Tử Tù Của Nữ Vương FULL
Chương 24
Y Nguyệt nghe Y Cơ nói mình sắp phải gả cho Hoàng thái tử của Quang Dao quốc thì khóc ướt gối cả đêm.
Sáng hôm sau vội vã tới Cảnh Nghi cung tìm Hoạ Y nhưng nàng đã thượng triều từ sớm.
Y Nguyệt một mực muốn vào phòng ngồi đợi nên các cung nữ ở đó cũng không còn cách nào.
Y Nguyệt vào trong sốt ruột đi xung quanh một vòng, thấy Lữ Vỹ Kỳ đang dọn dẹp chăn đệm cho Hoạ Y, nước mắt cố nén nãy giờ liền rơi lã chã.
Nàng tiến tới long sàng định ngồi xuống nức nở.
- Tứ công chúa, chỗ này Người không được ngồi.
Y Nguyệt mặt mày mếu mó khó hiểu rồi mặc kệ nói.
- Không sao đâu, lúc trước bổn cung vẫn thường nằm ở đây mà.
Lữ Vỹ Kỳ nhăn trán lại thành một đường không vui kiên quyết nói.
- Đó là lúc trước, còn bây giờ thì không được, mời tứ công chúa ra bàn ngồi đợi.
Chỗ này là nơi nàng và hắn kề cận mỗi đêm, làm sao có thể để người thứ ba xen vào, hắn không mê tín nhưng hắn không thích người khác động tới.
Y Nguyệt có nhiều chuyện cần nói nên không quan lắm, nghĩ hắn là sợ Hoàng tỷ nên chẳng để ý.
Nàng kéo hắn ra ngoài bàn đặt ở trước sân, nhan sắc diễm lệ chỉ sau một đêm đã phai úa, nàng uất ức nói.
- Ta sắp phải gả cho Hoàng thái tử gì đó của Quang Dao quốc rồi phải làm sao đây?
Vừa nói nàng vừa khóc nức nở, còn Lữ Vỹ Kỳ đã ngộ ra việc gì đó.
Vậy ra Lâm Kỳ Minh đến đây không phải chỉ vì lập mối giao hoà nhưng mà không phải Hoàng huynh đã có tới ba thê tử sao.
Nếu tứ công chúa về đó chắc chắn sẽ làm thiếp, có lẽ vì vậy mà tối qua Hoạ Y âu sầu cả đêm.
Thấy hắn không mảy may trả lời Y Nguyệt càng khóc to hơn, nếu lỡ nàng bị gả đi thật thì phải làm sao đây.
Người mà nàng thích đang ngồi trước mặt nàng đây mà.
Hắn im lặng ngồi đó không nói tiếng nào, tứ công chúa không cho hắn đi chỗ khác mà bắt hắn ngồi nghe mình tâm sự đợi Hoạ Y trở về.
******************
Hôm nay Lâm Kỳ Minh cho người đến tìm Hoạ Y xin được cầu kiến để bàn chuyện giảng hoà, nàng lấy cớ phải thượng triều nên phải đợi ngày mai mới gặp.
Tất nhiên Lâm Kỳ Minh thấy không vui, đến cũng đã đến rồi, dùng tiệc cũng dùng rồi mà vẫn bắt hắn ngồi đợi, người ta nói quả không sai độc ác nhất vẫn là lòng dạ đàn bà.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.
- Chư vị ái khanh hãy bình thân.
Quang Dao quốc muốn giảng hoà không chỉ tâu với nàng là được, sau lưng nàng còn có những quần thần khác.
Dẫu nàng đã có quyết định thì cũng phải thông qua họ một tiếng, nàng không giống với những bậc đế vương khác tự cho mình là bậc bề trên rồi mặc kệ quần thần.
Bạch Lập Thành, đại thừa tướng bước ra chắp tay hành lễ nói.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, theo hạ thần thấy việc này cũng là việc tốt, chúng ta giảng hòa nhưng không chủ quan là được.
Ý kiến của Bạch thừa tướng khiến những vị quan khác cũng gật gù đồng tình, ai cũng cho rằng bớt một kẻ thù vẫn hơn.
Nói đến chiến loạn thì chẳng ai muốn cả.
Tất cả đều đồng tình, chỉ có một người vẫn yên lặng chăm chú lắng nghe.
Hoạ Y nhìn về phía Trương Tử Văn nhướng mày mỉm cười hỏi.
- Trương thái úy khanh nghĩ sao về việc này?
