Đêm muộn. Từ kính chiếu hậu, George đột nhiên phát hiện có điều gì đó không đúng, bốn chiếc xe đã che kín biển số từ phía sau càng lúc càng đến gần. Ầm... Lúc này, một chiếc xe đột ngột gào rít vọt lên, qua mặt xe của George, hai chiếc xe nữa cũng phân nhau tách một trái một phải, kẹp xe của George ở giữa, chiếc cuối cùng vẫn vững vàng ở phía sau. "Shit!" George chửi rủa. "Sao vậy?" Trong xe, Phan Đình Đình sợ tới tái mét, nắm chặt tay nắm trên nóc xe, cảnh tượng này chỉ khi quay phim cô mới nhìn thấy! Đêm tối như mực. Bốn chiếc xe ép xe của George về bên đường, tám luồng đèn xe chiếu chói mắt, cửa bốn chiếc xe đồng thời mở ra, mười mấy người đầy hình xăm cầm côn sắt bước ra, vẻ mặt họ hung hãn, tràn ngập hơi thở của xã hội đen. **** "Đó là những lời độc thoại trong lòng của cô." Đêm khuya trong phòng thiết kế, trên mặt Diệp Anh đầy những dấu tay đan xen, máu tươi từ miệng chảy xuống, cô nhàn nhạt cười: "Không ngờ cô lại áy náy bất an, ngày đêm dày vò đến vậy. Có điều, Sâm Minh Mỹ, tất cả những điều này không phải tôi bức cô. Cô không cần chết, thật ra cô vẫn còn đường lui. Chỉ cần cô rời khỏi cuộc thi chung kết, cho dù người ta cười nhạo cô, nhưng dần dần, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, cô còn có thể tiếp tục một cuộc sống yên bình." "Phải chết là cô..." Sâm Minh Mỹ gào lên: "Chỉ cần cô chết rồi, tất cả mọi thứ của cô, toàn bộ đều là của tôi! Chức quán quân là của tôi! Những thiết kế loạt liền thân xấu xí cô để lại, tôi thích dùng bao lâu thì dùng! Việt Xán vẫn tiếp tục yêu tôi! Việt Tuyên cũng sẽ yêu tôi! Tạ thị cũng là của tôi! Tất cả mọi thứ đều là của tôi! Hết thảy mọi thứ đều là của tôi..." Mùi khói đột ngột bay vào. "Ngửi thấy rồi sao?" Sâm Minh Mỹ cười to: "Tôi muốn để một mồi lửa thiêu đốt nơi này! Tôi muốn MK của cô biến thành tro bụi, chôn vùi cùng cô. Thế nào, tôi đã tận tình tận nghĩa với cô rồi chứ? Có muốn cảm kích tôi đến rơi nước mắt không? Đồ ngu ngốc Thái Na kia cho rằng tôi không có cô ta thì không được, còn không cho phép tôi động đến cô. Ha ha ha ha, tôi đã bỏ tiền tìm một nhóm người trà trộn, đánh ngất cô ta rồi! Đợi tôi thiêu trụi cô và cái cửa hàng này, ngộ nhỡ bị lộ, tôi sẽ đẩy toàn bộ lên người Thái Na! Ha ha ha ha! Dám xem thường tôi, đây chính là kết cục!" Mùi khói càng lúc càng nồng nặc! Khói từ khe cửa thổi vào, không khí trong phòng cũng càng lúc càng xám đặc lại! "Khụ khụ khụ khụ khụ!" Diệp Anh bị sặc khói ho dữ dội. "Ha ha ha," Trong làn khói dày đặc, bên trong phòng thiết kế đã có thể nghe thấy tiếng bốc cháy đùng đùng bên ngoài, ánh lửa đỏ hừng hực chiếu vào. Lấy chiếc khăn đã ngấm ướt che mũi lại, hai mắt Sâm Minh Mỹ ánh lên sự điên cuồng, ngón tay nâng cằm Diệp Anh, thưởng thức dấu tay trên mặt cô, phì phò nói: "Một lúc nữa, cô sẽ bị ngất vì làn khói đặc này, đến lúc đó, tôi sẽ cởi bỏ dây thừng cho cô, để ngọn lửa từng tấc cắn nuốt khuôn mặt cô, ngón tay cô, thân thể cô. Chờ cô biến thành khói bụi, tôi xem cô còn lấy cái gì để đi dụ dỗ đàn ông, lấy cái gì để thiết kế thời trang, lấy cái gì để đối đầu với tôi!" Khói đặc cuồn cuộn! Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao! Diệp Anh bị trói hai tay sau ghế, dần dần không thở nổi, phổi ngập tràn hơi khói, từng hơi thở đều mang theo hơi khói! Khuôn mặt cười độc ác trước mặt cô dần dần không nhìn rõ nữa, trí óc hỗn loạn, mặt đất trần nhà xoay tròn. Cho dù cô muốn giữ gìn sự tỉnh táo, nhưng sự bức bối trong lồng ngực đã khiến tất cả trở nên mờ nhạt. Trong đầu hiện lên vài hình ảnh, hải âu bay quanh bờ biển, chiếc đồng hồ quả quýt khắc hoa tường vi, hương vị bánh đậu đỏ, chiếc kim đồng hồ chỉ tám giờ tối... Ánh sáng chập chờn lay động... Trí óc cô dần rơi vào mê man. Biển hoa tường vi như ánh trăng được vẽ ra trên mặt đất từ một cành cây... Người thiếu niên ngông cuồng nằm dưới bụi tường vi đỏ rực trong màn mưa... Đôi bóng đan nhau trong chòi nghỉ hoa viên tường vi trắng... Từ sau bụi tường vi trong căn nhà kính trồng hoa đêm mưa ấy, từng tia chớp trắng rực lên... "Nếu cô ấy đã rời bỏ anh, vậy thì..." Trong một đêm tường vi nở rộ, cô cúi người, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi trắng nhợt lạnh giá: "...từ giờ về sau, anh chính là của em!" ... "...cũng không hề..." Tiếng hải âu khàn giọng cất vang trên mặt biển, đôi môi anh nhợt nhạt: "...yêu em như em nghĩ..." Trong làn khói dồn dập trào đến, phổi cô gần như đã ngạt thở, cô há mồm thở dốc, hai tay cố gắng thoát khỏi sợi dây thừng, bên tai là tiếng cười điên cuồng. Trong làn khói mờ mịt cuồn cuộn, trước mắt cô dần tối lại, chỉ còn câu nói kia văng vẳng bên tai: ... Không hề yêu em như em nghĩ. Bang... Một tiếng nổ vang lên! Lúc gần như mất đi tỉnh táo, dường như cô đã nhìn thấy cánh cửa phòng nặng nề bị phá vỡ, hơi nóng tựa như sóng ào đến, ngọn lửa xung quanh bùng cháy, khói bụi mờ mịt, dường như có người tát vào má cô, gọi tên cô liên hồi! Trước mắt mờ mịt. Phổi cạn kiệt thiêu đốt, trong tai là tiếng nổ ầm ĩ, mí mắt nặng trĩu, cô không còn sức chống đỡ, trong không gian ngập tràn khói bụi, bỗng có người áp miệng vào môi cô, một làn khí tươi mát thổi vào ngập tràn trong phổi cô! "Khụ! Khụ! Khụ! Khụ!" Cô bật ho dữ dội, não cuối cùng cũng có chút không khí, trí óc hỗn độn dần có chút tỉnh táo. Bóng dáng huyền ảo, người trước mặt cô dường như là Việt Tuyên, khuôn mặt tái nhợt vô cùng lo lắng, đôi mắt lộ rõ vẻ lo lắng khẩn trương, khi hô hấp cho cô, đôi môi anh thậm chí còn dính chặt trên môi cô! "..." Họng cô khản đặc, cô không thể nói lên lời, không khí mỏng manh tựa như tơ nhện dần trở lại cơ thể cô. "Đừng sợ, anh đưa em ra ngoài!" Căn phòng tràn ngập khói bụi, giọng nói của Việt Tuyên còn khàn hơn cả cô, một tay anh ôm lấy cô, tay kia nhanh chóng cởi trói cho cô. Khói đặc mù mịt, cô ngã từ trên ghế xuống, rời vào cái ôm thơm mát như đóa hoa dành dành của anh, cô tham lam há to miệng hít hà, cho dù đây chỉ là một giấc mộng, cô cũng không muốn tỉnh lại! Mạnh mẽ kéo cô lại, Việt Tuyên ôm cô vào lòng, đi về phía cửa! "Tuyên..." Trong căn phòng ngập khói, Sâm Minh Mỹ điên cuồng đưa tay ngăn cản, cô đau khổ vừa lắc đầu vừa gào thét: "Tuyên, anh vì cứu cô ta mà đến đây sao? Thế còn em? Vì sao anh không hề để ý đến em? Trong mắt anh chỉ có cô ta, không có em đúng không? Em cũng ở đây, em cũng ở trong đám cháy, có thể bị mất mạng mà! Tuyên ca ca, em từ nhỏ đã yêu em bao nhiêu năm, nhưng một chút cảm động anh cũng không có, một chút tình cảm dành cho em anh cũng không có sao?" "Tránh ra!" Ngọn lửa bùng cháy càng lúc càng tiến gần phòng thiết kế, khói đặc bốn phía, Việt Tuyên bịt mũi Diệp Anh lại, sắc mặt anh tái đến mức khiến người khác sợ hãi, cánh tay ôm Diệp Anh lại cứng rắn như thép. Thần trí Diệp Anh dần tỉnh táo lại, cô phát