Một ngày có mười hai canh giờ, trừ thời gian đi ngủ, thời gian còn lại ước chừng tám canh giờ, mà trong tám canh giờ đó, để cho người khác luôn theo đuôi, cảm thụ tuyệt không dễ chịu chút nào. Đỗ Phi Hồng hiện tại có thể nhận ra một điều sâu sắc, nàng đột nhiên rất bội phục công chúa cùng các nương nương trong hoàng cung, suốt ngày bị người khác đi theo, làm thế nào lại không tức giận? Ít nhất nàng hiện tại cũng có loại xúc động này. Từ ngày đó sau khi tỉnh lại, phía sau nàng liền có bốn cái kẹo dính luôn đi theo, dứt như thế nào đều dứt không xong, bốn kẹo dính, từ đầu hoàn toàn không nghe chỉ huy của nàng, chỉ nhận mệnh lệnh chấp hành của Sở Bạch Ngọc, một chút cũng không rời việc coi chừng nàng. Nàng từng kháng nghị với Sở Bạch Ngọc, nhưng hắn hoàn toàn không để ý tới nàng, mặc kệ nàng nói như thế nào, làm nũng hay tức giận cũng không đáp ứng, bốn nô tỳ vẫn gắt gao dán bên người nàng, hơn nữa thương thế của nàng rõ ràng tốt hơn rồi, hắn vẫn không để nàng quay về Đỗ gia, thậm chí ngay cả nương cũng bảo nàng phải ngoan ngoan ở trong Sở phủ đừng có chạy lung tung. Nàng chuyện gì cũng không thể làm, chỉ có thể rãnh rỗi ngồi chơi với ngón tay, mỗi ngày ăn no rồi ngủ, ngủ đủ rồi ăn, giống như cuộc sống của tiểu trư, vì không để cho mình nhàm chán, đành phải lại đem kim thêu ra bắt đầu may may vá vá. Sở gia cái gì cũng không thiếu, tất nhiên vải dệt đều có một đống ở trong kho, Đỗ Phi Hồng chọn lấy vải dệt tốt nhất, kích động mang về trong lầu tính làm quần áo, đang lúc nàng còn vùi đầu vẽ phác họa bản thêu, Thanh Trúc cười cười bưng ly trà nhân sâm tiến vào. Ngửi thấy mùi nhân sâm, Đỗ Phi Hồng vội vàng bịt mũi, “Thương thế của ta đã tốt lắm rồi, không cần lại uống những thứ này đâu.” Này trà thuốc đó mỗi ngày đều uống, mỗi ngày đều ăn, nàng mới ngửi đã thấy sợ. “Không được, thiếu phu nhân, đại thiếu gia phân phó ngài nhất định phải uống hết a!” Thanh Trúc bưng bát sứ đi đến bên người nàng. Đỗ Phi Hồng càng ngửi thấy càng buồn nôn, dùng sức che miệng, bỏ lại bút, liều mạng lắc đầu, lần này nàng tuyệt không thỏa hiệp! Tuyệt, đối, không, uống….uố…ng! Thanh Trúc cũng không nói gì, chỉ đứng cầm bát, đôi mắt đẹp liếc chủ tử một cái, sau đó cúi đầu, đáy mắt nhuộm ủy khuất, khuôn mặt tươi tắn giờ đều xịu xuống, còn cắn nhẹ môi dưới. Đỗ Phi Hồng dễ mềm lòng, vừa nhìn thấy nàng bày ra bộ dạng này, không cam lòng đành thả tay xuống, “Được rồi, ta uống, ngươi càng lúc càng giống tiểu quỷ xấu đó”. Thanh Trúc buồn cười một tiếng, đem trà nhân sâm đưa cho nàng, thiếu phu nhân tương lai thật là cực kỳ thú vị, trách không được đại thiếu gia đã lớn còn thích trêu đùa nàng, xem khuôn mặt nàng đỏ bừng tức giận, ngay cả bọn ta cũng cảm thấy chơi vui, trong phủ từ cao đến thấp đều thực cao hứng vì có một chủ tử đơn thuần đáng yêu tốt như vậy. Đỗ Phi Hồng bẹt miệng, xiết chặt cái mũi, một hơi đem trà nhân sâm nhanh nuốt vào bụng, hương vị kia khiến nàng nhịn không được thè lưỡi, “Không được, ta muốn nói với hắn rõ ràng, nếu tiếp tục ăn nữa, ta cảm giác mình mau biến thành người sâm rồi, sau này lại phải sửa tên thành Đỗ Nhân Sâm.” Tỳ nữ khác trong phòng nghe nàng vừa nói như thế, cũng nhịn không được