Ai cũng nói rằng trong cuộc đời chúng ta – con người đều không thể sống cuộc sống không gian nan , khổ sở. Phải nếu sống trng sung túc vậy thì ta chả chết quách rồi. Nhưng cô gái Đông Mã Vy lại nếm mùi đau khổ ấy quá sớm ? Khi mới 2 ,3 tuổi Mã Vy đã chưa lần nào có cơ hội đc nằm ủ trong lòng mẹ , hưởng thụ lòng yêu thương hay đc căng tai nghe nhưng lời đường mật yêu thương của mẹ mình, Đôi lúc , Mã Vy ngơ ngác hỏi cha Mẹ là ai ? và đang ở đâu nhưng cha chỉ trả lời ngắn gọn : -Mẹ là HOàng Nhật Du , người tốt , xinh đẹp và vô cùng trong sáng. Đáng tiếc rằng con k thể thấy mẹ nữa , Vy ạ , mẹ con đã mất khi con lọt lòng. Và rồi Vy cứ nhớ lấy cái tên rất đẹp ấy khắc vào trong lòng. Những ngày tháng cô lớn lên , đều đẹp, cô sống trong sung túc và tình yêu thương của ông bà nội và cha. K ngày nào khi mở mắt là cô k thấy cha đang ngồi cạnh thủ thỉ nói : -Mẹ con yêu con lắm , rất yêu. Tuy con chưa nhớ đc khuân mặt ấy nhưng chắc chắn con vẫn dọng lại tình thương yêu vô hình trong lòng con. Đừng bao h ghét mẹ vì mẹ k ở bên con nhé. Cha yêu con ! Mã Vy tuy có khó hiểu nhưng cũng mặc. Cô cứ sống bình yên vz giáng vẻ tiểu thư đến 1 ngày – ngày kinh hoàng mà cô k bao h muốn nghĩ đến. Nghĩ đến nó cô chỉ muốn xoá sổ nó. Ngày ấy cô mất tất ! Mất cha , ông , bà , tiền bạc và ngôi biệt thự í nghĩa . Đáng sợ hơn cả , cha , ông bà đều bị giết trc mặt cô , tất cả những j cô còn nhớ chỉ có : Khẩu súng đen bắn lần lượt từng người nhà của cô , ngôi biệt thự cũng bị phá đến thành 1 bãi chiến trường, cô gào khóc xin tha thứ nhưng những j cô nhẫn lại là những phát súng tàn nhẫn. Sau đó , cô bị tống cổ vứt ra ngoài trời u tối , tay giữ khư chiếc biệt hiệu lấp lánh dính máu của đám mất nhân tính kia để lại và tay kia nắm 1 chiếc vòng cổ cổ mà cha cô đưa trc khi khựu xuống vô vọng. Đêm đó , cô bơ vơ ngoài đường , khóc k thành tiếng , vật vờ đến khi bị cái rét quấn lấy và lả đi. Và từ đó , đời cô bước sang trang mới , cô bị đưa vào cô nhi viện, và sống ở đó qua ngày , qua năm tháng.