Gần đây mạng xã hội trong nước đang thịnh hành trò chơi tự sát “Cá voi xanh”. Tham gia trò chơi Cá voi xanh, người chơi cần phải hoàn thành 50 nhiệm vụ đã quy định khiến người khác cảm thấy đau đớn. Nhiệm vụ cuối cùng là tự sát. Nhiệm vụ đầu tiên là, rời giường vào lúc 4 giờ 20 phút. Vì thế, “4 giờ 20 phút gọi tôi dậy” đã trở thành ám hiệu của trò chơi này. *** Rạng sáng 12 giờ, nam sinh ở phòng 417 còn chưa ngủ. Nguyễn Kiều cũng chưa ngủ, cô nghe phòng 417 cách vách đang chơi mạt chược cả đêm, vừa nghe bọn họ đánh mạt chược, vừa nghe cuộc trò chuyện về trò chơi “Cá voi xanh” rất hot gần đây. “Kẻ ngu ngốc nào phát minh ra trò chơi này vậy, cười chết ha ha ha ha.” “Mẹ nó, ai mà 4 giờ 20 phút đánh thức tớ, tớ sẽ trở tay phang một trái bomb, dạy hắn cái gì là tư tưởng Mác-Lê nin, Mao gia gia.” “Ha ha ha ha Thành ca is rio lợi hại, còn biết chủ nghĩa Mác, ôi ôi ôi ù rồi ù rồi, tám vạn, phỗng tám vạn phỗng tám vạn!” “Phỗng mẹ cậu chứ phỗng, phỗng cả đêm nay rồi! Còn chưa thấy ai lợi hại như cậu!” …… Nguyễn Kiều nhíu mày, trở mình. Cách vách lại truyền đến giọng nam lười biếng khác, “Tớ cũng ù rồi.” “Đạo Minh Tự, cậu âm thầm làm chuyện lớn hả, vẫn còn cùng một màu (*) mà!” (*) Thuật ngữ dùng trong mạt chược. Nguyễn Kiều nhắm hai mắt hít sâu một hơi. …… Bỏ đi, nhịn một chút đi. Cũng may hôm nay dừng mạt chược cũng xem như còn sớm, hơn một giờ, phòng 417 liền vắng lặng không có tiếng động. Nguyễn Kiều buồn ngủ lên đến cực điểm, phòng ngủ cách vách dần dần yên tĩnh, rốt cuộc cô cũng có thể mơ màng tiến vào giấc mộng.  *** 4 giờ 20 phút sáng. “Huýt——!” Tiếng còi sắc bén chói tai phá hỏng cả không gian yên lặng. Nguyễn Kiều nửa ngủ nửa tỉnh kiếm điện thoại nhìn xem, mới 4 giờ 20 phút mà? Cô nghĩ mình nhìn lầm rồi, lại tập trung nhìn kỹ lần nữa, 4 giờ 20 phút thật. Huấn luyện viên có phải điên rồi hay không? “Huýt——!” Bây giờ tâm tình của Nguyễn Kiều giống như con chó kéo xe trượt tuyết cho cả Siberia. Cô không tình nguyện ngồi dậy, mặt đầy mỏi mệt không chịu nổi. Nhưng cũng không còn cách nào, ngồi yên vài giây, chỉ có thể kiếm áo khoác ngụy trang xuống giường. Khung xương cô nhỏ, lại gầy ốm, bộ quân phục size nhỏ khoác lên vẫn có chút rộng. Mái tóc dài qua lỗ tai được cô tùy ý buộc thành búi thấp, nhét vào trong mũ. Yên lặng nhìn gương mặt không chút phấn chấn trong gương, Nguyễn Kiều dụi mắt, để bản thân tỉnh táo lại một chút. Trước khi ra cửa, cô liếc nhìn ba người khác trong phòng ngủ. Ba người này còn đang gáy khò khò, tiếng còi vang cùng lắm chỉ khiến họ nhíu mày lật người. Rốt cuộc, người của bộ phận quốc tế vốn dĩ không quan tâm đến chuyện có tập hợp hay không của huấn luyện viên. Cả tòa nhà chìm vào giấc ngủ, vội vàng chạy ra ngoài