Tử Xuyên Tam Kiệt
Chương 134 : Chinh đồ dật sự (hết).
Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 18: Vệ quốc chi chiến.
-----oo0oo-----
Chương 3: Chinh đồ dật sự (hết).
Nhóm dịch: Tú XuyênSưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Mặc dù đối phương thái độ nịnh bợ, nhưng dù sao cũng là Quân đoàn trưởng của ma tộc quân, cũng là đại nhân vật ngang hàng với mình, Tử Xuyên Tú hồi lễ: "Mông Hãn các hạ hảo, không biết có gì chỉ giáo?" (.
Mông Hãn thành khẩn đáp: "Quang minh vương, tôi biết giữa Viễn Đông và vương quốc có tồn tại mâu thuẫn, nhưng đó là chuyện của Tắc nội á tộc, còn Mông tộc chúng tôi vô thù vô oán với Viễn Đông, chúng tôi là đi đối phó nhân loại, không muốn đối địch với Viễn Đông. Mong ngài hạ lệnh Viễn Đông bộ đội dọc đường đừng ngăn cản quấy nhiễu chúng tôi, mọi người nước giếng không phạm nước sông, thế nào?"
Tử Xuyên Tú rất nghiêm túc đáp lại: "Các hạ nói đùa chăng? Quý quân nhân cường mã tráng, quân uy hùng tráng, Viễn Đông chúng tôi binh yếu lực mỏng, làm sao là đối thủ của các người? Ngài hoàn toàn không cần phải chủ động cầu hòa à?"
Mông Hãn chớp chớp, cặp mắt giảo hoạt: "Quang minh vương, chúng tôi là rất có thành ý. Mông tộc chúng tôi yêu chuộng hòa bình, là bộ lạc thủ tín, chúng tôi cố gắng tránh các tranh đấu không cần thiết, tuyệt đối không chủ động gây chiến với Viễn Đông. Quang minh vương, tôi chỉ có thể đại biểu cho quân đội Mông tộc bộ lạc chúng tôi mà thôi, còn các bộ tộc khác của vương quốc, tôi không thể làm chủ, ngài cũng không cần nể mặt tôi đâu!"
Tử Xuyên Tú bỗng nhiên đại ngộ, nhỏ giọng hỏi: "Ý của ngài là..."
Mông Hãn cười vô cùng gian trá: "Chính là ý đó! Nếu như ngài thiết kế chút chướng ngại trên đường hành quân của bọn chúng, quấy nhiễu quấy nhiễu, Mông tộc chúng tôi sẽ rất là vui sướng a! Bệ hạ đã có lời, bỏ quân hạn lệnh, các tộc có thể tự khoách quân, từ Ngõa luân quan tiến sang phía tây, tộc nào công chiếm được thành thị nào trước thì thuộc sở hữu của tộc đó. Hà, phía tây Ngõa Luân là đại địa phì nhiêu của nhân loại, nghe nói ở đó đâu đâu cũng là hoàng kim, heo bò thả rong chật đất, là thiên đường nhân gian! Hiện tại các bộ tộc của vương quốc đều đang điên cuồng khoách quân, gấp rút tiến sang tây. Quang minh vương, ngài và tôi tương phùng cũng là có duyên, tôi có cảm giác ngài như người bạn đã lâu. Có vài lời thật tâm, tôi nói ra mong ngài chớ trách, Viễn Đông hiện tại, có cho chúng tôi thì chúng tôi cũng không thèm, chúng tôi không có thời gian a! Chậm một chút sẽ bị bộ tộc khác chiếm mất đất đai phì nhiêu, Mông tộc gặm cỏ mà sống à? Chi bằng, Quang minh vương ngài cũng góp hai sư đoàn, chúng ta hợp quân thần tốc đi chiếm địa bàn? Bảo đảm không đối xử tệ với ngài! Nhưng ngài cần phải cử người ngăn cản bộ tộc khác, bọn chúng nếu như cũng tiến nhanh, địa bàn chúng ta đoạt được sẽ ít đi".
Tử Xuyên Tú dở khóc dở cười, Mông Hãn này đúng là lão hồ ly a, vừa gặp mặt chưa được hai phút đã xưng huynh gọi đệ rồi, "Huynh đệ" đối với lão đầu tử này còn nhanh hơn cả lửa cháy a!
