Độc thê không dễ làm
Chương 1
Edit: Icon
Beta: Hạnh Như
Chính là mùa xuân tháng ba, hoa đào như mưa rơi xuống nhân gian.
Phủ Uy Viễn Hầu chìm trong hoa đào nở rộ, bầu trời chỉ là một mảng màu hồng thật làm kinh diễm lòng người, không biết hấp dẫn bao nhiêu khách lai vãng, trầm trồ không dứt, mỗi khi đến tiết tháng ba, phủ Uy Viễn Hầu đều phát thiếp mời, thỉnh mời các quan lại thân thiết trong kinh thành đến cùng ngắm hoa đòa nở.
Uy Viễn hầu phu nhân mang theo một nhóm ma ma đi qua hành lang gấp khúc, ngẩng đầu lên nhìn hoa đào mùa xuân nở ở trong viện, lại không có tâm tư mà thưởng thức, nhớ tới vừa rồi thân tín Trần An Cư báo lại, trong lòng giận dữ nói không nên lời, cước bộ không ngừng hướng Vinh An Đường mà thẳng tiến.
Vinh An Đường là nơi ở của lão thái thái Uy Viễn Hầu, từ khi lão gia gia Uy Viễn Hầu qua đời, con trai trưởng kế thừa chức vị, lão phu nhân trung niên thủ tiết, liền chuyển đến trong phủ Vinh An Đường để tịnh tâm, không hỏi thế sự, sống cuộc sống thanh đạm. Uy Viễn Hầu không đành lòng để người cô độc, liền đem các nữ nhi thân sinh trong phủ đưa đến cho lão phu nhân làm người hầu hạ thân cận dưới gối, đợi đến lớn tuổi một chút, hiểu chuyện , liền đưa về cho mẫu thân các nàng giáo dưỡng.
Các cô nương phủ Uy Viễn hầu đối với người cũng vô cùng thân thiết, cũng hết sức kính trọng hiếu thuận tổ mẫu.
Khi Uy Viễn Hầu phu nhân đi vào sảnh Vinh An Đường , lão phu nhân đang bị mấy tôn nữ quấn quít lấy không buông, các tiểu cô nương thân một thân y phục xinh tươi mơn mởn, mỗi người một lời kể chuyện ngày hôm qua tham dự yến hội thưởng hoa ở phủ trưởng công chúa, thanh âm thanh thúy dễ nghe, nói đến vài chuyện hay, tỷ tỷ muội muội các nàng cũng nhịn không được cười rộ lên, cùng làm cho lão phu nhân vui vẻ, xung quanh nha hoàn ma ma cũng mím môi mà cười.
Một phòng đầy ắp vui vẻ.
Nhìn thấy một phòng đầy ắp vui cười, Uy Viễn hầu phu nhân miễn cưỡng đè nén lo lắng trong lòng xuống, cười nói: "Các con đang nói chuyện gì, mà làm cho tổ mẫu hài lòng vui vẻ như vậy."
Các cô nương nhìn thấy bà, nhao nhao đứng dậy thỉnh an, một trong số cô nương đang níu tay lão phu nhân là cô nương y phục màu xanh hoạt bát nhất, nhanh nhảu trả lời: "Nương, chúng con đang cùng tổ mẫu nói đến những chuyện vui khi đến phủ trưởng công chúa tham dự yến hội."
Uy Viễn hầu phu nhân mỉm cười lắng nghe, các cô nương ngươi một lời ta một câu xen vào, xong mới nói: "Được rồi, các con cũng cần phải trở về, cũng đừng quấy rầy tổ mẫu nghỉ ngơi."
Lão phu nhân oán trách: "Đuổi chúng làm chi? Các tỷ tỷ muội muội chúng nó nói chuyện hòa thuận vui vẻ, ta một khi gặp chúng, trong lòng liền hài lòng vui sướng không thôi, đặc biệt Nghi nhi, thật là một cái miệng dẻo ngọt, thế nhưng hôm qua lại cùng con vẹt trong phủ trưởng công chúa nói chuyện, nghe mấy nha đầu kia bảo cuối cùng con vẹt ấy bị Nghi nhi làm cho choáng váng hôn mê."