bật cười, Đỗ Phi Hồng mặt nhăn nhăn mặt mũi, hừ một tiếng, nàng là nói thật, các nàng còn tưởng là nói đùa. “Thiếu phu nhân là muốn may xiêm y sao?” Thanh Trúc hỏi. “Ừ.” Lại cầm lấy bút, Đỗ Phi Hồng cười híp mắt gật gật đầu.”Thời tiết lạnh, ta nghĩ làm bộ y phục cho Bạch Ngọc.” Tay nhỏ bé khinh chuyển, đường cong phác thảo trên giấy thô dần dần thành hình bức tranh, nhiều hoa mai nhỏ nở rộ, cây mai đón gió nở rộ trên giấy, không chỉ có đầu cành hoa, còn có một chút đóa hoa đón gió bay xuống rơi trên mặt đất, bức tranh trên giấy cũng chỉ có một cây mai, này điệu bộ ngạo nghễ lạnh thấu xương, lại bởi vì hoa mai nở rộ mà mềm mại hơn vài phần. Thanh Trúc cùng Tử Yến vừa thấy, nhịn không được lên tiếng kinh hô, các nàng chưa từng đoán được chủ tử thoạt nhìn ngây thơ, lại có thể vẽ được bức tranh tinh xảo như vậy. “Thiếu phu nhân, người vẽ hoa mai đẹp quá. . . . . .” Thanh Trúc nhìn xem đến choáng váng. “Không có , kỳ thật ta vốn nghĩ bức tranh rừng trúc” Đỗ Phi Hồng cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên, thổi nhẹ bức tranh giấy nét mực chưa khô, “Nhưng mà ta nghĩ lại, đại thiếu gia nhà ngươi cũng không giống quân tử, ngạo khí của hoa mai có vẻ giống hắn.” Nghe qua là oán giận, nhưng đôi mắt trong suốt, lại tràn đầy tình ý. “Thiếu phu nhân đối với đại thiếu gia thật sự là tình cảm thắm thiết.” Thanh Trúc vô cùng hâm mộ. Đỗ Phi Hồng sắc mặt trở nên hồng, “Hắn cũng thương ta a” Nàng thích Sở Bạch Ngọc, tuy rằng hắn luôn chơi đùa nàng, khiến nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng mà, khi nàng bị bệnh, hắn liền lo lắng; nàng bị thương, hắn so với nàng còn đau hơn, không biết bắt đầu từ lúc nào, trong lòng của nàng luôn nhớ mong hắn, ngọt ngào và mềm đến không tự chủ được mà nghĩ muốn ở bên cạnh hắn, đây đương nhiên là thích, hơn nữa so với thích còn càng yêu thích. Thanh Trúc cùng Tử Yến liếc mắt nhìn nhau, miệng đồng thời cười, các chủ tử cảm tình hảo, các nàng đương nhiên thật cao hứng, Thanh Trúc trong lòng đột nhiên toát ra cái ý tưởng, không chút nghĩ ngợi mở miệng liền hỏi: “Thế thiếu phu nhân cảm thấy đại thiếu gia thích người sao?” Lời vừa ra khỏi miệng, Tử Yến lập tức lôi kéo vạt áo của nàng, Thanh Trúc vội vàng che miệng lại, có chút bất an cúi đầu. Sở Văn cùng Sở Tú vẫn canh giữ ở bên cửa phòng cũng nhịn không được nữa nhướn lông mày lên, không vui trừng mắt nhìn Thanh Trúc. Không khí đột nhiên trở nên trầm mặc, Đỗ Phi Hồng như trước cúi đầu vẽ đóa hoa mai cuối cùng cũng xong một bức tranh, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn đến Thanh Trúc trên mặt sợ hãi cùng Sở Văn, Sở Tú ánh mắt không tốt, có chút không hiểu nháy mắt mấy cái. “Thanh Trúc lắm mồm, thiếu phu nhân ngài đừng để ý” Tử Yến vội vàng mở miệng nói chuyện. Nàng cùng Thanh Trúc vốn chính là bạn tốt, nàng như thế nào cũng không còn nghĩ đến Thanh Trúc luôn luôn thông minh, lại có thể nói ra lời thiếu suy nghĩ này. Đỗ Phi Hồng ngọt ngào mím môi cười cười, mắt to tròn tròn không có nửa điểm tức giận, ngược lại có một tia buồn bực, “Bạch Ngọc đương nhiên yêu thích ta, bằng không hắn làm sao có thể thương ta” Nàng nói ra thập phần kiên định, một bộ dáng đương