Hoàng đế Đại Tần ngồi trên triều đường, tóc mai hai bên hoa râm, quốc sự lao tâm, khiến một người ngoài bốn mươi như ông ta mà nhìn ra như đến năm mươi tuổi. Từ khi trị quốc đến nay, tất cả những việc to nhỏ để làm tổn hao tất cả thể lực của ông ta, gầy yếu bất lực, nhưng không thể bỏ cái gánh trên vai xuống được. Hai ngày một đêm không ngủ, ông ta vừa nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy trăm quan bên dưới đang tranh cãi đến mặt đỏ cổ gân lên. “Liễu Thiên Thác ngu ngốc hồ đồ, về lý là thêm tội”. “Địch mạnh ta yếu, về lý nên đàm phán hòa bình”. “Thu gọn Giang Bắc, không nên chậm trễ”. “Do ai xuất trận đây?”. “Có thể mời Hoàng Vĩ Kiệt lão tướng quân xuất núi! Năm đó ông ta uy chấn Giang Bắc, võ công cái thế, bây giờ tuổi già, nhưng võ nghệ vẫn không hề kém đi, nắm đấm vẫn còn rắn chắc, đại đao vẫn còn múa được”. “Hoàng lão tướng năm nay đã bảy mươi hai tuổi, mắt mũi già kém, mỗi khi đến mùa đông hai chân lại bị phong tà, bây giờ Giang Bắc đang là mùa gì chứ? Một tướng quân đến đứng còn đứng không vững thì dẫn binh thế nào chứ? Theo thần thấy, nên cho tướng quân Trịnh Tử Long thống lĩnh quân xuất chinh, anh ta tuy là một tiểu tướng, nhưng vài năm trước đã giao chiến với Nam Man Kim và hải khấu, đều chiến công lẫy lừng, uy danh khắp nơi”. “Trịnh tướng quân sở trường là thủy chiến, con người và khí hậu phương nam khác xa với phương Bắc. Nếu do anh ta thống lĩnh quân đội, chẳng phải là để con vịt ở dưới nước lên bờ đánh trận sao? Hơn nữa anh ta thực sự quá trẻ, không đáng, không đáng, vẫn nên là Hoàng lão tướng quân thì hơn, tuy già nhưng kiên cường, kinh nghiệm phong phú, lại thông thuộc với chiến trường phương Bắc, chủ tướng lại không nhất định phải dẫn đầu, ở trung quân chỉ huy cũng thế”. “Hoang đường, làm gì có chuyện chủ tướng không đứng đầu chứ?! Trinh tướng quân tùy cơ ứng biến, dũng cảm hơn người! Bắc hay Nam chẳng qua cũng chỉ là một nơi khô ráo, một nơi ẩm ướt, có khác biệt gì lớn chứ? Sao ngươi biết tướng quân thiện thủy chiến không thể đánh lục chiến chứ? Nói chung cũng phải cho người trẻ tuổi có cơ hội chứng tỏ mình chứ”. “Nếu là chiến sự nhỏ, có chủ tướng dẫn dắt, để tiểu tướng đi rèn luyện một chút cũng tốt. Bây giờ Đông Hạ xâm lược tràn lan, việc liên quan đến vận mệnh đất nước, nhỡ xảy ra bất trắc gì, ai có thể gánh vác được đây?”. “Hồ tướng gia, ông có thể lấy đầu mình ra bảo đảm Hoàng lão tướng quân nhất định thắng không? Ông ta ở Giang Bắc đánh trận đã là việc của hơn ba mươi năm trước rồi, bây giờ Đông Hạ không còn thơ dại nữa đâu”. “Lưu thái phó! Đừng có ức hiếp người quá đáng!”. “Mong Hoàng thượng định đoạt ạ”. Hoàng thượng mở hé mắt ra, thất vọng nhìn mọi người, lắc đầu nhè nhẹ như có như không: “Không được, tiếp tục tiến cử”. “Xuyên tây quân Mạnh Hoặc Đạt tướng quân! Dũng mạnh thiện chiến!”