Gã không tỏ rõ ý kiến nói: "Việc đoạt địa bàn để sau hẵng nói. Nhưng Mông Hãn các hạ, đại quân của ngài quá cảnh, gây thiệt hại nhiều thứ cho chúng tôi. Ngài xem, công lộ chúng tôi xây dựng đã bị quân lính ngài đạp hỏng nhiều chỗ rồi, rất nhiều cây cỏ cũng bị đạp chết à...hà hà, ngài phải cấp cho chúng tôi ít tiền chứ, hà hà, gọi là phí tu bổ đường xá đi!"
Mông Hãn hấp háy mắt: "Phí tu bổ đường? Nếu như không giao Phí này thì..."
"Kiên quyết không ượn đường! Chớ trách chúng tôi thiết diện vô tình!" Tử Xuyên Tú nghiêm khắc: "Nói thật, Mông Hãn đại nhân, các người quân đông thế mạnh, muốn tiêu diệt các người thì chúng tôi không làm nổi. Nhưng nếu như tổ chức bẫy rập dọc đường, tập kích, nửa đêm phóng hỏa...thì người Viễn Đông chúng tôi chính là đại hành gia! Làm lớn thì không được, nhưng cản trở Mông tộc quân chừng mười ngày nửa tháng thì dư sức. Đợi lúc các người chạy đến được lãnh địa nhân loại thì những thứ tốt đẹp đã bị người khác chiếm mất rồi..."
"Cứ theo ý của ngài mà làm, Mông tộc chúng tôi nguyện ý giao nạp phí tu bổ đường xá!" Mông Hãn lập tức hiểu được chỗ tốt từ Tử Xuyên Tú, nếu như Viễn Đông bộ đội ngăn cản bộ đội các tộc khác, chỉ để quân đội Mông tộc thuận lợi thông qua, vậy thì chẳng cần nghi ngờ, Mông tộc của lão sẽ trở thành ma tộc đại quân đầu tiên tiến nhập Ngõa Luân quan, ý nghĩa chiến lược là cực kì quan trọng.
Trải qua một hồi trả giá kịch liệt, Mông tộc cuối cùng đã lấy một ngàn xe gạo để đổi lấy quyền thông hành an toàn trong cảnh nội Viễn Đông, Tử Xuyên Tú cười gian: "Ta nhường phần lợi cho các người rồi nha!"
Mông Hãn cười gian trá: "Các hạ, vậy lời của ngài..."
"Yên tâm!" Khẩu khí của Tử Xuyên Tú rất giống cục trưởng cục giao thông: "Phàm mà không giao phí tu bổ đường, cứ theo luật không cho qua! Mông Hãn đại nhân, ngài cứ yên tâm đi đoạt địa bàn cho ngài, ta bảo đảm ngài là người đầu tiên đến Ngõa Luân!"
Hai người bắt tay tạm biệt, đều tiếc hận không rặn ra được nước mắt.
Mông Hãn chuyển thân li khai, Tử Xuyên Tú lập tức quay đầu chạy, gã và nhân mã tùy hành vừa rời khỏi sườn núi thì một đội kị binh Mông tộc đầu cắm tên lông sói đã hung hăng đuổi tới.
May mà đoàn người Tử Xuyên Tú có ngựa tốt, rất nhanh đã chạy xa, Tử Xuyên Tú vừa chạy vừa quay đầu la lớn: "Không tiễn không tiễn...Kêu Mông Hãn nhớ kỹ, một ngàn xe gạo a..."
Khi đoàn người Tử Xuyên Tú chạy về trú địa, tổng đốc Gia lai hành tỉnh đích thân đến báo cáo Quang minh vương: "Điện hạ! Không biết vì sao, ma tộc quân đội qua đường bỏ lại một ngàn xe gạo ở bên đường, trên xe treo bảng Tặng Quang minh vương điện hạ, xin hỏi điện hạ, chúng ta sẽ xử trí thế nào?"
Tử Xuyên Tú nghĩ một chút, phân phó: "Kiểm tra trước hãy bàn tiếp, xem bên trong có phóng độc hay không".
Đối với Mông Hãn, Tử Xuyên Tú vừa khinh vừa sợ, thật không dám khinh tâm.
Đàm phán vừa kết thúc, lão lập tức cho người động thủ với mình, sau khi bản thân chạy thoát, lão lập tức coi như không có chuyện gì xảy ra, giữ lời tặng một ngàn xe gạo, ý tứ là hiệp nghị tiếp tục có hiệu lực.
Sống đến giờ đã gặp qua không ít kẻ ti bỉ vô sỉ, nhưng có thể vô sỉ đến trình độ như Mông Hãn, vẫn là lần đầu Tử Xuyên Tú gặp được.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
32 chương
1521 chương
869 chương
151 chương
52 chương
65 chương
264 chương