Tự Truyện Tâm Linh - Nghiệp Âm
Chương 31
Bất giác, anh Thuận liền quay sang tôi, lời nói có đôi phần nghi ngại,
-Quang, chú có thấy các khí giới được treo trên tường ở đây có gì lạ không?
Anh Thuận trong lúc chờ đợi hẳn là đã phát hiện ra được điều gì đó ngờ vực. Con người này vỗn dĩ tỉ mỉ, lại sớm phải đi bôn ba tứ xứ, chắc chắn tầm hiểu biết của bản thân sẽ có phần hơn người. Lấy làm lạ, tôi bèn nói,
-Chắc chỉ là cách trang chí theo sở thích của gia chủ mà thôi, đâu có gì bất thường?
Anh Thuận xua tay, đoạn kéo tôi đến trước mấy bộ khí giới đang treo trên tường. Vừa quan sát, anh Thuận vừa nói,
-Nếu như để ý kĩ thì có thể thấy được các họa tiết trên những khí giới này đều được bắt nguồn từ thời nhà Trần. Từ khiên, kích, kiếm cho đến cung tên, tất thẩy đều có xuất hiện những hoa văn trạm trổ mang dấu tích của Trần triều. Đây, chú xem, bao kiếm của các thời đại khác thường không được cường điệu hoa mỹ như này, nhưng với bao kiếm của thời Trần thì lại có sự tách biệt riêng. Nếu như là vỏ gỗ thì thường sẽ được trạm trổ thêm hình rộng phượng, các nét cong được vuốt cao và trải dài trên khắp vỏ kiếm. Những điều này âu cũng là chuyện thường tình, việc họa tiết trạm trổ trên các vật phẩm với mục đích trang trí thì đâu có gì lạ lẫm đối với những người sành sỏi. Anh Thuận giường như vẫn chưa được thỏa mãn sự hiếu kỳ nên mới nhấc hẳn thanh kiếm đương treo tường xuống để mà xem xét. Anh Thuận lẩm bẩm,
-Trên bức tường này thì tất cả đồ đạc khí giới đều là thật, duy chỉ có thanh kiếm này là giả. Chú thử nghĩ xem, phàm là những thứ đồ cổ có niên đại lên đến vài trăm năm, việc giữ nguyên bản hiện trạng so với ban đầu quả thực không thể. Nhưng thanh kiếm này thì lại khác, chuôi kiếm tuy đã được bào nhẵn nhụi nhưng khi cầm vào vẫn có độ bám và ăn tay. Điều này chứng tỏ rằng chuôi kiếm chắc chắn là đồ phục chế hoặc làm mới thì mới được như vậy. Chưa kể đến là lưỡi kiếm vẫn còn nguyên độ sáng và sắc bén, thực chẳng phải là đồ giả thì sao? Tuy nhiên, những điều này vốn dĩ không làm anh bận tâm nhiều, điều quan trọng ở đây chính là thanh kiếm này đặc biệt giống với thanh kiếm mà anh thường thấy trong giấc mơ của mình vào tháng tám âm lịch.
Anh Thuận nói đến đây thì ngưng lại, bên ngoài chợt có tiếng gọi nhau nháo nhác. Thấy vậy, anh Thuận liền ra dấu cho tôi trở lại vị trí ban đầu. Hai anh em ngồi chờ được chừng mươi phút thì có mấy người lạ mặt xuất hiện, một trong số đó tự xưng là thầy Hải. Người này tướng mạo bất phàm, lông mày vểnh ngược, mắt mang hình yến, âm sắc giọng nói trung bậc dễ nghe, tuy rằng cao tuổi nhưng vẫn giữ được cái khí sắc tươi nhuận, quả thực là hiếm gặp.
-Ngoài thầy Hải ra thì hai người còn lại chắc chắn là người Hoa, không phải là người gốc Việt.
Anh Thuận kéo áo nói nhỏ vào tai tôi để giữ lễ. Sau mấy phút chào hỏi làm quen thì thầy Hải mới bắt đầu lên tiếng hòng chủ trì đại sự,
-Hôm nay đến đây có bốn người, hai người từ Thiểm Tây Trung Quốc, hai người từ vùng địa linh nhân kiệt, mục đích đều muốn được thỉnh thần kiếm về để trị bệnh. Hải tôi tuy không có báu vật hay kỹ nghệ biệt tài nào, nhưng nếu như các vị đã có thành ý thì tôi cũng xin nói luôn. Trấn gia chi bảo nhà họ Trần có một thanh thần kiếm của Hưng Đạo Đại Vương Thượng Thượng Đẳng Trần Quốc Tuấn truyền lại, kiếm này tuy chỉ là bản chuẩn y so với thanh thần kiếm trong huyền tích. Nhưng xét về độ công hiệu thì thật sự là kì diệu khôn cùng. Chỉ tiếc một điều rằng kiếm này lại kén người dùng, phàm là kẻ hạ nhân khi cầm kiếm lên lập tức hộc máu mà chết. Chỉ có những người mệnh khí chính âm, thân mang thủ dụ của phật thánh thì mới hy vọng điều khiển được thần uy trong kiếm. Ta mạn phép xin hỏi ở đây có ai dám đứng ra thử kiếm?
