Cuộc sống mới bắt đầu bằng sự bận rộn đến vô cùng vô tận. An Nhạc không ngừng gửi hồ sơ xin việc cho các công ty. Sau đó liên tục đi phỏng vấn. Ba năm nội trợ, không có kinh nghiệm làm việc trở thành nhược điểm của cô dù cho tấm bằng tốt nghiệp là loại xuất sắc. Nơi nhận cô thì cô không vừa ý, nơi cô vừa ý lại không muốn nhận cô. Nhưng An Nhạc vẫn không nản lòng, cô tràn đầy hy vọng đối với tương lai.
Trước kia, Danh Chấn là người bận rộn đi sớm về khuya, bây giờ An Nhạc so với anh còn bận rộn, suốt ngày không thấy mặt mũi đâu. Thế sự xoay vần, anh đột nhiên có chút không thích ứng. Thực ra một công việc chỉ là chuyện cỏn con đối với Danh Chấn, anh hoàn toàn có thể giúp đỡ An Nhạc. Nhưng anh không cản nổi sự quật cường của cô, cô từ chối mọi sự trợ giúp của anh, có lẽ cô ấy đã quyết tâm xóa bỏ hoàn toàn hình bóng của anh ra khỏi cuộc sống sau này.
May mắn rốt cuộc cũng mỉm cười với An Nhạc. Sau bao ngày bôn ba tìm việc, cuối cùng cô đã được nhận vào vị trí kinh doanh của công ty Yến Sào Việt Long, một công ty khá có địa vị trong ngành thực phẩm.
Danh Chấn tăng ca nên bảy giờ mới trở về. Không vắng lặng như mọi ngày, hôm nay trong nhà sáng đèn, anh bước vào thì trông thấy bóng dáng quen thuộc đang loay hoay trong bếp.
Nhìn thấy anh, An Nhạc nở một nụ cười vui sướng: “Anh đã ăn gì chưa? Có muốn ăn cùng không, hôm nay em nấu lẩu.”
Danh Chấn đã ăn ở công ty rồi, nhưng không hiểu sao lúc nói ra miệng lại là lời phủ nhận: “Được, anh cũng chưa ăn.”
Anh cởi áo khoác, để cặp táp xuống, sau đó ngồi chờ sẵn trên bàn ăn: “Em tìm được việc chưa.”
Nghe anh nhắc đến chuyện vui, An Nhạc lập tức trả lời: “Vừa tìm được, nên tối nay ăn mừng một chút.”
Cô nói rồi, chạy đến mở tủ lạnh lấy một lon nước ngọt, sau đó hỏi anh: “Anh muốn uống gì không? Bia, nước ép trái cây, nước ngọt có ga.”
“Lấy bia đi. Em xin ở chỗ nào, vị trí gì?”
Cô rót nước ngọt cho mình, sẵn tiện rót bia cho Danh Chấn, thong thả nói: "Em được nhận vào phòng kinh doanh của công ty Yến sào Việt Long. Ở đó phúc lợi cũng khá tốt. Xem như một khởi đầu tốt đẹp."
Danh Chấn rất muốn thốt lên rằng Việt Long chỉ là một công ty quy mô vừa, phúc lợi có tốt thế nào cũng không tốt bằng tập đoàn lớn như VinLand được. Nhưng An Nhạc ngay từ đầu đã từ chối sự giúp đỡ của anh, có nói thì cũng chẳng được gì.
Anh cụp mắt, gắp một miếng thịt bò đã chín bỏ vào miệng, sau đó nhíu mày: "Sao lẩu hôm nay ít cay vậy?"
An Nhạc cười, lấy thêm ớt bỏ vào chén nước chấm riêng của anh: "Em không thể ăn quá cay, nếu thức ăn quá cay, đầu lưỡi em sẽ tê lại, không cảm nhận được hương vị gì nữa."
Danh Chấn ngẩn người nhìn An Nhạc, đến tận hôm nay anh mới biết điều này. Hóa ra cho đến bây giờ cô luôn nuông chiều theo khẩu vị của anh, trước kia anh chỉ cảm thấy cô rất kén ăn, mỗi bữa cơm chỉ gắp một ít thức ăn rồi thôi, nào ngờ tới là bởi vì cô không thể ăn cay
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20190315/tuvan-4.png" data-pagespeed-url-hash=2961873512 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
110 chương
448 chương
2017 chương
7 chương
56 chương