Edit: Ong MD + Thỏ SN
Beta: Thỏ SN + Vô Phương
Ta cắn môi, không dám nói một câu.
Một lúc sau, cơn tức giận của Thái hậu dần tan đi, bà phất ống tay áo xoay người nói: “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn Thái hậu.” Ta đứng lên, nghe bà nói tiếp: “Ngươi cũng đừng trách ai gia nói nặng lời, Hoàng thượng đăng cơ đã bốn năm vẫn chưa có người nối dõi, ai gia vô cùng lo lắng. Tuyển tú nữ để các ngươi vào cung, sinh con đàn cháu đống cho Thiên triều ta, đó là trách nhiệm của các ngươi! Chuyện tiền triều chắc hẳn ngươi cũng biết rất rõ.”
Bàn tay giấu trong tay áo hơi nắm chặt, ta có chút kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Bà gấp gáp như vậy là vì lo lắng vấn đề con nối dõi dòng họ Hạ Hầu. Thật ra ta đã từng được nghe những chuyện này, đương nhiên ta biết rõ chuyện tiền triều. Nếu không phải con cái của Gia Thịnh đế quá hiếm muộn chắc chắn không đến phiên gia tộc Hạ Hầu…
Bỗng nhiên tĩnh tâm lại, có một số việc ta không nên suy nghĩ quá nhiều. Mặc kệ Hạ Hầu Tử Khâm đoạt được ngôi vị Hoàng đế như thế nào, triều đại hiện tại là thiên hạ của dòng họ Hạ Hầu. Ta thân là phi tần chốn hậu cung, không nên suy đoán lung tung việc này. Có điều những lời hôm nay Thái hậu nói với ta không chỉ ẩn chứa nỗi lo lắng về vấn đề con nối dõi mà dường như còn chứa đựng một thứ khác.
Nhưng cuối cùng là điều gì? Thực sự ta không nghĩ ra được.
Cúi đầu đứng bên người Thái hậu, bà không nói thêm gì nữa, một lúc sau mới nói xa xăm một câu: “Trước mắt chỉ còn cách sinh nhật Hoàng thượng một tháng nữa.”
Ta hơi kinh ngạc, mới nhớ tới ngôi vị Hoàng hậu trong cung còn chưa xác lập, chắc hẳn việc này sẽ khiến Thái hậu nhọc lòng, vất vả hơn nữa. Sau đó lại nghĩ tới những lời nói của Cố Khanh Hằng lúc ở Thượng Lâm Uyển, đến lúc đó các quốc gia nhất định sẽ phái sứ giả qua đây, cũng có thể là Hoàng đế của các quốc gia sẽ tự mình đến.
Thái hậu lo lắng vì chuyện này, thực ra ta cũng rất hiểu.
Đang nghĩ ngợi. Đã thấy Thái hậu xoay người, nhìn ta nói: “Diêu phi xảy ra chuyện, ngươi mới hồi cung chắc hẳn chưa đi qua Trữ Lương cung thăm hỏi nàng, lần này hãy đi cùng ai gia qua bên đó một chuyến.” Vừa dứt lời bà đã đi về phía trước.
Ta vội đi theo, nhỏ giọng hỏi: “Thái hậu, tình hình của Diêu phi thế nào rồi ạ?”
“Chẳng qua bị chấn động một chút thôi, không có gì đáng lo ngại.” Bà nói nhàn nhạt, bên ngoài Thiển nhi thấy Thái hậu đi ra, vội bước lên đỡ bà.
Ta không nói, im lặng theo sát phía sau.
Vừa rồi lúc bước vào, ta thấy bà thoải mái tựa vào trước giường để mặc cung nữ cắt sửa móng tay cho mình, ta đã cảm thấy hơi kỳ lạ. Từ xưa đến nay, người bà thương yêu nhất là Diêu phi, nhưng bây giờ nàng ta xảy ra chuyện, sao Thái hậu có thể bình thản như vậy chứ. Theo như lời bà nói, ta cũng nghe ra, bà cũng chưa đi thăm Diêu phi, chỉ sai người nghe ngóng tình hình. Cùng lắm là truyền thái y tới hỏi thăm mà thôi.
Trên đường đi, Thái hậu không hề nhắc tới chuyện của Dụ thái phi, ta đương nhiên hiểu nên cũng không hỏi.
Tới cửa Trữ Lương cung, từ xa xa đã nhìn thấy mấy tần phi từ trong cung đi ra, thấy chúng ta đi tới, bọn họ vội vàng hành lễ. Thái hậu cũng không nhìn bọn họ, đi thẳng vào bên trong.
Đến khi bước vào cửa, lại thấy một người đi ra, ta liếc mắt nhìn, đã lâu rồi ta không gặp Thư quý tần.
Nhìn sắc mặt của nàng ta cũng không tốt lắm, chỉ khom người về phía chúng ta nói: “Thần thiếp tham kiến Thái hậu, Đàn phi nương nương.
Thái hậu khẽ ừ rồi mới nói: “Diêu phi thế nào rồi?”
“Bẩm Thái hậu, hiện tại nương nương đã tỉnh, Hoàng thượng đang ở bên trong.” Lúc nàng ta nói những lời này, lặng yên liếc nhìn ta, khóe miệng chợt mỉm cười.
Ta không để ý tươi cười đáp trả lại nàng ta, bây giờ người mang long thai là Diêu phi chứ không phải Thư quý tần nàng, nàng ta có ý gì chứ.
Nghe vậy, Thái hậu không nói thêm gì nữa, chỉ bước vào bên trong.
Ta tính đi theo, lại nghe Thư quý tần đột nhiên nói: “Nương nương, người đang cười sao? Người thực sự không nôn nóng chút nào sao?”
