Tuyệt Thế Thiên Tài Phúc Hắc Phi

Chương 106 : Tử vong cốc

\- Các ngươi muốn tìm đồ của lão tổ sao? Ta biết nó ở đâu. Đám Tôn Lão vẫn bán tín bán nghi. Tuy nhiên, họ không dám bỏ qua bất kì cơ hội nào. \-Được, nha đầu ngươi dẫn bọn ta đi. Nếu ngươi dám gạt bọn ta, ngươi nhất định sẽ hồn phi phách tán. Nguyệt Băng ra vẻ sợ hãi nhưng trong lòng rất khinh thường. Cho dù nàng có nói thật đi nữa thì kết quả cũng không tránh khỏi chữ chết. \- Tiểu nữ sao dám gạt các vị đại nhân. Chẳng qua chỗ mà lão tổ giấu rất xa lại còn nguy hiểm. Tiểu nữ chỉ e... \- Hừ, trên đại lục này nơi nào có thể cản bước bọn ta chứ. Nha đầu, đến đây. Nguyệt Băng đến gần bọn chúng, cô sâu sắc cảm nhận được uy áp được tỏa ra là khó có thể chống lại. Bọn chúng móc ra vài lá truyền tống trận rồi đốt cháy. \- Tiểu nha đầu, mau nghĩ tới nơi mà ngươi muốn đưa bọn ta đến. Nguyệt Băng nhắm mắt lại nghĩ tới nơi sâu nhất trong Mê Vụ sâm lâm kia \- Tử vong cốc. Nơi mà nàng chỉ nghe người ta nhắc đến trong truyền thuyết. Có đi mà không có về. Lúc trước cũng rất muốn đến nhưng do thực lực không đủ không dám manh động. Bây giờ chỉ mong nguy hiểm như lời đồn. Khiến cho đám lão già này có đi mà không có về. Trong chớp mắt, đám người vừa từ Huyết gia đã đến trước cửa Mê Vụ sâm lâm. Nơi đây vẫn giống như lần đầu đến. Chướng khí mù mịt. Phải có đan dược hộ thân mới vào được. Nhưng bây giờ nàng không thể lộ liễu lấy đan dược ra dùng. Hiển nhiên, đám hồng y nhân cũng nhận ra. Họ lấy bình đan dược ra uống, tiện thể ném cho Nguyệt Băng một viên. Nàng ngửi qua, không có độc, chỉ là ngăn chướng khí đơn giản. \- Mau dẫn đường đi. Nguyệt Băng dẫn bọn họ đi sâu vào Mê Vụ sâm lâm. Tử vong cốc nằm ở nơi sâu nhất. Vậy cứ đi sâu vào là được. Dọc đường đi có vô số ma thú nhưng đều bị họ giải quyết dễ dàng. Càng đi sâu vào càng gặp cao giai ma thú. Thậm chí là thánh thú. Đương nhiên vẫn bị đám hồng y nhân thu phục. Cũng phải thôi, khi vừa đột phá tôn sư nàng đã có thể hạ gục Băng thanh điểu. Huống chi là đám người thượng giới này. Sau vài ngày, Nguyệt Băng tinh tường nhận thấy nàng có lẽ đã đến ranh giới của Tử vong cốc. Bởi vì xung quanh đây đều là khí đen. Hơn nữa không có một con ma thú nào. Rõ ràng vừa rồi còn có thánh thú đuổi theo bọn họ nhưng lại không thấy đâu. \- Ngươi chắc chắn là ở đây chứ? Tôn lão hỏi. \- Tiểu nữ chắc chắn. Vừa nói xong, Tôn lão đã kéo một tên Thánh sư sơ kì ở gần mình ném vào trong Tử vong cốc. \- A... a... a... Tiếng thét thê thảm vang lên. Thân thể nhanh chóng bị ăn mòn nháy mắt đã hóa thành một bãi nước. Tôn lão cầm một viên hồn thạch ra. Hồn thạch ảm đạm không ánh sáng. Hôi phi yên diệt. Nhìn đến đây, Tôn lão đã bắt đầu tin Lưu Ly giới chỉ được giấu ở đây. Bởi vì chỉ có ở nơi nguy hiểm thế này thì suốt ngàn vạn năm qua mới không có người tìm thấy nó. Tôn lão lấy ra bình đan dược khác. Có vẻ phẩm chất cao hơn rất nhiều. Túm lấy một tên khác bên cạnh để cho hắn uống vào rồi ném hắn vào bên trong. Tên kia cứ nghĩ vừa vào sẽ chết ai ngờ không sao. Đang vui vẻ nói: \- Không.... A... a... Thì tiếng hét thê thảm đã tràn ra khỏi miệng. Hồn thạch nát. Tôn lão lần nữa lấy ra vài bình đan dược thử cho vài người nhưng kết quả chỉ có một. 10 người ban đầu thoáng chốc chỉ còn 3 người và Nguyệt Băng. \- Không được, phải sớm tìm ra cách thôi. Đan dược hoàn toàn không có tác dụng. Một người ở cạnh Tôn lão lên tiếng. Hắn phải ngăn Tôn lão thử đan dược lại. Nếu không người tiếp theo sẽ là hắn. Hồn thạch trên tay lão. Bọn họ không thể làm phản. \- Phải, nên thử cách khác. Tôn lão nở nụ cười âm trắc. Lấy từ không gian ra một món cái dù \(ô\). Hai người bên cạnh thét lên kinh ngạc: \- Dù trấn hồn. Chưa kịp để bọn họ hoàn hồn, Tôn lão đã đâm dù về phía bọn hắn. Nguyệt Băng ở bên cạnh nghe rõ âm thanh của cái dù đang hút máu bọn chúng. Chẳng mấy chốc đã thành cái xác khô. Ném cho nàng một viên đan dược khác, hắn nói: \- Đi thôi. Nguyệt Băng cùng Tôn lão đứng dưới Dù Trấn Hồn đi vào trong. Tuy cả cơ thể rất khó chịu nhưng vẫn tốt hơn là bị ăn mòn, hôi phi yên diệt. Càng đi, Nguyệt Băng càng khó chịu. Không chỉ nàng mà Tôn lão cũng vậy. Sức nặng của Dù Trấn Hồn ngày càng tăng, hắn sắp chống đỡ không nổi. Nhưng bảo hắn từ bỏ bây giờ là không có khả năng. Chúa thượng cũng sẽ không bỏ qua hắn.