hiện Việt Tuyên không ngồi xe lăn, mà lồng ngực anh đang phập phồng dữ dội, hô hấp tựa như mang theo tiếng khàn rít. "Không! Em sẽ không để anh mang cô ta đi!" Bảy tám mét phía sau là lửa cháy hừng hực, Sâm Minh Mỹ đứng chặn ở cửa, điên cuồng gào thét: "Cô ta có gì tốt? Rốt cuộc cô ta có gì tốt? Cô ta căn bản không yêu anh! Cô ta hai lòng, lẳng lơ! Cô ta trăm phương ngàn kế giẫm đạp lên anh và Việt Xán để tranh danh đoạt lợi! Cô ta đã vứt bỏ anh! Sau khi nắm được Tạ thị trong tay, cô ta lại vứt bỏ Việt Xán! Chân tướng của cô ta, bây giờ các anh vẫn chưa nhìn rõ sao? Mắt các anh mù sao? Mắt của tất cả mọi người đều mù rồi sao?" "Cô mới là người mắt mù!" Dù cho trong phổi tràn ngập sự khó chịu như thiêu đốt, nhưng sức lực đã trở lại trong cơ thể Diệp Anh, cô lạnh lùng nói, không muốn tiếp tục dây dưa nhiều chuyện với Sâm Minh Mỹ. Tình trạng sức khỏe của Việt Tuyên, cô vẫn luôn hiểu rất rõ, đối với bệnh hen suyễn của anh, môi trường tràn ngập khói bụi này quá nguy hiểm. Không muốn nghĩ quá nhiều về việc sao anh lại ở nơi này, cô chỉ muốn cùng anh mau chóng rời đi! Thoát khỏi đôi tay Việt Tuyên, Diệp Anh lớn tiếng: "Nếu cô vẫn không mở cửa, đừng trách tôi không khách khí!" Không còn bị dây thừng trói chặt trên ghế, Diệp Anh chẳng hề kiêng dè sức lực chiến đấu của Sâm Minh Mỹ. Vẻ mặt lạnh lùng, Diệp Anh bước dài về phía Sâm Minh Mỹ. Bị khí thế của Diệp Anh làm lùi bước, Sâm Minh Mỹ lùi về phía sau hai bước, nhưng sau đó đột ngột cười điên cuồng, lấy một món đồ màu trắng bạc từ trong túi áo khoác ra, hai tay nắm chặt, run rẩy chĩa về phía Diệp Anh! "Cô đến đây, đến đây!" Sâm Minh Mỹ lớn giọng nói. Diệp Anh cũng lạnh người, cô còn chưa kịp nhìn rõ đó là vật gì thì đã bị Việt Tuyên kéo về phía sau người. Hai ngón tay Sâm Minh Mỹ run rẩy đặt trên cò súng. Vật ấy là một khẩu súng, một khẩu súng màu trắng! "Đến đây! Sao cô không tới nữa?" Thấy Diệp Anh sợ hãi, Sâm Minh Mỹ càng lúc càng cười lớn: "Diệp Anh, tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi không có ý định để cô rời khỏi dây! Cô nhất định phải chết! Nhất định phải chết! Tôi nhìn cô chết rồi sẽ vô cùng hài lòng! Đến đây, không phải cô nói không khách khí với tôi sao? Ha ha ha ha!" "Minh Mỹ, em bình tĩnh lại." Tiếng bốc cháy bên ngoài càng lúc càng dữ dội, Việt Tuyên giữ Diệp Anh sau lưng. Anh chăm chú nhìn Sâm Minh Mỹ, chầm chậm bước về phía Minh Mỹ, nói: "Việc đã đến mức này, trước tiên em hãy bình tĩnh lại, xem giải quyết thế nào, đừng vì nhất thời kích động mà làm ra chuyện gì không thể cứu vãn." "Tuyên ca ca..." Cây súng lục vẫn run rẩy nhắm về phía Diệp Anh, Sâm Minh Mỹ vừa cười vừa khóc, nước mắt dàn dụa bên má: "Tuyên ca ca, em không muốn thương tổn anh, chỉ cần anh đừng che chắn cô ta, em bảo đảm em sẽ không làm hại anh! Nhưng, em muốn cô ta chết, em không thể để cô ta tiếp tục sống, cô ta nhất định phải chết, nhất định..." Bang. Tiếng động lớn vang lên! Một góc phòng đã sụp xuống, xà nhà rơi xuống, lửa cháy hừng hực, bụi mù mịt bốn phía! Mà lúc này, tiếng cứu hỏa từ xa cũng vọng lại! Thấy sắc mặt Sâm Minh Mỹ bỗng chốc biến hóa, đôi mắt tràn ngập sự hung ác, trong lòng Diệp Anh cảnh giác, không kịp nghĩ nhiều, cô mạnh mẽ đẩy Việt Tuyên ra. "Diệp Anh, cô đi chết đi..." Trong lửa bụi ngập trời, Sâm Minh Mỹ gào lên, nòng súng nhắm thẳng Diệp Anh, ngón tay điên cuồng bóp cò! Pằng! Pằng! Pằng!