Từ Nhuận Thanh bị cha Từ bừng bừng lửa giận đuổi về, anh cũng không vội vàng đi, liền dựa vào trước xe ngửa đầu nhìn trời. Bởi vì mẹ Từ thích sao trời, cha Từ liền từ bỏ thành thị nhộn nhịp, lựa chọn khu biệt thự ở ngoại ô này. Bởi vì nơi đây không khí trong lành, ít ô nhiễm, có thể làm cho bà vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bầu trời đầy sao lấp lánh. Tình cảm giữa cha mẹ Từ hẳn là tiêu chuẩn của phu thê ân ái. Anh đứng một hồi, nhìn đèn phòng bếp đã tắt, bóng dáng mẹ Từ xuất hiện ở trong phòng khách, thế này mới lên xe rời đi. Nửa giờ sau, xe anh chậm rãi tiến vào gara khu nhà của mình. Đang muốn lên thang máy thì nhận được điện thoại của Âu Dương, anh nhìn rồi nhận mấy. Âu Dương đang ở cửa rạp chiếu phim, anh ta nhận được tin nhắn xin giúp đỡ của Niệm Tưởng, sau liền bị Lan Tiểu Quân không khách khí chút nào, trực tiếp đá anh đi ra ngoài… gọi điện cho bác sĩ Từ. Anh ta vừa tự hỏi lão Đại có thể nghĩ anh biến thái hay không, vừa vẻ mặt đau khổ châm chước hỏi: “Lão Đại, bình thường bữa sáng anh thích ăn cái gì?” Thang máy vừa lúc xuống tới bãi đỗ xe, anh cất bước đi vào, sau khi ấn tầng nhà mình mới không chút để ý hỏi: “Có gì sao?” “A, không có gì. Chính là tùy tiện hỏi một chút…” Lý do này làm Âu Dương muốn quỳ xuống đất —— Tín hiệu có chút không ổn định, Từ Nhuận Thanh đứt quãng nghe xong câu này của Âu Dương, hơi trầm ngâm: “Cần tôi hỏi hay tự mình khai?” Âu Dương “A” một tiếng, lập tức yếu xìu, ngữ khí phàn nàn trả lời: “Là Niệm Tưởng hỏi tôi bữa sáng anh thích ăn cái gì… Sau đó tôi hổ thẹn phát hiện mình lại không biết…” “Muốn biết?” Anh khẽ nhếch cao âm cuối, chậm rãi bổ sung hoàn chỉnh: “Bảo cô ấy tự mình hỏi.” Âu Dương vừa định thương lượng, liền nghe đầu kia không lưu tình chút nào cúp máy, anh ta gãi đầu một cái, ngồi xổm tại chỗ vẽ vòng tròn… Niệm Tưởng nhận được tin nhắn của Âu Dương “Nhiệm vụ thất bại, cần nữ hiệp tự mình ra trận” đã là nửa giờ sau, cô vừa tắm xong, quấn mình giống cái bánh bao nóng hổi đi ra. Cô ngồi khoanh chân ở trên giường sấy tóc, cầm di động lên, đang muốn gửi tin nhắn cho Từ Nhuận Thanh, nhấn mở một cái liền nhìn thấy nội dung tin nhắn đã gửi trước đó. “Có cái gì khó mở lời, em chỉ là muốn hỏi anh hiện tại đang làm gì!” “Vừa tắm xong.” “… Ách, vậy anh lát nữa làm gì?” “Mặc quần áo.” “Bác sĩ Từ, anh từ từ mặc… ︿( ̄︶ ̄)︿ ” Niệm Tưởng ngại ngùng che mặt, yên lặng nhìn nhìn thời gian… Có phải lại là lúc bác sĩ Từ đang tắm —— Vì thế đấu tranh cả nửa ngày, Niệm Tưởng đơn giản từ bỏ, sáng sớm ngày mai tự do phát huy là được… ( つ ﹏ つ) ****** Niệm Tưởng tự do phát huy —— là mang theo cháo hải sản mà sáng sớm cha Niệm đã