Trương Tử Văn nghe chỉ tên có hơi chột dạ nhưng vẫn tỏ ra điềm tĩnh bước ra.
- Khởi bẩm Hoàng thượng Bạch thừa tướng nói đúng, chúng ta giảng hoà nhưng vẫn đề cao cảnh giác, hơn nữa nếu lần này người chấp nhận việc hôn ước của Tứ công chúa và Hoàng thái tử của Quang Dao quốc, chắc chắn sẽ nâng cao tình hữu nghị giữa hai nước.
Quần thần một phen nhốn nháo vì lời bẩm tấu của Trương Tử Văn, ngoài những người tham gia yến tiệc tiếp đón Tiết độ sứ của Quang Dao quốc ra, những người còn lại chỉ biết sứ giả bên đó muốn giảng hoà còn việc cầu thân là lần đầu tiên nghe thấy.
Hoạ Y nghe Trương Tử Văn thừa nước đục thả câu ở dưới, biết nàng không thoả hiệp việc cầu thân liền nhân cơ hội có đủ mặt văn võ bá quan để nhắc tới.
Nàng nhẹ mỉm cười phất tay long bào đứng dậy từ tốn nói.
- Hôm nay thượng triều đến đây thôi, nếu các khanh và trẫm đều thống nhất giảng hoà, vậy trẫm cũng nên trả lời với Tiết độ sứ của Quang Dao một tiếng.
Nàng chưa giải thích về chuyện cầu thân đã đi về phía cổng điện trước tiếng hô "vạn tuế" của các văn võ trong triều, đến chỗ của Trương Tử Văn thì đột nhiên dừng lại lên giọng.
- Các vị ái khanh nên rõ một điều, đương triều của trẫm cai trị sẽ không bao giờ có chuyện hôn nhân chính trị, đổi một nữ nhân để các khanh ngủ yên giấc mà không thẹn với lòng sao?
Nói rồi nàng đi thẳng, long bào thêu rồng tung bay theo từng bước chân nàng.
Muốn đất nước hưng thịnh thì cần phải đánh đổi, mà đánh đổi bằng tài trí, sức lực thì mới đáng quý, chứ hoà bình bằng việc đưa một con tốt thí mạng rồi luồn cúi trước kẻ thù, thì sự hoà bình đó thật đáng khinh.
Nàng không phải chỉ vì Y Nguyệt mà còn vì nữ nhân của Hoàng Hoa quốc.
Mấy đời nay sinh ra là nữ nhi đã bị coi thường bởi tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào máu.
Trời cao cho nàng làm vua là để thay đổi tư tưởng cổ hủ này.
Trương Tử Văn hai tay siết thành nắm đấm, Hoàng Hoạ Y ngươi đã quá coi thường bổn thái tử rồi.
Đã vậy thái tử ta đây sẽ cho ngươi nếm mùi lễ độ.
Bạch thừa tướng nhìn cục diện Hoạ Y tạo ra hiện giờ không khỏi mát lòng.
Nàng trưởng thành thật rồi, lúc Hoàng Khang Dụ một mực muốn truyền ngôi lại cho các công chúa, ông đã một phen lo sợ cho an nguy của quốc gia.
Giờ đây thấy nàng ngày một hoàn thiện, trước kẻ thù lại không hề lung lay, trời cao có mắt đã lựa chọn đúng người.
**************
- Bổn cung không muốn gả cho Hoàng thái tử kia, ngươi nói xem nếu Hoàng tỷ thật sự gả bổn cung đi, ngươi có trốn đi với ta không?
Y Nguyệt gấp gáp tới nỗi đã nói ra điều cấm kỵ.
Lữ Vỹ Kỳ nhíu mày khó chịu, không hiểu tứ công chúa đang nghĩ gì trong đầu nữa, lúc hắn chuẩn bị tỏ rõ thái độ của mình thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Ai gả? Gả cho ai? Hoàng muội định trốn đi đâu?
Lữ Vỹ Kỳ căng mắt nhìn Hoa Y bước từng bước khoan thai nhưng mạo thiên tiên đã sớm tối lại.
Hắn nhanh chóng đứng lên bước tới gần nàng.
Y Nguyệt biết Hoàng tỷ đã nghe thấy lời mình nói rồi, sợ bị trách phạt nên hai mắt ửng đỏ lên, cổ họng nấc từng chập liên hồi.
Phải đến khi cung nữ Tiểu Châu rót cho nàng một tách trà, nàng uống cạn rồi mới xấu hổ nói.