Ta cười khẩy nói: “Bản cung thấy ngươi cũng không nôn nóng gì cả, vậy cớ gì bản cung phải nóng lòng chứ.”
Sắc mặt của nàng ta chợt thay đổi, đang muốn mở miệng, lại bị ta ngắt lời nói: “Xem ra Thư quý tần đã quên chuyện lần trước bị Hoàng thượng phạt cấm cung, vậy thì hôm nay bản cung nhắc lại với ngươi một lần nữa, ở trong cung không nên nhiều lời.” Dứt lời, ta không thèm nhìn nàng ta, nhấc chân đi vào bên trong.
Người phía sau không nói gì, nhưng ta cảm nhận được cơn tức giận của nàng ta.
Ngẫm lại, lúc mới vào cung, ta chẳng qua chỉ là một cung nữ thấp bé, còn nàng ta đã là quý tần nương nương cao cao tại thượng. Khi đó nàng ta thật kiêu ngạo, khiến bây giờ mỗi lần ta nghĩ lại đều cảm thấy tim đập nhanh. Có điều tiếp xúc mới biết, cho dù thân là quý tần nhưng nàng ta cũng phải dựa vào người khác để sống.
Nhưng Tang Tử ta không muốn cuộc sống như thế.
Thái hậu quay đầu nhìn ta, thấy ta theo phía sau, cũng không nói thêm gì nữa.
Bước vào, có cung nữ nhìn thấy giúp chúng ta dỡ tấm rèm lên, nhìn thấy mặt người đó, ta mới biết, thì ra là Quyến nhi, “Thái hậu, Đàn phi nương nương.” Quyến nhi nhỏ giọng hành lễ.
Thái hậu phất phất tay, nàng vội lui tới bên cạnh. Người bên trong cũng nghe thấy tiếng động, ta vừa bước qua tấm rèm, đã nghe thấy giọng nói của hắn truyền đến: “Sao mẫu hậu lại tới đây? Trẫm nghe cung nữ nói đêm qua người ngủ không ngon, hôm nay rất mệt mỏi. Trẫm thấy người nên trở về nghỉ ngơi, ở đây cũng không có việc gì cả.”
Lời của hắn làm cho lòng ta khẽ động, ta ngoái đầu liếc nhìn Quyến nhi. Thì ra Thái hậu dùng lý do này cho nên mới không đến Trữ Lương cung sao? Nếu đã như vậy sao bây giờ lại tới?
Đi tới bên trong, hành lễ với hắn: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.” Ánh mắt ta nhìn lên chiếc giường bên cạnh, thấy người nữ tử đang nằm nghiêng, nghe thấy hơi thở thật yếu ớt truyền đến.
Thái hậu bước lên phía trước, ngồi xuống trước giường, thân thiết hỏi: “Diêu phi cảm thấy thế nào?”
“Thái hậu…” Diêu phi muốn đứng lên, lại bị Thái hậu đè người nằm xuống: “Được rồi, những nghi thức xã giao cũng không phải làm.”
Hạ Hầu Tử Khâm liếc nhìn ta, mím môi không nói một câu. Ta hơi xấu hổ, chỉ bước lên phía trước nói: “Mới hồi cung đã nghe thấy tỷ tỷ xảy ra chuyện, không biết lúc này đã đỡ nhiều chưa?”
Nghe vậy, ánh mắt của nàng ta nhìn về phía ta, khóe miệng nở nụ cười như có như không, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn muội muội quan tâm, bản cung đã không sao rồi.” Lúc nàng ta nói những lời này, lặng yên khẽ liếc nhìn Hạ Hầu Tử Khâm.
Ta làm sao không biết, lần này Hạ Hầu Tử Khâm đi Thượng Lâm Uyển chỉ dẫn theo một mình ta. Trong khi hậu cung nhiều phi tần như vậy, nên đối với chuyện lần này nàng ta lúc nào cũng ghi hận trong lòng.
Năm Nguyên Quang thứ hai, nàng ta đến sau hắn một bước, hắn lại trở về trước một bước. Mà nay, Hạ Hầu Tử Khâm dẫn theo ta đi, nhưng vì nàng ta đã bỏ ta ở lại, trở về cung trước. Chỉ bằng việc này cho dù nàng ta có chuyện gì cũng trở thành vô sự.
Bởi vậy lại khôi phục nụ cười như trước và có thể đối xử với ta một cách khách khí.
Ta mím môi cười: “Nếu tỷ tỷ không có sao vậy thì tốt rồi, Hoàng thượng cũng không cần lo lắng quá mức.”
Nàng ta cười yếu ớt không nói gì.
Nghe Thái hậu mở miệng nói: “Ai gia chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi, bây giờ ngươi mang long thai không được để xảy ra chuyện gì.”
Lời của Thái hậu vừa thốt ra khiến Diêu phi đỏ mặt, bỗng nhiên Thái hậu quay đầu lại nói: “Diêu phi vừa mới tỉnh thân thể còn yếu, có nhiều người sẽ quấy rầy nàng nghỉ ngơi. Vừa lúc ai gia rảnh rỗi ở lại trò chuyện với Diêu phi một lát.”
Rõ ràng nhìn thấy nét không vui hiện lên trong mắt Diêu phi, lại nghe Thái hậu nói: “Hoàng thượng đã ở đây nửa ngày, ban ngày lại gấp rút lên đường nên cũng mệt mỏi, long thể quan trọng, hãy về tẩm cung nghỉ ngơi đi.”
Thái hậu đã nói như thế, Diêu phi cũng khó nói thêm được gì. Chỉ cắn môi nói: “Đúng vậy, Hoàng thượng nên trở về tẩm cung nghỉ ngơi, thần thiếp cũng cảm thấy khỏe hơn rồi.”