nấu, rót vào bình giữ ấm. Trước khi ra cửa lại nhớ tới, nếu Từ Nhuận Thanh có sức ăn khỏe, cháo hải sản ăn không đủ no thì… Vì thế lại vội vàng đi quầy hàng điểm tâm gần đó mua hai cái trứng gà, một lồng bánh bao, nghĩ nghĩ, lại mua cho mình một ly sữa đậu nành —— Hôm nay cha Niệm không đưa cô đi, cô liền chen lên xe bus đi làm, mua bữa sáng làm chậm trễ một chút thời gian, suýt nữa thì đến muộn. Cho nên, sau khi cô nhanh chóng trong một phút cuối cùng bước vào cửa lớn bệnh viện, trước tiên là đi lầu hai, đến phòng khám của Từ Nhuận Thanh đưa cho anh bữa sáng. Âu Dương sáng sớm đã đến ôm cây đợi thỏ, kết quả không ngờ tới Niệm Tưởng lại đến trễ, lúc này nhìn thấy cô thở hồng hộc chạy tới, tay còn chưa nâng lên chào hỏi, trong ngực liền bị nhét vào một bình giữ nhiệt. “Bác sĩ Từ còn chưa tới sao? Đợi lát nữa giúp em đưa cho bác sĩ Từ… Em đi dưới lầu thay quần áo trước…” Dứt lời, lại vội vàng chạy ra bên ngoài, vừa đến cửa nhớ tới cái gì, lại quay đầu khai báo một tiếng: “Sữa đậu nành là của em.” Âu Dương: “…” Không ai giành với em đâu! ( ttsu *′Д`) ttsu Phùng Giản luôn luôn nhón chân trông ngóng, muốn cùng Niệm Tưởng chia sẻ một số tin tức mới nhất mà cô biết. Thật vất vả nhìn thấy Niệm Tưởng đi lên lầu, tay còn chưa đụng tới vạt áo của cô, liền mắt mở trừng trừng nhìn cô một đường đi thẳng vào phòng khám của bác sĩ Từ… “Niệm Tưởng, cô…” Đi nhầm. Hai chữ cuối cùng còn chưa nói ra miệng, lại thấy Niệm Tưởng tựa như một cơn gió lao xuống lầu. Phùng Giản trợn mắt há hốc mồm. Lâm Cảnh Thư vừa từ phòng trà nước trở về, thấy thế, hơi nhướn mày, có phần ngạc nhiên nói: “Hành động nhanh như vậy?” Phùng Giản nghe được mà như rơi vào trong sương mù, vẻ mặt không hiểu nhìn về phía anh ta. Bất quá Lâm Cảnh Thư hiển nhiên không có ý giải thích, hướng mắt nhìn vào trong phòng khám của Từ Nhuận Thanh, hừ một tiếng mới trở về phòng khám của mình. Từ Nhuận Thanh từ văn phòng đi xuống, trước tiên là nhìn thấy Âu Dương đang cúi đầu nhìn chằm chằm bình giữ nhiệt trước mặt, vốn cũng chưa để ý, tầm mắt anh đi một vòng đảo qua bữa sáng bên cạnh bình giữ nhiệt, thì đột nhiên nhớ tới cái gì, dừng lại bước chân. Vừa vặn Âu Dương phát hiện anh đi vào, nhanh chóng dời thân chừa chỗ trống cho anh, cười híp mắt chi chỉ bình giữ nhiệt: “Niệm Tưởng vừa đưa lên bữa sáng, ngoài sữa đậu nành, bảo tôi đưa cho anh toàn bộ còn lại.” “Người đâu?” Từ Nhuận Thanh hỏi. “Đang ở phòng thay đồ thay quần áo.” Từ Nhuận Thanh chỉ hơi trầm ngâm, cầm lấy bữa sáng đặt trên bàn làm việc, đi căn tin: “Tôi đi căn tin, có chuyện gì cần thì gọi tôi.” Âu Dương cảm thấy ngụ ý quan trọng của Từ Nhuận Thanh chính là —— không có chuyện gì