Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 136 : Thống lĩnh giao tiếp (2).

Tử Xuyên Tam Kiệt Tác giả: Lăo Trư Quyển 18: Vệ quốc chi chiến .-----oo0oo----- Chương 4: Thống lĩnh giao tiếp (2). Nhóm dịch: Tú XuyênSưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu Tử Xuyên Tú bồn chồn, gã nhìn quanh, thấy các tướng lĩnh đều lộ xuất thần sắc khẩn trương, Tác Tư và Lỗ Tá biểu hiện không quan tâm nhưng nhãn tình đảo tới đảo lui của chúng đã làm bại lộ sự quan tâm của chúng, mọi người đều đang đợi nghe câu trả lời, không khí nhất thời có chút khẩn trương. Gã không rõ nguyên nhân: "Có chuyện gì à?" Minh Vũ cười giải thích: "Đại nhân, mọi người đều rất lo lắng, không biết ngài tạm thời quay về hay là quyết định ở lại luôn?" Tử Xuyên Tú minh bạch, cười đáp: "Chư vị, gia tộc ủy nhiệm ta đến thay chức vụ Thống lĩnh Viễn Đông cho Lâm Băng đại nhân, ta sẽ ở Viễn Đông chỉ huy kháng chiến". "Nói năng lung tung, bọn ta không hiểu". Đức Luân rống cổ lên gào: "Bọn ta chỉ muốn biết một câu, Quang minh tú, ngài có ở lại Viễn Đông giúp bọn ta hay không?" "Có!" Tử Xuyên Tú không chút do dự đáp: "Trước khi đánh lui ma tộc giành tự do cho Viễn Đông, ta sẽ không li khai". Lập tức, các tướng lĩnh đều biểu lộ thần tình vui vẻ, ai nấy tươi cười hết cỡ. Đức Luân đứng ở cao điểm rống lên với bộ đội bên dưới: "Đám nhóc các ngươi nghe rõ đây, vua của chúng ta đã về rồi! Ngài ấy không đi nữa!" "Hô hô hô!" Bán thú nhân binh hoan hô như sấm, không trung đặc sánh âm thanh: "Vạn tuế vạn tuế! Quang minh vương vạn tuế!" Một viên Bán thú nhân tướng lĩnh từ trong đội liệt tiến ra, Tử Xuyên Tú nhận ra hắn chính là Bán thú nhân thanh niên Đoàn đội trưởng Đức Côn, thanh âm kích động gần như gào lên: "Điện hạ, Viễn Đông quân đội vĩnh viễn theo ngài! Chúng tôi đồng sinh cộng tử!" "Đồng sinh cộng tử! Đồng sinh cộng tử!" Năm vạn sĩ binh đồng thanh hoan hô, vung binh khí lên trời, hệt như một biển kim loại phát sáng. Tiếng hoan hô liên miên quấn lấy nhau, chấn động tai Tử Xuyên Tú ong ong, căn bản không nghe rõ nội dung. Đứng trên cao điểm tập trung ánh mặt của binh sĩ, Tử Xuyên Tú chắp tay chào bốn phía, thế là tiếng hoan hô càng dữ dội: "Vạn tuế! Vạn tuế! Quang minh vương vạn tuế! Vạn tuế vạn tuế!" Nhìn quân đội kích động vì mình, Tử Xuyên Tú cũng sôi trào nhiệt huyết. Đây mới là thiên hạ của gã, là lực lượng do một tay gã tạo dựng. Vô luận Đế đô dùng thủ đoạn chiêu hòa, dùng âm mưu quỷ kế gì chăng nữa thì vẫn vô pháp cải biến lòng nhiệt ái của quân dân Viễn Đông đối với gã, vô pháp đoạt quyền khống chế Viễn Đông từ tay gã. Quyền lực chân chính không phải do Nhậm mệnh thư tạo thành, Nhậm mệnh thư chân chính phải là sự trung thành trong tâm của vạn vạn dân chúng. Nghe Tử Xuyên Tú xác minh việc lưu lại, Tác Tư và Lỗ Tá như trút được gánh nặng, nhưng vẫn giả bộ như không có gì: "Kì thật hắn lưu hay không lưu cũng chẳng có tác dụng mấy, Viễn Đông có Tác Tư đại gia là đủ rồi. Ma tộc thì có là gì, Cáp đặc tộc ta căn bản chẳng sợ chúng..." "Còn có Lỗ Tá đại gia ta. Ta cũng chẳng sợ ma tộc, bất quá thương xót hắn không có nhà để về, người Viễn Đông tấm lòng rộng mở, cứ cho hắn lưu lại đi!" Tử Xuyên Tú nghe trộm cười trộm, chuyển mắt về phía Minh Vũ. Hơn nửa năm không gặp, Minh Vũ thành thục ổn trọng hơn nhiều, thấy Tử Xuyên Tú nhìn mình, y hưng phấn nói: "Đại nhân, ngài về thì quá tốt rồi, tôi yên tâm rồi". Tử Xuyên Tú cười nói: "Còn chưa đến lúc nghỉ ngơi đâu. Minh Vũ, ta về rồi, sau này e là ngươi còn mệt hơn". Các tướng quân khác đều cách vài bước chân, Minh Vũ nhỏ giọng hỏi: "Đại nhân, nghe nói ma tộc đã công hạ Ngõa luân quan. Sau này có đánh trận không?" Tử Xuyên Tú trầm ngâm, không đáp mà hỏi: "Minh Vũ, nếu như chiến tranh lập tức bạo phát, chúng ta có bao nhiêu bộ đội có thể đầu nhập chiến tranh?" "Đại nhân, nếu như là tức