Edit+beta by DiiHy Mạc Nhiên tỉnh lại từ trong tiếng khóc của người phụ nữ. Cô cố gắng mở to đôi mắt, nhìn rõ trần nhà màu trắng tượng trưng của bệnh viện. Mạc Nhiên chỉ có thể cảm thán một câu mình đúng thật là mạng lớn. Năm đó cô sống sót từ trong vụ hỏa hoạn, bây giờ bị tai nạn xe cộ, thế mà vẫn còn sống được. Nhưng mà ai đang khóc vậy? Thanh Âm? Cô sống ở Đế Đô cũng chỉ có quan hệ tốt với người bạn nữ giới này. Nhưng rất nhanh cô phát hiện ra chỗ không đúng, âm thanh này không phải là giọng của Thanh Âm. Mạc Nhiên cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía mép giường. Người phụ nữ vẫn luôn ngồi ở mép giường phát hiện thấy động tĩnh của cô liền ngừng khóc, ngạc nhiên nói: "Nhiên Nhiên, cuối cùng con cũng tỉnh! Con làm mẹ lo lắng gần chết đấy biết không?" Nói xong người phụ nữ tự xưng là mẹ phát hiện ra Mạc Nhiên muốn ngồi dậy, rất săn sóc mà để vào sau lưng cô một cái gối đầu. Lúc người phụ nữ đỡ Mạc Nhiên không phát hiện ra cơ thể cô đang cứng đờ, chính xác mà nói, khi Mạc Nhiên nghe tới hai chữ "mẹ*" cả người đã sững sờ. *妈妈: mụ mụ, mẹ Mẹ? Cô còn mẹ sao? Năm đó ở trong vụ hỏa hoạn kia, cha mẹ vì che chở cho cô mà chết, chỉ lưu lại mình cô trên thế giới này. Trong nháy mắt, ánh mắt Mạc Nhiên trở nên bén nhọn nhìn sang người vừa nói chuyện, muốn biết là người nào không có chừng mực trêu chọc vào điểm cấm kị của cô. Kết quả khi tầm mắt dừng lại trên người phụ nữ kia, Mạc Nhiên lại lần nữa ngây ngẩn cả người, đôi mắt phượng xinh đẹp tràn ngập: không thể tin. Làm sao có thể.... có thể giống nhau như đúc! Tuy rằng mẹ đã rời khỏi cô hơn mười mấy năm, nhưng Mạc Nhiên chưa bao giờ quên đi hình dáng của bà, mà bây giờ người phụ nữ trước mắt cô và người mẹ trong trí nhớ giống nhau đến nỗi không chút chênh lệch nào. Mạc Nhiên theo bản năng mở miệng chứng thực: "Mẹ.... Hứa Diệu?" Hứa Diệu là tên của mẹ cô, vào lúc con người nghe thấy tên mình đều sinh ra phản ứng theo bản năng. Người phụ nữa cũng rất thoải mái vượt qua khảo nghiệm của Mạc Nhiên lên tiếng đáp lại sau đó khiển trách một câu: "Con đứa nhỏ này, không có việc gì con gọi tên mẹ làm cái gì? Đúng là không biết lớn nhỏ gì cả." Nhìn thì như là quở trách nhưng giọng điệu của người phụ nữ lại tràn ngập bao dung và cưng chiều của người mẹ đối với con cái. Đây là điều mà người ngoài không đóng giả được. Mạc Nhiên đã sớm học được cách nhìn thấu lòng người nhưng không phát hiện ra chỗ sơ hở nào của người này, giống như tất cả nên là như thế. Nhưng rõ ràng cô đã sớm là một đứa trẻ không có cha mẹ, một mình lăn lộn trên đời mười mấy năm. Mạc Nhiên nhất thời lọt vào sương mù, ánh mắt nhìn vào khoảng không mà miên man suy nghĩ không nói câu nào. Nhưng điều này lại làm Hứa Diệu lo lắng, con gái bảo bối của bà vất vả lắm mới