cũng chỉ có một mình cô. Tiếng bước chân vang vọng trên hành lang trống trải, có vẻ hơi gấp gáp. *** “Bây giờ là 4 giờ 20 phút, tôi đã thổi mấy lần còi rồi! Tôi có từng nói là nội trong 15 phút phải tập hợp rồi chưa! Có tinh thần tập thể không hả! Có biết ý thức tập thể không hả!” Huấn luyện viên giống ăn nhầm thuốc pháo, vào lúc 4 giờ 20 phút trời còn chưa sáng đã hắng giọng hét to. “Nhìn lớp người ta đi, đã đứng tư thế quân đội được 10 phút rồi đấy! Còn các cô cậu thì sao!” Lúc này, trong lòng học sinh lớp 5 khoa Trung Văn đều yên lặng trợn trừng mắt. Nhìn xem lớp người ta, là bảo tụi em nhìn lớp Hán ngữ đối ngoại sao? Một người cũng chưa tới. Mẹ nó, toàn tỏ vẻ, có giỏi thì đi rống bọn họ đi. Giọng nói ác ma của huấn luyện viên rót vào tai, tân sinh viên lớp 5 vừa nghe lời giáo huấn, vừa đứng tư thế quân đội, đứng xong thì chạy 1500 mét. 6 giờ rưỡi vào rạng sáng tháng 9, cuối cùng ánh mặt trời cũng sáng bừng, rốt cuộc bọn họ cũng kết thúc huấn luyện sáng sớm. Nguyễn Kiều với gương mặt phờ phạc, cùng đi căn tin với bí thư chi đoàn Hứa Ánh. Cô vừa xem giờ vừa xếp hàng, mua được ly cháo nhỏ, xem như là đối phó với bữa ăn sáng này. Hứa Ánh cắn miếng màn thầu, nhìn về phía cô với ánh mắt hơi lo lắng, “Kiều Kiều, cậu không sao chứ, tớ thấy cậu không ổn lắm, có cần xin nghỉ không?” Nguyễn Kiều khẽ lắc đầu, “Không sao đâu, không cần xin nghỉ.” Không phải cô hiếu thắng, mà nếu không ngất xỉu thì huấn luyện viên căn bản sẽ không cho phép, cần gì phải lãng phí nước bọt. Hình như Hứa Ánh cũng nhớ tới sự tích kỳ quái của huấn luyện viên lạ lùng, nên không nhắc đến chuyện xin nghỉ nữa, yên lặng đưa túi bánh màn thầu trong tay ra, “Cậu ăn ít như vậy, ăn thêm cái màn thầu nữa nhé?” Nguyễn Kiều vẫn lắc đầu như cũ, “Không cần, ăn không vô.” Hứa Ánh bất đắc dĩ, đành phải đưa tay ra, đỡ cô đi về phía nam sân thể dục. Hứa Ánh là người hay nói nhiều, vừa đi vừa lảm nhảm: “Ơ Kiều Kiều, vừa nhìn là biết cậu không nghỉ ngơi tốt, bạn cùng phòng của cậu còn chơi game à? Cách vách cũng đang chơi mạt chược?” Nguyễn Kiều không lên tiếng. Hứa Ánh có hơi tức giận thay cô, “Bộ phận quốc tế bọn họ cũng quá đáng quá, bản thân mình trốn huấn luyện quân sự thì thôi đi, còn hại người khác không thể ngủ được. Hôm nay tớ trở về hỏi thử xem ký túc xá khoa Văn có thể chen thêm một người không, bây giờ cậu đang huấn luyện quân sự đã bị bọn họ làm ảnh hưởng, tiếp tục ở chung phòng ngủ nữa thì sao mà học tập chứ?” Nguyễn Kiều nhấp môi, nếu có thể chen vào thì cô cũng không cần đợi đến hôm nay. Cô ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời, đúng lúc có một tia vàng rực hé ra từ ánh xanh nhạt, giống như hôm nay lại là một ngày đẹp trời, nhưng sự thật lại cực