Nó đứng lặng yên ở chân cầu thang đó, Tiên thay đổi nhiều quá, chỉ mới hai tháng không gặp, nhỏ đã đeo kính, tóc búi cao và.....trên cổ vẫn là dây chuyền may mắn nó tặng lúc đi Hội An. Nó vẫn đứng đấy cho dù bóng Tiên đã đi khuất xuống dưới sân trường. Nếu không có cô lao công thì chắc nó cứ đứng trần trần ở đó rồi, nó bước xuống sân trường không quên moi trong túi ra cái mắt kính, nếu cộng thêm quả đầu mới của nó với cái mắt kính thì nhìn từ xa Tiên sẽ không nhận ra nó. Nó bước về phía lớp của mình và ngồi xuống bên cạnh Hằng : _Ơ...mắt kính....không lẻ anh...... _Ừm, anh thấy rồi. _Vậy sao....nhanh anh nhỉ ? _Ừm, Tiên thay đổi nhiều lắm. Cả hai im lặng, nó nhìn ráo rát xung quanh để tìm cái hình bóng đó....kia rồi, ngồi cách nó hai dãy lớp, nó mỉm cười Tiên vẫn còn mang đôi superstar màu đen đó, cho dù bên ngoài đang cười nhưng đôi mắt vẫn ươm lên một nỗi buồn không tên, đôi mắt đó khiến nó lạ lẫm khác với đôi mắt ấm áp, luôn tươi cười với nó. Đánh trống hết giờ chào cờ nó cùng Hằng đi lên lớp, vẫn không quên ngoái đầu lại nhìn Tiên. Thật sự trong giờ học nó chã tập trung được, cũng may là bài ở đây dậy còn chậm hơn trường nó vài bài nên thông thả một tí cũng chả sao, nó nhớ Tiên rất nhiều, nhớ đến độ phát điên lên nhưng đến lúc Tiên đứng gần như trước mặt nó thì cảm giác nhớ nhung đó lại biến mất mà thay vào đó là một cảm giác ấm áp và tràn ngập khát khao được ở bên cạnh Tiên. Cứ như nhìn thấy Tiên thì bao nỗi nhớ của nó bị thổi bay đi vào hư vô vậy. Đến giờ ra chơi thì nó bị Hằng và Vi lỗi đầu xuống căn tin, cô bạn mới quen này cũng thân thiên với năng nổ ra phết nhỉ. Xuống căn tin nó thấy Tiên đang đeo phone và trên tay là quyển sách : _Tiên....khác thật anh ạ. _Ừm, một chút. Cả ba chúng nó mua nước rồi cũng đi lên lớp, nó khá bất ngờ khi thấy Tiên cũng đi bộ, nó quyết định sẽ đi theo Tiên : _Em về trước đi bảo ông bà khỏi chờ cơm anh. _Vâng, anh cứ đi đi. Nó đi theo Tiên hình như Tiên đang đi về phía Hồ Gươm thì phải, Tiên ngồi vào cái ghế đá cạnh đó, nó chỉ đứng ở đằng sau nhìn thôi, được một lúc nó lấy khẩu trang ra rồi lôi trong balô ra một cái cây xương rồng nhỏ, nó khẽ bước về phía trước cho đến lúc nó hoàn toàn đứng đằng sau Tiên, có lẻ Tiên vẫn chưa biết, nó từ từ đặt cây xương rồng xuống bên cạnh Tiên rồi quay đầu chạy thật nhanh, nó chạy thục mạng đến hẽm nhà ngoại thì quay đầu lại. Phù, nó thở, may quá vậy là Tiên không đuổi theo nó. Vào nhà nó chào ông bà rồi lên phòng gục vào xuống giường luôn, nó lôi điện thoại ra và nhắn tin cho Tiên và tất nhiên Tiên không biết nó là ai : _Bạn gì ơi ! Nó đợi 5p vẫn không có tin nhắn chắc Tiên vẫn chưa về, nó đi tắm rồi xuống ăn trưa, xong xuôi nó lại lên phòng, thì cũng có tin nhắn cách đây 3p : _Ai vậy ? _Ừm, người để cây xương rồng. _Là bạn sao ? sao lại để ở đó vậy. _À mình muốn vứt đi ấy mà. _Ơ sao lại vứt. _Vì nó mang ình nhiều kỉ niệm buồn. _Vậy sao, với mình thì ngược lại xương rồng làm mình nhớ đến một người. _Ai vậy ? quan trọng với bạn không ? _Haha hình như mình nói hơi nhiều à mà sao bạn biết sđt của mình. _Bí mật. _Bạn bí ẩn nhỉ ? thế bạn tên gì ? _Ừm cứ gọi mình là T, rất vui được làm quen với...Tiên _Biết tên mình luôn sao ? thôi được nếu làm quen bình thường thì