Ta nhìn hắn, thấy hắn gật đầu, quay sang Thái hậu nói: “Vậy trẫm về trước, mẫu hậu cũng đừng ở lại quá muộn.” Nói xong lập tức xoay người bước ra.
Thái hậu liếc mắt nhìn ta, ta vội hành lễ, đi ra theo hắn.
“Cung tiễn Hoàng thượng, Đàn phi nương nương.” Quyến nhi đứng phía sau bức rèm quay sang hành lễ với chúng ta.
Ra bên ngoài, Triêu Thần và Sơ Tuyết thấy ta đi ra cùng với Hạ Hầu Tử Khâm, ngơ ngác, vội vàng hành lễ với hắn: “Nô tì tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế!”
Hắn phất tay một cái, đi thẳng về phía trước.
Ta liếc nhìn hai cung nữ, Triêu Thần lập tức nhận ra kéo ống tay áo Sơ Tuyết lại, cả hai chỉ đi theo từ xa xa.
Lý công công cũng không biết vừa rồi đi đâu, lúc này mới thấy y đuổi theo từ phía sau, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, bây giờ khởi giá hồi Thiên Dận cung sao?”
Hắn chần chờ một chút rồi lắc đầu nói: “Trẫm không hồi cung, trẫm… Đàn phi.” Hắn bỗng nhiên gọi ta.
Ta thoáng ngạc nhiên, vội bước lên phía trước, hắn thấp giọng nói: “Qua đây đi dạo với trẫm một chút.”
Nghe vậy, Lý công công chỉ có thể thức thời lui ra.
Ta bước lên, đi bên người hắn, nhìn sang người bên cạnh, thấy hắn khẽ chau mày, sắc mặt không tốt lắm. Hắn không nhìn ta, bỗng nhiên đưa tay qua, nhẹ nhàng cầm lấy tay ta. Nhưng vẫn giống như trước, không nói lời nào.
Môi khẽ động, ta cũng không biết phải nói gì để đánh tan bầu không khí quái dị như thế này.
Để mặc hắn kéo tay, chậm rãi bước đi.
Trên đường, các cung nhân tình cờ nhìn thấy đều tự giác tránh sang bên cạnh, cúi người hành lễ với chúng ta.
Phía sau chúng ta, cung nữ và công công theo từ xa xa, không ai dám nói một câu.
Lúc này khoảng chừng đã qua giờ Thân, trời đã tối hoàn toàn. Trên hàng hiên dài bên cạnh, ánh sáng của những chiếc đèn lồng chiếu xuống từng đường nét rõ ràng trên khuôn mặt hắn, bóng sáng mờ mờ bao quanh người hắn. Ta chợt cảm thấy ngẩn ngơ trong chốc lát, dường như chúng ta đang đi trong khu rừng ở Thượng Lâm Uyển, chưa từng trở về hoàng cung.
A.
Khẽ cười một tiếng, thì ra ta vẫn còn lưu luyến đến vậy.
Hai người yên lặng đi, cũng không biết đi được bao lâu, hắn bỗng nhiên dừng bước. Ta giật mình, nhìn thấy ánh mắt của hắn, hơi nhìn nghiêng nghiêng về một phía.
Nhìn theo ánh mắt của hắn, dưới ánh sáng yếu ớt, mờ nhạt, ta có thể nhìn thấy mơ hồ đám hoa màu hồng kia. Mặc dù chưa đến gần, nhưng ta chỉ cần liếc mắt đã nhận ra đó là “Nguyệt nguyệt hồng” của Bắc Tề tiến cống.
Ta còn nhớ rõ lần đó ta gặp Tiểu Đào ở đây, còn vừa vặn bị hắn nhìn thấy, hắn còn cố gắng làm ra vẻ mặt nghiêm nghị cho ta thấy. Nhưng thực ra là muốn biết tình hình của Dụ thái phi.
Nhưng theo ý ta bây giờ hắn đang có suy nghĩ khác.
Bởi vì đây là cống phẩm của Bắc Tề, hơn một tháng nữa sẽ có người Bắc Tề đến Thiên triều chúc mừng sinh nhật hắn. Nhìn chăm chú người bên cạnh, nửa khuôn mặt hắn khuất trong trong bóng tối, ta thực sự không nhìn ra rốt cuộc trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
Nhưng chỉ dừng lại một lát, hắn lại kéo ta đi về phía trước.
Thực ra ta vẫn luôn canh cánh trong lòng đối với chuyện của Phất Hi, nhưng ta biết bây giờ không phải là lúc hỏi hắn. Ta chỉ không biết, trong lòng hắn rốt cuộc địa vị của ta là gì. Có tư cách đi hỏi chuyện của Phất Hi hay không?
Đi tới đi lui một hồi mới thấy phía trước là Lam Hồ.
Hắn không dừng bước lại, kéo ta đi thẳng đến ngôi đình giữa hồ. Trên cây cầu kéo dài uốn lượn, từng cơn gió lạnh từ trên mặt hồ thổi đến làm ta không chịu nổi lạnh run cả người. Ngày ấy, hắn ngồi ở Lam Hồ hai canh giờ, thời tiết có thể lạnh hơn bây giờ, thật không biết hắn làm thế nào để chịu được nữa?
Kéo ta qua ngồi xuống, hắn mới thở phào một cái thật dài, hai tay dựa vào lan can phía sau người, ngửa đầu nhắm mắt lại. Ta xoay xoay người, nhìn bộ dáng của hắn rất thoải mái, đang muốn đưa tay dựa vào, nhưng không ngờ vừa nâng lên, lại cảm thấy cả cánh tay đau nhức.