Nghi nhi chính là cô nương ngồi cạnh lão thái thái, tên là Lý Minh Nghi, là đích nữ của Uy Viễn hầu, trong phủ đứng hàng thứ đệ thất, tướng mạo đoan chính thanh nhã, tính cách hoạt bát, được lão phu nhân yêu thích cực kì.
"Này con khỉ nhỏ, cái miệng cứ liến thoắng, cả con vẹt cũng không buông tha, cẩn thận trưởng công chúa tức giận, cho con làm anh vũ bồi bà ấy." Uy Viễn hầu phu nhân cười nói.
Lý Minh Nghi chu miệng lên, giải thích cho mình: "Trưởng công chúa mới không có tức giận đâu, ngược lại nàng rất vui vẻ." Sau đó nhanh nhảu kể lại phản ứng của trưởng công chúa khi đó, mấy người tỷ muội cũng ở một bên tiếp lời, so với Lý Minh Nghi hoạt bát vô tư, còn các cô nương còn lại tuy có cười nói nhưng lại có phần chừng mực.
Nói thêm một chút, các tiểu thư Uy Viễn hầu phủ liền thức thời đứng dậy cáo từ, các ma ma nha hoàn cũng biết chuyện mà lui ra, chỉ còn lại Trừ ma ma là người hầu thân cận của lão phu nhân.
Trừ ma ma mang cho lão phu nhân một chén trà mới, xong đứng sang một bên hầu.
Uy Viễn hầu phu nhân ngồi gần lão phu nhân xoa bóp chân bà, có chút lo lắng nói: "Nương, vừa nhận được tin tức của Trần An Cư, đoàn người của Cẩm nhi va chạm với Tấn vương gia tại trạm dịch ngoài thành.”
Lão phu nhân vốn còn đang cười nhưng nháy mắt đổi thành sắc bén, đảo một vòng, kinh hãi nói: "Cùng Tấn vương va chạm? Chuyện gì xảy ra? Sao lại va chạm cùng Tấn Vương kia..."
Uy Viễn hầu phu nhân cũng là vẻ mặt sầu lo tận khóe mắt, than thở: "Trần An Cư nói lúc đó tình huống khẩn cấp, người báo lại cũng không rõ có chuyện gì, nghe nói nơi ấy loạn cả lên. Con dâu lo lắng, nếu là Tấn vương chính mình vô ý gây chuyện thì không sao, nếu là Cẩm nhi là người gây rối, không cẩn thận va chạm với Tấn vương, thì có lẽ..." Nói xọng cả thân mình tràn đầy run sợ."Cẩm nhi mấy năm chưa hồi kinh, đối với chuyện trong kinh thành , nếu là xảy ra chuyện gì, tứ đệ sẽ rất đau lòng?"
Lão phu nhân nhíu mày, khuôn mặt căng cứng, trong lòng vừa sợ lại sợ, nỗi sợ qua đi thì chỉ còn lại tức giận, đập mạnh xuống chiếc bàn được phủ một chiếc khăn thiêu hoa văn ngũ sắc đầy phú quý: "Ta đã nói, nha đầu kia cũng như mẫu thân của nó chỉ mang xui xẻo đến thôi!"
Uy Viễn hầu phu nhân cúi đầu, không nói thêm câu nào.
Một lát, lão phu nhân tức giận qua đi, khôi phục lại thần sắc hiền hòa khi nãy, lại hỏi: "Cẩm nha đầu bao lâu nữa sẽ đến kinh thành?"
"Tính theo dự định, thì chạng vạng Cẩm nhi đã đến kinh. Nhưng mà bây giờ xảy ra chuyện này, lại không xác định được thời gian." Uy Viễn hầu phu nhân đáp.
Lão phu nhân gật đầu, gọi nha hoàn Thúy Nồng đến, phân phó nói: "Đi xem mấy vị lão gia đã về đến chưa, nếu là đã trở về, mời bọn họ đến đây một chuyến."
