" fanfiction kaishin" kiêu căng và ngạo mạn
Chương 1 : Văn án
Trong một lần đi chơi với đội thám tử nhí và tiến sĩ Agasa tại Trung tâm mua sắm Beika, Conan vô tình thấy dấu vết của tổ chức áo đen. Cậu bí mật hành động mà không cho Haibara Ai biết. Cậu bị bắn khi vô tình vướng vào xích mích giữa bọn áo đen và con mồi của chúng, đồng nghĩa với việc cậu lại lần nữa mất dấu tổ chức...
Cùng ngày, Kuroba Kaito đến Trung tâm mua sắm Beika với Aoko và Akako. Cô nàng phù thủy Akako luôn tìm cách phá rối, không cho Aoko cùng Kaito có không gian riêng nên đã sử dụng sức mạnh từ các câu thần chú cổ. Nhưng bỗng nhiên anh chàng thám tử Hakuba Saguru xuất hiện khiến cô bị phân tâm, đọc sai câu thần chú khiến Kaito bất tỉnh...
Kaito và Conan cùng được chuyển vào Bệnh viện trung ương Beika...
Khi tỉnh lại, Siêu đạo chích cuối cùng của thế kỉ biến thành một chàng thám tử, Vị cứu tinh của cảnh sát Nhật Bản lại trở thành đạo tặc...
Liệu sự kiêu căng của một vị thám tử trong khi truy bắt tên tội phạm cùng sự ngạo mạn của tên tội phạm khi thấy thám tử bị mình dắt mũi có vì thế mà thay đổi?...
-----------------------------------------------------------------
-Khi gặp lại, có phải chúng ta sẽ lướt qua như chưa từng quen biết?
-Yên tâm, tôi sẽ không bao giờ quên cậu đâu...
Kudo mỉm cười nhẹ...
-Hy vọng là thế...
Kaito nhếch môi, vẻ mặt đầy tự tin.
-Chắc chắn rồi.
Chương 1
Đoàng.’
‘Choang.’
-Đại ca, anh sao lại bắn lung tung như vậy? Ngộ nhỡ có đứa nào nghe thấy gọi bọn cớm đến thì sao? -Vodka đang xử lí tên phản bội của tổ chức chợt nghe thấy tiếng súng liền kinh hãi quay đầu.
-Cớm cũng chả sao hết... -Gin lạnh lùng cho đạn vào súng. -Có một con chuột ở đây, phải cho nó im lặng trước rồi nói chuyện cớm sau.
-Có đứa nào ở đây sao? -Vodka tiến tới chỗ Gin bắn. -Đại ca, không thấy đâu hết.
-Yên tâm, nó trúng đạn rồi, chạy không nổi đâu. Mày qua đó canh, nếu thấy nó chạy ra thì cho ăn kẹo đi.
Conan trốn ở một góc nhỏ gần đấy. Hơi thở cậu đứt quãng, hai tay ôm lấy phần bụng đang rỉ máu.
Chết tiệt, sơ sẩy trúng đạn rồi, làm sao để thoát ra bây giờ?
Bíp, này Kudo, cậu đang ở đâu vậy? Nhanh về đi không là bọn tôi về trước đấy.
!!
Giọng Haibara?!
Chết, huy hiệu thám tử!!!
Bíp, này Kudo, cậu có nghe không? Kudo, Kudo...’
‘Bộp’, Gin lạnh lùng nghiền nát huy hiệu thám tử trên mặt đất.
Đầu kia, Haibara thấy tín hiệu bị nhiễu loạn, quay sang nhìn tiến sĩ Agasa với ánh mắt nghi ngờ.
-Bác khai thật đi, rốt cuộc Kudo đang ở đâu? Cháu biết lúc nãy cậu ta đã bàn bạc với bác là không cho cháu biết.
-À, chuyện này, Shinichi nó, nó... -Tiến sĩ Agasa tránh đi ánh mắt khủng bố của Haibara, trong lòng âm thầm rơi lệ.
Shinichi, cháu mau trở về đi, bác sắp giấu không nổi chuyện này rồi... oOoOoOo
-Đại ca, vừa rồi là... -Vodka nghe thấy động tĩnh, nói vọng vào.