nhiên. Đỗ Phi Hồng cho rằng, chỉ có người yêu thương nhau mới có thể có những hành động vô cùng thân thiết như vậy, nàng cũng vì thích hắn, mới có thể mặc hắn ôm ôm ấp ấp, hắn đương nhiên cũng là thích chính mình, mới có thể hôn nàng, yêu thương nàng, không phải sao? Vốn lo lắng thiếu phu nhân tổn thương, Thanh Trúc cùng Tử Yến vừa nghe, phản ứng sửng sốt một chút, nhìn đôi mắt nàng trong suốt lại ôn nhu, thuận theo gật gật đầu “Thiếu phu nhân nói rất đúng” ” Bé con của ta nói được như vậy thật sự là quá tốt!” Đột nhiên, một đạo tiếng nói hữu lực quen thuộc theo cửa truyền đến. Đỗ Phi Hồng vừa nhìn thấy Sở Bạch Ngọc vẻ mặt tươi cười đi tới, không chút nghĩ ngợi liền từ sau cái bàn vòng đi ra, ba bước cũng thành hai bước hướng tới chỗ hắn. Sở Bạch Ngọc giang rộng hai tay, vốn tưởng rằng nàng khẩn cấp muốn nhào vào trong ngực của hắn, đã chuẩn bị tốt để ôm nàng vào lòng, không ngờ nàng cũng là nhanh đi đến, nhưng là để che cái miệng của hắn. “Chàng không cần gọi thiếp như vậy!” Sao lại gọi thân mật như vậy chứ? Đỗ Phi Hồng vội vàng nhìn về phía đám người Thanh Trúc, chỉ thấy các nàng che miệng cúi đầu, bộ dạng muốn cười lại không dám cười, nàng càng xấu hổ hơn. Vốn Sở Bạch Ngọc cao hứng khóe miệng nhếch lên chờ ôm ấp mỹ nhân, sắc mặt trầm xuống, tức giận bỏ tay nàng ra, đem nàng ôm thật chặt , “Nàng, thật sự là con bò không hiểu tâm tình của ta!” Mới vừa rồi nàng còn nói lời thâm tình kia làm cho hắn cao hứng vẫn chưa tới một khắc, lập tức lại dội cho hắn một chậu nước lạnh, thật sự là sẽ bị nàng làm cho tức giận mà chết! (hề hề.. dưa bở quá) Đỗ Phi Hồng mất hứng bĩu môi, “Ta là con bò, vậy chàng là con heo!” Sở Bạch Ngọc vừa tức vừa buồn cười, luyến tiếc đánh nàng, đành phải xoa bóp khuôn mặt non mềm của nàng, thật bất bình, “Con bò, con bò!” Uổng công hắn bởi vì lời mới vừa rồi của nàng mà cảm thấy cao hứng. Đỗ Phi Hồng cũng không cam chịu yếu thế, lấy tay giữ mặt của hắn, bắt chước hắn vuốt ve, “Chàng mới là con heo, con heo!” Thối Bạch Ngọc, thân thể nàng mới tốt một chút, hắn liền không chịu được mà khi dễ nàng! Hai người giống như hai đứa nhỏ cùng với nhau, Đỗ Phi Hồng lấy ngón trỏ đẩy chóp mũi của hắn, khiến cái mũi của hắn biến thành mũi heo, bản thân cũng cười vui vẻ đến ngã trái ngã phải, hắn ôm chặt nàng, sủng nịch tùy nàng chơi đùa. “Tỷ tỷ.” hai chị em song sinh Đỗ gia không dám tin nhìn nam nhân kia cùng đại tỷ chơi đùa trong phòng. Các nàng là cố ý tới thăm đại tỷ, trên đường vừa vặn gặp Sở Bạch Ngọc, liền theo hắn đi vào tiểu lâu chỗ ở của tỷ tỷ, ở cửa chợt nghe thấy lời tỷ tỷ nói cùng tỳ nữ, còn không kịp có phản ứng gì, liền thấy Sở Bạch Ngọc cao hứng xông vào cùng tỷ tỷ chơi tiếp, hoàn toàn, từ đầu, đã quên mất đằng sau còn có người đâu! Đỗ Phi Hồng lúc này mới phát hiện phía sau Sở Bạch Ngọc còn có nhiều người đi theo, lập tức ngượng ngùng ở trong lòng của hắn lui ra, “Tri Thư, Tri Họa, các em đã tới a!” Có chút trách móc liếc mắt trừng Sở Bạch Ngọc một cái, đều là hắn đùa giỡn, hại nàng không phát hiện phía sau còn có người. . . . . . A! bộ dáng kia của nàng vừa mới rồi không phải đều bị người nhìn thấy? Quá mất mặt a! Sở Bạch Ngọc cho nàng một cái nhìn xem