Tướng Quân Ở trên, Ta Ở Dưới
Chương 96
Đông Hạ là dân tộc du mục. Vương thành của bọn họ không có tường thành vững chãi mà chỉ có đàn cừu đông vô tận và cung điện do những căn lều nối tiếp nhau tạo thành.
Đông Hạ Vương háo sắc, từng lấy bốn lần chính phi. Chính phi thứ nhất là Trại Hãn, là bạn thanh mai trúc mã của ông ta, tình cảm sâu đậm nhất, sau khi kết hôn có đại Hoàng tử Ha Nhĩ Đôn, đại hoàng nữ Mẫn Mẫn. Vị chính phi này sau đó vì bệnh mà chết. Chính phi thứ hai, Sa Lâm Na, là con gái của bộ tộc Ô Lan, sau khi kết hôn sinh nhị Hoàng tử Ô Ân và tam Hoàng tử Y Nặc, sau người phi là Anh La Cổ hãm hại mà chết. Anh La Cổ dựa vào thế lực của bộ tộc Hạ Tỳ nhà mình, một phát trở thành chính phi, sinh lục Hoàng tử Ba Âm, tứ hoàng nữ Đồ Nhã và lục hoàng nữ Tô Cách, và tìm đủ mọi cách bài trừ Hoàng tử Ô Ân và Y Nặc.
Ô Ân và Y Nặc âm thầm thu thập những chứng cứ về việc mẹ bị sát hại, đồng thời liên kết với thế lực của bộ tộc Sinh Mẫu, nhẫn nhịn nhiều năm. Nhân cơ hội vương phi Anh La Cổ về bộ tộc thăm gia đình, liền dẫn binh tiến công, tiêu diệt toàn tộc Hạ Tỳ, giết vương phi Anh La Cổ, giết lục Hoàng tử Ba Âm.
Đông Hạ Vương biết được tin liền thất kinh, nhưng tính cả chính phi trắc phi cộng lại, ông ta có cả thảy mười bảy mười tám người phụ nữ và tám đứa con trai. Bây giờ bộ tộc Hạ Tỳ đã bị tiêu diệt, thế lực của bộ tộc Ô Lan lớn. Chỉ vì một người phụ nữ thâm độc và một đứa con trai chưa trưởng thành, thì liệu có đáng không?
Vì thế, ông ta tán thưởng, bỏ qua không truy cứu, không những tuyên bố với thiên hạ vương phi Anh La Cổ mắc tội khi quân, còn khen Ô Ân và Y Nặc báo thù cho mẹ, cương quyết dứt khoát, hữu dũng hữu mưu, có phong cách của cha. Ngay sau đó lại lấy về người vương phi thứ tư là mỹ nhân của một bộ tộc nhỏ Thiệu Lỗ, bà ta sinh thập Hoàng tử Cát Đạt và thất hoàng nữ Nặc Nặc, sau đó vì bảo vệ thân mình, bất luận là việc trong hậu cung hay việc ngoài triều chính, đều không quan tâm không hỏi han, ngày ngày tụng kinh niệm phật, không tranh chấp với đời.
Diệp Liễu Nhi là con gái Đại Tần, xuất thân thấp kém, không có bất kỳ thế lực ở nhà nào, có điều là một người được sủng ái vì sắc đẹp của mình, cho dù có sinh con trai, thì cũng thấp hơn người khác một bậc. Vì thế mọi người đều cho rằng, cô ta được Đông Hạ Vương sủng ái, đối với hậu cung Đông Hạ mà nói, chỉ là một viên đá nhỏ vứt vào trong đầm nước mà thôi, không thể tạo ra làn sóng nào. Bốn vị vương phi địa vị không quá chắc chắn thậm chí còn tình nguyện để người con gái như thế được sủng ái, để tránh Đông Hạ Vương háo sắc lại cùng với con gái của bộ tộc hùng mạnh khác sinh lòng thèm muốn.
Chẳng ai ngờ được, trong đêm tối, trong thảo trường của Đông Hạ Vương thất, trong cái hồ yên lạnh ẩn sâu trong rừng tối, lại âm thầm dậy lên một làn sóng nhỏ. Hai bóng người lõa lồ quấn lấy nhau, điên cuồng vồ vào nhau, rút hết sức lực, tan vỡ rồi lại hòa quyện lại.
Tiếng thở hổn hển của người con trai, tiếng rên khe khẽ của người con gái, cùng với tiếng vỗ bờ của nước hồ, kìm nén vang lên rồi tan biến trong không khí, cuối cùng biến thành tiếng than thở.
“Phụ hoàng của chàng sắp về rồi đấy, chàng đi đi!”.
Sau khi lén lút, Liễu Tích Âm ngồi bên bờ. Cơ thể của cô trắng khiết như một con cừu vừa sinh ra, mái tóc dài đen như gỗ mun ẩm ướt xõa trên vai, giống như một tiên nữ trong thần thoại vậy. Trong đôi mắt ngây thơ trong sáng ẩn chứa yêu diễm đầy ma quỷ, với nụ cười ngây thơ nhất, đủ để kiểm nghiệm bất kỳ ý chí nào của mọi người tu hành.