- Hoàng tỷ, muội biết muội sai rồi nhưng muội không muốn bị gả đi.
Hoạ Y đã đủ thứ để lo rồi, giờ lại thêm một Y Nguyệt lãi nhãi không ngừng làm nàng thêm đau đầu.
Nàng lạnh nhạt lên tiếng.
- Ai nói trẫm đồng ý hôn ước, muội về đi trẫm còn nhiều chuyện cần xử lý, sau này không có việc gì quan trọng đừng tới tìm người cùng mình bỏ trốn nữa.
Y Nguyệt nghe Hoạ Y nói không gả mình đi thì mừng vui khôn xiết, nàng nũng nịu lắc lắc cánh tay nàng mấy cái rồi mới đi khỏi.
Lữ Vỹ Kỳ không biết chuyện nàng từ chối liên hôn, biết nàng rất yêu thương tứ công chúa nhưng nàng quyết định như vậy sợ rằng phụ hoàng hắn sẽ mượn cớ này để nói nàng không coi trọng Quang Dao.
Hoạ Y liếc hắn một cái rồi đi tới Di Hoà điện mà không hề vào trong nghỉ ngơi.
Hắn biết nàng lại không vừa ý rồi nên cắm cổ đi theo.
Bóng dáng nàng nhỏ bé như vậy lại chịu sức nặng của những thứ hữu hình lẫn vô hình.
Lữ Vỹ Kỳ cắn môi thật mạnh, sức hắn vô dụng không giúp ích được gì cho nàng.
**********
Trương Tử Văn từ Nguyệt Quang điện trở về mắt hằn tia máu, hắn biên nhanh một bức thư đưa cho Nhị Thần gấp gáp gửi tới cho Hoàng Khang Dụ.
Nếu Hoạ Y không đồng ý liên hôn vậy thì để cho phụ hoàng nàng ta lên tiếng.
Nỗi nhục này hắn phải sớm trả lại cho nàng ta, bao năm nay nhịn nhục sống ở Hoàng Hoa này đã đến lúc phải hát khải hoàn ca rồi.
Trong thư hắn viết rằng Quang Dao quốc muốn liên hôn để xây dựng mối giao hoà giữa hai nước nhưng Hoàng thượng một mực từ chối, còn có hành động coi thường sứ giả nước láng giềng làm mất mặt Thái thượng hoàng, người mà vua nước Quang Dao hết mực kính phục.
Mong Thái thượng hoàng quay về sớm để giải quyết mớ hỗn loạn do Nữ hoàng đế gây ra.
Nhị Thần là cận vệ của Trương Tử Văn nên không thể ra khỏi cung lúc này, sợ sẽ làm cấm vệ của Bạch Đông Quân nghi ngờ, hắn truyền thư cho một cấm vệ dưới trướng Trương Tử Văn để phi ngựa đến chỗ Hoàng Khang Dụ.
Nhưng chuyện cả Nhị Thần và Trương Tử Văn không ngờ tới là tên lính vệ ấy mới chỉ đi được một đoạn đường đã bị Bạch Đông Quân tóm sống, y tức tốc về cung để gặp Hoạ Y báo cáo.
Trên điện Di Hoà, Hoạ Y cầm bức thư lên xem từng nét chữ.
Nụ cười trên khuôn mặt đậm lên từng nét, biết Thái thượng hoàng còn trên quyền nàng liền chạy đi tố cáo để Người trách mắng nàng, hèn hạ như vậy chỉ có thể là Trương Tử Văn.
Lữ Vỹ Kỳ cũng có mặt tại điện, đây là lần đầu có việc hệ trọng mà nàng không bắt hắn ra ngoài.
Có thể nói nàng rất tin tưởng hắn nhưng nhìn nội dung của bức thư kia hắn thấy thật lạnh lẽo.
Hắn còn nhớ như in Hoàng Khang Dụ đã tay với nàng ra sao, nhị huynh muốn lợi dụng ông ấy để trừng phạt nàng, thật là mất hết liêm sỉ của một con người.
- Cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhịn không được hắn sẽ ra tay, vậy thì chúng ta sẽ bắt được con sâu ma mãnh này.
Hoạ Y nhếch môi cười lạnh lùng đến đáng sợ, nàng dặn dò Bạch Đông Quân phải canh phòng nghiêm ngặt hơn nữa, thời điểm này những kẻ có âm mưu bất chính đang rục rịch hành động..
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
33 chương
4 chương
13 chương
86 chương
14 chương
93 chương