Tự Truyện Tâm Linh - Nghiệp Âm
Chương 32
Thầy Hải xem điệu bộ bất ngờ của chúng tôi thì lại càng cao hứng, đoạn với tay lấy cái điếu cày dựng ở dưới gầm ghế rồi tỉ mẩn châm một bi thuốc lào trông thật điệu nghệ. Ngay sau khi cái thứ âm thanh ròn tan, dồn dập của ống điếu vang lên thì thầy Hải liền tựa mình vào thành ghế, khuôn mặt bất thần phải độ vài phút rồi mới nói được lên lời,
-Hai cậu đừng lấy làm lạ, việc các đồ vật trong nhà tôi thật giả bất phân âu cũng chỉ là để che mắt thiên hạ. Nếu như chẳng may có để lộ thông tin về thần kiếm Trần triều thì chắc chắn bản thân sẽ phải đối mặt với những mầm mống tai họa. Hai cậu ngày hôm nay đến đây xin thỉnh kiếm, điều này ta đã đoán biết từ hơn hai mươi năm về trước, giờ này chỉ cần chờ thầy Hữu đến đây để nhận mặt, mọi chuyện ta sẽ tự có cách an bài.
Anh Thuận nôn nóng ngắt lời, dường như bản thân của anh ta không hề muốn mọi thứ bị đình trệ,
-Thưa thầy, chúng tôi quả thật là có mối quan hệ với thầy Hữu. Nhưng vừa rồi, há chẳng phải thần kiếm đã bị hai người Thiểm Tây đem đi hay sao? Lẽ nào có điều gì uẩn khúc ở đây?
Giữa gian nhà vách đất rộng chừng vài chục mét, tôi và anh Thuận không dấu đi khỏi là sự hiếu kỳ trước những lời nói của thầy Hải. Bốn bề lúc này từ từ đổi sang một màu xám lạnh đến hiu hắt. Bên ngoài, hắc vân kéo về cuồn cuộn che phủ đi là ánh nhật quang, giông tố bất chợt nổi lên tựa hồ như sự kiêu hùng của đất mẹ. Từng cơn cuồng phong dữ dội gào thét ở cửa bể thực khiến cho con người ta phải thêm phần kinh sợ. Thầy Hải xem tiết trời thì mới lắc đầu nói,
-Xem ra thì không thể chờ đợi được đến lúc vị cố hữu đến đây để bàn bạc, chi bằng ta cứ tin tưởng hai cậu lần này. Mong rằng ông trời có mắt, không để ta phải hối hận.
Thầy Hải nói rồi lập tức cho gọi cậu tiểu đồng lên gian chính. Cậu ta một tay cầm hai chiếc đèn cầy, một tay nắm chặt lấy tấm vải nâu đã xin mẩu. Khi cậu ta vừa bước vào đến bậc thềm, thầy Hải đã ra đón lấy mấy món đồ rồi lại cho cậu ta lui xuống dưới. Dường như câu chuyện mà thầy Hải sắp nói tới đây sẽ mang tính cơ mật, không tiện để cho những người bên ngoài được biết đến.
-Như những gì mà hai cậu đã biết, thần kiếm của Trần gia có công dụng vô cùng kì diệu. Phàm là những chuyện trừ tà sát quỷ, hay trị bệnh cứu âm thì đều có thể linh ứng mà sử dụng được. Nếu như thần kiếm này để rơi vào tay của kẻ xấu thì hậu họa quả thật là khôn cùng. Ta sớm đã đoán biết sẽ có ngày hai người Thiểm Tây đến đây thể thỉnh kiếm, tuy rằng chưa biết rõ mục đích của họ định dùng bảo vật này vào việc gì. Nhưng suy xét một cách kĩ lưỡng thì chắc chắn không phải là sự tốt. Chính vì thế, ta đã có chuẩn bị sẵn một thanh kiếm giả mạo, mặc dù không giống được đến mười phần, nhưng với những người thợ tinh nghệ bậc nhất về rèn đúc và mài khắc, có lẽ âu cũng sẽ được đến bảy tám phần. Việc ta triệu thỉnh vong linh của vị tuần sai lên dương để thỉnh kiểm thực chất là giả mạo. Hành động đó chỉ khiến cho mọi cho sự có thêm phần thần bí hòng che mắt hai người kia. Còn thực hư về thần kiếm như nào thì phải nói thật với hai cậu rằng chính bản thân ta cũng chưa từng được trải qua về công dụng của nó. Kiếm này chọn người chứ người không thể chọn được kiếm. Hai cậu hôm nay đến đây là cái nhân duyên, phần cũng do sự sắp đặt của phật thánh, ta sẽ dốc sức chỉ điểm cho hai cậu về huyền cơ để thỉnh được bảo kiếm.