thì chớ quấy rầy tôi. Vẻ mặt anh ta sùng bái nhìn theo Từ Nhuận Thanh đi xuống lầu, a, lão Đại nói chuyện yêu đương cũng bá khí như thế này sao ︿( ̄︶ ̄)︿… Niệm Tưởng ở cửa cầu thang đụng phải Từ Nhuận Thanh vừa xuống lầu, thấy trong tay anh cầm bữa sáng, “Ai” một tiếng, hỏi: “Bác sĩ Từ, anh…” “Đi theo tôi.” “Hả?” Cô sửng sốt một chút, Từ Nhuận Thanh đã đi lướt qua cô, xuống lầu trước. Niệm Tưởng ngẩng đầu nhìn phòng khám của Lâm Cảnh Thư một chút, yên lặng lau mồ hôi lạnh —— cô còn chưa có đi trình diện cùng Lâm Cảnh Thư, không sao chứ… Chờ đến căn tin, cô mới giật mình. Trong căn tin đã không còn ai, trống trải không một tiếng động. Ngoài cửa sổ sát đất là nắng ấm trãi đầy, ánh nắng chói mắt mà ấm áp, tầng tầng lớp lớp chiếu rọi xuống, cũng làm cho lãnh ý mùa đông tan đi ba phần. “Sữa đậu nành?” Anh hỏi. Niệm Tưởng gật gật đầu, thấy anh tìm một chỗ ngồi xuống, nghĩ nghĩ, liền ngồi xuống đối diện anh: “Đây là cháo hải sản ba em nấu, em mang cho anh nếm thử.” Từ Nhuận Thanh có chút ngoài ý muốn nhìn cô một cái. Niệm Tưởng cho rằng anh không tin, nghiêm túc giải thích: “Thật sự, chuyện tối ngày hôm qua thật là ngại…” “Uống sữa đậu nành trước.” Anh ngắt lời cô, vặn mở bình giữ nhiệt. Mở ra liền có nhiệt khí lượn lờ bốc lên, theo đó là mùi thơm mê người bay ra. Anh cúi mắt nhìn, nước cháo lóng lánh trong suốt, mặt trên còn có tôm bóc vỏ, đậu Hà Lan, hạt khô..màu sắc rất đẹp mắt. Vốn hương thơm đã làm cho mười ngón tay muốn động đũa, hơn nữa lại trình bày đẹp mắt như vậy, thật càng làm cho người chờ mong. Niệm Tưởng khắc chế thu hồi tầm mắt, không ngừng ám chỉ chính mình, cô đã ăn no, ăn no, ăn no … Tự mình bày tỏ xong, hít mạnh một hơi sữa đậu nành, trong mũi đều là hương vị cháo hải sản ——(┮﹏┮) hình như lại đói bụng. “Về sau đừng đến muộn.” Anh nhấp một ngụm, trên môi dính chút nước, lẳng lặng buông mắt nhìn cô không yên cắn ống hút. Niệm Tưởng gật gật đầu: “Về sau sẽ không …” Nghĩ nghĩ, cô lại lầm bầm lầu bầu tính thời gian: “Em sáu giờ rưỡi dậy, rời giường cần nửa giờ, ăn điểm tâm cần nửa giờ, ra cửa cũng cần nữa giờ, bởi vì sau này phải ngồi xe công cộng… Hình như cũng cần nửa giờ mới được…” Từ Nhuận Thanh hơi nhướn mày, hỏi: “Rời giường cần nữa giờ?” “Đúng.” Cô ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Hiện tại thì nướng mười phút, đợi thời tiết lại lạnh thêm một chút… thì cần nửa giờ.” Cũng không biết xấu hổ nói ra… Cô đem ống hút cắn đến nát nhừ, tỏ thái độ: “Em về sau nhất định sẽ khắc phục.” Trong lời nói của Từ Nhuận Thanh như muốn hỏi: “Về sau phải ngồi xe công cộng?” “Dạ, đúng a. Thực tập không phải ngày một ngày hai, không thể cứ phiền ba chạy ngược hướng