. “Kinh thành quân Điền Phương tướng quân, chắc chắn cẩn thận”. “Nam uy quân Mãnh Long tướng quân, kinh nghiệm phong phú!”. “…” Tiến cử đi tiến cử lại, ai cũng có ưu nhược điểm, đều không được. Tất cả mọi người đều biết còn có một tiền tướng quân thích hợp nhất cho chiến trường phương Bắc. Nhưng tất cả mọi người đều âm thầm đồng ý không đề cập đến tên cô ấy. Hàng trăm hàng nghìn năm nay, trên mảnh đất già cỗi này đã sản sinh ra rất nhiều truyền thống, cho dù mưa sa bão táp, vào ra chiến trường, biết bao triều đại thay đổi, thì những truyền thống này vẫn vững chãi truyền từ đời này sang đời khác, khắc sâu vào xương vào tủy mỗi người, tạo thành một cái lồng sắt kiên cố không thể phá vỡ. Ví dụ đàn ông là cương, phụ nữ là thủy, đàn ông chăm lo bên ngoài, đàn bà chăm lo bên trong, đàn ông xây nhà, đàn bà giữ nhà, đàn ông nên bảo vệ phụ nữ, đàn ông nhất quyết phải mạnh hơn phụ nữ, đàn ông mới là người làm đại sự… Nếu làm ngược lại những quy tắc này, không chỉ là đâm vào trái tim của mỗi người đàn ông, mà ngay đến cả rất nhiều người phụ nữ cũng không thể chấp nhận được. Người phá vỡ lồng sắt đã trở thành tên hề làm trò, chịu sự cười nhạo của thiên hạ. Những người còn lại, vì thể diện, vì tính cách bản thân, cho dù có phải lấy máu ra để liều, có dùng đầu để đổi, bọn họ vẫn duy trì cái quy tắc cổ lỗ đó, kiên trì giữ lấy cái ranh giới tôn nghiêm. “Nam Bình Quận Vương cầu kiến”. Một tiếng thông báo, tên hề lên chính trường. Hạ Ngọc Cẩn, người vốn chưa bao giờ lên triều, mặc bộ Quận Vương màu đỏ tím. Trước ánh mắt khinh thường, chế giễu, coi nhẹ, xem thường hoặc là ôm bàn tay than thở, cậu ta vẫn cứ điềm nhiên bước vào. Cái thân hình bị gió thổi là ngã, khuôn mặt xinh đẹp đến có chút không đáng tin, trong đôi mắt sáng đầy tia máu, biểu hiện nghiêm trang, trân trọng, chân thành hiếm có, khiến người khác mơ hồ như gặp lại hình bóng của An Vương trước đây đã dốc hết sức lực, vì nước mà lao tâm khổ tứ. Cậu ta không nhìn mọi người, đi thẳng lên trước, cung kính hành lễ, quỳ trước ngai vàng, nói: “Thần Hạ Ngọc Cẩn, mời tiền tướng quân Diệp Chiêu khoác lại chiến bào, thống lĩnh đại quân hổ lang, thu phục Giang Đông, đòi lại non sông Đại Tần”. Hoàng thượng liền mở trừng mắt, sáng quắc lên, nhìn về phía quân thần. Cái tên khó nói ra nhất cuối cùng cũng được thốt ra. Hồ tướng gia ấp úng nói: “Thường xuyên thay đổi chủ tướng và cách thức, tự đề cử người nhà mình, không được không được…”. Lưu thái phó lắp ba lắp bắp nói: “Việc này, phụ nữ nắm quyền lên triều, thiên hạ đại loạn, không được không được...” “Quận Vương gia, người đường đường là một người đàn ông, không bảo vệ tổ quốc thì thôi, làm gì có chuyện đẩy vợ mình ra chiến trường chứ?”