc xe đồng thời vọt lên phía trước với tốc độ đáng kinh ngạc.
Mồ hôi dần túa ra trong lòng bàn tay, tim như muốn bật lên cùng những nhịp đập gấp gáp. Hai mắt mở lớn tập trung nhìn về phía trước, các dây thần kinh rung lên, căng thẳng tột độ. Trong hiểm cảnh này, Vi Vi không cho phép mình sợ hãi. Một sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn tới án mạng, vì vậy, cô phải tuyệt đối bình tĩnh để ứng phó với tình huống xấu xảy ra. Nỗi lo lắng đang cuộn lên từng đợt trong lồng ngực, chỉ có thể tạm thời khắc chế bằng ý chí.
Bản năng của con người, giữa bóng đêm luôn hướng về nguồn sáng, tìm kiếm sự sống khi cái chết cận kề, hi vọng dù là mỏng manh cũng nỗ lực nắm lấy, sinh mệnh quý giá ngàn lần đừng vứt bỏ.
Tiếng còi xe vang lên ầm ĩ, các phương tiện dạt vào một bên, kinh ngạc chứng kiến màn rượt đuổi khốc liệt trên đường phố. Ba chiếc ô tô con giống như những con rắn khổng lồ, khéo léo luồn lách qua các chướng ngại vật, bất chấp tất cả lao đi với vận tốc chóng mặt.
Pằng!
Tấm kính chắn phía sau bị bắn vỡ.
Vi Vi thầm kêu không ổn, đột ngột đánh tay lái, vượt qua hai chiếc xe phía trước. Chiếc BMW của Trình Phong chắc chắn được trang bị lớp vỏ chống đạn, nhưng chưa kịp dùng đã bị bắn thủng lốp. Còn với chiếc taxi tầm thường này, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ bị bắn cho tan tác mất thôi.
Khuất đi trong vài giây, hình ảnh hai chiếc ô tô đen lại một lần nữa xuất hiện ở gương chiếu hậu. Bọn chúng cũng đang tăng tốc càng ngày càng tới gần, chỉ một lát nữa sẽ có thể áp sát đối phương.
Vi Vi nhìn thẳng về phía trước, tim như bị ai đó ném bịch xuống đất, buột miệng kêu lên:
- Không xong rồi!
Đằng xa, đèn xanh đang ở những giây cuối cùng.
5....
Vi Vi vượt lên các phương tiện đằng trước.
4....
Đôi môi mím chặt, cô điều chỉnh tốc độ.
3....
Các phương tiện bên tay phải đã sẵn sàng chuyển động.
Liệu cô có thể kịp?
2....
Chết rồi, khoảng cách quá xa.
1.....
Cô nghiến răng, chiếc xe bắn lên như mũi tên rời khỏi dây cung.
0.....
Đèn đỏ.
Chiếc taxi xẹt ngang ngay trước những đầu xe đang di chuyển. Tới cuối ngã tư, một chiếc xe tải đều đều lăn bánh.
- Kh.....ô......ô.....ng! – trong taxi phát ra một tiếng hét chói tai.
Vi Vi nhắm chặt mắt, phó mặc cho khoảnh khắc sinh tử.
Không có gì xảy ra, chiếc taxi vừa kịp lướt đi, đầu xe tải gần như sượt qua đuôi taxi, chỉ cần trước đó chậm trễ một chút là đã xảy ra tai nạn.
- Thật may quá! – Vi Vi thở hắt ra một hơi.
- Á....a....a.!
Rầm!
Ô tô đâm vào nhau tạo ra chấn động mạnh mẽ. Đầu taxi bẹp dúm như món đồ chơi bị vất bỏ. Mui xe méo mó, bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra những âm thanh ghê rợn, tốc độ đã giảm đi đáng kể.
Phút trước liều mạng vượt đèn đỏ, bọn họ được may mắn thoát chết, nhưng chiếc xe đi quá nhanh không kịp ngừng nên đâm phải chiếc ô tô đang chuyển động chầm chậm phía trước. Dù đã cố sức vòng tay lái sang trái nhưng cô vẫn không kịp điều khiển chiếc xe thoát khỏi va chạm. Cuối cùng, cô chỉ có thể chống một tay lên trước, tay phải vươn sang giữ lấy người Trình Phong, kết hợp với việc thắt đai an toàn lúc đầu mới giúp cả hai giảm lực va đập xuống mức tối thiểu.
Chiếc taxi di chuyển thêm một đoạn theo quán tính rồi mới dừng lại. Ô tô đằng trước cũng đã dừng, cửa xe mở ra, người đàn ông trung niên bước xuống vừa lớn giọng mắng chửi vừa đòi bồi thường. Vi Vi coi như không nghe thấy gì, thản nhiên nổ máy lướt đi trước con mắt hằn học của ông ta, vất vả lái chiếc xe tàn về tới nơi an toàn.
Cùng lúc đó, hai chiếc ô tô đen sang trọng vừa phanh gấp, bất lực dừng lại trước dòng xe cộ nườm nượp như đàn cá đông đúc.
- Mẹ kiếp! – Tên mafia đập mạnh vào vô-lăng, vẻ mặt phẫn nộ - Thiếu chút nữa là tóm được hắn rồi.
Tên ngồi cạnh liếc mắt khinh thường:
- Mặt Nạ Bạc là ai chứ? Mày tưởng ngon ăn sao?
Tên kia nghẹn họng, im miệng không nói được gì, nhưng ánh mắt vẫn là một vẻ không cam lòng, rất nhanh, tâm trạng ấy được thay thế bằng sự lo sợ. Lần này đã mai phục và chuẩn bị kĩ lưỡng đến vậy mà vẫn để con mồi xổng thoát, hẳn ông trùm rất tức giận, không biết bọn chúng sẽ phải lãnh hậu quả gì đây.
Tuy nhiên, trái với dự đoán, sau khi nghe tên cầm đầu thuật lại chi tiết toàn bộ sự việc, ông trùm chỉ trầm ngâm hồi lâu rồi đột nhiên phá lên cười:
- Liều mình vì một ả đàn bà? Haha. Thú vị! Thật thú vị!
Chứng kiến thái độ bất thường ấy, đám đàn em chỉ còn biết đưa mắt nhìn nhau ngỡ ngàng: “Không phải ông chủ giận quá hóa điên đấy chứ?”
Chẳng thèm để ý tới bọn chúng, cơ hồ cũng không có ý định trừng phạt, đôi mắt ông ta khép lại thành một đường dài rồi đột ngột mở ra, đáy mắt lóe lên một tia nham hiểm.
Kế hoạch mới, ông ta có rồi.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
48 chương
15 chương
17 chương
73 chương
43 chương
10 chương