tỉnh lại, vậy mà bây giờ nhìn như thế nào cũng cảm thấy nó không quen biết bà? Bà càng nghĩ càng sợ hãi, trước kia mặc dù đầu óc của con bé có chút chậm chạp nhưng vẫn sẽ ngọt ngào mà gọi bà một tiếng "mẹ", là áo bông nhỏ của bà..., hôm nay sẽ không vì ngã một cái quăng cả đầu óc ra ngoài, bị mất trí nhớ chứ? Hứa Diệu vốn là một người phụ nữ cảm tính, nghĩ đi nghĩ lại nhịn không được nước mắt lại chảy ra, gắt gao nắm chặt tay Mạc Nhiên nức nở: "Nhiên Nhiên, là mẹ..." "Đều do mẹ, trước kia mắt bị mù mới thấy Hạ Thừa Diễn là một chốn về tốt, kết quả hắn vì một câu nói của tiểu minh tinh kia mà hủy hôn với con, còn đẩy con! Công ty của cha con bây giờ lại xảy ra vấn đề, con ngàn vạn lần không thể lại xảy ra chuyện....!" Hứa Diệu càng nói càng tức giận, từ trước đến nay tính tình bà luôn ôn hòa giờ cũng không nhịn được sinh ra một chút buồn phiền hối hận. Lúc trước bà không nên để con gái thích người đàn ông kia, lại để cho chồng giúp đỡ công ty của Hạ gia rồi còn định ra hôn ước. Bây giờ Hạ gia trở mặt với tốc độ còn nhanh hơn cả lật sách. Lời Hứa Diệu vừa nói liền hấp dẫn sự chú ý của Mạc Nhiên. Hạ Thừa Diễn, từ hôn, phá sản.... Một loạt những từ quen thuộc làm cho Mạc Nhiên giật mình, có một thời gian dài tiếp xúc với các loại tiểu thuyết, trong đầu cô liền hiện lên một loại khả năng. Cô đã xuyên sách sao?! Buổi tối trước ngày xảy ra tai nạn xe, email của Mạc Nhiên nhận được một bưu kiện, bên trong chỉ có một quyển tiểu thuyết về giới giải trí. Cô cho rằng người gửi bản thảo gửi sai người, nhất thời cao hứng cô cũng không có gửi trả lại cho người biên soạn, mà mở ra đọc thử.... Chẳng qua là, mới đọc được một nửa Mạc Nhiên thật sự không nhìn nổi dáng vẻ vui sướng muốn kết hôn của nam nữ chính đến HE, mà nữ phụ cùng tên cùng họ với cô ở trong sách lại có kết cục bi thảm, nên trực tiếp bỏ dở. Nhân vật nữ chính Bạch Chỉ Nịnh trong sách là một idol, xuất đạo từ một cuộc thi tuyển chọn, nhờ vào vẻ ngoài xinh đẹp cùng năng lực làm việc tốt đã có độ nổi tiếng tương đối cao. Mà nhân vật nam chính Hạ Thừa Diễn với tư cách nhà đầu tư trong một lần đi khảo sát buổi công diễn, vừa gặp Bạch Chỉ Nịnh vừa xinh đẹp lại nỗ lực, đã nhất kiến chung tình, từ đấy về sau không ngừng dây dưa với nữ chính. Sau một hồi suy nghĩ rối rắm Bạch Chỉ Nịnh cũng dần dần thích người đàn ông bá đạo nhưng đối xử rất tốt với cô ấy. Chỉ là sau khi biết Hạ Thừa Diễn đã có vị hôn thê ngọn lửa tình yêu như bị dội nước lạnh, dập tắt đi không ít, nhưng vẫn còn nhen nhóm một đốm lửa nhỏ. Ngay từ đầu Bạch Chỉ Nịnh cho rằng Hạ Thừa Diễn chính là một thiếu gia nhà giàu phong lưu, chỉ muốn vui đùa chút mà thôi. Vì vậy khi Hạ Thừa Diễn tìm cô một lần nữa, Bạch Chỉ Nịnh lấy hết dũng khí cự tuyệt hắn, cũng cầu xin người đàn ông này