-Ta
Một trong số hai người lạ mặt ở phía đối diện liền nhanh nhảu. Anh Thuận thất thế thì tỏ rõ là sự lo lắng, hai tay nắm chặt lấy cạnh bàn để chờ phản ứng tiếp theo của thầy Hải. Lúc này, khi đã xác định được người thử kiếm, thầy Hải mới đánh tiếng cho đồng tử ở dưới nhà đem đồ đạc lên. Xong xuôi, thầy Hải bày biện bàn lễ ra giữa sân, đoạn trải một tấm chiếu cói lớn rồi gọi tất thẩy chúng tôi ngồi quây lại theo tứ phương. Bấy giờ, thầy Hải đốt lấy một đạo bùa rồi hòa ngay vào nước, miệng lẩm bẩy mấy câu thổ ngữ, hai tay lúc đó đồng thời chắp lại đặt ngang trước ngực. Đoạn thầy Hải hô lớn,
-Ứng dĩ thiên thuận đẩu dã lai, nhân vong tại xứ đẩu quy hồi.
Thầy Hải hô xong thì lập tực ngồi bệt xuống đất, toàn thân rung lên bần bật trông thật dị hoặc. Bất giác, thầy Hải trợn mắt rồi quay lại phía sau, nhìn mấy người chúng tôi mà quát lớn,
-Ta tuần sai vương lãm chính quản Trần gia đời thứ chín Trần Lâm, kẻ nào to gan bạo thế dám triệu ta lên đây giữa dòng nhật nguyệt?
Cậu đồng tử thấy vậy thì liên nhanh tay rót rượu dâng lên vị tuần sai, lời nói cung kính hệt như là kẻ hầu người hạ của các vị quan lại thời xưa,
-Kính bẩm ông, sư phụ con là Trần Bắc Hải sinh sống tại đất Nam Việt. Nay vì chuyện thần kiếm năm xưa mà mạn phép xin triệu thỉnh ông lên đây để ông sang tai lai lời cho chúng con được biết đường biết lối, biết người biết ta.
Vị quan tuần sai nghe xong thì liền phá lên cười, âm sắc vang vọng đi bốn bề nghe thực là bề thế lắm,
-Thần kiếm đến cả trăm năm nay chưa có ai sử dụng được, nay chẳng lẽ có cao nhận ở đây muốn được thỉnh độ. Ta chuẩn y cho sở nguyện của các ngươi. Nếu như có mệnh hệ gì tới bản thân của người thỉnh kiếm thì ta đây cũng sẽ không thể can dự, đây là âm luật.
Nói rồi vị quan tuần sai liền ra giấu cho cậu đồng tử. Hiểu ý, cậu bé này lập tức tiến đến bàn lễ cầm lấy mấy tờ giấy trắng mà đưa cho bốn người chúng tôi. Cậu ta dặn chúng tôi tự cắn máu ở ngón tai cái rồi điểm chỉ vào góc cuối của tờ giấy. Ban đầu, tôi và anh Thuận còn e ngại, nhưng vì thấy hai người lạ mặt ở phía đối diện hành sự mau lẹ nên thành ra cũng bị kích động. Cực chẳng đã, anh Thuận liền bứt máu điểm chỉ, tôi cũng theo thế mà làm ngay. Thấy mọi việc đã được an bài thì cậu đồng tử mới thu lại bốn tờ giấy rồi khép nép dâng lên cho vị tuần sai,
-Cung nghênh tiên thánh Công Đồng Tử Phủ, Trần Triều Tôn Quan, Thượng Thượng Đẳng Thần. Họ Trần con là Trần Lâm xin được kiến thỉnh nạp âm, cường hóa thân lực, thỉnh nộ thần kiếm.
Vị tuần sai nói xong thì liền đốt mấy tờ giấy trắng mà tung ra phía sau. Ngọn lửa bốc lên nghùn ngụt dưới sắc xanh dương trông thật linh dị. Đoạn ông ta đứng lên châm lấy hai cây nhang rồi điểm hai đầu nhang vào lòng bàn tay của cậu tiểu đồng. Sau nghi thức đó thì vị tuần sai dơ tay chỉ vào phía bên trong gian của gian nhà. Hiểu ý, cậu tiểu đồng chắp tay cúi lạy rồi lập tức nhanh nhẹn đi vào trong. Chừng mươi phút sau thì cậu ta trở ra và mang theo một hộp gỗ được chạm khắc hoa văn trông thực bắt mắt. Vị tuần sai cầm lấy chiếc hộp gỗ đặt lên đùi rồi vỗ mạnh ba cái vào bề mặt của hộp. Lúc này, cậu tiểu đồng mới đánh mắt sang phía hai người lạ mặt mà rằng,
-Người muốn thử kiếm xin bước tới khấu tạ.