Mới nhớ tới, hôm nay ta tập bắn ở Thượng Lâm Uyển. Cả một thời gian dài kéo cung tiễn như vậy, bây giờ mới nghỉ ngơi được một chút, chắc chắn sẽ đau nhức không ngớt. Tự tay xoa bóp mấy cái, lúc ngước mắt lên đã phát hiện thấy hắn đang nhìn ta chằm chằm.
Ta khẽ giật mình, hắn cười nhẹ một tiếng, kéo cánh tay của ta qua, nhẹ nhàng xoa bóp cho ta.
Ta hoảng sợ, khẽ kêu lên: “Hoàng thượng…”
“Ừ.” Hắn đáp lại xong lại nói, “Đau sao?”
Ta nghĩ một lát, lại lắc đầu.
Mặc dù thực sự đau, nhưng kèm theo đó là sự hài lòng. Mặc dù lần này thời gian tập bắn tên ngắn ngủi nhưng ta rất thỏa mãn. Đau như vậy không tính là đau.
Hồi bé ở nhà, mỗi lần ta không nghe lời, phu nhân gọi người đến đánh đòn, đó mới gọi là xuống tay không chút lưu tình. Sự đau đớn đó mới là đau đến xương tủy khiến người ta cắn răng nguyền rủa bà ta.
Chợt nghĩ lại muốn bật cười.
Mỗi lần bị phu nhân đánh, trong lòng ta đều âm thầm nguyền rủa bà ta bị cha ta vứt bỏ. Nhưng đã nhiều năm như vậy phu nhân vẫn là phu nhân. Còn lời nguyền rủa của ta đối với bà ta chẳng qua chỉ là lời nói tự an ủi của một đứa bé với chính mình mà thôi.
Hắn liếc nhìn ta, bỗng nhiên khẽ cười: “Thì ra nàng cũng là người sĩ diện như thế.” Hắn cúi xuống, nói tiếp, “Hồi bé trẫm học bắn tên, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải thức dậy theo thị vệ của quý phủ đến bãi bắn bia. Sau khi tập kéo cung, hai ba ngày sau cánh tay vẫn đau nhức đến mức cầm đũa cũng không được. Nhưng dù như vậy cũng không được phép từ bỏ. Dù đau cũng phải tiếp tục luyện tập. Nàng có biết vì sao không?” Hắn ngước nhìn ta.
Đây là lần đầu tiên hắn nhắc đến chuyện lúc nhỏ của hắn với ta.
Ta cười khẽ nhìn hắn, mở miệng nói: “Bởi vì người là thế tử.”
Thế tử của Vương phủ cũng giống như thái tử trong cung, là người kế thừa toàn bộ vương phủ. Vì thế, những yêu cầu đối với hắn tất nhiên khắt khe hơn nhiều so với người khác, mọi chuyện đều phải khổ luyện.
Tròng mắt của hắn vụt sáng lên, bất đắc dĩ cười: “Vì thế yêu cầu của mẫu hậu đối trẫm cho tới bây giờ đều rất cao.”
“Cho nên mới có Hoàng thượng hiện tại.” Ta tiếp lời của hắn.
Hắn khẽ giật mình, thở dài một tiếng nói: “Đúng vậy, vì thế mới có trẫm hiện tại.”
Suy nghĩ một chút, ta hỏi hắn: “Vì sao Hoàng thượng phải dạy thần thiếp bắn tên?”
Hắn cũng không trả lời ngay, một lát sau mới nói: “Bởi vì trẫm thích bắn tên.”
Tim bỗng nhiên đập mạnh, hắn nói, hắn thích bắn tên, vì thế cũng muốn dạy ta bắn tên…
Thoáng nhìn hắn, hắn lại không nhìn ta, bàn tay vẫn mềm nhẹ xoa bóp trên cánh tay ta như trước.
Hai người trước sau không hề nhắc tới chuyện đột nhiên hồi cung lần này, cũng không nói đến việc Diêu phi mang thai. Chỉ trầm mặc trong chốc lát, ta cắn răng, nhổ cây trâm cài trên đầu xuống, vung tay một cái ném vào giữa Lam Hồ.
Chỉ nghe “Chủm” một tiếng, hắn như bị kinh ngạc, xoay người lại theo bản năng. Trên mặt hồ mờ tối, chỉ có thể nhìn thấy những vòng tròn sóng nước dập dờn lan tỏa. Hắn khẽ giật mình rồi cười rộ lên ngay, trừng mắt nhìn ta: “Đồ trang sức châu báu mà nàng lãng phí như vậy sao?”
Ta cũng cười: “Dù thần thiếp không tự tay ném xuống, thì sớm muộn gì Hoàng thượng cũng sẽ ném, không bằng để thần thiếp tự ném đi.
Ta còn nhớ rõ lần đó, tự tay hắn rút cây trâm cài tóc của ta xuống, ném vào trong hồ, lý do của hắn là quá mức yên tĩnh, cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Ta nói như thế, đương nhiên hắn biết ta có ý gì.
Hắn hừ nhẹ một tiếng nói: “Nhưng trẫm nhớ lần đó, nàng nhìn chằm chằm ngọc bội của trẫm mà. Hôm nay, lại hành động thật kỳ lạ, tự ném cây trâm của mình.”
Ta mở lớn hai mắt nói: “Cây trâm của thần thiếp dù sao cũng là vật của thần thiếp, Ngọc bội của Hoàng thượng giữ lại để tặng cho người khác, thần thiếp làm sao không biết tốt xấu như vậy?” Lần đó hắn không muốn ném ngọc bội của mình, vậy mà trong đêm giao thừa lại tặng cho Diêu phi. Những chuyện này ta đều nhớ rất rõ ràng.
