Phòng thiết kế đêm muộn yên ắng đến quỷ dị, cô mím môi, xóa tin nhắn đùa bỡn ấy đi! Nhanh chóng quay người, xua đi nỗi sợ trong lòng, nhưng cô lại có suy nghĩ muốn đợi anh thêm chút nữa, cô cầm lấy túi xách, chuẩn bị rời khỏi thì bỗng "Bang" – cửa phòng thiết kế bị đá mạnh, phát ra tiếng kêu lớn. Diệp Anh kinh ngạc ngẩng đầu, bên cạnh cửa là một người mặc áo da đen, mái tóc ngắn mạnh mẽ, vẻ mặt ác độc – đó là Thái Na. Thái Na chầm chậm bước vào, nhếch miệng cười, âm trầm nói: "Bảo bối, dựa vào chỉ số thông minh của em, không nên đến đây vào lúc này mới đúng. Ha ha, có thể thấy đàn ông sẽ khiến người ta ngu muội, em cũng không ngoại lệ." Diệp Anh rùng mình, Cô lùi nửa bước, sống lưng thẳng tắp, cảnh giác nhìn Thái Na: "Cô đến đây làm gì?" "Ha ha, tôi đến đây làm gì?" Thái Na nghiêng đầu đánh giá Diệp Anh: "Bảo bổi, tôi đương nhiên là muốn cùng em ôn chuyện cũ. Mỗi lần nhìn thấy em, em đều nói không quen tôi, khiến tôi chua xót biết bao. Mấy trăm ngày đêm em và tôi bên nhau, vậy mà lại bị em xóa sạch, em có biết tôi đau lòng thế nào không, hả? Em cứ như hoa hồ điệp đưa thoi qua lại giữa hai vị công tử Tạ gia, nhưng ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm cho tôi, em có biết tôi đau lòng thế nào không, hả? Em không thèm để ý tôi, vậy mà chỉ vì một tin nhắn của Tạ nhị công tử, em liền mong chờ chạy tới, em khiến tôi đau lòng, em có biết không?" "Vô liêm sỉ!" Ghê tởm đến mức không thể tiếp tục nghe, Diệp Anh lạnh lùng đi về phía cửa, Thái Na đứng ở cửa cười gian ngăn lại, đưa tay sờ khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Diệp Anh. Bang! Diệp Anh tức giận, đưa tay tát Thái Na. Khóe miệng Thái Na nhếch lên, bàn tay chầm chậm xoa chỗ bị tát, vẫn giọng điệu cũ: "Bảo bối, đã lâu không được em chạm qua, đáy lòng tôi đã mềm lại rồi này. Thật rất muốn cùng em nói chuyện mãi, nhưng còn có người muốn gặp em hơn tôi." Cộc! Cộc! Cộc! Tiếng giày cao gót phía sau Thái Na vang lên. Thái Na chăm chú nhìn Diệp Anh, thỏa mãn sờ vết tát trên mặt, mỉm cười tà ác, nhếch người sang bên cạnh nhường chỗ cho một người khác – một bóng dáng mang mùi hương bách hợp tao nhã tiến đến. Trong màn đêm yên tĩnh, một mỹ nhân mặc trên mình chiếc áo khoác lông trắng cùng chiếc váy dài hồng nhạt lộng lẫy xuất hiện tựa như một minh tinh. Sâm Minh Mỹ. "Quả nhiên là cô." Diệp Anh nhàn nhạt cười: "Sâm Minh Mỹ, ngoài những thủ đoạn đi đường tắt như này, một chút bản lĩnh cô cũng không có sao?" "Ha ha ha," Sắc mặt Sâm Minh Mỹ đêm nay đặc biệt sáng lạn, khuôn mặt được trang điểm tinh tế, mái tóc cũng được làm rất cẩn thận, dịu dàng lấp lánh tựa như một miếng vải gấm, đôi mắt sáng đến kỳ lạ: "Sao? Nhìn thấy tôi mà không phải Việt Tuyên, thất vọng rồi sao?" "Bỉ ổi!" Diệp Anh lạnh lùng cười. "Ha ha ha ha!" Sâm Minh Mỹ cười vui vẻ: "Cô còn dám nói tôi bỉ ổi! Đồ đàn bà ác độc, lòng dạ rắn rết! Cô trăm ngàn thủ đoạn tiếp cận Việt Tuyên, lừa gạt sự tín nhiệm của anh ấy, sau đó lại quay ngoắt nhào