. “Phụ nữ không tham dự triều chính, quy củ tổ tông không thể thay đổi”. “Thánh chỉ có thể làm giả, cái bia đá vỡ được phát hiện ở Giang Đông làm thế nào để phán đoán thật giả? Nhưng biết phụ nữ Đông Hạ cưỡi tuấn mã, cầm cung tên, mặc áo giáp ra trận, tại sao không thấy ông trời giáng tội? Triều Tần trước Ngọc Nữ tướng quân, thay chồng trấn thủ Xuyên Tây, danh tiếng lẫm liệt, có gì không được chứ? Diệp tướng quân sinh ra ở phương Bắc, lớn lên ở phương Bắc, nắm rõ chiến cục phương Bắc, được lòng của tướng sĩ phương Bắc, dũng mãnh vô song, thiện dùng kỵ binh, tinh thông bố trận, đã từng giao đấu với Y Nặc, liệu còn có người phù hợp đi chinh phạt Đông Hạ hơn cô ấy sao?”. Hạ Ngọc Cẩn hít sâu vào một hơi: “Không sai, ta là nô tài của vợ, là người hèn nhát, là đồ nghiệp chướng, là đồ bùn đất không đáng dính lên tường. Nhưng không sao cả! Người trong thiên hạ thích cười thì cứ để cười cho sướng đi! Ta chỉ biết, trong ngõ nhỏ Ngưu Giác ở phố Bắc, có một người mẹ già bảy mươi tuổi, bốn đứa con trai của bà ta đều hy sinh ở chiến trường Giang Đông, bà ta đã khóc mù cả hai mắt. Trong ngõ Kim Tiền, Tiền Phú Quý đi rồi, người vợ mới cưới được ba ngày của anh ta trở thành quả phủ…”. Khuôn mặt cậu đỏ lựng lên: “Tôi Hạ Ngọc Cẩn chưa đọc hết mấy quyển sách, không hiểu quy củ, không hiểu chính sự. Các người đều là những người giỏi giang, khổ cực đi lên từ con đường tú tài, mở to đôi mắt ra, mà nhìn những người bố người mẹ đang mất đi con mình, những người vợ mất chống, và những đứa con mất cha. Sau đó hãy bỏ cái quy tắc buồn cười đó sang một bên sờ vào lương tâm mình, trả lời ta, Diệp chiêu có phải là tướng lĩnh chinh phục Đông Hạ phù hợp nhất không?!”. Triều đình im lặng, vài vị quan viên có con em nhà mình đang ở Giang Đông khổ chiến, len lén cúi đầu, lau đi những vệt nước nơi khóe mắt. Hoàng thượng từ từ mở miệng: “Phong Diệp Chiêu làm đại tướng quân chinh phạt Đông Hạ, Trịnh Tử Long làm phó tướng, điều quân lên Mạc Bắc, xuất binh thảo phạt Đông Hạ, thu hồi giang sơn”. Hoàng thượng thấy trong bá quan có người còn định mở miệng, sự kìm nén tích tụ bao năm lại bốc lên não, vô cùng tức giận, hất tay trách mắng: “Không phải là phụ nữ nắm quyền lên triều, mà là đàn ông cả triều không bằng một người phụ nữ! Tổ tông thánh minh, nếu trời nộ vì một người con gái xuất chinh mà giáng tội Đại Tần, thì cứ để nó xảy ra! Trẫm một mình gánh chịu!”. Thiên tử tức giận, bá quan im lặng, đồng thanh hô vạn tuế. Hạ Ngọc Cẩn cúi người xuống, dập đầu tạ ơn. Bãi triều, bước ra cửa cung. Hạ Ngọc Cẩn thả lỏng những ngón tay đang nắm chặt, những cái móng tay cắm sâu vào da thịt, hình như có cả vết máu. Không thể không làm, không được không làm. Cậu ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách xuất sắc. Tàn nhẫn đẩy người con gái cậu ta yêu thương nhất ra cái chiến trường khó có thể khôi phục. Tiếp theo, còn có thể làm gì chứ? Một đứa trẻ được nuông chiều lớn lên, dây cung không kéo nổi, đao không vác được, cậu ta là đồ bỏ đi! Cậu ta là đồ đáng bỏ đi nhất trên thế gian này. A Chiêu nói: “Anh ấy bây giờ là một con chim ưng bị