-Ờ, chắc đây là con gà mới của FBI hay CIA rồi. Khi về tao sẽ bảo Boss điều tra chút xem có con chuột nào bò vào không.
!!
Không ổn, cứ đà này thì thân phận thật của Mizunashi Rena và Amuro Tooru sẽ bị lộ mất, cả kế hoạch của mình và Akai cũng đổ sông đổ bể luôn. Mình lại bị trúng đạn, chạy cũng không được...
Ý thức của Conan dần mơ hồ...
Không lẽ, mình sẽ chết ở đây sao?
Hử?... oOoOoOo
Đã lục soát hết rồi nhưng vẫn không thấy, rốt cuộc con gà kia trốn ở đâu? Gin tức giận nghĩ.
Vodka bỗng cất tiếng gọi cắt đứt suy nghĩ của hắn.
-Đại ca, sắp đến giờ ăn trưa rồi, sẽ có người tới lấy rượu đấy, nhanh đi thôi.
-Hừ... -Gin lạnh lùng rút súng, bắn liên tiếp vào những chai rượu xếp ngay ngắn trên giá. Dường như đã thấy đủ, hắn bước ra ngoài, tiện tay ném lại điếu thuốc còn cháy dở.
Tàn đỏ nhanh chóng thích ứng với cồn trong phòng, một ngọn lửa nhanh chóng lan rộng ra bao lấy kho rượu.
-Đi. -Gin lạnh lùng ra lệnh, bóng của hắn và Vodka khuất dần.
Lát sau, loa phát thanh của Trung tâm vang lên hồi chuông báo.
Mọi người chú ý không đến gần khu vực nhà kho. Yêu cầu các nhân viên bảo an mang theo bình cứu hoả tới nhà kho để dập lửa. Xin nhắc lại: Yêu cầu các nhân viên bảo an mang theo bình cứu hoả tới nhà kho để dập lửa, mọi người chú ý không đến gần khu vực nhà kho...
Kudo...
-Bác tiến sĩ, cậu ta đang ở nhà kho đúng không? Bác mau nói đi! Vì cái gì cậu ta lại đến nhà kho???
-Shinichi, nó, nó thấy...
!!!
---------------------------------------------------------------------------
-Ế? Ở đây cũng có thể xảy ra hoả hoạn được hả? -Aoko đang mua sắm ở tầng 4 thì chợt nghe thấy tiếng loa cảnh báo.
-Chứ sao? Bây giờ nguy hiểm lắm, có khi cậu đang đứng cạnh một tên trộm cũng nên... -Akako ý vị thâm tường liếc nhìn kẻ hai tay cầm năm, sáu túi đồ lỉnh kỉnh sau họ - Kuroba Kaito.
Nhận được ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa của Akako, Kaito nhún vai cho qua.
-Bà đừng nhìn nữa, aizz, đẹp trai cũng khổ...
-Ngưng tự kỉ đi! Cậu đẹp chỗ nào chứ? -Akako kiêu ngạo hất cằm nói.
-Vậy thì nhìn tui làm gì? -Kaito bỗng giật mình như nghĩ tới chuyện đáng sợ nào đó. -Đừng nói là... bà thích tui đó nhe...
-Tầm bậy tầm bạ! Cậu có chỗ nào tốt chứ? Chỉ có Aoko mới thấy cậu tốt thôi.
-A...Akako, tui không có nhe...
-Xí, này Aoko, đi ăn trưa thôi, tui đói sắp chết rồi đây. -Kaito kéo tay Aoko theo bản năng nhưng lại quên mất rằng mình đang ôm một đống đồ và...
Bộp, bộp, bộp, bộp...
-Trời, ông có não không vậy? Sao lại thả tay ra? -Aoko vội vàng cúi xuống nhặt đồ.
-Xin lỗi, tui không để ý... -Kaito cũng cúi xuống nhặt cùng, hai người thi thoảng vô tình chạm phải nhau.
Một cảnh tượng hài hoà và đầy tư vị ngọt ngào...
Nhưng... có người lại không nghĩ vậy...
Bị vứt sang một bên, Akako nhìn cảnh tượng này cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Akako theo bản năng cắn móng tay. Phải nghĩ ra cách chia rẽ họ mới được...