vào lòng Việt Xán! Bây giờ, chỉ một tin nhắn của Việt Tuyên, cô lại vội vàng chạy tới. Cô nói xem, cô lẳng lơ như vậy, đứng núi này trông núi nọ, là tôi hay cô bỉ ổi?" "Tin nhắn của Việt Tuyên là do cô gửi?" "Ha ha ha ha! Nếu không thì sao? Việt Tuyên đã sớm nhìn thấu cô, hận cô muốn chết, anh ấy còn muốn gặp mặt cô sao? Ha ha ha ha!" Sâm Minh Mỹ cười đến hưng phấn, hai mắt sáng lên: "Tôi nói cho cô biết, Diệp Anh, Việt Tuyên đã nói với tôi rồi, từ đầu đến cuối anh ấy chưa từng thích cô! Anh ấy yêu tôi, người anh ấy yêu là tôi... Từ nhỏ anh ấy đã yêu tôi, yêu đến điên đảo, cố chấp! Tuy tôi đã từng bị Việt Xán mê hoặc, khiến anh ấy đau khổ, nhưng như vậy thì sao, anh ấy chưa từng ngừng yêu tôi một giây, một phút! Với cô, anh ấy chẳng qua chỉ vì yêu không được tôi mà đau khổ, nên mới tạm thời tìm một chỗ thay thế, người anh ấy thực sự yêu vẫn luôn là tôi! Là tôi! Là tôi! Là tôi... Là tôi..." Tiếng hét chói tai vang lên trong không gian. Màng nhĩ Diệp Anh đau như kim châm. "Cô điên rồi!" Bịt tai lại, Diêp Anh tức giận quát lên, màng nhĩ cô bị tiếng hét điên cuồng của Sâm Minh Mỹ như muốn nổ tung: "Cô đến để khoe với tôi người Việt Tuyên yêu là cô đúng không? Được, người Việt Tuyên yêu là cô! Người Việt Xán yêu cũng là cô! Toàn bộ người trong thiên hạ yêu cũng là cô! Được chưa? Đủ chưa?" Tiếng cười điên cuồng dừng lại. Ánh mắt Sâm Minh Mỹ quỉ dị nhìn cô, tinh thần dường như đã không thể khống chế, cơ thịt dưới mắt co giật, cô chằm chằm nhìn Diệp Anh, từng bước tiến lại gần: "Cô cho rằng tôi không nghe ra sao, cô đang cười nhạo tôi. Ha ha, Diệp Anh, trong lòng cô, tôi chính là một đối thủ ngu ngốc, đúng không? Cô coi thường tôi, ha ha ha, cô vẫn luôn coi thường tôi! Cô từng bước cướp đi hết những gì thuộc về tôi, cô từng bước đẩy tôi vào đường cùng! Cô thấy tôi không có khả năng đánh trả, cô cảm thấy mỗi lần tôi đều bại dưới tay cô, đúng không, đúng không?" Phía sau là bàn làm việc, Diệp Anh không thể lùi lại được nữa, cô nhíu mày nói: "Sâm Minh Mỹ, cô muốn làm gì? Tôi khuyên cô nên bình tĩnh lại, đừng gây ra hành động gì không thể cứu vãn." "Ha ha ha ha! Bình tĩnh?" Ánh mắt Sâm Minh Mỹ điên cuồng, cả người ép sát Diệp Anh: "Cô đào cho tôi bao nhiêu hố như vậy, nhìn tôi nhảy xuống từng hố một, bây giờ lại muốn tôi bình tĩnh sao? Cô muốn tôi như một con cừu nhỏ ngoan ngoãn nằm yên trước mặt cô chờ chết, không hề phản kháng, đúng không? Tôi nói cho cô biết, Diệp Anh, đêm nay..." Đột nhiên ngoài cửa hàng vang lên một loạt âm thanh. Dường như có tiếng chất vấn của bảo vệ tuần tra, tiếp đó là tiếng đánh nhau, tiếng động càng lúc càng lớn, Diệp Anh mừng thầm, lập tức gọi lớn: "Bảo an..." Diệp Anh còn chưa nói xong, Sâm Minh Mỹ đã nhào tới giữ lấy cô, cô cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Sâm Minh Mỹ, dễ dàng bắt được cổ tay Sâm Minh Mỹ, nhưng Thái Na lại chạy tới, giữ chặt tay cô, đè cô xuống mặt bàn. "Bảo bối, yên lặng nào, nếu không dao của tôi sẽ không có mắt