kỳ đáng ghét. Giọng nói cô nhẹ nhàng, “Nói sau đã.” Khi hai người đi đến sân thể dục thì đã sắp tới giờ tập hợp tiếp tục huấn luyện quân sự. Sau khi ăn sáng xong, tinh thần của mọi người hiển nhiên tốt hơn chút, chỉ là ánh nắng quá chói chang không bỏ qua cho đất Nam thành đầu tháng chín, hôm nay đã định trước là phải chịu buff công kích đến từ nguồn sáng mọi vật. Lần huấn luyện này đến chín giờ mà huấn luyện viên cũng không để bọn họ nghỉ ngơi. Tất cả mọi người đều tiếp tục đứng tư thể quân đội. Nguyễn Kiều hơi chịu không nổi, trong lòng dâng lên ngọn sóng khó chịu, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi theo hai bên má nhỏ xuống. Vào lúc sân thể dục yên tĩnh, một đám trai gái cười đùa hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Bọn họ cũng mặc quân phục, chỉ là cổ áo mở rộng, không đội mũ, tóc dài bù xù nhuộm màu, còn có ống quần được xắn lên, quần ngụy trang quân sự rộng rãi mạnh mẽ được đổi thành quần lửng mang phong cách tây. Khi nữ sinh giương tay, móng tay cũng rất lòe loẹt, còn đính thêm crystal blingbling. Nam sinh đi ở cuối hàng vô cùng thu hút người khác. Anh rất cao, mặc chiếc áo thun màu đen rộng rãi, quân phục được anh vắt trên vai, tóc màu tro dưới ánh mặt trời chiếu rọi hơi bóng nhẹ, bông tai đính kim cương cũng không lộ vẻ ẻo lả, chủ yếu là, da cực trắng, gần như trắng lạnh đến trong suốt. Vừa nhìn là biết đã không huấn luyện quân sự mấy ngày.  Dáng vẻ của nhóm người này đều không đếm xỉa tới xung quanh, đứng bên cạnh lớp 5 khoa Trung Văn, giống như một khối đậu hũ bị đâm nát, lưa thưa lớt thớt. Sắc mặt của huấn luyện viên từ khi thấy họ xuất hiện thì trở nên càng ngày càng khó coi. Sau một lúc lâu, huấn luyện viên huýt còi, cổ họng khàn đục hô to, “Lớp năm Trung Văn! Giải tán!” Vừa nói ra lời này, lớp 5 chợt thở phào, Nguyễn Kiều cũng thế, cô giữ sức ngồi trên đất, hai chân gập lại, tay tựa lên đầu gối. “Hán ngữ đối ngoại! Các cô cậu làm sao thế hả! Đứng thẳng cho tôi!” Huấn luyện viên rống to câu này, nhưng hiệu quả rất nhỏ, nhóm tráng sĩ bên lớp Hán ngữ đối ngoại ai mà quan tâm hả? Người nghịch điện thoại thì vẫn nghịch điện thoại, người tám chuyện thì vẫn tám chuyện. Nguyễn Kiều nghĩ, có lẽ huấn luyện viên cũng không dám nói “Nếu các em không muốn huấn luyện quân sự thì cút về cho tôi”. Bởi vì hôm trước sau khi thầy ấy buông lời hung ác như thế, các tiểu thư công tử bên Hán ngủ đối ngoại bộ phận quốc tế hoan hô một tiếng, tập thể cúi đầu nói rằng, “Cảm ơn huấn luyện viên!” —— Sau đó thì vui vẻ rời đi. Ừm, bộ phận quốc tế, chính là tồn tại những người rất to gan như thế. Thật ra từ lúc nhập học, Nguyễn Kiều đã có nghe qua bộ phận quốc tế của Đại học Nam thành. Nó là hai năm học trong