Niệm Tưởng nói xong, toàn bộ phòng khám liền lâm vào không khí yên tĩnh khó tả. Chỉ có thanh âm khe khẽ của Từ Nhuận Thanh trao đổi cùng bệnh nhân. Âu Dương trầm mặc không lên tiếng, mắt nhìn Niệm Tưởng sắc mặt không quá dễ coi, đang muốn lên tiếng xoa dịu bầu không khí, Niệm Tưởng đã chủ động dựa lại gần, tiếp nhận gì đó từ trong tay anh ta: “Ở đây để em được rồi.” Quả nhiên là người lão Đại thích ——khả năng chịu đựng cũng cực lớn như vậy. Anh ta đang do dự có nên an ủi cô vài câu hay không… Chung quy bác sĩ Từ nổi tiếng hà khắc ở Thụy Kim, bất quá, nhìn mặt bác sĩ Từ…anh ta vẫn là thôi đi. Chính chủ còn không lên tiếng nói gì mà. Anh ta thối lui khỏi vị trí. Niệm Tưởng đi lại gần, liền đứng bên cạnh Từ Nhuận Thanh. Răng bệnh nhân đã bị hư tủy, hơn nữa còn bị lây nhiễm, cần phải mở khoang răng trị liệu. Mở khoang răng cũng cần bác sĩ đủ kiên nhẫn, chụp X-quang xong, dựa vào ảnh chụp xác định chỗ tổn thương và mức độ, gây tê cục bộ, mở khoang răng hư, lấy đi tủy đã bị hoại tử. Chỗ tỉ mỉ nhất đại khái chính là mở rộng khoang răng, cần dụng cụ để mở đường vào trần tủy, chậm rãi mở rộng, hơn nữa phải kết hợp trắc lượng xác định chiều dài. Mà vừa rồi, Từ Nhuận Thanh gọi cô, chính là cho cô chú ý xem thao tác mở đường vào trần tủy… Cô lại thất thần. “Lưỡi trắc 20, gần trung 19, xa trung …” (*) Giọng anh rất nhẹ, nhưng Niệm Tưởng lại có thể nghe rõ ràng. (*) Mình nghĩ cái này từ chuyên môn nên xin để nguyên convert vì không edit được (T.T) Niệm Tưởng nghiêng đầu nhìn anh một cái, anh hơi hơi nghiêng mặt, một tay cố định bệnh nhân, tay còn lại đang ở trong khoang miệng bệnh nhân khoan rộng ống tủy. Ở góc độ này của cô, có thể nhìn thấy hàng lông mi dài của anh rũ xuống, tạo thành cái bóng nhàn nhạt dưới mí mắt anh. Ngón tay thon dài hơi cong, anh bảo trì động tác này đã lâu rồi. Niệm Tưởng vừa ghi nhớ số liệu, vừa hỏi: “Xa trung còn chưa thông?” “Ừm.” Thanh âm của anh khàn khàn, trầm trầm, cùng lúc đó, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái: “Nhanh thôi…” “Lần sau đến em làm.” Anh nói xong, lại dùng trắc lượng đo chiều dài, hỏi cô: “Được hay không?” Niệm Tưởng chần chờ một chút, gật gật đầu: “Có thể.” Anh hình như là cười một chút: “Lý thuyết suông cũng nên thực hành rồi… Xa trung 19.” Niệm Tưởng lập tức ghi nhớ số liệu. “Chuẩn bị lấy xi măng nha khoa, trong ngăn kéo bàn làm việc.” Dứt lời, lại hỏi: “Có biết ở đâu không?” “Biết.” Cô đi theo Âu Dương đã quen thuộc nơi đặt dụng vụ làm việc, thêm nữa trí nhớ của cô vốn rất tốt. Kế tiếp thì Từ Nhuận Thanh chuyên chú tiếp tục công việc, lại dùng khoan mở rộng ống tủy, lặp lại vài lần, mở rộng từ 10 tiến dần lên đến 30, cuối cùng cũng kết thúc. Anh tiêm xi măng nha khoa vào lỗ khoan, đẩy ghế ra đứng dậy: “Mang bệnh nhân đi xuống chụp phim thử tiêm.” Niệm Tưởng lên tiếng, vỗ nhẹ bệnh nhân, bệnh nhân ngồi dậy đã