Hắn bỗng nhiên trầm mặt, nói: “Nàng cũng câu nệ với những vật ngoài thân này sao?”
Lời của hắn làm ta chấn động.
Lập tức, nghe hắn thở dài một tiếng nói: “Có rất nhiều thứ không thể dùng thứ gì đổi được.”
Ta giật mình nhìn hắn, ta không biết hắn nói rất nhiều thứ rốt cuộc là nói thứ gì. Bởi vì những thứ ta có thể nghĩ đến thực sự rất nhiều.
Bàn tay hắn cuối cùng cũng rời khỏi cánh tay ta, hắn đứng lên nói: “Trẫm mệt quá, hồi cung nghỉ ngơi đây. Nàng không có việc gì cũng trở về Cảnh Thái cung đi.”Vừa dứt lời đã xoay người bước đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, bỗng nhiên ta rất muốn đánh cuộc một lần, ta đứng dậy đột ngột quỳ xuống hướng về phía hắn nói: “Hoàng thượng, thần thiếp xin Hoàng thượng thứ tội.”
Thân thể hắn khẽ chấn động, cuối cùng chậm rãi xoay người lại, nhìn ta đang quỳ trên mặt đất, cau mày nói: “Tội gì?”
Ta cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng nói không cho phép thần thiếp đi Vĩnh Thọ cung thêm lần nào nữa, nhưng hôm nay thần thiếp muốn đi, vì thế xin nhận tội với Hoàng thượng trước.”
Hôm nay gặp chuyện không may, không chỉ có một mình Diêu phi. Nhưng mọi người quan tâm chỉ có một mình nàng ta. Mặc dù người khác không biết trong lòng hắn nghĩ gì, nhưng lúc này ta hi vọng ta đúng. Trước đây, rất nhiều lần đối với chuyện của Dụ thái phi hắn vừa trốn tránh vừa nói bóng nói gió, ta tin thực ra hắn rất muốn biết tình hình của bà ấy.
Nhưng hắn sẽ không đi hỏi bất cứ kẻ nào.
Ta nghĩ toàn bộ hậu cung người có thể giúp hắn chỉ có một mình ta.
Ta cúi đầu, không nhìn thấy dáng vẻ của hắn, chỉ biết là hắn cũng không quay người lại chỉ nghiêng mặt sang nhìn ta. Hắn không nói lời nào, ta cũng vậy.
Hai người cứ lặng lẽ đợi như vậy, cũng không biết bao lâu sau, nghe hắn nặng nề nói: “Đi đi, ngày mai trẫm sẽ đến phạt nàng.” Sau đó, nhìn thấy hắn xoay người bước đi thật nhanh trước mặt ta.
Nhưng ta rõ ràng nghe thấy hắn cười khẽ một tiếng.
Ngước mắt nhìn bóng người đã đi xa, khóe miệng tự động cong lên.
“Nương nương…” Triêu Thần và Sơ Tuyết vội vàng chạy về phía ta.
Ta đứng lên, phủi phủi xiêm y, cười nói: “Đi thôi, bản cung đi Vĩnh Thọ cung.”
“Nương nương?” Triêu Thần thở nhẹ một tiếng, nghi ngờ nhìn ta.
Ta khẽ cười một tiếng, quay sang Sơ Tuyết nói: “Ngươi về cung trước, nói với cô cô một tiếng, nói cô cô không cần lo lắng cho bản cung.
Dường như Sơ Tuyết còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy ta đã vịn tay Triêu Thần bước đi, cũng vâng dạ trả lời.
Triêu Thần tới gần ta, nhỏ giọng nói: “Nương nương, người thực sự muốn đi Vĩnh Thọ cung sao?”
Ta “Ừ” một tiếng, Triêu Thần tuy hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Lần này được Hạ Hầu Tử Khâm cho phép, cho dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng sẽ chịu trách nhiệm thay ta. Quan trọng hơn cả lần này ta đi còn có nguyên nhân khác.
Đây là lần thứ hai ta bước vào Vĩnh Thọ cung.
Ta ngày càng cảm thấy nơi này mới xứng danh là lãnh cung thực sự.
Cung điện rộng như vậy chỉ có một cung nữ là Tiểu Đào.
Không người thông báo, ta và Triêu Thần đi vào, không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Đào và Dụ thái phi. May mắn đã trở lại với ta một lần nữa, ta đi thẳng đến tẩm cung của Dụ thái phi.
“Nương nương…” Triêu Thần đỡ tay ta, nhìn thấy trên mặt của nàng có chút lo lắng.
Ta cười nhẹ, đây không là lần đầu tiên đến đây, có gì đáng sợ nữa chứ.
Vừa đến cửa, đột nhiên có một người từ bên trong đi ra, Triêu Thần hoảng sợ kêu lên một tiếng, đưa người che chắn cho ta, còn người đối mặt nọ, thu thế không được, lập tức cái chậu rửa mặt trên tay rơi xuống mặt đất. Chỉ nghe “ào” một tiếng, nước trong chậu rửa mặt tràn đầy mặt đất. Triêu Thần đứng trước người ta, giầy của nàng bị thấm ướt một mảng, nhưng trên người ta chỉ bị bắn vài giọt nước nhỏ.
“Nương nương, người không sao chứ?” Triêu Thần quay đầu lại, hỏi ta.
Ta lắc đầu, nhìn thấy rõ ràng đó chính là Tiểu Đào.
Tiểu Đào thấy ta, hơi sợ hãi bò dậy, quỳ thẳng người, nhìn ta nói: “Nô tì không biết là Đàn phi nương nương. Va vào nương nương, xin nương nương thứ tội!”