không nên tiếp tục dây dưa với cô nữa, cô không trèo cao nổi. Hạ Thừa Diễn cho là có người nói gì đó sau lưng mình, lập tức đi tìm nữ chính hỏi dò lý do, lại nhận được một câu gào thét vừa tủi thân vừa đau lòng của cô ấy: "Anh đã có vị hôn thê tại sao cứ phải đến đây trêu chọc tôi!" A ra là vậy, tốt rồi, một câu nói này đã mở đầu cho bi kịch của vị hôn thê nữ phụ của Hạ Thừa Diễn. Là vai phụ trong sách, tồn tại chỉ làm chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính phát triển, số phận nữ phụ thật sự rất bi thảm. Mặc dù trong nhà có tiền, dáng người xinh đẹp nhưng vừa mới sinh ra lại có vấn đề về mặt đầu óc, không thể giống một người bình thường, vĩnh viễn giống như một đứa bé không biết sự đời. Vốn là tiểu thư nhà giàu, nữ phụ như vậy cũng không phải là không tốt, mãi mãi sống ngây thơ ở bên trong lớp bao bọc của cha mẹ không bị quấy nhiễu, nhưng sự tồn tại của cô ấy ngay cả nữ phụ hai độc ác cũng không bằng. Lúc Hạ Thừa Diễn từ hôn, nữ phụ ngốc nghếch cùng hắn dây dưa một lúc thì bị người đàn ông kia không kiên nhẫn đẩy ngã xuống đất, cái gáy va chạm bị thương dẫn đến hôn mê bất tỉnh phải nằm viện. Mà khi cô tỉnh lại, cha Mạc vì phá sản không đành lòng liên lụy đến vợ con mà nhảy lầu tự sát, mẹ Mạc liên tục bị đả kích, bệnh tim tái phát mà chết. Đã không còn người che trở, nữ phụ ngốc nghếch chỉ có một mình, theo thói quen mà đi tìm Hạ Thừa Diễn, lại bị hắn nhẫn tâm đuổi đi, sau đó lưu lạc đầu đường bị một đám lưu manh nhìn trúng khuôn mặt xinh đẹp, bị làm nhục rồi giết chết. Đọc đến đây, Mạc Nhiên đã tức giận đến không thể đọc được nữa trực tiếp xóa file, làm sao còn quản được nam nữ chính phát triển thành cái dạng gì. Lúc trước Mạc Nhiên còn thắc mắc rốt cuộc là người nào thiếu đạo đức dùng tên của cô để viết loại tiểu thuyết này, lại còn gửi đến làm cho cô ghét bỏ. Nào biết hiện tại chính mình lại xuyên tới bên trong quyển tiểu thuyết đáng bị thiên lôi đánh này, lại còn trở thành nữ phụ ngốc nghếch! Cô hiếm khi hối hận, sớm biết sẽ phát sinh loại chuyện này, cô có cắn răng cũng phải xem hết quyển tiểu thuyết kia. "Nhiên Nhiên?" Hứa Diệu nhìn dáng vẻ không thích hợp của con gái lập tức đi ra ngoài gọi bác sĩ, chỉ để lại một mình Mạc Nhiên trong phòng bệnh nhìn vào cánh tay trơn mượt trắng nõn không một vết sẹo mà ngây người một lúc. Đây không phải là thân thể của cô! Trên người cô có mảng da lớn xấu xí sứt sẹo do bị thiêu trong vụ hỏa hoạn năm đó. Hết lần này đến lần khác ông trời trêu đùa cô, làm cho mặt và đầu tóc cô bị tổn thương không ít. Cho dù về sau cô không thiếu tiền, cũng chưa bao giờ có ý định đi bệnh viện xóa một người đầy vết sẹo này. Cô tự ngược bản thân mình bằng cách dùng những vết sẹo này để nhắc nhở bản thân: vì sao lúc trước ở trong hỏa hoạn chết