Lương thừa tướng lúc gần bốn mươi tuổi vẫn không sinh được một mụn con trai, con gái lúc đó cũng chỉ có một người là Lương Quế Chi. Hắn liên tục nạp ba người thiếp cũng không ai sinh được đứa con nào. Sau này, hắn lại tiếp tục nạp thêm một nữ tử trẻ tuổi chính là tứ di nương. Không uổng công mong chờ, nàng thật có tin mừng. Tứ di nương cũng rất hy vọng nhờ vào đứa con này mà địa vị của nàng được nâng cao. Một ngày kia, nàng trở dạ, sinh được một đứa con trai. Bà mụ vui mừng mang ra cho Lương thừa tướng xem, nào ngờ lúc đó, Lương phu nhân lại muốn bắt con đi. Tứ di nương đương nhiên không đồng ý, muốn xông ra nói lý lẽ, nào ngờ trong bụng của nàng vẫn còn một đứa nhỏ nữa. Vậy là trong lúc tứ di nương đau đớn sinh đứa bé thứ hai ra, đứa con trai nàng mong đợi đã trở thành con thừa tự của Lương phu nhân. Đứa bé sinh sau lại là con gái. Nàng căm hận, nếu không có nó, nàng đã giữ được con trai của mình nên trút hết oán hận của mình lên mình đứa bé đó. Lương thừa tướng vui mừng vì mình có con trai, đâu màng ngó ngàng tới con gái sinh sau kia. Thế là, đứa bé đó, vô hình đã bị bỏ rơi. Tứ di nương không ngó ngàng, đứa bé ngay cả tên cũng không có đó được giao cho một vú già nuôi dưỡng. Ba năm sau, bà vú mất, tại cái viện cũ kỹ hẻo lánh tới heo chó cũng không thèm ngó tới đó chỉ còn lại một đứa bé không biết nói. Dù sao trên danh nghĩa vẫn là con của thừa tướng, cũng không thể bỏ đói tới chết được. Mỗi ngày, bên nhà bếp đưa một bát cơm thừa tới cho nó, nếu quên, nó chỉ có thể chịu, không thể lại được gì, không những vậy còn chịu sự khinh bỉ của bọn nô tài. Nếu thích, chúng cũng có thể mắng nhiếc, đánh đập. Cứ như vậy, sống sót ngày này qua ngày khác. Bởi vì không có ai dạy dỗ, nên đến năm nàng năm, sáu tuổi nó vẫn không biết nói chuyện. Mọi người nghĩ rằng nó là kẻ ngốc nên càng đối xử tệ với nó hơn. Trong đó, có cả đại tỷ Lương Quế Chi và những di nương khác. Mười mấy năm sau, khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, người ta mới nhớ tới sự tồn tại của nàng. Cho nàng ăn uống, tắm rửa, nói rằng nàng sẽ thành hôn với Uy vương. Và cũng nhờ đó, họ mới cho nàng một cái tên: Tiểu Nguyệt. ———– Lúc trưa, Trần Duy Cẩn đến căn phòng hôm qua cho Tiểu Nguyệt ngủ tạm. Đền gần đã nghe tiếng huyên náo của Hoàn lão. – Này, Tiểu Nguyệt, Hoàn gia gia có đồ chơi mới cho ngươi nè. Ngươi xem xem… Bước vào phòng, khắp nơi toàn là những thứ hồ nháo không biết Hoàn lão lấy ra từ đâu. Thấy Trần Duy Cẩn đứng đó, Tiểu Nguyệt liền im lặng, thu mình lại. Hoàn lão bực mình gắt gỏng: – Tên tiểu tử thối này, mới sáng sớm đã làm bộ mặt đen thui đó cho ai xem hả? Trần Duy Cẩn nhíu mày. Không so đo với Hoàn lão, quay sang nói với Thanh Ca: – Nếu nàng đã tỉnh rồi thì đưa nàng ta về Ưu trì viện đi. Thanh Ca và Hoàn lão nghe xong liền biến sắc, không hiểu sao Trần Duy Cẩn lại đổi ý nữa rồi. Thanh Ca không nhiều lời bắt đầu thu xếp đồ đạc cho Tiểu Nguyệt, Hoàn lão thì đi theo hắn nói lý lẽ, chỉ có Tiểu Nguyệt vẫn an tĩnh ngồi đó như mọi chuyện không liên can tới mình. Cuối cùng, Hoàn lão cũng đuổi kịp Trần Duy Cẩn. Lão gắt gỏng: – Tên tiểu tử ngươi lại định làm trò gì vậy? – Gia gia, việc này không liên can đến ngài. Xin ngài đừng chú ý tới. – Tiểu tử ngươi… muốn chọc tức lão già này mà. Tiểu Nguyệt như vậy nếu như lão già ta không để ý tới thì ai quan tâm nàng chứ. – Ngài cũng biết rõ nàng ta như vậy sao còn cố ý ráng ghép cho tôn tử. Trần Duy Cẩn cuối cùng không chịu nổi nữa mà lớn tiếng nói ra nguyên do. Hoàn lão bất ngờ đứng ngây ra, cuối cùng cũng hiểu được. – Hoá ra, ngươi chê nàng không xứng với ngươi. – Gia gia, xin ngài hãy hiểu tình thế bây giờ của tôn tử đi. Ta sẽ không để nàng ta biến thành điểm yếu của mình được. Thê tử của ta chí ít cũng là một người biết tự bảo vệ cho mình. Đến cả chuyện đó nàng còn không làm được, thử hỏi làm sao để ta chấp nhận nàng được. Hoàn lão im lặng, thất vọng nói: – Nếu ngay cả một người ngươi thích, ngươi cũng không thể bảo vệ được. Vậy rốt cuộc, ngươi liều mạng trở nên mạnh hơn để làm gì? Ngươi đã lầm rồi. Không phải Tiểu Nguyệt không xứng với ngươi, mà chính ngươi mới không xứng đáng với nàng. Nói xong, Hoàn lão bỏ đi, bỏ lại Trần Duy Cẩn đứng trơ ở đó một mình. Đến khi hoàn hồn, hắn xiết chặt hai tay để ngăn sự giận dữ của bản thân. ————– Trở về Ưu Trì viện, Hoàn lão lí nhí nói như nhận lỗi: – Haizzzz, Tiểu Nguyệt à. Là do lão không tính toán tốt, làm ngươi chịu khổ rồi. Tiểu Nguyệt lắc đầu. – Tiểu Nguyệt không khổ. Nghĩ nàng đang an ủi mình, Hoàn lão lại càng ray rứt. – Tiểu Nguyệt không khổ. Mỗi ngày đều có cơm ăn. – Đứa ngốc. Yêu cầu của ngươi chỉ có vậy thôi sao? Nàng khờ khạo gật đầu. Từ ngày hôm đó, Tiểu Nguyệt tiếp tục ở Ưu Trì viện, nhưng cuộc sống được cải thiện, cơm nước được đưa đến đều đặn, thức ăn cũng phong phú hơn, lại có thêm một nô tì mỗi ngày tới dọn dẹp dù không bao giờ mở miệng nói với Tiểu Nguyệt một câu nào. Bởi vi, Uy vương lại ra lệnh rất kỳ lạ: không cho các nàng nói chuyện với Tiểu Nguyệt, ai vi phạm loạn côn đánh chết. Khi nghe lệnh đó, Thanh Ca lẩm bẩm tự hỏi: – Vương gia là sợ nàng sẽ tiếp xúc với bên ngoài hay lo sợ những người kia sẽ nói điều không hay với Tiểu Nguyệt cô nương?