Thấy bộ dạng chật vật của Tiểu Đào, ta nói: “Đứng lên đi, bản cung không sao.” Lại nhìn ngay vào bên trong bị ngăn cách bởi tấm bình phong, không thấy rõ lắm, liền hỏi nàng, “Thái phi thế nào?”
Ta vừa hỏi, Tiểu Đào chợt ôm mặt khóc nấc, vừa khóc vừa nói: “Thái phi rơi xuống nước bị nhiễm lạnh, thái y đến xem qua, kê thuốc cho Thái phi, nô tì cũng đút cho người uống rồi. Nhưng vẫn phát sốt chưa hạ xuống nữa ạ.”
Nhẹ nhàng nhíu mày, cất bước vào bên trong.
“Nương nương…” Tiểu Đào cuống quít bò dậy, chạy qua nói, “Nương nương, người…”
Ta khẽ liếc qua nàng, nói: “Bản cung vào thăm Thái phi chút, ngươi xuống thay đồ đi.” Vừa rồi chậu nước kia đã đổ hết lên người nàng.
Nàng giật mình, một lát sau mới vội vã lau nước mắt, gật đầu nói: “Dạ, nô tì đi ngay.” Dứt lời. Vội vàng chạy đi.
Ta nhìn qua Triêu Thần đang đứng bên cạnh, nói tiếp: “Ngươi cũng theo Tiểu Đào đi đổi giày đi, bản cung ở đây.”
“Nương nương, nô tì không sao mà.” Ta biết Triêu Thần lo lắng cho ta, nhưng thời tiết lạnh thế này, ta sao nhẫn tâm để cho nàng đi giày ướt đợi ta thế được?
Trầm giọng nói: “Bản cung kêu ngươi đi, còn không mau đi!”
Triêu Thần ngây người, chần chờ một lát, rồi cuối cùng cũng chịu cung kính lui xuống.
Xoay người, thấy Dụ thái phi nằm ở trên giường, ngay cả khi ta đã lại gần cũng không hay biết.
Tay chạm vào trán của bà, nóng quá.
Ngồi ở bên giường bà, nhẹ giọng gọi: “Thái phi, Thái phi…”
Người trên giường dường như không hề nghe tiếng ta, vẫn nhắm mắt nằm yên như vậy, đến cả mí mắt cũng không hề động đậy. Trầm ngâm một chút, mới mở miệng hô lên: “Hoàng thượng tới. "
“Hoàng thượng…” Bà lầm bầm, rốt cuộc cũng mở mắt ra, vội vàng vừa chống đỡ cơ thể đứng dậy vừa hỏi, “Hoàng thượng, Hoàng thượng đâu?”
Ta đưa tay đỡ bà, bà nắm chặt cánh tay của ta, nhìn chằm chằm ta một lúc, rồi đột nhiên cau mày nói: “Ngươi là ai?”
Ta ngơ ngẩn, bà hỏi ta là ai? Còn nhớ ngày ấy ở bên ngoài Thiên Dận cung, bà còn lôi kéo ta, gọi ta là ‘Liễu đại tiểu thư’ mà.
Cười hỏi: “Thái phi không nhận ra thần thiếp sao?”
Nghe vậy, bà lại nhìn ta thật lâu, đột nhiên lấy tay xoa mặt của ta, nhỏ giọng nói: “Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai, ta… Ta đã từng gặp ngươi sao?” Tay của bà yếu ớt, giọng nói cũng có chút hoảng hốt.
Ta đỡ bà, thấy đáy mắt bà tràn đầy sự hoang mang, trong lòng căng thẳng, hạ giọng nói: “Người đã quên, ta là… Liễu đại tiểu thư.” Ta không biết ngày ấy bà vì sao lại nhìn ta thành Phất Hi, vậy tại sao hôm nay lại không như vậy nữa?
“Liễu đại tiểu thư…” Bà vẫn nhìn ta chằm chằm, đáy mắt khẽ lay chuyển, sau đó cười một tiếng, “Ngươi gạt ta. Liễu đại tiểu thư đã gả đi Bắc Tề làm nương nương rồi.”
Dứt lời, bỏ tay ta ra, lại nằm xuống.
Ta khẽ thở dài một tiếng, xem ra bà ấy thật sự bị điên rồi, đã chẳng còn nhận thức rõ ràng được gì nữa. Lúc trước tự dưng nói ta là Phất Hi, bây giờ lại nói ta lừa bà.
Bỗng nhiên, lại nghĩ tới bà đã từng đề cập chuyện thái tử tiền triều, muốn hỏi, nhưng bên tai vẫn văng vẳng lời nói của Phương Hàm, chần chờ hồi lâu, cuối cùng đành im lặng. Lần này ta tới Vĩnh Thọ cung, mặc dù được Hạ Hầu Tử Khâm ngầm thừa nhận, nhưng vẫn không thể không để ý tới sắc mặt của Thái hậu. Vì thế có một số việc vẫn không nên tìm hiểu quá sâu.
Còn muốn nói chuyện với bà, nhưng bà đã nhắm mắt lại. Ta gọi bà cũng không để ý đến ta.
Được một lúc lại nghe thấy tiếng có người bên ngoài bước vào, quay đầu lại nhìn thì quả nhiên là Triêu Thần và Tiểu Đào đã trở về. Tiểu Đào bưng một chậu nước, thấy ta ngồi ở mép giường Dụ thái phi, vội chạy lên nói: “Nương nương, Thái phi đã tỉnh rồi sao?” Nàng nói xong, vội buông chậu nước xuống.
Ngẫm nghĩ một chút, ta lắc đầu: “Thái phi vẫn ngủ, chưa tỉnh lại, đây là…”
“À.” Nàng đem khăn ngâm vào trong nước, vắt khô, rồi đặt trên trán Dụ thái phi, nói, “Thái phi phát sốt, người nóng quá, nô tì đặt khăn cho người một chút để hạ sốt.”