Giọt nước men theo mái tóc của cô nhẹ nhàng lăn xuống dưới, rơi qua nụ hoa đáng yêu kiều diễm trước ngực, chảy qua cái bụng phẳng lì, rồi từ từ lăn xuống dưới, rồi lại xuống dưới… dụ dỗ dục vọng không thể kìm nén được, nhưng nhanh chóng bị một chiếc áo dài che khuất. Cô nhìn về hướng chiếc lều lớn đỉnh vàng, trong đôi mắt lại hiện ra sự đau thương và không đành lòng mà không thể che giấu được.
Dốc hết tâm tư nịnh nọt, mới có được trái tim của người đẹp. Đại Hoàng tử nghe thấy cổ họng của mình đang gào thét, cậu ta nắm chặt nắm đấm, hình như dùng tất cả sức lực của mình, mới kiềm chế được dục vọng bản thân, nắm lấy tay cô, nặn ra một nụ cười khó coi, an ủi: “Tương lai, chúng ta sẽ quang minh chính đại cầm tay nhau”.
“Thật sự có ngày đó sao?”. Liễu Tích Âm nhẹ nhàng hỏi.
Đại Hoàng tử vội nói: “Phụ thân phóng túng, cơ thể từ lâu đã không khỏe rồi, e là không chịu được vài năm nữa. Theo phong tục Đông Hạ chúng ta, thì nàng sẽ được gả cho ta, đến lúc đó chúng ta có thể…”. Cậu ta hôn lên đôi mắt xinh đẹp của cô, lau đi nước mắt ở trên: “Tuy nàng không phải là người Đông Hạ, nhưng ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng và con cái của nàng”.
Liễu Tích Âm hỏi: “Nếu ông ta biết chuyện của chúng ta thì sao?”.
Đại Hoàng tử lắc đầu: “Con sư tử của ông ta từ lâu đã không có tư cách tranh giành rồi”.
Phong tục Đông Hạ phóng khoáng, anh em chung vợ, chị em chung chồng, không cho là tồi tệ lắm. Chỉ cần không để sự việc phơi bày ra, ông ta cũng không vì một người ca kỹ được sủng ái không có danh phận và một người con trai được rất nhiều bộ tộc hỗ trợ mà can thiệp vào. Càng huống hồ cậu ta là con trai của vương phi Trại Hãn, là người con trai của người phụ nữ duy nhất mà Đông Hạ Vương yêu thương, là dũng sĩ số một của Đông Hạ, là người kế thừa mặc định.
“Đúng thế, Đông Hạ Vương rất nhanh sẽ nhường ngôi thôi”. Liễu Tích Âm bỗng nhiên kéo tay áo cậu ta, khóe mắt lại ánh lên nước mắt: “Em chỉ sợ, chàng hy vọng càng lớn, thì thất vọng càng lớn”.
Đại Hoàng tử cau mày: “Sao lại nói ra điều này?”.
Liễu Tích Âm cúi đầu, vừa muốn nói vừa không.
Đại Hoàng tử lại giục.
Liễu Tích Âm cuối cùng ấp úng nói: “Mấy ngày gần đây, em hầu hạ ở bên Đông Hạ Vương, tiệp báo tiền tuyến chuyển tới, mọi người đều không ngừng khen ngợi Hoàng tử Y Nặc hữu dũng hữu mưu, còn trên bàn tiệc chúc mừng…”
Đại Hoàng tử cười nói: “Sợ gì chứ, tuy em trai giỏi giang. Nhưng phụ thân đã từng nói rõ ràng, hoàng vị sẽ giao cho ta”.
Liễu Tích Âm vặn vặn cái khăn, nói mang theo sự hận thù: “Em biết chàng không thích đọc sách, không thích nghe lịch sử Đại Tần. Tổ thượng của em và chàng là tội quan của Đại Tần, nhưng chàng có biết tại sao lại mắc tội không? Là Đức tông đế gian tặc không muốn em mình đăng cơ, khởi binh tạo phản, tiến vào kinh thành, giết em xưng đế, tổ phụ của ta là quan giữ thành, bị chu di cửu tộc, đàn bà phụ nữ đều xuống làm nô tỳ, em mới…”.
Đại Hoàng tử lắc đầu: “Không thể, Y Nặc là người tốt bụng tử tế, đối với ta cũng rất cung kính, cậu ta nhất định không làm việc này đâu”.