đâu!" Lưỡi dao sắc bén kề sát bên động mạch cổ, Thái Na âm trầm nói: "Da thịt em mềm mịn như vậy, bị thương sẽ không tốt đâu." Lưỡi dao mang theo hơi lạnh kề bên cổ khiến máu tươi rỉ ra, Diệp Anh đau đến nín thở. Những năm tháng u ám dài đằng đẵng kia, cô đã sớm biết sự hung ác của Thái Na. Bên ngoài tiếng đánh nhau càng lúc càng lớn, Thái Na bực mình nói với Sâm Minh Mỹ: "Tôi ra ngoài xem một chút, mấy tên phế vậy kia, ngay cả bảo an cũng không trừng trị nổi! Cô ở lại, để ý cô ấy cho tốt!" Thấy Thái Na muốn đi, Sâm Minh Mỹ kêu lên: "Đưa dao cho tôi!" Âm trầm liếc nhìn Sâm Minh Mỹ, Thái Na thu lại con dao trên cổ Diệp Anh, gập gọn, nhét vào túi, nói: "Muốn dao làm gì? Sâm đại tiểu thư, tôi nhắc nhở cô, giáo huấn cô ấy, không để cô ấy kiêu ngạo – có thể! Nhưng nếu cô tổn hại đến tiểu bảo bối của tôi, tôi không thể đồng ý!" Ngón tay lướt qua mấy giọt máu trên cổ Diệp Anh, Thái Na đưa lên môi thưởng thức hương vị. Sắc mặt Sâm Minh Mỹ biến đổi, cố nặn ra một nụ cười tươi lấy lòng: "Vậy giúp tôi đem trói cô ta lại, nếu chỉ để lại một mình tôi với cô ta, tôi sợ..." "Phế vật!" Thái Na kéo Diệp Anh từ bàn thiết kế xuống, dùng dây thừng, nhanh chóng trói cô vào chiếc ghế, hai tay bị buộc chặt sau lưng ghế. Thái Na mạnh mẽ thắt chặt dây thừng khiến Diệp Anh đau đến toát mồ hôi, cổ tay bị trói sau lưng nhất thời hiện lên vết đỏ. Phòng thiết kế đêm muộn. Tiếng ầm ĩ đánh nhau bên ngoài vẫn vang lên không dứt, Sâm Minh Mỹ từ trên cao nhìn xuống, thưởng thức hương vị ngắm nhìn Diệp Anh bị trói chặt hai tay sau ghế, không hề có chút sức lực phản kháng. Đợi Thái Na đi xa, Sâm Minh Mỹ đóng cửa phòng, đắc ý hất cằm, chầm chậm đi quanh Diệp Anh ba vòng, sau đó đứng trước mặt cô, chầm chậm giơ tay lên... Bang! Một cái tát hướng tới khuôn mặt của Diệp Anh. "Sâm Minh Mỹ!" Vết tay màu đỏ hằn rõ trên khuôn mặt, máu tươi dần rỉ ra từ khóe miệng, Diệp Anh tức giận phản ứng. "Ha ha ha ha!" Sâm Minh Mỹ cười vô cùng đắc ý: "Haiz, cô gọi tôi làm cái gì? Gọi tôi thì tôi sẽ tha cho cô sao? Đến đây, cô còn có tay mà, sao ngu ngốc đến thế, ngay cả một chút năng lực đánh trả cũng không có, chỉ có thể giương mắt nhìn tôi đánh cô sao?" Bang... Lại một cái tát nữa. Sâm Minh Mỹ đánh đến mức cả khuôn mặt Diệp Anh nghiêng về một bên. Miệng ngập mùi tanh, Diệp Anh đau đến tê hết nửa mặt, cô nhắm mắt hít một hơi sâu, giễu cợt: "Sâm Minh Mỹ, cô cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?" "Còn cô thì ngay cả chút bản lĩnh ấy cũng không có!" Sâm Minh Mỹ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vô cùng sảng khoái, mạnh mẽ đưa tay vung một cái tát lên trên mặt Diệp Anh, hận không thể khiến khuôn mặt Diệp Anh nát vụn. "Vì thế..." Máu tươi dần từ khóe miệng Diệp Anh chảy xuống từng dòng, cô châm chọc nói: "Trên bục chữ T của cuộc thi chung kết tối ngày kia, thứ cô muốn thể hiện chính là bản lĩnh này của đôi tay cô sao? Ha ha, nhìn cô tát thành thục như này, có lẽ ban giám khảo cũng sẽ cho cô một giải