mất đi lông vũ, nhưng chim ưng chung quy lại sẽ dang rộng đôi cánh, vút lên trời xanh giống tất cả những con chim ưng khác”. A Chiêu, nàng sai rồi. Hạ Ngọc Cẩn men theo bức tường cung, lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ cậu ta hận mình bất lực đến thế. A Chiêu, chúng ta thực sự có thể sát cánh bay cùng nhau không? Diệp Chiêu đang im lặng ngồi trong phòng khách, mặc áo giáp dài mặt thú dát bạc, chiếc mũ bạc cửu khúc có gắn lông chim trang trí được đặt ngay ngắn trên bàn. Cô đang lau chùi thanh bảo kiếm sắc nhọn hết lần này đến lần khác, động tác chậm rãi chắc chắn, hình như đang bảo dưỡng một thứ đồ cổ tinh xảo nhất. Hai chị em Thu Hoa và Thu Thủy, đem theo túi đồ, mặc áo giáp chiến, người trước người sau lao đến, đôi mắt đỏ hoe, kiên nghị nói: “Tướng quân, lần này xuất chinh, cho chúng em đi!”. Diệp Chiêu nhè nhẹ lắc đầu. Thu Hoa kêu lên: “Thù cha không đội trời chung!”. Thu Thủy thấp giọng: “Tướng quân người đã từng trải qua, chắc người hiểu ạ”. Diệp Chiêu nói giọng khàn đục: “Cha các người đã ủy thác cho ta, tìm hạnh phúc cho các ngươi. Đây là việc cuối cùng ông ấy cầu xin ta làm, ta nhất định phải thực hiện”. Hai chị em người trái người phải kéo tay áo cô mà khóc lóc: “Cầu xin chị, để chúng em đi đi. Cha chết thảm, lại còn ở lại hậu phương đi lấy chồng, chúng em không làm được. Cho dù chị không để chúng em đi, chúng em cũng vẫn sẽ đi! Cho dù bị tướng quân đánh gãy chân, đánh gãy tay, bò cũng phải bò đến Giang Đông!”. Diệp Chiêu nhìn thấy quyết tâm không hề nghi ngờ trên khuôn mặt bọn họ, thở dài một cái: “Chỉ cho một người đi, còn người khác ở lại. Bất luận xảy ra chuyện gì, đều phải nghe lời Quận Vương, ở lại Thượng Kinh, an phận lấy chồng để hoàn thành tâm nguyện vì cha ngươi”. Thu Hoa Thu Thủy lau khô nước mắt, nhìn nhau một lúc, rồi tranh giành nhau. Thu Hoa: “Ta là chị, em phải nhường ta!”. Thu Thủy: “Phì! Chị làm việc không chắc chắn, nên ở lại hậu phương, đừng gây thêm rắc rối cho tướng quân”. Thu Hoa: “Cái lý của địa vị cao thấp, ngươi không nghe Hồ Ly nói à?!”. Thu Thủy: “Lời anh ta nói là gì chứ! Chị chẳng qua là lớn hơn em một khắc, chúng ta giống hệt nhau nói không chừng khéo mẹ còn nhớ lầm nữa là!”. Thu Hoa: “Võ công của ta hơn ngươi!”. Thu Thủy: “Đầu óc của em hơn chị!”. “Rút thăm!”. “Bốc quẻ!”. … My Nương mắt đỏ hoe thu dọn hành lý, Huyên Nhi nhét vào bên trong vài tấm áo ấm và tấm lót giày dày dày, Dương Thị mắt ngấn lệ nhét một tập ngân phiếu vào bên trong. Cục Xương, Dế Mèn tới báo: “Tướng quân, Đạp Tuyết đã chuẩn bị yên xong, lúc nào cũng có thể xuất phát được”. Hôm nay phi ngựa tới thẳng Giang Đông, năm nào mới trở về đây? Diệp Chiêu bước ra ngoài cửa lớn, dựa vào khung cửa, nhìn xa xăm. Cô còn muốn đợi một người. Bóng dáng Hạ Ngọc Cẩn xuất hiện bên ngoài phòng khách, bước chân chậm rãi, đầu cúi xuống. Cậu nhìn Diệp Chiêu một cách lo