“Em là một người con gái trong hậu viện, cái gì cũng không biết”. Liễu Tích Âm rúc vào lòng cậu ta, nhỏ giọng nũng nịu: “Em ở Đại Tần chịu đủ khổ cực, cuối cùng gặp được chàng, mới hiểu ra thế nào là tình yêu thật sự. Em yêu chàng, chỉ muốn đời đời kiếp kiếp sống hạnh phúc cùng chàng”, ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua bộ ngực trần của anh ta, quả quyết nói: “Để được bên chàng, em đến chết cũng không sợ, danh phận địa vị gì gì đó, em càng không quan tâm! Em chỉ mong có thể ở bên chàng dưới ánh mặt trời, cùng đi ngắm những bông hoa trên thảo nguyên mà chàng đã từng nói, đi ngắm mây trắng chân trời, đi ngắm những con cá bạc ở hồ Mạc Danh. Ha Nhĩ Đôn, hy vọng càng lớn, thì em càng sợ, ngoài chàng ra, em không muốn ngủ cùng với bất kỳ người đàn ông nào khác…”.
Cùng với sự tiến triển của chiến sự, đại thắng liên tiếp, uy tín của Hoàng tử Y Nặc cao như nước dâng, Đông Hạ Vương tuổi cao lại ngu ngốc, không quan tâm đến triều chính. Tuy đại Hoàng tử vẫn có sự ủng hộ của các bộ tộc cũ, nhưng vô số các thế lực mới lại đang dựa vào anh ta, muốn tìm kiếm một chút lợi lộc từ chiến sự. Nếu Đại Tần thực sự bị hạ gục, công cao cái thế, Hoàng tử Y Nặc lại có sự giúp đỡ của nhị Hoàng tử, thế lực của anh ta sẽ lớn mạnh đến mức độ nào? Đến lúc đó, mặc dù có sự hỗ trợ của Đông Hạ Vương, người đang nắm quân quyền như anh ta sẽ thế nào? Nếu là hai bên giao chiến, thì có bao nhiêu thế lực sẽ ủng hộ anh ta đăng cơ?
Đại Hoàng tử bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp Liễu Tích Âm, lời cô ấy nói.
“Hoàng tử Y Nặc đúng là anh hùng lợi hại nhất thiên hạ”.
Hoàng tử Y Nặc trẻ tuổi, dũng cảm, anh tuấn, là anh hùng mà tất cả những người con gái trên thảo nguyên đều hướng về.
Uy tín của anh ta có thể làm cho một cô gái mới vào cung đã nảy sinh sự mong ngóng, còn những người khác thì nên nghĩ thế nào chứ?
Nhỡ ra…
Nếu Hoàng tử Y Nặc thật sự có ý phản, đợi sau khi phụ hoàng chết, thì kết cục của anh ta sẽ như thế nào chứ?
Người con gái mà cậu ta yêu thương, đất đai màu mỡ, đàn cừu vô số con và quyền lực tối cao, tất cả ánh mắt theo đuổi anh ta, ái mộ anh ta đều chuyển hướng hết. Anh ta sẽ bị đuổi đi một cách khinh bỉ, bị giảm đi chỉ còn chỗ đất nghèo nàn, thậm chí…
“Không”. Đại Hoàng tử cười đến khó coi, anh ta tự nói một mình, không biết là thuyết phục người khác hay thuyết phục bản thân mình: “Cậu ấy là em trai tốt của ta, từ trước đến nay luôn cung thuận, con người lại chân thành chu đáo. Hơn nữa huynh đệ chúng ta tình cảm thắm thiết như tay chân, phụ thân chỉ vì cậu ấy hiểu rõ nhất Đại Tần, mới phái cậu ấy đi tấn công Đại Tần, cậu ấy không phải cái đồ khốn…”.
Liễu Tích Âm nhẹ nhàng nói: “Lục Hoàng tử… cũng là em trai của anh ta”.
Thần sắc đại Hoàng tử bỗng xám lại.
Cậu ta sao quên được cái chết của vương phi Anh La Cổ và Hoàng tử Ba Âm năm đó chứ?
Con sói độc ác đó nhẫn nhịn nhất, giỏi việc bồi dưỡng tinh thần tích lũy nhuệ khí, giả bộ chân thành chu đáo, sau đó lúc ngươi đang lơi lỏng nhất, cắn một nhát chí mạng vào cổ ngươi.
Liễu Tích Âm nói: “Ha Nhĩ Đôn, em sợ…”
Dã tâm của Y Nặc lớn thế nào? Sự cung thuận trước đây là thực sự hay giả vờ? Mỗi lần thất bại trên trường đấu thú hay những cuộc thi đua ngựa là cố ý hay là che giấu thực lực? Lùi lại khi đối diện với sự khiêu khích của mình, là nhẫn nhịn hay thực sự? Con hùng ưng của thảo nguyên liệu có thể cam tâm để quyền thế có thể nắm trong tay đem nhường cho người khác không? Đợi sau khi đủ lông đủ cánh, liệu cậu ta có để mình thuận lợi đăng cơ không?
Từng đốm lửa nhỏ làm cháy lên một sự nghi ngờ sâu sắc nhất, tất cả những chuyện quá khứ, từ từ trào lên trong đầu.
Đại Hoàng tử ôm chặt lấy người con gái trong lòng, cậu ta không thể mạo hiểm mà cá cược được.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
54 chương
133 chương
10 chương
7 chương
67 chương