thường, cười khẽ ôm eo của nàng, “Tử Yến dâng trà” Chuyển người, đỡ nàng ngồi lên trên ghế, tay khẽ lau đi mồ hôi của nàng “Đừng đùa quá sẽ mệt mỏi, đầu còn có choáng váng không?” “Sẽ không, đại phu nói thiếp tốt rồi, chàng đừng lo lắng nữa!” Hắn mỗi ngày đều hỏi, hắn hỏi hoài cũng không phiền, nàng nghe xong cũng bắt đầu thấy phiền, mấy ngày này, nàng mới biết được hắn nhiều lời bao nhiêu. Sở Bạch Ngọc xoa bóp tay nàng. Tiểu tử kia không lương tâm, nếu không để ý nàng, hắn còn lười hỏi! Đỗ Tri Thư cùng Đỗ Tri Họa hai tỷ muội liếc mắt nhìn nhau, đối với nam nữ kia hoàn toàn chỉ lo mắt đi mày lại, từ đầu không có làm tròn trách nhiệm của chủ nhà, các nàng sờ sờ cái mũi vẫn là tự bản thân chọn vị trí mà ngồi xuống . Thật vất vả chờ hai người kia ngọt ngào được một thời gian, Đỗ Tri Thư mới mở miệng, “Tỷ tỷ, khí sắc của chị thoạt nhìn tốt hơn nhiều.” Nàng vẫn lo lắng tỷ tỷ tiến vào loại nhà giàu Sở gia này sẽ chịu ủy khuất, bất quá Sở Bạch Ngọc tựa hồ cũng rất yêu thương tỷ tỷ, xem ra nàng căn bản không cần lo lắng. “Ân, ta cũng chưa có chuyện gì.” Đỗ Phi Hồng môi đỏ mọng bất giác cong nhẹ, trên khuôn mặt khéo léo tràn đầy ánh sáng hạnh phúc. Từ sau khi vào ở Sở phủ, cũng không biết vì sao, tựa như suy vận thời gian trước quấn quít lấy nàng chợt đột nhiên đều biến mất, không hề cần chú ý mỗi một sự việc quanh mình, cũng không cần để ý mỗi một bước đường, nàng cũng không cần lại lo lắng bị thương sẽ khiến cho người nhà thương tâm khổ sở. Sở Bạch Ngọc thấy nàng cười đến vui vẻ, môi mỏng cũng không tự giác lộ ra ý cười, nghe nàng nói chuyện phiếm cùng Đỗ gia hai tỷ muội, mâu quang hạ xuống thủy chung dừng ở nàng, chỉ nhìn mình nàng. Đỗ Tri Họa lẳng lặng ở yên một bên nghe đại tỷ cùng nhị tỷ nói chuyện phiếm, thuận tiện len lén đánh giá bọn họ, ánh mắt Sở Bạch Ngọc nhìn đại tỷ, là ôn nhu như vậy, chuyên chú như vậy, khiến nàng bất tri bất giác cũng mặt đỏ theo, mà đại tỷ cũng tự nhiên dựa vào trong ngực của hắn, hai người gắn bó, tình cảnh này khiến cho nàng có một loại cảm giác, coi như bọn họ như là một đôi, cảm giác này thật tốt. Bên kia —— Đang lúc Sở Bạch Ngọc cùng vị hôn thê cao hứng ở Linh Lung tiểu lâu nói chuyện phiếm bình luận trà, Sở gia cũng có một đôi khách không mời mà đến, ít nhất đối Sở Nhạn Nguyệt mà nói, trong cảm nhận của hắn đó không phải khách nhân. “Vũ Tướng quân, không biết chuyện gì làm cho ngài phải đại giá quang lâm tới đây?” Sở Nhạn Nguyệt cười yếu ớt, tuy là chủ nhà, nhưng đem thượng vị tặng cho Vũ Huệ Ân, chính mình chủ động ngồi trên ghế dành cho khách quý. Sở Nhạn Nguyệt đáy mắt hiện lên một chút hào quang, mắt khép nửa, không dấu vết nhìn quét qua Vũ Thu Đồng ngồi ở đối diện hắn. Mang theo nữ nhi đến đây, rốt cuộc là có ý đồ gì? Vũ Huệ Ân yêu thương nhìn nữ nhi, “Thu Đồng nói có hứng thú với đúc vũ khí, bản tướng quân tính đợi lát nữa mang nàng đến nơi đúc vũ khí mở mang tầm mắt, Sở Lục thiếu gia ý kiến gì không?” Nói xong, hắn nhịn không được có chút than thầm, mấy ngày nay, Thu Đồng vẫn ầm ỹ muốn hắn nhanh chóng tìm cách chia rẽ Sở Bạch Ngọc cùng Đỗ Phi Hồng, chính là trong thành đều đã đồn đãi, hai nhà lại chính thức đặt thân, hắn thế nào cũng