Cả hai lại ngồi im lặng, nó liếc nhìn qua Tiên tự nhủ với lòng mình rằng sẽ không bao giờ ở xa Tiên thêm một lần nào nữa, nó nắm lấy đôi bàn tay của Tiên : _Em sẽ không trốn anh nữa chứ ? _......em...xin lỗi. _Anh không cần câu xin lỗi, cái anh cần là em. _Em...sẽ không trốn nữa.....em không đủ can đảm, những ngày đầu tiên sống thiếu anh thật khó khăn, em nhớ anh như phát điên lên vậy, mỗi đêm em đều khóc, em khóc vì đã bỏ rơi anh, em khóc vì đánh mất đi điều hạnh phúc nhất của mình. Em luôn dõi theo anh, em càng khóc nhiều hơn khi biết anh không thể quên em. Nếu bây giờ anh hỏi em cuộc sống của mỗi người dài hay ngắn thì câu trả lời của em sẽ là ngắn ngủi, khoảng thời gian người ta thật sự gọi là cuộc sống là khi ở bên cạnh người làm cho ta hạnh phúc và luôn vui vẻ. Đối với em khoảng thời gian ít ỏi ở bên cạnh anh là khoảng thời gian tuyệt vời nhất....em có ích kỉ quá không ảnh nhỉ ? em chỉ muốn anh ở bên em mãi thôi, em sợ khi gặp lại anh có lẻ em sẽ không chịu được nhưng bây giờ em cũng gặp lại anh...à không là anh đi tìm em. _Vậy em có muốn ở bên cạnh anh mãi không...ngốc ? _Dạ có.....My Love. Tiên khẽ nắm lấy tay nó, cả hai nhìn nhau rồi lại trao nhau nụ hôn ngọt ngào, giờ là lúc mà nỗi khát khao bờ môi chín mọng tràn đầy dư vị tình yêu của nó hiện lên, nó khát khao vòng tay ôm chặt xoa dịu bao nỗi lo âu, nỗi nhớ nhung vô tận. "Khi hương vị mùa đông lan tỏa khắp con đường Trong vô thức bước chân em tiến về phía anh Như những nhân vật chính trong bộ phim truyền hình Phố phường ngập tràn những bông tuyết trắng Hai chúng ta lại gặp nhau trên con phố đó Anh tiến lại gần, làm con tim em loạn nhịp Phải chăng em đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên Em muốn được tay trong tay sánh bước cùng anh. Anh phải làm gì để em nở nụ cười ? Em nghĩ em đã yêu anh rồi Anh có thể làm gì để em chấp nhận trái tim của anh ? Đó có phải là yêu ? Anh đã gặp em, người con gái tỏa sáng hơn cả những ánh đèn lấp lánh Tình yêu mà em luôn mơ về Tình yêu mà anh luôn nghĩ tới" Cả hai sẽ bên nhau như vậy, thời gian và khoảng cách là thử thách mà cả hai phải vượt qua, giờ đây tay trong tay trao nhau những nụ hôn ngọt ngào là điều mà nó luôn mơ mỗi đêm, những kỉ niệm lúc trước như ùa về : _Em yêu anh....nhiều lắm. "Có lẻ em đã yêu anh mất rồi Liệu anh có thấu hiểu trái tim mỏng manh này không ? Anh đừng đi nữa bởi những giọt nước mắt của em sắp không cầm cự được nữa rồi Anh đang chờ đợi em Anh vẫn ở đây, vẫn tại nơi này và chờ đợi Tựa như mùa xuân đã đến khi mùa đông giá lạnh qua đi Những cơn sóng kia cũng đâu vội vàng như anh lúc này Giọt lệ tuôn như ánh sao rơi Từng chút đâm vào trái tim anh Tại sao em lại bỏ rơi anh ? Cớ sao hình ảnh của em cứ hiện đều trong tâm trí anh vậy ? Tuy anh chằng thể thốt lên lời nào nhưng anh thật sự muốn khóc Có lẻ anh đã yêu em mất rồi Tất cả những hồi ức về anh như đang hiện về, em đang nhớ anh Những bản nhạc mà anh hát em nghe ngày ấy Chiếc áo len cũ của anh, đôi giày anh hay mang Những kỉ niệm của em luôn như vậy, liệu anh có biết Cũng như phải tìm kiếm nơi trú khi trời đổ mưa Sẽ phải nghỉ ngời khi trải qua khó khăn Từ phía sau, anh sẽ mãi dõi theo em Vào buối tối khi mọi người đang chìm trong giấc ngủ Anh lại chằng thể nào chợp mắt được, vì em Bức thư em vò nát lúc trước Là những thầm kín mà em chẳng thể cho anh biết Căn phòng đơn độc mình em với những lời thú nhận trong màn đêm thăm thẳm Em yêu anh" Cả hai cứ ngồi như vậy, dường như không muốn xa nhau chút nào, cả hai đứng dậy dạo vòng quanh Hồ Gươm : _Anh ra đây một mình sao ? _Không anh đi với Hằng. _Với Hằng sao, vậy anh ở đâu ? _Ừm, nhà ngoại của Hằng. _Vậy em qua ở cùng anh và Hằng có được không ? _Em không sợ nhà nội của mình sao ? _Anh đừng nhắc đến nữa, ở cái nhà đó chỉ có lòng tham mà thôi, các bác và cô của em muốn thừa hưởng tài sản của bố em, nên mới lấy cớ để đưa em ra đây chăm sóc, mục đích thật sự là chỉ muốn lấy lòng bố của em mà thôi, bố em đi công tác nhiều nên cũng không để ý, em nhiều lần xin bố trở về Đà Nẵng nhưng mọi cách đều vô vọng. _Trớ trêu nhỉ ? nhưng từ bây giờ anh sẽ không để mất em nữa đâu, đôi bàn tay này cứ nắm chặt như vậy là được. _Dạ, em hiểu mà. Cả hai dạo bước bên nhau, khẽ chạm vào nhau để cảm nhận hơi ấm, cảm nhận hương vị ngọt ngào của tình yêu trong tiết trời se lạnh, Đà Nẵng là nơi gắn bó với nó nhất nhưng Hà Nội là nơi nó không thể nào quên vì đó là nơi nó một lần nữa tìm lại được tình yêu của mình. Người con gái của anh....