Hai người Tôn lão và Nguyệt Băng đi được một lúc thì lại ra khỏi đám khí đen nhưng lại tới một vách đá cạnh dung nham nóng rực. \- Thứ đó ở đây ư? \- Phải. Nó ở dưới lớp dung nham kia. \- Haha, cuối cùng cũng tìm thấy. Còn ngươi, đã tới lúc phải chết. Tôn lão ngửa đầu cười lớn. Chợt quay sang nhìn Nguyệt Băng âm độc. Đồ, đã tìm thấy. Người, cũng nên biến mất rồi. Hắn vung tay lên, một luồng khí đen bay về phía Nguyệt Băng. Nàng hiểm hiểm né tránh, nheo mắt lại. Động tác của hắn quá nhanh. Nếu không phải nàng phản ứng kịp thời thì bây giờ đã thành một cái xác khô. Nàng quát to một tiếng: \- Bỉ ngạn nở rộ. Lập tức từ dưới đất mọc lên vô số Bỉ ngạn hoa. Chúng e thẹn cụp vào. Tôn lão thấy vậy cười ha hả. \- Lão phu còn tưởng là công phu lợi hại gì. Hừ, trò mèo mà thôi. Nhưng hắn còn chưa nói xong thì những bông hoa bỉ ngạn ấy đã nở rộ lên. Bằng mắt thường có thể thấy chúng đang lớn lên, nhanh chóng hợp lại thành một bông hoa khổng lồ bao vây lấy Tôn lão. Hai mắt Nguyệt Băng lạnh lùng, nói: \- Hợp. Bỉ ngạn hoa ngày càng cụp lại, khi bắt đầu thu nhỏ lại thì oành một phát, cánh hoa bay tứ tung. Nguyệt Băng phun ra một búng máu, khuỵu xuống. Chỉ thấy Tôn lão đầy người là máu sang sảng cười. Trong tay cầm một món pháp khí hình bát quái âm dương. \- Tiểu nha đầu, là lão phu khinh thường ngươi. Nếu không phải chúa thượng trước khi đi cho mượn thượng cổ thần khí Phá Huyễn Kĩ thì đúng là lão phu đã bại bởi ngươi. Vũ kĩ vừa rồi rõ ràng ở hạ giới không thể xuất hiện. Nói mau, ngươi là ai? Tại sao phải xía vào chuyện này? Ngươi cũng biết động vào Diệu Thánh Tông ta là có kết cục gì? Nguyệt Băng đứng thẳng dậy. Bóng lưng cao ngạo bễ nghễ. Dù thua cũng quyết không thần phục trước kẻ thù. \- Thì đã sao? Thì đã sao? Đúng là đủ ngông cuồng. Tôn lão phóng một đạo vũ kĩ tới. Tuy không biết là gì nhưng nó quá mạnh, Nguyệt Băng gần như bị nó cố định, không thể di chuyển. \- Chịu chết đi. \*Trong không gian\* \- Tà Thần: Ngươi không giúp nàng ta sao? \- Linh Linh: Không. Nàng ta cần phải chịu đựng những điều này. Chỉ có như thế chủ nhân của ta mới có thể quay lại. \- Tà Thần: Nàng ta đúng là đáng thương khi gặp phải ngươi. \- Linh Linh: Đây là mục đích nàng ta được sinh ra. \- Tiểu Ly: Các ngươi nói gì vậy? Sao ta chẳng hiểu gì. Có phải Nguyệt Băng gặp nguy hiểm không, tiểu gia phải ra ngoài giúp mới được. Một đạo linh thức phóng tới cơ thể Tiểu Ly. Nó nhanh chóng gục xuống. \- Hừ. Hậu duệ của Đốt Thiên Thú không ngờ lại sa đọa thế này. Ngươi, vẫn nên ra ngoài rèn luyện với chủ nhân của ngươi đi. Linh Linh hừ lạnh. Tà thần thì thào nói: Quả nhiên độc nhất phụ nhân tâm. \*Bên ngoài\* Vũ kĩ đánh trúng Nguyệt Băng, cả cơ thể nàng bay về phía sau, nơi dung nham nóng chảy. Tầm mắt ngày càng mơ hồ. Hình như, nàng thấy được Thượng cổ Thần Thú trong truyền thuyết Chu tước. Nó bước ra từ trong ánh lửa, thiêu đốt lấy Tôn lão nhanh chóng hôi phi yên diệt. Nó, hình như hơi cúi đầu trước nàng. Khi sắp chạm tới dung nham nóng chảy kia, trước ngực chợt nặng. Là Tiểu Ly. Nó đang hôn mê, tại sao lại ra đây được. Không có nàng và Linh Linh đồng ý thì nó không thể nào ra khỏi Lưu Ly giới chỉ. Hai mắt Nguyệt Băng lóe tinh quang. Linh Linh, tại sao ta lại không để ý sự kì lạ của ngươi đâu. Ngươi xuất hiện một cách quá tự nhiên, thần phục dễ dàng, luôn xuất hiện vào thời khắc chủ chốt. Biết rất nhiều chuyện. Lại thường xuyên cùng Tà Thần lén lút bàn chuyện. Ta, vốn sớm nên nghi ngờ. Không ngờ ta, Huyết Nguyệt Băng sống lại một đời vẫn bị lừa gạt, lợi dụng. Ta không hiểu. Cũng không cam tâm. Là ta quá tự phụ. Nếu như ta không chết, chờ một ngày kia, ta trở nên lợi hại, có thể đứng ở trên cao nhìn xuống, ta nhất định sẽ khiến tất cả những kẻ từng lợi dụng ta phải trả giá đắt. Nhưng không để nàng nghĩ nhiều, cơ thể nhanh chóng trầm xuống lớp dung nham. Nháy mắt cơ thể đã bị dung nham cắn nuốt không còn một mảnh.