Ta gật đầu, nghe nàng nói tiếp: “Nương nương, trong hậu cung này chỉ có người là tốt nhất. Nhiều năm vậy rồi mà cũng chỉ có mỗi mình người tới Vĩnh Thọ cung, còn không chỉ một lần. Nô tì thay Thái phi cám ơn người.” Nàng nói, rồi quỳ xuống.
Ta hơi ngạc nhiên, thực ra ta cũng chẳng tốt bụng đến vậy.
Ta nói với nàng: “Ngươi đứng lên trước đi.”
Nàng cảm tạ rồi mới đứng lên. Ta liếc nhìn người trên giường, hỏi nàng: “Bản cung nghe nói Thái phi bởi vì tranh chấp cùng Diêu phi ở Lam Hồ nên mới vô ý rơi xuống nước, làm sao lại xảy ra chuyện đó?”
Sắc mặt Tiểu Đào hơi tái đi, một lát sau mới nói: “Hôm nay tâm tình Thái phi rất tốt, nô tì thấy người cũng không tệ lắm nên mới mang người đi ra ngoài một chút. Ai ngờ, khi đi tới trước mặt Diêu phi nương nương. Cũng không biết tại sao Thái phi lại xông tới, kéo lấy y phục của Diêu phi nương nương, rồi dùng sức đẩy nương nương. Lúc đó nô tì rất sợ, muốn tiến lên khuyên can, nhưng không nghĩ tới Diêu phi nương nương lại lấy tay đẩy Thái phi ra, Thái phi đứng không vững, cho nên ngã vào trong hồ.”
“Thật sự là Diêu phi đẩy người?” Xem ra đúng như ta nghĩ.
Nghe vậy, Tiểu Đào biến sắc, vội quỳ xuống nói: “Nương nương thứ tội, nô tì… là nô tì hoa mắt…”
A, nàng sợ ta trách chuyện Diêu phi đẩy Dụ thái phi sao?
Khẽ cười một tiếng nói: “Việc này bản cung cũng không để ý, bản cung chỉ hiếu kỳ, Thái phi đang yên lành như thế, tại sao lại đột nhiên phát điên?” Mặc dù lần trước ta đến Thiên Dận cung, bà nhận lầm ta thành Phất Hi cũng không kích động đến vậy.
Thấy ta cũng không muốn trách tội nàng, sắc mặt Tiểu Đào mới khá hơn. Nàng lại lắc đầu, đưa mắt nhìn về người trên giường, nhỏ giọng nói: “Nô tì cũng không biết, Thái phi mặc dù thần trí có chút mơ hồ, nhưng cũng chỉ là nói mê sảng, nhận lầm một số người, chuyện vừa rồi cũng là lần đầu tiên nô tì thấy.” Nàng cẩn thận liếc nhìn ta một cái rồi mới nói tiếp, “Thái hậu biết việc này đã rất giận dữ, còn nói là nếu long thai trong bụng Diêu phi nương nương xảy ra chuyện gì nhất định sẽ không tha cho Thái phi.”
Thái hậu vốn chướng mắt với Dụ thái phi, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, bà nổi giận cũng là chuyện bình thường. Chỉ là ta cảm thấy có chút kỳ lạ, Thái hậu nếu quan tâm Diêu phi như thế, vì sao có thể nhẫn nhịn chờ ta tới mới cùng đi Trữ Lương cung?
Chuyện này, ta vẫn luôn cảm thấy lạ kỳ.
Chỉ là, Dụ thái phi…
Theo ta được biết, người phát điên tất nhiên là phải có chuyện gì đó mới khiến người ta kích động như vậy. Nếu không, cả ngày bà vốn chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, làm sao có thể đột nhiên phát điên, điều này thật sự là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
" A, đúng rồi.” Tiểu Đào dường như nhớ ra gì đó, thò tay vào ngực, lấy ra một khối ngọc bội, trình lên ta nói, “Nương nương, đây… Đây là thứ mà Thái phi cầm trên tay. Nô tì biết nó không phải của Thái phi. Chắc đó là của Diêu phi nương nương, hôm nay lúc công công cứu Thái phi từ dưới hồ lên, trên tay người còn nắm khối ngọc bội này. Nô tì muốn trả lại cho Diêu phi nương nương, đồ của Diêu phi nương nương chắc hẳn là rất quý giá rồi. Nếu mà là của Hoàng thượng ban thưởng, không trả lại cũng không tốt.” Nàng nói, khẩn trương nhíu mày.
Ta đưa tay nhận lấy, nhìn thật cẩn thận, rất quen mắt.
Tập trung suy nghĩ một hồi, mới bỗng nhiên bừng tỉnh.
Đây không phải là khối ngọc mà Hạ Hầu Tử Khâm đã ban cho Diêu phi đêm giao thừa sao? Ta còn nhớ rõ, lúc đó hắn nói đây là lễ vật Thái hậu tặng cho hắn lúc sinh thần. Nó hẳn là ở trên người Diêu phi, nhưng Tiểu Đào lại nói nó ở trong tay Dụ thái phi.
Trong lòng khẽ chấn động, nói như vậy, Dụ thái phi xông lên là vì khối ngọc bội này sao?
Ánh mắt lần thứ hai tập trung thật kỹ vào khối ngọc bội trên tay, ngọc bội vẫn toàn vẹn không bị hư hại gì. Chỉ là tua ngọc bội đeo phía dưới bởi vì ngâm nước, và dường như còn bị lôi kéo, cho nên hơi xộc xệch, dài ngắn.