nước, hai năm học ngoài nước, cầm tấm bằng tốt nghiệp hình thức 2:2 này, không hề có yêu cầu cao đối với kết quả thi đại học, chỉ có yêu cầu học phí hơi cao. Forum trường đều nói bộ phận quốc tế là đống rác của Nam Đại, là đám bỏ đi, bọn họ không giống như không dính dáng tới mấy thứ đồi trụy, sớm hay muộn gì cũng không giàu quá ba đời. Có giàu quá ba đời hay không thì hãy nói sau, dù sao bây giờ bọn họ cũng rất giàu, ngay cả phòng ngủ cũng là phòng tích hợp đơn vô cùng đãi ngộ. Điều kiện của phòng tích hợp rất tốt, là hình thức giống chung cư nhỏ, nam nữ phân chia chòng ngủ nhưng không phân tầng lầu, thống nhất dựa theo lớp mà chia ra, có thể giữa phòng ngủ của hai ba nữ vây quanh phòng ngủ của một nam, lại có khả năng sau một chuỗi phòng ngủ của bảy tám nam là phòng ngủ của một nữ. Nguyễn Kiều cũng không biết mình tạo ra nghiệt gì, bởi vì trì hoãn việc đăng ký nên khi cô đến trường thì phòng ngủ khoa Văn đã đầy hết. Phòng ngủ còn thừa vốn không nhiều lắm, giữa phòng ngủ cũ điều kiện cực khổ 800 đồng một năm và phòng ngủ tích hợp điều kiện cực tốt 5000 một năm, cô không chút do dự chọn vế sau. Lúc đó cô cũng không biết trong phòng ngủ tích hợp có một nhóm người như thế này. Hiện tại ngẫm lại, đây có lẽ là quyết định sai lầm nhất đời này của cô. Trên weibo nói không sai: Ở chung với một nhóm người có tam quan không giống nhau, thật đúng là xã hội pháp trị đang cứu vớt bọn họ. :) *** “Đứng không được thì cứ đứng vậy hoài cho tôi! Chưa thấy ai như lớp các em!” Nguyễn Kiều bị tiếng thét phá thủng màn nhĩ của huấn luyện viên kế bên kéo suy nghĩ về. Huấn luyện viên này họ Hoàng, dựa theo sự phân công của trường, một huấn luyện viên dạy hai lớp, lớp huấn luyện viên Hoàng chịu trách nhiệm chính là lớp 5 khoa Trung Văn và lớp Hán ngữ đối ngoại bộ phận quốc tế. Nguyễn Kiều thường xuyên nghĩ: So sánh với lớp Hán ngữ đối ngoại, rốt cuộc huấn luyện viên có gì không hài lòng với lớp 5 Trung Văn của bọn họ chứ? Mỗi ngày đêu tức giận lớn như vậy. Nhưng có lẽ hôm nay huấn luyện viên Hoàng thất tình hay bị bắt cá hay tay, chứng khoán đóng băng, ông chủ xưởng da Giang Nam hay em vợ bỏ trốn đả kích hàng loạt. 4 giờ 20 phút triệu tập mọi người mở đại hội Pháp Luân Công (1) thì thôi đi, nhóm ớt nhỏ (2) đã né Hán ngữ đối ngoại mấy ngày, ngày hôm nay dường như lại định oán hận trước mặt nhau. (1) Pháp Luân Công là môn tu luyện cổ xưa, phù hợp với cuộc sống hiện đại, đem lại cải thiện sức khỏe và tinh thần cho hàng triệu người trên thế giới. (2) Trong bản raw là 呛口小辣椒, ý chỉ những người tinh quái, nghịch ngợm, hoạt bát, sôi nổi. “Lớp trưởng đâu! Lâm Trạm! Đi ra cho tôi!” Nhóm ớt nhỏ cười vang một trận. Sau khi cười xong, giống như đại boss nhất định sẽ ra sân vào khúc cuối, Lâm Trạm không rõ hàm ý nở nụ cười thành tiếng từ trong đám người chậm rì giơ tay lên.  