đi không phải cô mà là cha mẹ, người còn sống còn đau khổ hơn cả người đã chết. Cha mẹ.... Mạc Nhiên chợt nhớ tới nội dung mà cô xem được không nhiều lắm. Đại khái chính là ở thời điểm này, cha Mạc bởi vì Mạc thị phá sản không muốn liên lụy vợ con mà chuẩn bị nhảy lầu tự sát, cái chết của cha Mạc cũng dẫn đến một loạt bi kịch sau này. Ý thức được điểm này, đại não của Mạc Nhiên lập tức vận chuyển với tốc độ cao. Bây giờ cô nên làm như thế nào để tranh thủ từng giây ngăn cản cha Mạc nhảy lầu! Mặc dù đây không phải là cha mẹ của cô, nhưng nghĩ đến gương mặt bọn họ giống hệt cha mẹ mình, Mạc Nhiên không thể nào xem như mọi việc không liên quan gì đến mình. Một góc chăn bị nắm thật chặt, cô gái có vẻ ngoài mỹ lệ lộ ra sự nghiêm túc hiếm thấy. "Bác sĩ, mau đến xem xem con gái tôi thế nào rồi!" Sau một lúc lâu, giọng người phụ nữ ở ngoài phòng bệnh vang lên, Hứa Diệu nhanh chóng đi vào, sau lưng bà là một người đàn ông mặc áo blouse trắng. "Để chú khám cho con một chút, đảm bảo sẽ không đau, con phối hợp với chú được không?" Bác sĩ biết bệnh nhân này có chút đặc thù, đã đủ tuổi trưởng thành nhưng tâm trí vẫn còn như như một đứa bé, vì vậy mà dụ dỗ Mạc Nhiên phối hợp kiểm tra. Mạc Nhiên ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ kiểm tra một lượt rồi nói: "Mẹ, ba ba đang ở đâu, con muốn gặp ba ba" Nhắc đến chồng, Hứa Diệu sửng sốt một lúc, vội vàng đè lại lo lắng nơi đáy lòng nói: "Nhiên Nhiên ngoan, ba ba bận nhiều công việc, hết bận ba ba sẽ trở về với con". "Hứa phu nhân, qua bước đầu kiểm tra cho thấy tiểu thư cũng không có vấn đề gì lớn, chẳng qua là não bị chấn động nhẹ, nguyên nhân là do lúc ngã đầu va chạm với đất, còn đối với tình huống ban đầu của tiểu thư có bị ảnh hưởng hay không thì phải quan sát một thời gian mới có thể nhìn ra. "Tốt quá, cảm ơn bác sĩ." Tiễn bác sĩ đi, Hứa Diệu lại không yên lòng, cầm chặt tay Mạc Nhiên nhỏ giọng thì thầm: "Con nha... mẹ tình nguyện hy vọng là đứa ngốc nghếch như trước, chỉ cần thân thể sao là tốt rồi, về sau không nên tiếp tục thích cái tên Hạ Thừa Diễn kia, hắn không đáng để con trả giá." Loại lời này mà nói với những người thiếu hụt chỉ số thông minh thì nghe hiểu mới là lạ. Trước kia Hứa Diệu cũng thường thấy con gái chỉ biết đáp lại bà bằng nụ cười ngây ngô, nhưng làm cho bà khiếp sợ chính là con gái xinh đẹp của bà bỗng dưng quay lại, cầm chặt tay bà, nói ra những lời mà người bình thường mới có thể đáp lại. "Không đâu mẹ, trước kia con đã làm cho người lo lắng quá nhiều, bây giờ con đã tốt rồi, về sau con sẽ chăm sóc cha mẹ" !! Hứa Diệu cả kinh, không khống chế được giọng của mình: "Con nói cái gì?!" Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mở truyện mới rồi! Thích tiểu khả ái cất chứa chút nha.... sao sao!