mình luôn sẵn sàng còn nếu T điều tra thông tin và tiếp cận mình với mục đích "khác" thì từ bỏ đi nhé, mình khó rung động lắm. Nó hơi bất ngờ bởi giòng tin nhắn đó, Tiên....cứng vậy sao :)))) _Haha bạn lo xa nhỉ, nhưng đừng lo mình không cảm nắng hay là cái gì "khác" đâu. Nó muốn thêm câu đằng sau là "vì anh yêu em" nhưng chả hiểu vì sao nó lại không muốn thế nó muốn trò chuyện với Tiên như thế này. Kể từ hôm đó ngày nào nó cũng nhắn tin với Tiên, nó quá hiểu Tiên nên việc nói chuyện với Tiên cũng không có gì khó khăn, nó cũng khéo léo để tránh những tình tiết làm mình bị lỗ. Trên trường nó vẫn theo dõi Tiên từ đằng xa, nó luôn tặng Tiên những cây xương rồng lúc thì ở trường lúc thì ở những nơi linh tinh khác, nó để cây xương rồng trước ở đó rồi nhắn tin cho Tiên ra, mỗi lần như thế Tiên đều nhìn xung quanh nó biết nên đá đứng rất xa rồi. Dần dần thì nó cảm giác như Tiên khá là thân thiết và cởi mở trong khi nhắn tin với nó rồi bằng chứng là có nhiều lúc Tiên chủ động nhắn tin trước nữa kia, nó cười thầm "vậy là mình đang cưa Tiên sao ?" : _Tiên cảm giác T giống một người lắm. _Hở ? người nào vậy ? _Hihi Tiên nói linh tinh đấy mà đến khi nào Tiên mới được gặp T đây. _Tiên muốn gặp sao ? _Ừm, kể từ lúc dọn ra đây ở thì T là người đầu tiên mà Tiên trò chuyện nhiều như thế đấy, Tiên muốn gặp T. _Cái đó để suy nghỉ lại nhé. _Ừm, Tiên đợi _À Tiên nè xõa tóc và bỏ cái kính không độ đó ra sẽ dễ thương hơn đấy. _Ơ sao T biết Tiên đeo kính không độ. _Haha đoán trúng phóc, thôi ngủ đây ngủ ngo nhé, xương rồng. Nó đi qua phòng và kể cho Hằng nghe về chuyện gặp mặt Tiên : _Em nghĩ là anh nên đi gặp, cả tuần anh cứ lẻo đẻo theo sau Tiên rồi. _Ừm, nhưng anh sợ Tiên giận anh. _Không đâu, anh biết là Tiên vẫn luôn nhớ về anh mà. _Ừm, có lẻ đã đến lúc Tiên trở về bên anh, như thế đã đủ dài rồi. Hôm đó là buổi chiều CN đầu tháng mười một, nó nhắn tin hẹn Tiên ra Hồ Gươm, vẫn đặt cây xương rồng lên cái ghế đá quen thuộc, chừng 5p sau thì Tiên đi tới, có lẻ Tiên đã nghe lời nó nhỏ không còn đeo kính và đã xõa tóc xuống, Tiên khẽ ngồi xuống cầm cây xương rồng lên ngắm nhìn nó, bất chợt Tiên mỉm cười, chả hiểu sao tim nó lại đập nhanh khi thấy nụ cười đó, nó nhẹ nhàng hết mức đi về phía người con gái nó đã chờ đợi bấy lâu, có lẽ Tiên vẫn chưa biết nó đang tiến lại gần. Nó khẽ ngồi xuống bên cạnh Tiên : _Hà Nội lạnh nhỉ. _Ừm T đến...ơ............ Nó quay đầu nhìn vào mắt Tiên, hai mắt chạm nhau, đã lâu rồi nó không nhìn thật sâu vào đôi mắt này, cho dù đôi mắt đó có một chút buồn đi chăng nữa nhưng đó là đôi mắt khiến nó cảm thấy ấm áp hơn, bất chợt Tiên ôm chầm lấy nó rồi bật khóc, nó không nói gì chỉ cười rồi vòng tay ôm lại Tiên : _Anh nhớ em....nhiều lắm. _Hức......hức.......hic....... _Lạ thật, anh không nghĩ là em sẽ khóc lâu đến như thế đấy nhưng nếu em muốn thì cứ khóc, anh ở đây mà. Tiên vẫn gục lên vai nó mà khóc, đôi bàn tay không ngừng báu chặt nó hơn : _Hic....hic....anh là....T...sao ? _Phải. _Anh...hức...hức...đi tìm em sao ? _Phải _Nhưng...hức.....tại sao ? _Ngốc...vì anh yêu em. Nói xong câu đó Tiên đà vòng tay qua cổ và kéo đầu nó vào, Tiên đang hôn nó.........nụ hôn của nỗi nhớ nhung giữa tiết trời se lạnh.... Hà Nội, nơi anh gặp lại em.