Tay kia của anh đang cầm áo khoác quân sự, nghiêng đầu, lười biếng đáp, “Em ở đây này huấn luyện viên ơi, có chỉ thị gì ạ?” Giọng nói anh không lớn, nhưng trong khoảnh khắc yên tĩnh đó, mọi người nghe rất rõ ràng, hơn nữa... có hơi khàn khàn gợi cảm. Rất nhiều cô gái đều bẽn lẽn nhìn sang anh. Đôi mắt huấn luyện viên có thể phun ra lửa, giọng nói thô to mang theo âm khàn, “Cậu mặc áo vào cho tôi! Mũ đâu rồi hả!” Lâm Trạm cũng xem như là nể mặt, người ta nói mặc áo, anh khoác áo lên thật, nhưng nói chuyện vẫn mang theo ý tứ thiếu đòn, “Huấn luyện viên, em không có đem mũ rồi, với cái màu này, em không đè lên nó được.” Lời này vừa nói ra, không chỉ có lớp đối ngoại Hán ngữ, mà ngay cả lớp 5 khoa Trung Văn cũng thầm cười. Huấn luyện viên Hoàng hoàn toàn bùng nổ rồi. “Lâm Trạm! Rốt cuộc cậu muốn làm gì cho tôi hả! Mỗi ngày đều dẫn theo một nhóm trong lớp trốn huấn luyện sáng sớm! Còn dùng thái độ này nói chuyện với tôi! Cậu, ngay bây giờ, cút ra trước cho tôi! Đứng tư thế quân đội!” Nguyễn Kiều bị tiếng rít gào tuyệt vọng này làm đau cả đầu, vuốt nhẹ huyệt thái dương, ngẩng đầu quan sát. Huấn luyện viên Hoàng bị tức giận không nhẹ à. Bão tố buôn lời thô tục thì thôi đi, dáng vẻ nổi gân xanh hai mắt sưng đỏ, giống như luyện Quỳ Hoa Bảo Điển đến tẩu hỏa nhập ma. Nguyễn Kiều không thoải mái lắm, chỉ thở dài, tựa đầu xuống tiếp tục nghỉ ngơi. Thật ra cô rất hy vọng nhóm ớt nhỏ lớp bên cạnh kia sẽ làm ra nhiều trò yêu ma quỷ quái, ít nhất có thể nghỉ ngơi thêm một lát. Nhìn bộ dạng mệt mỏi của mấy bảo bảo lớp 5, phỏng chừng cũng suy nghĩ giống như cô. Mà lúc này, trái Ớt Hiểm Lâm Trạm trong đám ớt nhỏ không phụ sự mong đợi của mọi người, lề mề đi tới đội ngũ phía trước đứng tư thế quân đội, dáng vẻ giống như chết cũng không làm khó dễ được ta, dường như còn có ý định gây sự. Huấn luyện viên cũng không phải là người dễ bắt nạt gì, đi lên đá một cước, định đá vào đầu gối của Lâm Trạm. ——Nhưng lại đá trúng tấm lò xo giảm xốc rồi. Thật ra huấn luyện viên hung hăng đá sang, Lâm Trạm hoàn toàn có thể né tránh, nhưng anh lười tránh, vững vàng ngăn lại, chân cũng không cong lên một chút nào. Tính tình anh không được tốt, có một số việc bề ngoài thì vui vẻ, bình lặng vô sự rất tốt, nhưng nếu nhiều lần trêu chọc vào anh, thì anh cũng không e sợ ai cả. Anh nhẹ nhàng trở tay túm cổ ảo huấn luyện viên. Chậc, còn đơn giản hơn trong tưởng trượng của anh. Con gà yếu đuối. Còn là huấn luyện viên nữa à. Anh cũng không sử dụng toàn sức lực, bóp chặt huấn luyện viên đang định giãy giụa, đối phương vung tay vung chân giống như con gà sắp chết. Lâm Trạm