Một trong hai người lạ mặt bước tới, đoạn hành đại lễ trước mặt vị tuần sai rồi liền đỡ lấy chiếc hộp gỗ một cách cẩn trọng. Khuôn mặt lộ rõ là vẻ đắc chí đến tột cùng. Người này từ từ mở khóa hộp gỗ, tôi và anh Thuận ở phía sau quan sát thì thoạt nhiên thấy có sự bất thường. Thứ mà người thanh niên kia lấy ra từ hộp gỗ quả không nằm ngoài dự đoán của chúng tôi, chính là một thanh bảo kiếm. Nhưng điều đặc biệt là thanh bảo kiếm này hoàn toàn giống với thanh kiếm treo tường mà ban nãy tôi cùng với anh Thuận đã xem qua ở bên trong. Người thanh niên này cầm kiếm lên thì lập tức phóng ra giữa sân, anh ta múa mấy đường kiếm uyển chuyển tựa như là bậc võ phu. Chỉ trong nháy mắt mà chiêu thức đã thay đổi linh hoạt khiến cho những người có mặt ở đó lúc bấy giờ thực sự kinh ngạc.
-Hảo kinh khí
Người này nói xong thì chỉ thẳng mũi kiếm lên trời mà cười sang sảng. Thiên tượng lúc này cũng bất ngờ xuất hiện dị biến. Thoạt nhiên, giữa nền trời thăm thẳm trải dài cho đến muôn trùng, tiếng sấm dị hoặc bất chợt nổi lên một cách hùng đồ, cái thứ thanh âm hung bạo ấy dội thẳng về chính giữa nơi mà chúng tôi đương thực hiện nghi lễ thỉnh kiếm. Vị tuần sai ngước mắt lên trời, hai tay duỗi thẳng ra phía trước rồi hô vang,
-Kiếm thần chọn anh hào, xa giá hồi thành.
Sau câu nói đó thì cơ thể của thầy Hải liền đổ ra phía sau, cậu tiểu đồng nhanh nhẹn đỡ lấy sư phụ của mình. Đoạn đánh tiếng cho anh Thuận nhờ đưa hộ cốc nước có pha lẫn tro bùa mà thầy Hải đã đặt trên bàn trước khi hành sự. Cậu tiểu đồng mồi nước cho sư phụ của mình, chỉ thoáng chốc là thầy Hải đã tỉnh táo trở lại. Chúng tôi được thầy mời vào bên trong để bàn chuyện. Hai người lạ mặt viện cớ vì cứu người cấp rút nên muốn được cáo lui sớm, thái độ khác hẳn so với sự cầu thị khi mới đến. Thầy Hải giường như dự liệu được trước sự việc này nên mới đích thân tiễn hai người họ ra ngoài cửa, vừa đi thầy vừa căn dặn điều gì đó, có lẽ là muốn nói về cách dụng kiếm và hẹn ngày hoàn trả lại bảo vật.
-Này Quang, thanh kiếm treo ở trên tường ban nãy biến đi đâu mất rồi nhỉ?
Anh Thuận nói với tôi khi hai anh em vừa bước vào bên trong nhà. Tôi liền đưa mắt nhìn sang phía bên tường thì quả thật là không còn thấy thanh kiếm khi nãy. Bản thân tôi lúc này chợt có sự luận đoán mơ hồ về tất cả mọi việc vừa xảy ra, nhưng có lẽ nhất thời không thể tìm ra được đáp án phù hợp cho những suy nghĩ của mình. Tôi quay sang anh Thuận bày tỏ,
-Anh Thuận, có khi nào thanh kiếm vừa trao cho hai người ban nãy là kiếm giả hay không?
Anh Thuận nhấp ngụm trà đặc quánh, khuôn mặt nhăn nhúm lại vì sự hồ nghi. Cả không gian lúc này chỉ còn thoang thoảng là mùi hương trầm lờ đờ trong căn phòng, mọi thứ tuyệt nhiên im lặng chẳng khác nào muốn con người ta phải dằn vặt chính cái suy nghĩ của mình. Chợt, thầy Hải bước vào, một tay chống nạng, một tay đưa ra tỏ ý giao thiệp,
-Không ngờ thầy Hữu lại có hai hiền điệp tài trí đến vậy, mọi thứ các cậu thấy từ lúc bước vào đây cho đến hiện tại đều là giả. Trừ ta và cậu học trò thì là người thật, bằng xương bằng thịt.
Truyện khác cùng thể loại
187 chương
169 chương
71 chương
338 chương
15 chương
84 chương