Thầy Hải nói đến đây thì liền tiến sang ban thờ lớn đặt ở phía bên tay trái. Đoạn châm nhang thắp đèn rồi đặt mấy vật phẩm mà cậu đồng tử vừa đưa cho lên khay thờ một cách cẩn thận. Xong xuôi, thầy Hải đứng khấn vái một lúc, khi thấy mọi sự đã yên thì thầy mới lấy từ trên ban xuống một chiếc đĩa nhỏ cùng hai đồng đài âm dương. Thầy Hải một mặt lẩm bẩm trong miệng mấy câu phổn ngữ, một mặt cẩn trọng reo đài xem quẻ. Nhưng hình như hành động của thầy Hải lúc này không hề được xuôi thuận. Trông sắc mặt thầy bấy giờ cũng đủ thấy được là sự lo lắng và bất ngờ đang hiện hữu.
-Kì lạ, nếu đã là cơ duyên thì tại sao ta xin đài âm dương đến ba lần mà vẫn không được. Hay bây giờ như này, nếu như đây là việc hệ trọng của hai cậu, thôi thì ta sẽ để hai cậu tự mình mà hành lễ trước phật thánh và gia tiên Trần họ. Hy vọng rằng sẽ được sự linh ứng. Còn không thì ta cũng đành lực bất tòng tâm.
Anh Thuận cùng tôi theo lời của thầy Hải mà đến trước ban thờ khấn bái. Về phần anh thuận thì có vẻ như thông thạo hơn trong chuyện thờ cúng, riêng tôi thì chỉ biết chắp tay mà thành tâm thỉnh cầu. Anh Thuận đoạn quỳ rạp xuống trước ban thờ, lời nói thực dễ khiến con người ta phải động lòng,
-Con xin dập đầu cúi lấy chư phật thập phương, chư tiên bát hải. Thuận con đầu còn xanh tuổi còn trẻ chưa thông hiểu về luật tiên phép thánh. Nay vì gia sự có tai ách mà phải đến xin thỉnh cầu chư vị tiên tổ của nhà họ Trần trợ duyên tiếp phúc. Nếu có sự sai xót nào mong các vị giơ cao đánh khẽ cho Thuận con.
Dứt lời, anh Thuận liền dập đầu ba lạy ngay trước ban thờ của nhà thầy Hải. Nghi thức đại lễ như vậy chứng tỏ rằng con người này thật sự thành tâm kính cẩn trước thần quỷ và tiên gia Trần họ. Xong xuôi, thầy Hải dúi vào tay anh Thuận chiếc đĩa sứ và hai đồng đài âm dương. Hiểu ý, anh Thuận liền tung đài xin quẻ. Điều đáng nói ở đây là chỉ với một lần duy nhất mà anh Thuận đã ngay lập tức xin được đài nhất âm nhất dương. Đến người như thầy Hải cũng không thể giấu đi được sự kinh ngạc trước những gì mà anh Thuận vừa làm. Thầy Hải nói,
-Quả nhiên là thuận lý, tâm linh vốn dĩ là sự linh ứng của trời phật khi con người khởi tâm. Cậu này bản tính lương thiện, hành sự thuận lòng trời phật. Những người trẻ tuổi làm được như cậu thật là hiếm thấy.
Ba người chúng tôi sau đó trở lại bàn uống nước để tiếp tục bàn việc. Ngoài trời lúc này đã bắt đầu đổ mưa, sự dịu mát ở khí trời và tâm hồn của con người như đang được quyện vào làm một. Tiếng mưa vội vã càng thêm hối thúc sự nôn nóng của anh Thuận. Dẫu vậy, khuôn mặt anh ta lúc này phần nào đã bớt đi là những căng thẳng. Lời nói vừa rồi của thầy Hải chí ít cũng đã khiến cho anh Thuận được mở cờ trong bụng.
-Thật ra bản thân ta không phải là người trực tiếp quản giữ thần kiếm. Dòng dõi nhà Trần có một quy định rất rõ ràng về việc giữ kiếm và dụng kiếm. Ở đây ta có hai món vật dụng có thể chỉ đường giúp các cậu tìm ra được thần kiếm này. Hy vọng nó sẽ có ích cho hai người. Còn về việc nội tình tại sao nhà Trần lại có quy định như vậy thì xin hãy để cho cơ duyên giải mã. Đây âu cũng là một bí mật lớn của Trần gia từ nhiều năm về trước.