A, bên khoé miệng vẽ ra một vòng cung gian xảo, Akako lặng lẽ đi tới một góc khuất.
Kuroba Kaito, để xem lần này cậu có chịu quỳ xuống cầu xin tôi hay không, ốhốhố...
-Xuất hiện đi, cuốn sách ma thuật cổ! -Akako vừa dứt lời, góc tối bỗng nhiên sáng lên, tập trung lại một điểm, một cuốn sách liền xuất hiện trước mắt cô.
Câu thần chú nào hiệu quả nhất nhỉ? Cái này hay cái này? À không, phải là cái này chứ...Có rồi! Híhíhí, Kaito-kun, lần này tôi sẽ cho cậu biết tay... Akako tưởng tượng ra cảnh Kaito đáng thương ôm chân mình van khóc cầu xin.
Thật là phấn khích quá đi!
Akako liền bắt đầu đọc thần chú.
Khi Akako đang nhập tâm, bỗng một bàn tay thò ra đập lên vai khiến cô giật bắn, miệng kêu A một tiếng.
-Oh, xin lỗi, tớ làm cậu giật mình hả?
-Hakuba?! Cậu làm gì ở đây thế? -Kì quái, không phải tên này đang ở Pháp theo dõi tên sát thủ nào đó sao?
-À, tớ được nghỉ phép, dù sao thì tớ cũng là con người mà. Với lại dạo này có vẻ yên bình. -Hakuba mặt hơi đỏ, đáp.
-Cậu nói thế coi chừng ngày mai quái tặc Kid gửi thư khiêu chiến đấy. -Akako cười nhạt.
-Ừm, mà cậu đang làm gì vậy?
Akako mặt biến sắc, úp mở: -À, tớ, tớ đi vệ sinh...
-Cậu không biết WC ở đâu à? Không sao, để tớ chỉ cho.
-À không, tớ xong rồi, tớ đang tìm Kaito và Aoko...
-A, tớ vừa thấy họ ở đằng kia đấy. Để tớ dẫn cậu sang.
-Không, không cần đâu. Tớ có thể tự đi được. Vậy tớ đi trước nhe, chào nhé! -Akako nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Hakuba.
-Nhưng đó... -Đâu phải là đường tới chỗ Kuroba và Nakamori đâu?
Sau khi xác định mình đã đi khỏi Hakuba, Akako điên cuồng lật cuốn sách.
Chết tiệt, tất cả là tại tên đó làm mình phân tâm, giờ còn không nhớ là mình đã đọc câu thần chú nào nữa rồi.
Hử, trang sách này bị cong lên này, chắc là câu thần chú này rồi... oOoOoOo
Tại quầy kobayashi, Kaito đang thưởng thức đồ ăn ngon liền cảm thấy lạnh người, sau đó một cơn đau đánh úp tới khiến cậu không kịp trở tay, khuỵu người xuống.
-Kaito, ông sao vậy? Kaito...
Ao...ko...
-Kaito, Kaito...
---------------------------------------------------------------------------
Tại kho rượu, ngọn lửa vẫn còn hừng hực, người lui kẻ tới tấp nập hoà cùng âm thanh hỗn độn.
Tên thám tử đại ngốc! Mình biết là thể nào cậu ta cũng lao vào chỗ nguy hiểm mà! Haibara tức giận nghĩ, nhưng cũng lo lắng.
Nếu không nhầm thì chiếc xe màu đen vừa chạy ra từ bãi đỗ xe của khu thương mại là...
Porsche 356A...
Kẻ có chiếc xe này trong tổ chức chỉ có một...
Gin...
‘Hộc, hộc, hộc, hộc...’ Tiếng thở nặng nề vang lên từ ống thông gió gần chỗ Haibara đang đứng.
Cái, cái gì vậy?
‘Cạch’, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt cô.
Kudo...
-Cậu không sao chứ? Này...
-Hộc, hộc...bệnh...viện... -Conan khó khăn nói ra hai chữ rồi bất tỉnh.
-Này... -Hử, đây là...Máu?!
-Bác tiến sĩ, bác tiến sĩ, giúp cháu...
Truyện khác cùng thể loại
171 chương
64 chương
85 chương
228 chương