thì, tôi lập tức có thể cấp cho ngài binh lực mười lăm sư đoàn, đây là toàn bộ trú quân ở Khoa nhĩ ni. Nhưng nếu cho tôi mười lăm ngày, tôi có thể triệu tập bộ đội từ các hành tỉnh trung bộ, ba mươi sư đoàn gồm mười vạn người. Nếu như cho tôi một tháng, lấy danh nghĩa của ngài, tôi ước chừng có thể triệu tập được ba mươi vạn quân đội trong toàn cảnh nội Viễn Đông. Dốc toàn lực Viễn Đông, chúng ta có thể xuất động một đại quân chừng năm mươi vạn người, đủ bảo hộ Viễn Đông chống cự bất cứ quân xâm lược nào!" Minh Vũ có chút đắc ý. "Năm mươi vạn quân đội? Rất không tệ!" Tử Xuyên Tú cười: "Nhưng ma tộc có thể dễ dàng xuất động trên trăm vạn đại quân! Ma thần hoàng đã ba bố Khoách quân lệnh, theo ta tính, quân đội bọn chúng có thể tăng gấp đôi!" Các tướng lĩnh đều ngây ngốc, ai cũng bị con số của Tử Xuyên Tú dọa hãi người. Trong không khí trầm lặng, lão Đức Luân lẩm nhẩm: "Trăm vạn...Hai trăm vạn...Trời, cả đời ta chưa từng thấy qua quân đội nhiều đến khủng bố như thế..." "Vì thế, không thể ngạnh bính với ma tộc, phải động não, suy nghĩ phương pháp..." Tử Xuyên Tú trầm ngâm, thấy mọi người đều kì vọng nhìn vào mình, gã xua tay than: "Hiện tại ta cũng chưa có chủ ý gì hay, mọi người cùng động não suy nghĩ đi". Nhìn thấy biểu tình thất vọng của chúng nhân, Minh Vũ vội lên tiếng can thiệp: "Đại nhân trường đồ bạt thiệp, nhất định rất mệt. Ngài trước hết cứ đi nghỉ đã". Chúng nhân cùng khởi hành đi về tổng đốc phủ trong Khoa nhĩ ni thành, khi vào phủ Tử Xuyên Tú đột nhiên nhớ đến một sự kiện, gã kéo Minh Vũ nhỏ giọng hỏi: "Lâm Băng đại nhân có đang ở chỗ ngươi?" "A, có," Nhắc đến Lâm Băng, sắc mặt Minh Vũ trầm xuống, cũng nhỏ giọng nói: "Đại nhân, ngài đi đường xa mệt nhọc, tôi vốn định bẩm báo với ngài sau, nhưng ngài đã nhắc đến, tôi nói trước một chút: Lâm Băng đại nhân xác thật là ở chỗ tôi, xử trí bà ấy thế nào, thỉnh đại nhân chỉ thị". "Tình huống hiện tại của bà ấy thế nào?" "Bị tù cấm trong tổng đốc phủ". "Bậy quá!" Tử Xuyên Tú đột nhiên biến sắc: "Lâm Băng đại nhân là Viễn Đông thống lĩnh do tổng trưởng điện hạ chỉ định, là thành viên Thống lĩnh xứ và Quân vụ xứ, lại là tiền bối nguyên lão của Viễn Đông quân, kinh nghiệm và quân công đều khó có người sánh bằng. Nhân vật như thế, ngươi lại dám tự quyết cầm tù! Minh Vũ, ngươi thật liều à!" "Là tiền bối nguyên lão của Viễn Đông quân, đồng thời cũng là bại quân chi tướng làm nhục quốc tang sự". Một thanh âm sung mãn truyền tới, Tử Xuyên Tú ngẩng đầu nhìn, một nữ tử phong tư lão luyện đang đứng yên phía trước gã. Lâm Băng xuất hiện từ khi nào, Tử Xuyên Tú không có chú ý, gã thất thanh kêu: "Lâm Băng đại nhân, ngài..." "Tử Xuyên Tú đại nhân, đã lâu không gặp". Lâm Băng khẽ cười. Gã hơi bất ngờ, trong tưởng tượng của gã thì Lâm Băng chắc đang ủ rũ sầu não, thật không ngờ bà ta vẫn trấn tĩnh như thường, "Lâm Băng đại nhân, thật xin lỗi, Minh Vũ, mau xin lỗi đại nhân". "Không liên quan đến Minh Vũ, là ta bảo hắn làm vậy". Lâm Băng hờ hững nói, "Ta vẫn đang chờ gia tộc phái khâm sai đến tuyên bố tội danh của ta, vô luận xử phạt g ì, ta đều cam tâm tình nguyện". Tử Xuyên Tú nghẹn lời, khó nhọc lên tiếng: "Lâm thống lĩnh, gia tộc ủy phái tôi đến thay thế chức vụ của ngài". "Ta đã đoán vậy", Lâm Băng nhìn trời, cười nói: "Vào lúc quan trọng thế này, Tử Xuyên Tham Tinh không thể tiếp tục cố kị a Tú ngươi, lão cũng không thể không phái ngươi quay về Viễn Đông, vàng thủy chung vẫn là vàng, vô luận áp chế thế nào cũng không bắt chúng ngừng phát quang, anh hùng luôn xuất hiện đúng lúc để cứu thế giới. A Tú, ngươi trưởng thành rồi". "Tú Xuyên đại nhân, xin mời theo ta". Lâm Băng dẫn Tử Xuyên Tú tiến vào một căn phòng trong tổng đốc phủ. Tân, cựu hai vị thống lĩnh hiển nhiên phải có lời cơ mật đàm luận, Minh Vũ hiểu chuyện, y vội dẫn những người khác li khai. -o0o-