Thầy Hải lấy từ trên ban thờ xuống hai cây đèn cày và tấm vải sờn màu khi nãy rồi trao cho anh Thuận. Đoạn lại căn dặn hai người chúng tôi,
-Ở đây có một tấm bản đồ chỉ dẫn đến nơi ẩn chứa bí mật về thần kiếm. Hai người cùng thầy Hữu xem qua thì sẽ tự rõ được rằng địa điểm này nằm ở đâu. Thêm nữa, khi mấy người đến đó để tìm kiếm bảo vật thì chắc chắn sẽ có những sự kì lạ xảy ra, lúc đấy hãy thắp đôi đèn cầy uyên ương này lên thì tất sẽ thấy được linh nghiệm. Hai người cũng nên nhớ kĩ rằng, một khi đèn cầy uyên ương thắp lên thì cả hai cây phải được thắp cùng một lúc, khi lửa tắt thì cũng phải tắt cùng một lúc, nếu không thì thật chẳng thể nào mà tránh được cái họa sát thân.
Đến đây, thầy Hải liền ngỏ ý mời chúng tôi ở lại để làm thực khách trong bữa cơm quê. Anh Thuận ban đầu tuy có viện cớ từ chối nhưng bất đắc dĩ hai người chúng tôi vẫn phải ở lại. Ngay sau khi cậu tiểu đồng bày biện đồ ăn tươm tất lên chiếc bàn gỗ thì từ bên ngoài bất chợt có tiếng gọi cổng vọng lại. Thanh âm này thực sự là quen lắm, nếu như tôi không lầm, chắc chắn đó là thầy Hữu.
-Để ta đích thân ra đón khách.
Thầy Hải rảo bước ra phía bên ngoài, ngay khi trở vào thì thầy đã hồ hởi ra mặt. Đoạn nói
-Hai cậu xem ai đến đây.
Thầy Hữu bước vào ngay sau lời nói của thầy Hải, khi thấy tôi và anh Thuận đã bình yên vô sự thì thầy Hữu mới cả mừng. Thầy Hải lúc này liền hối thúc chúng tôi cùng thầy Hữu dùng bữa. Trong bữa cơm đầy thi vị của hai người cố hữu, chúng tôi nhìn thấy được nhiều hơn là cái tình nghĩa ở sự giao hảo của hai người này. Thầy Hữu cùng thầy Hải uống liên tiếp mấy chén, khi cao hứng lên thì họ còn kể lại cả thời thanh niên đã từng cùng nhau xông pha như nào, sống chết ra sao. Thỉnh thoảng anh Thuận cũng xen vào vài câu cho không khí thêm phần sảng khoái. Quả thực là “tửu phùng tri kỷ ngàn chén thiếu”.
Chúng tôi vừa dùng bữa vừa nói chuyện mãi đến cuối giờ chiều thì ngưng. Lúc này bàn ghế đã được dọn dẹp sạch sẽ, thầy Hải mới lấy điếu cầy ra rít một hơi thật mạnh. Đoạn thầy phân trần,
-Hữu này, tôi với anh quen biết nhau như vậy là đã được mấy chục năm. Nhưng cũng phải nói thật với anh, lần này mấy người các anh đi thỉnh kiếm, tôi không thể đảm bảo được sự an toàn cho mấy người, đó là một điều thiếu sót của tôi, mong anh bỏ quá cho. Mọi thứ tôi đã dặn dò hai hiền điệp rất kỹ lưỡng, lần này thành hay bại có lẽ không hề phụ thuộc vào anh, mà cũng chẳng phải là tôi. Tất cả đều nằm ở hai đứa trẻ này, xin anh hãy nhớ kĩ.
Thầy Hữu cảm tạ chân tình mà thầy Hải đã dành cho ba người chúng tôi. Đoạn ba người cùng nhau bái biệt thầy Hải rồi ra về. Duy có điều kì lạ mà chính bản thân cũng tôi không tài nào có thể hiểu được. Đó là khi chúng tôi vừa bước lên xe, tôi vô tình bắt gặp phải ánh mắt đầy thù hận của cậu tiểu đồng dành cho chúng tôi ở phía sau. Hình như, sự hiện diện của chúng tôi đã khiến cho cậu ta phải phật lòng.
Nam Định, khung cảnh bốn bề nơi đây thật yên bình, mọi thứ cứ thế trôi dần lại ở phía sau. Cho đến khi tầm mắt chỉ còn thấy là một khoảng mênh mông, bát ngát, xanh rì của màu lúa mới, đỏ rực của màu hoàng hôn, tôi mới để cho lòng mình được nhẹ nhàng mà chìm vào giấc ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
187 chương
169 chương
71 chương
338 chương
15 chương
84 chương