quán quân tàm tạm ấy." "Cô câm mồm..." Sâm Minh Mỹ gào lên. Chung kết cuộc thi thời trang cao cấp châu Á tựa như một khối đá nghìn câu, nặng nề treo trong lòng Sâm Minh Mỹ ở nơi u ám đen tối đáng sợ nhất, khiến cô không thể hít thở, hô hấp! "Cô hãm hại tôi! Tất cả đều do cô hãm hại tôi!" Hàng đêm mất ngủ, Sâm Minh Mỹ trằn trọc suy nghĩ, cuối cùng cũng đã hiểu rõ! "Nếu không phải cô, tôi sẽ không rơi vào kết cục bi thảm hiện giờ! Danh dự không trong sạch, tất cả mọi người đều mắng tôi sao chép, chửi tôi vu oan hãm hại cô! Tất cả mọi người đều mở to mắt muốn xem trong đêm chung kết tôi sẽ bị bêu xấu như nào! Nếu không phải cô, cho dù tôi không thể đạt giải quán quân khu vực Trung Quốc, cũng không hề ảnh hưởng đến địa vị của tôi trong giới thời trang! Bây giờ tôi không còn gì cả! Từ khi JUNGLE của bố tôi trượt dốc, SÂM mà tôi vất vả chuẩn bị nhiều năm cũng suy sụp, bản thân mình cũng sụp đổ theo! Cô vui rồi chứ? Vui rồi chứ?" "Tôi hãm hại cô?" Diệp Anh giễu cợt: "Sâm đại tiểu thư, mời cô suy nghĩ lại cẩn thận, là ai từ đầu đã trăm phương ngàn kế khiến ngay cả tư cách tham dự cuộc thi của tôi cũng không có?" "Cô không nên tham dự cuộc thi! Nếu cô không tham dự, không thiết kế ra loạt liền thân đáng ghét kia thì đã không xảy ra chuyện gì!" Sâm Minh Mỹ hét lên. "Tracy ngay từ đầu cũng là cô trăm phương nghìn kế đặt bên cạnh tôi, đúng không?" Diệp Anh lạnh lùng nhìn Sâm Minh Mỹ: "Cô bảo cô ấy giám sát nhất cử nhất động của tôi, sau đó vào thời khắc mấu chốt trộm thiết kế của tôi, nhưng lại đi nói là tôi sao chép cô, như vậy chẳng lẽ không phải là cô đã hãm hại tôi, mà là tôi hãm hại cô sao?" "Đồ phản bội Tracy!" Sâm Minh Mỹ ôm đầu hét lên: "Miệng thì nói muốn báo đáp tôi, kết quả không kiên định được bao lâu đã bỏ trốn, nếu cô ta khăng khăng cô đã trộm thiết kế của tôi thì cô đã không dễ dàng trở mình như vậy!" "À." Diệp Anh cười lạnh: "Vì thế, tất cả mọi chuyện đều là do tôi sai. Không nên tham dự cuộc thi, không nên thiết kế ra loạt liền thân, không nên vì bị cô sao chép mà không nhẫn nhịn, không nên tiếp tục tiến vào vòng chung kết, không nên nhìn thấy cô bị bêu xấu ở đêm chung kết..." Bang... Sâm Minh Mỹ tức giận, hung hăng tát Diệp Anh. "Đồ tiện nhân!" Sâm Minh Mỹ tức giận đến đỏ ngàu hai mắt: "Tôi muốn giết cô! Tôi xem cô còn có thể hung hăng kiêu ngạo đến khi nào! Nói cho cô biết, Diệp Anh! Đêm nay cô diễn tập đúng không? Tôi đã phái người đi cướp trang phục của cô! Hiện giờ toàn bộ tác phẩm dự thi cô vất vả làm ra đều đã là của tôi! Toàn bộ đã là của tôi! Ha ha ha ha!" "Sau đó tôi sẽ giết cô!" Oán hận tiến gần Diệp Anh, Sâm Minh Mỹ mở to mắt, nói: "Tôi sẽ giết cô, giúp cô để lại một bức thư, nội dung bên trong là vì cô sao chép tôi, trong lòng áy náy bất an, hơn nữa vì cuộc thi đêm chung kết không hề có linh cảm sáng tạo, đêm ngày đau khổ, không chịu nổi những áp lực này, cho nên cô chỉ có thể lựa chọn: chết! Lấy cái chết nhận tội với tôi! Lấy cái chết để xin tôi tha thứ..."