Thúy Nồng quỳ gối hành lễ lĩnh mệnh mà đi, một lát sau, mấy vị lão gia trong Uy Viễn hầu đều đến , đại lão gia Uy Viễn Hầu và nhị lão gia trên người còn mặc quan phục, có thể thấy là vừa trở về từ phủ nha còn chưa đổi thường phục, Tam lão gia và Ngũ lão gia lại là một thân chính phục, có thể thấy là vừa theo bên ngoài trở về.
Lão Uy Viễn hầu tổng cộng có tất cả năm nam bốn nữ. Trong đó có ba nam một nữ là do lão phu nhân thân sinh, còn lại đều là dòng thứ sinh ra. Trưởng tử Lý Kế Hiến kế thừa tước vị Uy Viễn hầu, con thứ Lý Kế Thường yêu thích phong nhã, ở kinh thành làm một chức quan nhàn nhã, con thứ tư Lý Kế Nghiêu, hiện nay đóng quân ở biên quan, đi mười mấy năm không về, con thứ ba Lý Kế Hành và con năm Lý Kế Quyền do dòng thứ sinh ra, giúp xử trí những việc trong phủ, vẫn chưa ra làm quan.
Hôm nay, cả bốn huynh đê cùng trở về và gặp nhau tại cửa chính quả thật rất trùng hợp, nên chỉ biết nhìn nhau cười, rồi cùng vào, liền thấy nha hoàn bên người lão thái thái vội vội vàng vàng qua đây, thỉnh bọn họ đến Vinh An đường. Cho là có chuyện trọng đại, mấy người ngay cả y phục cũng không đổi, liền vội vội vàng vàng tới.
Đúng là chuyện trọng đại, đoàn xe của nữ nhi duy nhất của tứ đệ (tứ ca) bọn họ Lý Minh Cẩm hồi kinh hiện tại cùng Tấn vương va chạm.
Bốn đại nam nhân đồng thời hít thở sâu, sắc mặt đều thay đổi.
"Sao, sao có thể cùng Tấn vương va chạm? Tấn vương sẽ không có ra tay với Cẩm nhi chứ?" Nhị gia giật mình nói, trong lòng bắt đầu vì sinh mệnh của chất nữ mà lo lắng.
Tam gia và ngũ lão gia đều không nói gì, nhưng trong mắt có lo lắng và khiếp sợ, bọn họ cũng không phải lo lắng đến sống chết của Lý Minh Cẩm , lo lắng chính là Uy Viễn hầu gặp phải xui xẻo, nói không chừng Tấn vương sẽ giận chó đánh mèo với Uy Viễn hầu phủ, đến lúc đó còn không biết Tấn vương sẽ đùa giỡn thủ đoạn thâm độc nào với Uy Viễn hầu đâu. Đừng thấy Uy Viễn hầu hiện tại, thật ra cũng đã không bằng với trước đây, từng đời một sa sút, bọn họ hiện tại đều là bình thường qua ngày, liền rất sợchỉ cần phạm phải một sai lầm nho nhỏ cũng có thể bị tước đi chức vị, bởi vì cũng muốn được yên ổn không có những chuyện như thế này xẩy ra, nên bọn họ rất rất cần cẩn thận.
"Nói nhăng cuội gì đấy!" Uy Viễn hầu mắng một tiếng, tốt xấu làm đại gia trưởng mười mấy năm, rất nhanh liền khôi phục trấn định, sửa sang lại mạch suy nghĩ, hỏi: "Hiện nay tình huống ra sao? Minh Cẩm vô sự chứ?"
Đây là muốn cho Uy Viễn hầu phu nhân nghe mà kể sự tình, Uy Viễn hầu phu nhân vẻ mặt đau khổ nói: "Người trở về báo cũng nói không rõ ràng, thiếp đã để cho quản gia phái người đi hỏi thăm, không có chuyện còn tốt, nếu là có chuyện gì..."
Ý tứ của Uy Viễn hầu phu nhân mọi người đều hiểu, lập tức liền không nói.
Lão phu nhân tay lần phật châu trong tay, chậm rãi nói: "Cân nhắc một chút, mặc kệ sự tình nguyên nhân là ai gây ra, ngày mai chúng ta đưa thiếp đến phủ Tấn Vương, nói ngươi tự mình đi tạ tội, mặc dù không giải thích, cũng thể hiện tâm ý."