lắng, ngàn vạn lời nói cứ mắc lại ở cổ họng, nhưng không biết nên chọn câu nào để nói, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: “Lúc nào đi? Ta tiễn nàng”. “Ngay lập tức” Diệp Chiêu nắm chặt lấy vai chồng, dặn dò: “Thái gia gia nhà thiếp đầu óc không tỉnh táo, chị dâu lại một mình, cháu thì còn nhỏ, thiếp phải xuất chinh, không thể chăm sóc, chỉ có thể trông chờ vào chàng. Lúc Đông Hạ xâm lược, đại Cữu mẫu vừa lúc đưa người nhà trên đường về kinh, may mắn sống sót. Hoàng thượng nhân hậu, đại Cữu cữu đã chết trận rồi, chắc là Hoàng thượng cũng không truy tội đến người nhà ông ấy đâu, nhưng những ngày sau này của bọn họ cũng chắc không dễ dàng lắm, mong chàng quan tâm nhiều hơn một chút”. “Yên tâm”. Mặt Hạ Ngọc Cẩn nhăn nhó: “Là vợ chồng còn phân biệt ta và nàng làm gì chứ”. Dù sao, vợ ra nơi tiền tuyến, cậu ta cũng chỉ có thể giống như một người phụ nữ giữ vững hậu phương, làm những việc phụ nữ, giống như một đồ thừa đợi cô ấy quay trở về. Cái cảm giác kìm nén uất ức này khiến cho người ta đau không muốn sống nữa. Diệp Chiêu dường như nhìn thấu tâm tư của chồng, nhẹ nhàng nói: “Vì chàng là đàn ông nên thiếp mới có thể yên tâm gửi gắm những việc này lại cho chàng. Hơn những người phụ nữ ở hậu viện không thể tùy ý hành động được, có chàng quan tâm đến cuộc sống của những người bên nhà thiếp sẽ càng thỏa đáng hơn, hơn nữa… những người cháu của thiếp đều rất quý chàng”. Hơn nữa cô tin người đàn ông này lương thiện thẳng thắn, có những việc, anh ta sẽ làm tốt hơn mình nhiều. Hạ Ngọc Cẩn gật gật đầu, mũi bị cái gì làm tắc lại, khó chịu kinh khủng, cậu ta nghiến răng nói: “Đừng nói năng lung tung khiến ta lo lắng. Bản lĩnh của bọn man di Đông Hạ còn kém xa với bọn man di Man Kim, con gấu đen Y Nặc cũng chỉ là một bại tướng dưới tay nàng, nàng rất nhanh sẽ trở về thôi”. Diệp Chiêu cười khổ sở nói: “Năm đó Mạc Bắc bị phá thành, thiếp dựa vào sự căm thù dâng đầy trong trái tim mình, đem theo ba nghìn tướng sĩ xuất chinh, sống sống chết chết, cũng chẳng lo lắng gì. Bây giờ chiến trận Giang Đông, hao tổn rất nhiều, sĩ khí tướng sĩ đang rơi rụng, Hoàng thượng cũng dựa vào may rủi, kịch liệt phản bác ý kiến của mọi người, gửi gắm tất cả hy vọng vào thiếp, thiếp chỉ được thắng, không được lùi”. Trận chiến sống chết, lùi chính là chết. Vận mệnh Đại Tần, kỳ vọng của Hoàng đế, mấy chục vạn tính mạng của tướng sĩ, đều dồn lên vai cô, không thể giống trận chiến Mạc Bắc được. Diệp Chiêu nắm lấy vai cậu ta, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt trắng thanh tú không hề có màu máu, không kìm được nhón chân lên, hôn một cái lên trán, rồi ôm lấy cổ cậu ta, nghẹn ngào nói: “Lần này tạm biệt, không có ngày gặp lại, lấy được chàng chính là ước nguyện của thiếp, chứng tỏ cuộc đời này của thiếp vẫn chưa hết may mắn”. Hạ Ngọc Cẩn cảm thấy đôi tay của cô đang run lên, cậu ta liền lật tay