khó làm, hôm nay thật sự không lay chuyển được tính tình nữ nhi, nên mới phải mang nàng đến Sở phủ một chuyến. May mắn kỳ thẩm tra vũ khí cũng đến, làm cho hắn có lý do mang theo nữ nhi đến đây, với Sở gia thì không thể đắc tội, nữ nhi lại không thể không yêu thương, hắn thật sự là khổ tâm, hơn nữa Hoàng hậu nương nương cũng đã hạ mật lệnh, muốn hắn nghĩ biện pháp có được bản gia truyền binh khí phổ của Sở gia. Cái việc gọi là kiểm tra vũ khí, chính là mỗi năm một lần kiểm tra vũ khí do thương nhân xét duyệt xong rồi nộp lên trên, chia làm sơ thẩm, thứ thẩm, tổng thẩm, sơ thẩm là các nơi tiến hành xem qua, lúc sau chưởng quản Đô Đốc tướng quân phụ trách đưa binh tướng tới Trường An thứ thẩm, cuối cùng là Binh bộ tổng thẩm. Mà thành đô Tứ Xuyên là một phần của Ích châu, quản lý phủ thành đô, vùng ngoại đô thành cũng có Kiếm Nam binh doanh đóng ở đó, mà sơ thẩm là do Kiếm Nam Đô Đốc tướng quân Vũ Huệ Ân phụ trách. “Thì ra là thế, không nghĩ tới Vũ tiểu thư cũng có loại hứng thú này.” Sở Nhạn Nguyệt cười hỏi. Vũ Thu Đồng đến đã có chuẩn bị, đối với cách hỏi của hắn cũng không có tức giận, vẫn như cũ duy trì ôn nhu uyển chuyển hàm xúc cười, “Sở lục thiếu gia chê cười, ai chẳng biết Sở gia binh khí nổi tiếng hậu thế, Thu Đồng cũng chỉ là tò mò, nghĩ nhìn một cái” Nàng giả bộ nhìn bốn phía liếc mắt một cái, “Như thế nào không thấy Sở đại thiếu gia đâu? Hay là hắn đang ở phường đúc vũ khí thành Bắc?” Giấu ở trong tay áo, bàn tay nắm chặt thành quyền. Từ lúc đến Sở phủ, nàng cũng đã nghe ngóng, biết được ở cửa hàng Sở gia buổi trưa nay Sở Bạch Ngọc đã trở về phủ rồi, hiện tại bọn họ ngồi ở đại sảnh một hồi lâu, lại còn không thấy bóng dáng hắn? Nhất định là ở cùng với cái xấu nữ kia, đáng giận! Sở Nhạn Nguyệt khẽ nhíu lông mày, nghiêng đầu hướng hạ nhân thân cận là Phúc Liễu phân phó “Đi mời đại thiếu gia tới đi.” Rất có thâm ý vứt cho nàng một cái liếc mắt, tiếp theo lại có toan tính vô ý thản nhiên giải thích, cũng không biết đang nói cho ai nghe, “Này, việc ở phường đúc binh khí luôn luôn do ta phụ trách, Đường ca hơn phân nửa là đến cửa hàng quản lý, hiện nay đang ở bên trong phủ cùng với tẩu tử tương lai” Hạ nhân thân cận ở bên người Sở Nhạn hồi lâu là Phúc Liễu rất hiểu biết nhẹ vuốt cằm “Vâng!” sau khi cung kính đối với chủ tử còn hành lễ với cả hai cha con Vũ Tướng quân, liền rất nhanh rời đi. Vũ Thu Đồng cho dù trong lòng đã muốn trào sóng, trên mặt vẫn cười cười, “Thì ra là thế.” “Nghe nói Sở đại thiếu gia sắp có chuyện tốt, phải không?” Vũ Huệ nâng ly trà lên, giống như vô tâm hỏi. Đến rồi! Sở Nhạn Nguyệt lộ ra vẻ mặt cao hứng “Đúng vậy a, đường ca đã tìm được thiếu nữ xinh đẹp, sau khi Đại bá phụ và Đại bá mẫu hồi phủ, chọn lấy ngày tốt là có thể làm vợ chồng” Nghe đồn Vũ Huệ Ân thập phần yêu thương nữ nhi, hiện tại có thể xác nhận, một gã võ tướng vì nữ nhi, có thể bắt đầu theo chân bọn gian thương tính dùng thủ đoạn. “Nghe nói vị hôn thê của Sở đại thiếu gia bất quá chỉ là một nữ nhi của phu tử?” Vũ Thu Đồng nhịn không được nữa bắt đầu châm chọc. Vũ Huệ Ân nghiêng người liếc mắt nhìn nàng một cái, mâu quang trung có chứa lời cảnh cáo ngầm. “Đúng là như thế, tuy là thiên