Lời này nói đúng ý Uy Viễn hầu, Uy Viễn hầu gật đầu, trong lòng đã suy nghĩ lễ vật tạ tội, lễ vật thế nào mới có thể làm cho Tấn vương không so đo chuyện này. Đương nhiên, trọng yếu nhất là, làm Tấn vương ngàn vạn lần đừng nhớ Uy Viễn hầu phủ, bởi vì lấy kinh nghiệm khi trước mà xem, bị loại người như Tấn vương nhớ đến, sẽ không có một kết quả tốt.
Lão phu nhân thở dài, tiếp tục nói: "Năm trước lão tứ ở trong thư có nói, Cẩm nhi đã lớn, nên bàn đến hôn sự, không thể ở mãi biên quan ngây ngốc mà lỡ tuổi xuân. Lần này hắn đau lòng mà để Cẩm nhi trở về, chính là chuyện này, cho các ngươi là ca ca và tẩu tẩu lo liệu giúp, tìm cho Cẩm nhi một mối hôn nhân tốt, cũng không uổng hắn ở biên quan vất vả. Nữ nhi Lý gia chúng ta đương nhiên không phải bình thường, thế nhưng lại xảy ra chuyện này, nếu là truyền đi, sợ rằng không ai dám mà đối nghịch với Tấn vương, hôn sự của Cẩm nhi lại càng khó khăn ."
Nghe xong, mọi người đều nhíu mày.
Uy Viễn hầu phu nhân tiếp lời, hàm súc nói: "Sợ rằng chúng ta trước kia giúp Cẩm nha đầu chọn vài người nhưng cũng không thích hợp." Nói, len lén liếc nhìn gương mặt lặng lẽ của lão thái thái, sợ rằng ngay cả mấy vị lão gia này cũng không biết được thật ra trong lòng của lão thái thái cũng không thích vị tôn nữ này, mặc dù nàng là nhi nữ của chính thê mà bà thương yêu nhất.
Uy Viễn hầu và nhị gia cùng tứ gia là huynh đệ ruột thịt, thương yêu tiểu đệ nhỏ nhất quanh năm bên ngoài đóng quân ngoài biên quan này, không đành lòng nhìn nhi nữ duy nhất của tiểu đệ vất vả, nhao nhao nói: "Bất kể như thế nào, Cẩm nha đầu là cô nương tốt, đứa nhỏ này hiếu thuận, tứ đệ lại không ở đây, chúng ta nên quan tâm nhiều hơn." Sau đó Uy Viễn hầu hướng Kỳ phu nhân nói: "Việc này phu nhân chiếu cố hơn, đợi Minh Cẩm trở về, mang nó ra ngoài nhiều hơn."
Uy Viễn hầu phu nhân tất nhiên là đáp ứng.
"Ai, Tấn vương tính tình có không tốt, hẳn là cũng sẽ không đi khó xử một tiểu cô nương chứ?" Nhị lão gia có chút lạc quan nói.
Nhị lão gia vừa mới nói xong, mọi người đều nhịn không được nhìn hắn một cái, thầm nghĩ tại sao có người có thể có ngốc như thế, ngây thơ như thế? Người trong thiên hạ đều biết Tấn vương là ai, đương kim thánh thượng thở gấp, còn từng chỉ vào hắn chửi ầm lên "Gian tà thành tính, khốc lệ hung ác", ngay cả thân phụ nói thế, để cho bọn họ biết hắn ra tay với người ngoài sao có thể an tâm?
Mọi người hiện tại tinh thần bấn loạn không yên, quản gia lại nhận được tin tức mới, chạy như bay tiến đến báo cáo.
Bình thường quản gia rất bình tĩnh nhưng hiện tại lại cực kì mất bình tĩnh, ngay cả đầu tóc cũng tán loạn, tiến vào với giọng run run: "Có, có tin tức, nghe người báo lại, Tấn vương tự mình áp giai đoàn xe ngũ tiểu thư tới hỏi tội!
Tin này thật như là bị sét vô tình đáng phải!
Truyện khác cùng thể loại
330 chương
39 chương
82 chương
56 chương
6 chương
25 chương
55 chương