Bỗng nhiên lại ngoái nhìn người trên giường, thấy bà vẫn nhắm nhiền hai mắt, hình như thực sự đang ngủ.
Khẽ nắm chặt ngọc bội trong tay, xem ra mặc dù Dụ thái phi bị điên, nhưng bà vẫn cảnh giác với Thái hậu. Trong lòng bà cũng ghét Thái hậu như vậy sao?
“Nương nương…” Tiểu Đào nhìn ta, muốn nói lại thôi.
Ta cười nói: “Ngọc bội này bản cung sẽ thay Thái phi trả lại cho Diêu phi.”
Nghe vậy, trên khuôn mặt Tiểu Đào rốt cuộc lộ ra nét cười thật tươi, vội nói: “Nô tì thay Thái phi cám ơn nương nương.”
Ta lại nói: “Thái phi sốt cao không giảm như thế, theo như bản cung thấy có lẽ là thái y kê đơn chưa đúng bệnh. Triêu Thần, ngươi đi thái y viện mời Tôn thái y đến đây.”
Triêu Thần có chút nghi ngờ khẽ liếc nhìn ta, truyền thái y, ta chưa bao giờ chỉ đích danh ai cả.
A, nhưng lần này ta lại muốn truyền Tôn thái y. Phương Hàm đã từng điều tra qua, thái y thỉnh mạch cho Thiên Phi từ trước đến nay chỉ có một mình y. Ngày đó có người cố ý tiết lộ cho ta tin tức long thai trong bụng Thiên Phi khác thường, không phải là muốn ta đi điều tra sao?
Ta sẽ không tra gì cả, nếu như long thai trong bụng nàng ta thật sự có gì khác thường, ta cũng muốn để cho nàng ta tự lòi đuôi ra.
Triêu Thần vâng dạ rồi lui ra, ta lại nói: “Ngươi chỉ cần nói bản cung không khỏe, bảo y đến xem bệnh cho bản cung.”
“Dạ, nô tì đã biết.” Triêu Thần lên tiếng trả lời rồi lui xuống.
“Nương nương!” Tiểu Đào bên cạnh dập đầu nói với ta, “Nô tì … Nô tì không biết nên tạ ơn nương nương như thế nào.
Ta bảo nàng đứng lên, tự cười giễu mình, ta vốn có tư tâm mà.
Chẳng bao lâu đã thấy Triêu Thần trở về. Theo phía sau nàng là một thái y, ta thấy y quen quen. Xem ra y chính là Tôn thái y rồi.
Y thấy ta, vội vàng hành lễ nói: “Thần tham kiến Đàn phi nương nương.”
“Tôn thái y miễn lễ.”
Y đứng lên, liếc nhìn Dụ thái phi trên giường, sắc mặt khẽ biến, thấp giọng nói: “Thần nghe nói nương nương thân thể khó chịu, nhưng không nghĩ nương nương lại ở Vĩnh Thọ cung.” Ý của y là y đã hiểu, là bởi vì Dụ thái phi nên ta mới truyền y đến.
Ta khẽ cười một tiếng, nói: “Xem ra Tôn thái y thật đúng là người thông minh, còn bản cung lại hồ đồ rồi.”
Ta liếc qua Triêu Thần, nàng hiểu ý, kéo Tiểu Đào nói: “Chúng ta đi ra ngoài trước.”
Tiểu Đào nhìn ta, nhưng cũng không nói gì.
Tôn thái y thấy hai cung nữ đi ra, đáy mắt có chút khác thường, mở miệng nói: “Không biết nương nương gọi thần đến rốt cuộc là có chuyện gì? Thần nên thỉnh mạch cho nương nương hay là Thái phi đây?”
Ta đứng lên lùi sang một bên, nói: “Bản cung thật hồ đồ, Tôn thái y bây giờ chuyên thỉnh mạch cho Vinh phi, vốn quá bận rộn. Vậy thì mời thái y nhanh chóng xem mạch cho Thái phi, rồi trở về sớm một chút đi thôi.”
Nghe ta đề cập đến Thiên Phi, sắc mặt của y có chút khó coi, nhưng cũng chỉ thoáng qua trong chớp mắt, bước lên phía trước nói: “Vậy xin để thần xem cho Thái phi.” Nói xong, tay y cũng đặt lên mạch của Dụ thái phi.
Trầm ngâm trong chốc lát mới nói với ta: “Thái phi rơi xuống nước bị nhiễm lạnh, thân thể suy yếu cho nên sốt cao không giảm, thần kê đơn thuốc, uống vài thang sẽ khá hơn.” Y nói, “Không biết nương nương có chỗ nào không khỏe không?”
Ta cười lắc đầu: “Bản cung khỏe, chuyện hôm nay vẫn phải cảm ơn thái y.”
Lúc này y mới cười nói: “Đây là việc thần phải làm.” Y thu thập mọi thứ, tiếp tục nói, “Nương nương, nếu người không còn gì sai bảo, thần xin được cáo lui trước.”
“Vậy tạm biệt Tôn thái y.”
Hắn lại hành lễ với ta, rồi bước ra cửa.
Một lúc sau mới thấy Triêu Thần và Tiểu Đào trở về. Tiểu Đào vội hỏi ta: “Nương nương, thái y nói thế nào ạ?”
Ta trấn an nàng: “Thái y nói không có gì chuyện gì lớn, chỉ cần uống mấy thang thuốc sẽ khá hơn. Ngươi nhớ mỗi ngày đúng giờ sắc thuốc cho Thái phi.”
Nghe vậy nàng mới thực sự yên lòng. Ta lại ngồi một chút, rồi đứng lên nói: “Hôm nay đã muộn rồi, bản cung cũng phải về, ngươi cