Không biết nghĩ tới điều gì, cô đột ngột đổi hướng đi sang quán cà phê ngang đường, mua một hộp bánh su kem lớn xách đi tới chỗ đám trẻ đang ngồi. Mấy đứa nhỏ gầy gò, lem luốc tròn mắt nhìn cô gái xinh đẹp như tiên nữ đang đến gần, không biết nên làm gì. “Mấy con giúp cô một chuyện có được không?” Không đợi bọn nhỏ phản ứng, An Nhạc tiếp tục: “Có một người bạn cho cô hộp bánh lớn quá, cô ăn không hết, mấy con ăn tiếp cô nhé. Bánh này để lâu sẽ hỏng ăn không được nữa.” Mấy đứa nhỏ nhìn nhau, lại nhìn hộp bánh, trong mắt đầy đề phòng và khát vọng. An Nhạc không nói nữa, ngồi xuống bên cạnh mở hộp bánh, lấy một cái cho vào miệng mình rồi chìa phần còn lại về phía tụi nhỏ. “Cô cho tụi con ăn thật hả?” An Nhạc cong mắt cười, gật nhẹ đầu. Thấy nụ cười của cô, bọn trẻ buông xuống đề phòng, rụt rè cầm lấy bánh: “Cám ơn cô.” “Cô phải là người cám ơn mới đúng, nếu tụi con không ăn tiếp, đến chiều mấy cái này sẽ hỏng hết, rất lãng phí.” Có lẽ vị ngọt khiến con người ta cảm thấy hạnh phúc, mấy đứa trẻ ăn hết cái đầu tiên liền híp mắt cười, ánh mắt sáng long lanh. “Có ngon không?” An Nhạc hỏi. “Ngon!” Ba đứa trẻ đồng loạt trả lời. “Vậy thì ăn nhiều một chút.” Bốn người cùng chia nhau hộp bánh su kem, ăn đến hết sạch An Nhạc mới chào tạm biệt bọn nhỏ. Sau bữa điểm tâm ngọt, tâm trạng An Nhạc rất tốt, cô vui vẻ bắt xe rời đi, không hề biết đến bên trong cửa kính của quán cà phê bên đường đối diện có một đôi mắt tìm tòi vẫn luôn dõi theo mình. Thanh Trúc phất tay qua lại trước mặt Danh Chấn, hỏi: “Nè, anh nhìn cái gì mà chăm chú quá vậy.” Danh Chấn hồi thần, cụp mắt trốn tránh: “Không có gì, anh đang suy nghĩ đến việc của công ty thôi.” Thanh Trúc nửa tin nửa ngờ, ngoáy đầu nhìn sang đường, ngoài mấy đứa nhỏ bán hàng rong thì cũng chỉ có xe cộ tấp nập: “Cuối tuần rồi, ra ngoài thư giản anh còn nghĩ đến chuyện công việc làm gì.” Danh chấn cười lắc đầu: “Được rồi, không nghĩ nữa.” “Hay là một lát đi siêu thị mua thức ăn, chiều nay em nấu cơm cho anh ăn. Nấu món Thái, siêu cay luôn, được không?” “Được thôi.” Danh Chấn mỉm cười, gật đầu đồng ý. Buổi chiều, An Nhạc có hẹn cùng Thanh Dao đi shopping, cô muốn mua quần áo cho công việc mới. Cả hai cùng nhau càn quét trung tâm thương mại, An Nhạc quét thẻ của Danh Chấn không thương tiếc. Mấy năm nay cô luôn thay anh tiết kiệm tiền, ăn không dám ăn ngon, mặc không dám mặc đẹp. Giờ thì khác rồi, chỉ còn chưa tới sáu tháng nữa là rời xa anh, cô sẽ tiêu xài bù cho ba năm trước. An Nhạc mặc váy mới, lại mua thêm cho Thanh Dao vài cái nữa, sau đó kéo cô lại chụp ảnh chung. “Cậu định đăng lên mạng xã hội hả?” Thanh Dao hỏi. “Đúng rồi.” An Nhạc đáp. “Khoan đã, dừng lại, không được đăng.” Thanh Dao cuống quýt ngăn cản. “Sao vậy?” “Để mình tải cho cậu vài phần mềm chỉnh sửa ảnh vào điện thoại, thời buổi này có ai đăng ảnh gốc lên mạng xã hội đâu.” An Nhạc nhíu mày, lật qua lật lại mấy tấm hình vừa chụp: “Có cần không? Hai đứa mình đều xinh đẹp trên mức tiêu chuẩn.” Thanh Dao nghiêng đầu nhìn sang điện thoại An Nhạc, ngắm nghía một chút liền gật gù: “Cũng đúng, thôi cứ đăng đi. Ảnh không photoshop mà mình đã đẹp thế này, nếu chỉnh sửa thêm nữa thì đẹp ai chịu cho nổi.” An Nhạc lườm Thanh Dao một cái, nhanh tay tải ảnh lên mạng, còn đăng kèm theo một câu trạng thái: “Người yêu có thể không có, nhưng chó nhất định phải có một con.” Sau đó tiện tay gắn thẻ tên Thanh Dao vào bài viết. Thanh Dao móc điện thoại ra định thích bài viết của An Nhạc, thấy cô viết như vậy liền thét lên: “Con nhỏ kia, cậu nói ai là chó hả!” “Đứa nào phản ứng đứa đó là chó.” An Nhạc đắc ý mỉm cười. Danh Chấn chiều ý Thanh Trúc, đưa cô đi siêu thị xong thì ghé nhà cô chơi. Cả buổi trưa hôm nay, điện thoại anh chốc lát lại nhận được tin nhắn từ ngân hàng, thông báo thanh toán tiền từ trung tâm thương mại. Anh lắc đầu cười, từ trước đến <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20190321/tuvan.png" data-pagespeed-url-hash=3372175876 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">