liền muốn ngậm miệng lại, Niệm Tưởng nhắc nhở: “Không cần ngậm chặt, mở miệng ra một chút, chụp xong là tốt rồi, nhịn một chút.” Từ Nhuận Thanh đứng dậy đi uống nước, nước trong ly đã lạnh. Anh uống hai ngụm, khẽ nhíu mày một cái, nghe giọng cô nói như dỗ con nít, mềm mại dịu dàng, nhịn không được ghé mắt nhìn cô một cái. Bệnh nhân kia gật gật đầu, sắc mặt có chút trắng bệch vì đau đớn, lại hơi hơi giơ lên khóe môi cười với cô. Đáy mắt Từ Nhuận Thanh cũng không tự chủ tràn ra nụ cười thản nhiên, cùng với hai người đi ra ngoài, rồi xoay người đi phòng trà lấy nước. Âu Dương vừa rồi đến phòng khám của Lâm Cảnh Thư, khám thay cho bệnh nhân bị sâu răng cần trám răng, trở về không thấy Niệm Tưởng và bệnh nhân, cũng biết là đi xuống lầu chụp phim. Từ Nhuận Thanh đang tựa vào bàn làm việc uống nước, vẻ mặt nhàn nhạt, mơ hồ có thể nhìn ra vẻ mệt mỏi. Âu Dương ghé sát vào, châm chước một hồi mới thử thăm dò nói: “Lão Đại, anh vừa rồi cũng quá nghiêm khắc.” “Nghiêm khắc?” Từ Nhuận Thanh hơi nhướn mày một chút, hỏi lại: “Thời gian làm việc mà phân tâm, cậu cảm thấy là đúng?” Đương nhiên không đúng… Anh ta lúc trước không tập trung, cứ cúi đầu xem di động, bị Từ Nhuận Thanh giáo huấn, so với vừa rồi… còn nghiêm khắc hơn nhiều. Chỉ là đối phương… Không phải là Niệm Tưởng sao… “Tôi da dày thịt béo, nhưng Niệm Tưởng không phải chỉ là cô bé sao…” “Dạy dỗ, thì ấn tượng đầu tiên sẽ khắc sâu nhất, yêu cầu của tôi trước giờ đều nghiêm khắc, tiêu chuẩn lúc làm việc chính là nghiêm túc. Nếu như lần này không nói nặng một chút, lần sau cô ấy sẽ tái phạm.” Anh lại nhấp một ngụm nước, ngước mắt nhìn về phía Âu Dương, khẽ giọng hỏi: “Cậu cảm thấy đây là trách nhiệm của ai?” Âu Dương lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng… Lão Đại, anh đừng nhìn tôi như vậy a, thật đáng sợ. (/▽) “Bất quá ——” Anh khẽ nhíu mày một cái, hoang mang hỏi Âu Dương: “Hung dữ sao?” Nội tâm Âu Dương nhất thời như một đám bùn bị đàn ngựa dẫm qua mà chạy… Mẹ ơi, lúc sinh thời còn có thể nghe được loại lời nói này của bác sĩ Từ… Thật là việc mà trước đây có nghĩ cũng không dám nghĩ. Nghiêm túc suy nghĩ một hồi, Âu Dương gật gật đầu: “Kỳ thật tôi cảm thấy lão Đại nên giải thích một tiếng với Niệm Tưởng mới tốt, phải khiến cô ấy biết anh dụng tâm lương khổ thế nào, bằng không cô ấy hiểu lầm thì làm sao…” “Hiểu lầm?” Từ Nhuận Thanh híp mắt lại, nhìn anh ta. “Đúng a… Hiểu lầm anh không vui với cô ấy… vậy thì hỏng bét…” Nói xong câu đó, Âu Dương nhanh chóng giả bộ như rất bận rộn, nếu như lát nữa lão Đại phát cáu, anh ta phải trốn khỏi hiện trường ngay tức khắc. Bất quá chờ một hồi cũng không thấy động tĩnh, Âu Dương nhịn không được vụng trộm liếc nhìn Từ Nhuận Thanh… Từ Nhuận Thanh mặt không thay đổi nhìn anh ta, như có điều suy nghĩ hỏi: “Tôi biểu hiện rõ ràng như vậy?” A —— Âu Dương há hốc mồm, thật lâu