kim của hiệu trưởng thư viện mà thôi, nhưng đường ca chỉ yêu thích người đường tẩu này, gia thế bối cảnh đều không đáng lo lắng” Sở Nhạn Nguyệt mắt lạnh nhìn bọn họ cha và con gái nháy mắt với nhau, thái độ thủy chung bình tĩnh. “Lại nói tiếp, việc hôn nhân này coi như chỉ là hai người trẻ tuổi lén hứa hẹn tương lai phải không?” Vũ Huệ Ân nghĩ rằng, có lẽ chờ vợ chồng Sở Hòa Kỳ trở về, sự tình sẽ có thể cứu vãn. “Cũng không tính là như thế, ngay từ đầu đúng là Đường ca cùng Đường tẩu tự đặt chung thân, nhưng Đường ca thỉnh Thái Thú đại nhân tới cửa cầu hôn thay thì dĩ nhiên cũng đã thông tri cho Đại bá phụ, Đại bá mẫu, cho nên xem như hai nhà trưởng bối đều đã đồng ý việc hôn nhân này” Đại bá mẫu coi đường ca như một đứa con trai, sớm mong hắn mau mau thành thân, nay đường ca còn tự mình chọn một cô nương, Đại bá mẫu hận không thể mọc cánh trên lưng, nhanh chút bay trở về làm chủ hôn đâu! Vũ Huệ Ân mặt ngoài gật đầu cười, nhưng trong lòng lại âm thầm trách cứ tên Thái Thú Ích Châu nhiều chuyện, nếu không phải hắn tới cửa nói chuyện làm mai, việc hôn sự này cũng sẽ không nhanh như vậy liền ấn định. “Như vậy có thể gọi là môn đăng hộ đối được sao? Ta nghĩ bằng thân phận Sở đại thiếu gia, tựa hồ có thể tìm được người tốt hơn” Vũ Thu Đồng cười cười nói. Vấn đề này Sở Nhạn Nguyệt còn chưa kịp trả lời, thì thanh âm của Sở Bạch Ngọc liền vang lên trước một bước—— “Ta Sở gia cũng không phải là vương công quý tộc gì, nói toạc ra cũng chỉ là thương nhân? Sĩ, nông, công, thương nhân, đất đi đầu*, thương nhân cũng không lớn, hẳn là Sở Bạch Ngọc ta mới là không xứng với nàng.” Từ xa chợt nghe đến bà tám này đang nói xấu Hồng nhi, nàng ta rốt cuộc muốn đến làm loạn vài lần mới bằng lòng bỏ qua! (Không có đâu ca, bà này tính làm gì á, không bỏ ca đâu ngay cả muội cũng còn…..-.-, nhìn sang bên cạnh toát mồ hôi, Hồng tỷ cứ từ từ, muội đi trước *xách dép chạy lẹ*) Vừa nghe đến thanh âm của hắn, Vũ Thu Đồng trong lòng vui vẻ, vội vàng quay đầu nhìn về phía mới phát ra âm thanh, không biết sao vừa nhìn thấy, sắc mặt vui mừng trên mặt nàng nháy mắt mất luôn, ngược lại mang theo nhiều hàn ý, theo bản năng khẽ cắn môi dưới, oán hận nhìn một đám người đi tới. Sở Bạch Ngọc vô cùng thân thiết nắm tay một cô thiếu nữ, cô gái bộ dạng mặc dù không đẹp, nhưng khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt to tỏa sáng lấp lánh, mặc trên người một bộ trang phục hồng nhạt, đầu đội bộ chuông ngọc tinh xảo, nàng nổi bật lên cả người xinh đẹp như hoa, làn da không tỳ vết trắng như tuyết. Đầu ngón tay dùng sức đâm vào lòng bàn tay non mềm, Vũ Thu Đồng yên lặng nhìn đôi bóng dáng gắn bó kia, đáy mắt dâng lên ghen tỵ nồng đậm, Đỗ Phi Hồng trên người lăng la tơ lụa sang quý, bộ tram vàng hẳn là đều thuộc về của nàng! Giương mắt nhìn người đang tới gần mình, nàng hận không thể xé nát nụ cười hạnh phúc kia trên mặt nàng ta! Lúc Đỗ Phi Hồng đi đến gần bên người nàng trong nháy mắt, Vũ Thu Đồng tay liền giấu ở trong tay áo, hạnh mâu híp lại, nàng xem ngọc bội hình dạng đồng vân kia, cứ như vậy đeo trên cổ mảnh khảnh của Đỗ Phi Hồng, khối Bạch Ngọc không tỳ vết kia đại biểu cho địa vị thiếu phu nhân Sở gia, vẫn là của nàng mới đúng! Sở Bạch Ngọc ánh mắt quét nhẹ qua Vũ Thu Đồng liếc mắt một cái, rồi sau đó lại nhìn tới trên người Đỗ Phi Hồng, nhẹ nhàng tao nhã đi qua nàng, ngay cả liếc mắt nhìn nàng một cái đều không có. “Bạch Ngọc ra mắt tướng quân đại nhân.” Sở Bạch Ngọc đối với chủ vị Vũ Huệ Ân hành lễ, nghiêng đầu lôi kéo tay Đỗ Phi Hồng, “Hồng nhi, vị này là Kiếm Nam Vũ Tướng quân, nhanh chút hướng tướng quân đại nhân hành lễ.” Đỗ Phi Hồng nhẹ nhàng đối với người đang ngồi trên chủ vị phúc thân hành lễ, “Dân nữ Đỗ Phi Hồng, ra mắt tướng quân đại nhân.” Tò mò vụng trộm đánh giá trung niên nam tử trước mắt này, hắn thoạt nhìn khôi ngô nghiêm túc, rất uy nghiêm. Vũ Huệ Ân gật gật đầu, “Hảo, hảo, nhìn qua là một cô nương nhu thuận, khí chất xuất chúng, thật không hổ là thiên kim của thư hương thế gia.” Miệng nói thực là khen ngợi, trong lòng lại vô cùng khinh thường, một cô nương bình thường như vậy, sao có thể so với nữ nhi chứ? Sở Bạch Ngọc hiểu được điều hắn nói chỉ là hình thức, khẽ cười một tiếng, nắm tay Đỗ Phi Hồng đi tới bên người Sở Nhạn Nguyệt ngồi xuống. Vũ Thu Đồng chịu đựng, duy trì ngạo khí thiên kim cung gia, chủ động thân thiết lấy lòng, “Nhiều ngày không thấy, Sở đại thiếu gia hết thảy an khang? Thu Đồng nghe nói trước đó vài ngày Đỗ cô nương hình như bị thương, hiện tại đã đỡ hơn rồi?” “Nàng là nữ nhi của tướng quân đại nhân, tiểu thư Vũ Thu Đồng.” Sở Bạch Ngọc thấp giọng nói ở bên tai Đỗ Phi Hồng. Đỗ Phi Hồng hoàn toàn đã quên nàng ta chính là nữ nhân lần trước đánh nàng một cái tát, chỉ cảm thấy nàng ta có khí chất tốt, bộ dạng lại xinh đẹp, tầm mắt chậm rãi chuyển qua trước ngực đầy đặn của Vũ Thu Đồng, lại nhịn không được cúi đầu nhìn xem chính mình, đột nhiên nghĩ nàng ta so với mình, cảm thấy giận điên người . . . . . . “Đã không có việc gì rồi, đa tạ tiểu thư quan tâm.” Ai, chân của nàng thoạt nhìn cũng dài nha. . . . . . Yêu thích và ngưỡng mộ nhìn chằm chằm dáng người Vũ Thu Đồng đầy đặn thon dài, Đỗ Phi Hồng nhịn không được vì chính mình mà rơi nước mắt ở trong lòng. Sở Bạch Ngọc vẫn chú ý phản ứng của Đỗ Phi Hồng, con ngươi đen mơ hồ mỉm cười, này nha biểu tình hâm mộ cũng quá rõ ràng đi, thật sự là thú vị, nhịn không được vụng trộm nhéo tay nàng, đang hối tiếc, buồn bã cho bản thân thì Đỗ Phi Hồng không hiểu ngước mắt nhìn về phía hắn, “Ân?” Cười xoa xoa tay nàng, “Nàng như vậy là tốt rồi.” Hắn liền yêu bộ dạng này của nàng, nho nhỏ, ôm vào trong ngực vừa vặn, mỗi lần bị hắn khi dễ, cũng chỉ mở to mắt, thở phì phì trừng mắt nhìn hắn, một bộ dáng nhát gan giận mà không dám nói gì, hắn chính là thích nàng như vậy, Hồng nhi nho nhỏ của hắn. Chu miệng nhìn hắn liếc mắt một cái, “Người chân dài không có tư cách nói chuyện.” Nàng cho dù kiễng mũi chân cũng bất quá chỉ đến cằm của hắn, người cao tuyệt không biết nỗi thống khổ của người nhỏ bé! Sở Nhạn Nguyệt an vị ở bên cạnh bọn hắn, đều nghe được lời thì thầm của hai người bọn họ nhất thanh nhị sở, nghe được tẩu tử nói như vậy, đáy mắt hiện lên ý cười. Bọn họ càng thân mật, Vũ Thu Đồng lại càng tức giận, cắn răng đến độ muốn vỡ ra rồi, “Đỗ cô nương, Thu Đồng thật sự là hâm mộ ngươi, không nghĩ tới