nắm lấy tay cô, rồi giữ chặt trong lòng bàn tay, sau đó đặt một nụ hôn sâu lên đôi môi cô, hôn rất lâu, bỗng nhiên dừng lại, ghé sát vào tai cô nói một cách chắc nịch: “Tuy ta từ nhỏ đến lớn vận may không nhiều lắm, nhưng có thể chia cho nàng, nàng nhất định sẽ bình yên trở về. Ta còn muốn đợi nàng sinh một tiểu Diệp Chiêu, tiểu Ngọc Cẩn khỏe mạnh nữa”. “Không”. Diệp Chiêu hạ quyết tâm, nói với anh ta sự quyết tâm mà đã âm ỉ trong đầu cô rất lâu rồi: “Chàng và thiếp, chia tay rồi lấy người khác đi”. Hạ Ngọc Cẩn bối rối khá lâu, hỏi: “Tại sao vậy?”. Diệp Chiêu hình như khó nói, cô đưa tay chỉnh lại mấy lọn tóc mai gió thổi tung lên, nhìn vào đôi mắt tối như nước trong hồ sâu, đẹp đến nỗi hình như đến hơi thở cũng phải ngừng lại. Hít sâu vào một hơi, Diệp Chiêu chân thành nói một cách tự nhiên: “Trên chiến trường, tướng quân không thể sợ chết, nhưng có chàng, thiếp sẽ phân tâm, sẽ sợ chết”. Man Kim hung mãnh, Mạc Bắc đã đánh trận chiến tám năm, Đông Hạ hung bạo, Giang Đông cần phải đánh bao nhiêu năm đây? Hai vợ chồng trẻ chia xa hai nơi, dưới mình không có con cái, đêm dài cô độc, sao không khỏi nhớ thương đây? Văn chết tại gia, võ chết tại trận. Cô không thể ở trên chiến trường vì nhớ nhung khuôn mặt của cậu ta mà quay đầu hướng về phía Nam, bất giác làm chậm tốc độ ngựa, lúc cô không thể vung đao chém người, vì nhớ thương hậu phương nên làm chậm lại tốc độ, cô càng không thể vì muốn bình yên trở về mà không dám mạo hiểm, không dám xung phong, không dám liều mạng, làm mất đi bao nhiêu tính mạng của người con Đại Tần. Phụ nữ trọng tình. Cô, một người kiên cường mạnh mẽ hơn tất cả những người đàn ông, trong lòng vẫn có một nơi mềm yếu nhất nên cô vẫn là phụ nữ. “Ngọc Cẩn, hãy để cho thiếp được thoải mái”. Cô nói: “Để thiếp không nhớ chàng”. “Được”. Hạ Ngọc Cẩn nghĩ ngợi rồi lại nghĩ ngợi, gật đầu mạnh, trên môi nở nụ cười cay đắng, nói dường như không cần suy nghĩ: “Nếu ba năm nàng không quay về, ta sẽ lôi đơn ly hôn nàng viết trước đây ra rồi lấy vợ khác, bảo đảm sẽ lấy một người vợ mới dịu dàng hiền đức, rồi lấy thêm bảy tám người thiếp xinh đẹp, rồi sinh một lũ tiểu tử, đứa nào đứa nấy nhanh nhẹn khỏe mạnh, sau đó quên sạch mọi thứ về nàng”. Diệp Chiêu vỗ tay cười nói: “Được như thế thì tốt quá, tốt quá”. Cô quay người, đội mũ bạc lên, đeo gươm vào người, nhảy lên ngựa, phi thẳng về phía doanh trại, không quay đầu lại nữa. Cậu vẫn ở chỗ cũ, đờ đẫn nhìn theo bóng dáng xa dần của cô, càng lúc càng nhỏ, cho đến khi biến mất không thấy nữa. Cuối cùng cậu rút từ trong người lấy ra một tờ đơn ly hôn được giấu như bùa hộ mệnh, hai nhát ba nhát, tức giận xé thành trăm mảnh, rồi vứt mạnh về phía sau. Từng mảnh vụn tơi tả trong không trung, theo gió bay đi… Cô ấy làm việc cô ấy nên làm, còn cậu ta làm việc cậu ta muốn làm. Cả đời cả kiếp này, vợ của Hạ Ngọc Cẩn, chỉ có một người mà thôi.