sau, mới từ trong tầm mắt hơi lạnh của Từ Nhuận Thanh lấy lại tinh thần: “Rõ ràng cái gì…mà là vô cùng rõ ràng.” ****** Sau khi tiễn bước bệnh nhân này, rốt cuộc có thể thở một hơi, cổ họng Niệm Tưởng có chút khô rát, vừa lúc nhìn thấy Từ Nhuận Thanh đặt cốc nước không trên bàn làm việc, liền thuận tiện cầm lên đi lấy nước. Âu Dương cũng ở phòng trà nước gặp cô, trước đây nhìn cô vẫn tràn đầy sức sống, nhìn thấy ai cũng vô cùng vui vẻ nheo mắt cười, hôm nay lại có chút ỉu xìu. Nhịn, nhịn, cuối cùng nhịn không được thể chất bà tám của mình, bốn bề lại vắng lặng, liền dùng ngữ điệu nghiêm trọng chân thành nói: “Niệm Tưởng, em đừng cảm thấy không vui vì lời nói của bác sĩ Từ hôm nay, về sau còn có khi bị mắng đến ngóc đầu không nổi, rồi sẽ quen thôi.” Niệm Tưởng “Dạ” một tiếng, hiển nhiên không nắm được trọng điểm: “Anh hình như rất có kinh nghiệm?” Âu Dương nghẹn họng… Rất nhanh, anh ta điều chỉnh tâm trạng, tiếp tục nói: “Cái này không quan trọng, bác sĩ Từ trước giờ yêu cầu rất nghiêm khắc. Nhưng quen rồi sẽ thấy tốt thôi, nhìn anh bị giáo huấn đến mức có thể tranh cử đảng viên a.” “Bác sĩ Từ cũng mắng người? Anh ấy mắng người như thế nào?” Âu Dương nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cau mày trả lời: “Kỳ thật bác sĩ Từ sẽ không mắng người, nhưng anh ấy có biện pháp làm cho em xấu hổ không ngóc đầu lên được… Cho nên, làm thực tập sinh của bác sĩ Từ, tâm lý chịu đựng nhất định phải mạnh.” Niệm Tưởng “À” một tiếng, hiển nhiên không lưu tâm. Âu Dương ngồi một lát, cũng không đợi được vẻ mặt sùng bái của “tiểu bạch thỏ” đòi “Học hỏi bí kíp”, nhịn không được cả chân mày cũng xoắn thành bánh quai chèo: “Thoạt nhìn em cũng không phải khổ sở khi bị bác sĩ Từ giáo huấn… Sao hôm nay nhìn như thế nào cũng cảm thấy không vui vẻ cho lắm?” Niệm Tưởng nhịn không được trợn trắng mắt, lấy nước xong chuẩn bị trả lời, đi đến cửa mới xa xăm nói một câu: “Em chỉ là đang nghiêm túc tự hỏi một vấn đề…” Trong đầu Âu Dương nhất thời nhảy lên một câu mà không lâu trước đó Lan Tiểu Quân đã nhắc nhở: “Thời điểm làm Niệm Tưởng nghiêm túc tự hỏi, thì đã nói lên rằng, không lâu sau đó cô ấy sẽ gây họa…” Âu Dương nhất thời giật mình một cái, cả người nổi da gà —— anh ta có chút không hiểu nổi thế giới này. Lúc trở lại thì Từ Nhuận Thanh đang ngồi trên bàn nha khoa, ngón tay khoát lên một bên tay vịn, cúi đầu xem một quyển tạp chí. Niệm Tưởng đi qua, đem cốc nước đưa tới trong tầm tay anh. Ánh mắt Từ Nhuận Thanh từ bàn tay trắng nõn của cô dời lên, liền nhìn thấy bộ dáng cô yên lặng. Thấy anh nhìn qua, cô rất nhanh ngồi dậy, lui lại mấy bước. Ngón tay anh khoát trên tay vịn có chút khó chịu khẽ gõ vài cái, thấp giọng nặng nề hỏi: “Mới vừa rồi, những câu nói kia của tôi, em có ý kiến gì?” Niệm Tưởng “A” một tiếng, lập tức phản ứng kịp, anh nói đến là việc cô bị anh trách cứ vì thất thần trong giờ làm việc, cô nhanh chóng lắc đầu: “Không có gì.” Trên thực tế… Cô đã quên gần hết rồi, bất quá một phút trước được Âu Dương nhắc nhở mới nhớ tới. Nhất thời có chút buồn bực —— Kỳ thật cô buồn bực cũng không phải chuyện bị la rầy, trong đầu cô đang nghĩ… Là những lời của Phùng Giản. Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, cô đã không đặt Từ Nhuận Thanh ở vị thế là bác sĩ Từ hay thầy hướng dẫn mà đối đãi… Sau đó phát hiện mình giống như đang mở một cái cổng đi vào thế giới của mình. Cô nhịn không được cúi mắt đánh giá anh. Anh đang ngồi dưới ngọn đèn, chân dài duỗi thẳng, trông lười biếng mà tùy ý. Đôi mắt kia ở dưới ngọn đèn như phiếm sắc lưu ly, trong trẻo lại thấu triệt. Mũi thẳng, khóe môi thoáng mím một độ cong nhàn nhạt, nhìn qua, cả người thanh cao, quý khí lại ưu nhã. Cúc áo blouse trắng không cài, lộ ra áo sơmi bên trong, phẳng phiu sạch sẽ. Bàn tay mà Niệm Tưởng vẫn thèm nhỏ dãi, đang khoát lên trên tay vịn, hơi hơi cong lại, một độ cong hoàn mỹ. Sớm biết rằng anh có bề ngoài rất tốt xem, nhưng không biết, cho dù là tư thái tùy ý, cũng có thể làm lòng người hỗn loạn trong nháy mắt… Cô lặng lẽ quay mắt, chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc hô hấp không thông, lại yên lặng lui ra mấy bước nữa, mới phát hiện không bị khí tràng của anh áp bức nữa. Thời điểm Từ Nhuận Thanh chỉ là Từ Nhuận Thanh… Cô giống như có một chút mê muội, cảm giác không giống… Chỉ là cô không có trải qua cảm giác này, cũng không phân biệt được là thích hay là sùng bái, hoặc chỉ là tán thưởng đơn thuần. Nhưng nếu như là người trước mặt, đó có phải là vượt quá giới hạn không? Hơn nữa —— Niệm Tưởng có chút buồn rầu nhíu nhíu mi, mọi người đều nghĩ cô đang theo đuổi bác sĩ Từ. Vậy, vạn nhất anh nghe được chuyện này, có tin hay không? Hai người sẽ… Chẳng phải là sẽ rất xấu hổ? Chung quy hiện tại hai người… Bất luận là loại thân phận nào, đều thật phức tạp… ( つ ﹏ つ) Hoàn toàn không biết giây phút này, cô lại như đi vào cõi thần tiên. Từ Nhuận Thanh suy nghĩ thật lâu, mới dùng thái độ tương đối thích hợp mà mình có thể nghĩ tới, dỗ dành tiểu bạch thỏ: “Tôi là muốn nói về công việc, không nói người, yêu cầu về thái độ làm việc của tôi là nghiêm túc. Yêu cầu của tôi không quá phận chứ?” Niệm Tưởng như đi vào cõi thần tiên: “Không quá phận…” Ngữ khí của anh dịu hơn: “Cho nên có thể hiểu được?” Tiếp tục như đi vào cõi thần tiên: “Có thể…” “Vậy thì không cần để bụng.” Một câu này, gần như là dỗ dành. Niệm Tưởng hơi tỉnh: “Không để bụng…” Từ Nhuận Thanh hài lòng, tùy tay khép sách lại, hỏi: “Vậy ca đêm ngày mai, từ Âu Dương đổi thành em, có ý kiến gì không?” Niệm Tưởng: “Không có…” Rất tốt. Hả? (⊙x⊙) Đợi đợi đã… Niệm Tưởng hồi phục lại. Sao ca đêm đổi thành cô? Không phải nói là trước một tuần có thể không trực đêm sao? A a a a a! ( ttsu *′Д`) ttsu