khẽ hất cằm, ngữ điệu khinh thường, giọng nói này không tính là lớn, nhưng tất cả mọi người đều nghe rõ: “Huấn luyện viên, đứng tư thế quân đội thì đứng, sao còn đá người ta nữa?” Sự việc xảy ra bất thình lình khiến Nguyễn Kiều rất kinh ngạc, trong lúc nhất thời, ngay cả cơ thể không khỏe cũng giảm đi không ít. Huấn luyện viên Hoàng vậy mà bị trái Ớt Hiểm da trắng bệch này khống chế! Nói thế nào đi nũa... đó cũng là huấn luyện viên, giá trị sức mạnh vậy mà kém như thế? Chuyện này cô còn chưa nghĩ thông suốt, thì cảnh kế tiếp có hơi mất kiểm soát làm cho phát ngốc. Nhóm ớt nhỏ cách vách nhìn thấy Lâm Trạm động thủ, giống như chảo dầu sôi ùng ục, ào ào nhảy dựng lên, vị cay tứ phía. Nhất là mấy trái ớt đực, dáng vẻ xông lên như muốn đấu võ. Huấn luyện viên cũng không cần phải sợ, mấy huấn luyện viên lớp khác ở xa thấy tình huống khác thường, xắn tay áo lên chạy qua đây. Trận ác chiến này tới quá nhanh tựa như cơn gió lốc. Mấy bảo bảo lớp năm Trung Văn dưới sự chỉ huy di chuyển sang nơi khác của cán bộ lớp, để lại không gian cho học sinh và huấn luyện viên dốc sức thi thố bản lĩnh, chỉ đứng bên cạnh xem cuộc chiến. Nữ sinh lúc nào cũng là người háo sắc không đúng lúc, lúc này Hứa Ánh không hề cảm thấy mình phải làm tròn bổn phận cán bộ lớp, kéo Nguyễn Kiều nhỏ giọng nói, “Cậu xem đi, Lâm Trạm rất đẹp trai! Có cảm thấy cậu ấy giống... nam chính trong truyện tranh đó không?” Truyện tranh H à? Hứa Ánh nói tiếp, “Cậu không xem trên diễn đàn à, trong diễn đàn còn cho tân sinh viên chọn một F4 trong Nam Đại đấy, cậu có biết bọn họ gọi Lâm Trạm là gì không?” Nguyễn Kiều biết, nhưng cô còn chưa nói tiếp, Hứa Ánh liền gấp không chờ nổi tự hỏi tự đáp: “Đạo Minh Tự của Nam Đại đó, ha ha ha ha quá chính xác rồi!” …… Chính xác chỗ nào hả? Rõ ràng là Đạo Minh Tự bị hắc nước đến thê thảm một lần rồi. *** Trận ác chiến này còn chưa hoàn toàn xảy ra thì lãnh đạo trường đã vội vàng tới can ngăn, bị buộc phải dừng trong chốc lát. Nhìn sơ qua, mấy huấn luyện viên có chút chật vật. Nguyễn Kiều nghĩ: Bọn họ cũng ngốc thật, chưa từng nghe qua cái gì gọi là “người ít không đánh lại đông sao”? Cho dù trước mắt chỉ có mấy trái ớt, nhưng mấy chục trái cũng đủ cay chết bọn họ rồi. Trái Ớt Hiểm Lâm Trạm này nhìn qua trông còn rất tốt, ném quân phục lên vai, còn khiêu khích ngoắc tay với huấn luyện viên Hoàng, ý định gây sự không chịu an tĩnh. Chỉ là trong khoảnh khắc đó, nhìn từ góc độ của Nguyễn Kiều, đúng lúc có thể nhìn thấy góc nghiêng có đường nét tinh tế của anh. Tóc ngắn màu tro lất phất vài cọng trên trán, khẽ lướt trên mặt anh, mang theo cảm giác thiếu niên mà chỉ tuổi này mới có, có phần ngông cuồng, lại không thể không thừa nhận, còn có chút đẹp trai.