Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 135 : Thống lĩnh giao tiếp (1).

Tử Xuyên Tam Kiệt Tác giả: Lăo Trư Quyển 18: Vệ quốc chi chiến. -----oo0oo----- Chương 4: Thống lĩnh giao tiếp (1). Nhóm dịch: Tú XuyênSưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu Ngày năm tháng tư năm bảy tám tư, qua nhiều hành trình nguy hiểm, Tử Xuyên Tú cuối cùng cũng đến được Khoa nhĩ ni thành thuộc Minh tư khắc hành tỉnh, thủ phủ của chính quyền lâm thời Viễn Đông. Quân dân trên đường sớm đã báo cáo hành trình của Tử Xuyên Tú lên Viễn Đông thống soái bộ, Minh Vũ đang chủ trì Viễn Đông thống soái bộ đích thân dẫn quân ra thành mười dặm nghênh đón Quang minh vương. Năm vạn Bán thú nhân, Xà nhân, Ải nhân binh cường hãn binh giáp chỉnh tề đón Tử Xuyên Tú. Đại đao, trường mâu, búa, cung tiễn cử lên rợp trời. Đang ban ngày nhưng pháo hoa vẫn bắn tưng bừng, trên tường thành Khoa nhĩ ni đen đặc người, đều là quân dân chào đón Tử Xuyên Tú. Viễn Đông quân đội binh mã hùng tráng xuất hiện trong thành, ngoài thành. Bán thú nhân sĩ binh thân thể cao lớn nổi bật, đặc biệt bọn họ được trang bị binh khí sắc bén của nhân loại, hình dáng càng thêm oai phong, như hổ thêm cánh. Nhìn thấy cảnh tượng phô bày, Tử Xuyên Tú kích động tâm tình. Những vũ khí đó đều là bản thân cố gắng tích lũy ở tây nam chuyển về. Bản thân ở tây nam nửa năm, tuy từ dân gian và Lâm gia, Mã gia kiếm được số ngân lượng vài ức, nhưng bản thân chưa từng mua một bộ y phục mới, ăn bữa cơm chưa vượt quá năm mươi đồng tiền. Đường đường là một vị thống lĩnh oai phong, thế mà bản thân lại giống như một tên thuế vụ, suốt ngày tính toán làm cách nào để vơ vét thương nhân và quan lại, suy nghĩ làm sao để có được nhiều tiền nhất mà không ép bọn họ làm phản. Trong thời gian thượng nhiệm, danh tiếng "Hấp huyết quỷ thống lĩnh" vang dội cả tây nam. Hiện tại, mắt thấy tâm huyết của bản thân không có phí không, từng đồng mà mình tiết kiệm đã biến thành trường đao và thương sắt trong tay chiến sĩ, biến thành khôi giáp và chiến mã cho họ, Tử Xuyên Tú kích động khó thể hình dung, miệng há cười hết cỡ. Tại chỗ đón tiếp, Minh Vũ dẫn đầu giới quân chánh Khoa nhĩ ni nghênh tiếp Tử Xuyên Tú. Tử Xuyên Tú vừa xuống ngựa, một thân ảnh to lớn nhảy tới, gã còn chưa kịp hô "Thích khách, cứu mạng!" thì đã bị người đó ôm chặt, lão Bán thú nhân cường tráng cười hà hà ôm chặt gã: "Quang minh tú! Ngài rốt cuộc cũng về rồi, hà hà, ngài làm chúng tôi chờ mỏi cả mắt. Lần trước tên khốn Tác Tư nói ngài đến Tử xuyên gia làm quan lớn rồi, không có trở về Viễn Đông, phi! Hắn bị lão Đức Luân tôi một quyền đánh bay ba cái răng. Nói năng linh tinh! Quang minh tú của chúng ta không phải hạng người đó! Dù đến chân trời góc bể, Quang minh tú vẫn là vương của Viễn Đông! Vương sao có thể bỏ lãnh thổ của mình chứ! Tôi lúc đó khẳng định: Quang minh tú không phải người như thế! Ngài nhất định trở về! Trở về thì tốt rồi, phía nhân loại không có thứ gì tốt cả. Tôi đã chuẩn bị vài muội tử Tá y tộc xinh đẹp cho ngài, đợi ngài về để bàn hôn sự..." Lão Đức Luân cao hứng nói bắn tung nước bọt, phun như mưa vào mặt Tử Xuyên Tú, Tử Xuyên Tú bị lão ôm chặt, cả tránh cũng không có chỗ tránh. Thật không dễ mới tạm thời áp chế được cơn hưng phấn của lão, Tử Xuyên Tú chùi mặt nín thở la làng: "Lão Đức Luân! Lần tắm rửa gần đây nhất của ông là khi nào?" "Nói gì chứ!" Lão Bán thú nhân giống như chịu đại sỉ nhục, sắc mặt đỏ bừng, "Tá y tộc chúng tôi rất yêu thích sạch sẽ, chúng tôi có thói quen định kì vệ sinh sạch sẽ. Ai nói tôi không có tắm rửa? Trước khi chiến tranh Viễn Đông bạo phát lần trước tôi đã tắm rồi! Quang minh tú? Quang minh tú? Ngài bị chóng mặt hả, không ổn, tôi làm hô hấp nhân tạo cho ngài...Quang minh tú?" Tử Xuyên Tú: "A...ai cứu ta ra, ta phong làm đại tướng quân!" Tiếp theo, Minh Vũ cầm đầu tướng lĩnh Viễn Đông đến tham kiến Tử Xuyên Tú. Bạch Xuyên, La Kiệt, Bố Lan đều ở tiền tuyến, tướng lĩnh trấn thủ ở Khoa nhĩ ni chỉ có Minh Vũ, Đức Luân, Tác Tư, Lỗ Tá. xem tại Có vài người thiên sinh thích kiếm người chọc ghẹo, một ngày không chọc người khác thì hắn ăn uống không ngon. Chẳng hạn như Tác Tư của Xà tộc, thấy Tử Xuyên Tú, hắn liếm liếm lưỡi, câu đầu tiên là: "Trở về rồi sao? Kì thật Quang minh vương không ở đây, chúng tôi cũng rất tốt a!" Tử Xuyên Tú hầm hầm, Tác Tư mới bất tình nguyện nói tiếp: "Nhưng đã về rồi thì không cần đi nữa! Quang minh vương ở đây cũng có chỗ tác dụng..." Phảng phất sợ Tử Xuyên Tú hiểu lầm, Lỗ Tá của Ải nhân tộc vội bổ sung: "Tuy tác dụng không lớn, so với tôi chỉ hơn chút, nhưng có còn hơn không. Ở chỗ nhân loại ngây ngây ngốc ngốc chẳng có gì hay, Viễn Đông chúng ta vật sản phong phú, Quang minh vương vẫn sống khỏe hơn!" Thanh âm Đức Luân vang lên: "Quang minh tú, lần này trở về có phải không cần đi nữa phải không?" -o0o-