ngươi đến thành đô ngắn ngủn có một tháng, liền có thể tìm được một vị hảo phu quân đến như vậy, không biết là dùng phương pháp gì, kính xin ngươi dạy ta.” Trong lời nói lộ rõ trào phúng, đả thương người đến cực điểm. Sở Bạch Ngọc sắc mặt biến hóa, ánh mắt ngưng lại thành sương, híp mắt, liếc xéo Vũ Thu Đồng miệng nói “Ta nghĩ, Vũ tiểu thư có thể đổi tên Hồng nhi thành Sở thiếu phu nhân, vẫn luôn là ta thích Hồng nhi, Hồng nhi mặc dù chủ động đối với ta nói hết chân tình, nhưng trong nháy mắt khi mới gặp Hồng nhi, là ta đối với nàng nhất kiến chung tình, cho nên vừa nhìn thấy nàng đưa lên vật đính ước, ta liền không thể trì hoãn, cách một ngày liền mời Thái Thú đại nhân thay cha mẹ ta tới cửa cầu thân.” Này nữ nhân miệng lưỡi bén nhọn, cư nhiên dám nói Hồng nhi là hồ ly tinh quyến rũ hắn? Đỗ Phi Hồng ngây thơ nghe không ra ý tứ trong lời nói của Vũ Thu Đồng, nhưng nàng cảm giác được người bên cạnh đang tức giận, nụ cười tao nhã mà hắn luôn luôn giả trang ở trước mặt người khác đều thu lại rồi, nàng không rõ hắn tại sao lại tức giận, không khỏi có chút khẩn trương. “Thu Đồng, tại sao nói như thế? Đỗ tiểu thư phải nói là vận khí tốt, gặp gỡ một cái hảo phu quân, ngươi chớ nói lung tung.” Vũ Huệ Ân xen mồm hát đệm. Sở Bạch Ngọc nghe xong lời của hắn, trong lòng lại càng bất mãn. Này lão thất phu, ở mặt ngoài là trách cứ con gái của mình, kì thực là khinh miệt Đỗ Phi Hồng ngay cả một chút bản lĩnh đều không có, Vũ Thu Đồng ngày càng quá đáng! Sở Nhạn Nguyệt xem sắc mặt đường ca càng ngày càng xanh mét, suy nghĩ , “Tướng quân đại nhân, ngài mới vừa rồi không phải nói muốn đi đúc võ phường nhìn đúc binh khí một cái sao? Hiện nay muốn đi luôn không?” Âm thầm liếc mắt ra hiệu cho Sở Bạch Ngọc, làm cho hắn khống chế tính tình một chút. “Không vội, lão phu còn muốn cùng Sở đại thiếu gia nói chuyện, ha ha ha ha. . . . . . Dù sao lão phu cũng mong có được rể hiền giống như hắn vậy.” Sở Bạch Ngọc bây giờ là hoàn toàn mang vẻ mặt lạnh, “Đó là Bạch Ngọc có phúc khí, sớm liền gặp người thương.” Thật muốn đấu, không sợ đấu không lại sao? Này họ Vũ đích thực cho là mình đạt được thiên hạ sao? Tưởng ỷ thế hiếp người? Chậc, thật cho rằng hắn nhìn yếu đuối dễ bắt nạt sao! “Ngươi. . . . . .” Vũ Thu Đồng nhướn lông mày trừng mắt nhìn hắn. Sở Nhạn Nguyệt thấy không khí càng ngày càng căng thẳng, mới muốn mở miệng nói chuyện, Phúc tổng quản đột nhiên vội vội vàng vàng tiến vào thông báo, “Đại thiếu gia, Lục thiếu gia, có khách quý tới chơi” sắc mặt Phúc tổng quản có chút bất an, ngắm ngắm tướng quân đại nhân, lại đối với hai vị chủ tử mình trừng mắt nhìn. “Là ai?” Sở Bạch Ngọc hỏi. Không đợi phúc tổng quản trả lời, một trận tiếng cười tiêu sái vang lên, mỗi người trong phòng theo bản năng nhìn đến phía phát ra thanh âm, liền nhìn thấy một nam tử to lớn nhàn nhã, tự nhiên mà thẳng bước tiến vào. Sở Bạch Ngọc cùng Sở Nhạn vừa nhìn thấy hắn, hồ nghi liếc mắt nhìn nhau, đồng thời trong lòng đều có cái ý nghĩ: hắn làm sao có thể đến? Bất quá không riêng gì bọn họ giật mình, ngay lúc Vũ Huệ Ân nhìn đến người tới, cũng nhịn không được đứng lên, có chút giật mình sững sờ nhìn đối phương “Trưởng tôn đại nhân?”