đưa đi làm…” Về sau thời tiết lạnh hơn, cô còn phải ở trạm xe buýt đợi xe, nhớ tới mà cảm thấy lòng bàn chân cũng lạnh, cô nhịn không được lại cắn cắn ống hút. Từ Nhuận Thanh như có đăm chiêu một lát, nhanh chóng ăn xong cháo hải sản, dùng một loại ngữ khí không có gì nói: “Quay về giúp tôi cám ơn chú Niệm.” “Không có gì.” Cô lắc đầu, hoàn toàn không để ý. “Vừa lúc gần đây tôi đều ở nhà, tiện đường, buổi sáng có thể đưa em đi làm.” Anh nói xong câu này, bóp vỏ trứng, lột xong một nửa mới đưa cho cô. Niệm Tưởng sững sờ nhận lấy: “Anh, anh không ăn sao?” “Một cái là đủ rồi.” Anh lột vỏ trứng, thấy cô còn đang sững sờ, dứt khoát lặp lại một lần nữa. Niệm Tưởng lúc này rốt cuộc có phản ứng: “Vậy sẽ làm phiền anh…” Từ Nhuận Thanh nhàn nhạt: “Sẽ không.” Niệm Tưởng còn đang do dự —— nói thực ra, xe Bác sĩ Từ cô không dám ngồi. Ít nhất ngày hôm qua đi nhờ một lần liền có cảm giác… Không khí ngột ngạt, hô hấp không thuận… Chút biểu tình ấy của cô Từ Nhuận Thanh đã thu hết vào trong mắt, chẳng lẽ anh tiến quá nhanh, không tiếp thu được? Anh khẽ nhíu mày một cái, lật lọng: “Cũng chỉ có một tuần này có thể thuận tiện đưa em đi làm.” Chút do dự của Niệm Tưởng lập tức biến mất, nhanh chóng gật đầu: “Được, được!” Vừa lúc một tuần này cô muốn mang bữa sáng cho Từ Nhuận Thanh, nếu là tiện đường thì hai người trực tiếp ăn ở bên ngoài, chẳng phải là càng bớt việc? Bên này cô bùm bùm đánh bàn tính toán, Từ Nhuận Thanh liếc mắt nhìn cô, đáy mắt cũng dần dần tràn ra ý cười tản mạn, dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng tỏa sáng, sóng mắt rực rỡ. Anh mặc blouse trắng, tư thái thanh nhàn đắm mình dưới ánh mặt trời, cả người đều thập phần biếng nhác, tùy ý. Niệm Tưởng nhìn một chút, nhớ lại, hình như không phải đang làm việc thì anh tựa hồ luôn là bộ dạng này, lần trước là ở bữa cơm gặp mặt, còn có lần tọa đàm của Lâm Cảnh Thư ở đại học B, đều là như vậy. Bộ dáng anh biếng nhác nhưng không có nửa phần lười nhác, ngược lại thanh nhàn rất là tự tại, làm cho người nhìn vào không tự chủ được buông lỏng tâm trạng, cùng anh tan vào một mảnh không khí trong lành kia. Nhận thấy được tầm mắt của cô, Từ Nhuận Thanh nghiêng đầu nhìn cô một cái, vừa lúc nhìn thấy bộ niềng của cô, thuận miệng hỏi: “Đã quen với bộ niềng chưa?” “Đã quen.” Bất quá tổng thể vẫn còn có chút không được tự nhiên. Cô liếm môi một cái, nhìn về phía anh: “Bất quá, hình như lúc em ăn gì đó, không chú ý tới, hiện tại bên phải có chút vướng.” “Tới lúc nghỉ trưa tôi nhìn thử, sau tám giờ rưỡi đều là bệnh nhân có hẹn trước.” Anh lấy khăn giấy cho cô, đột nhiên hỏi: “Những lời tôi dặn, em đều nghiêm túc thực hiện phải không?”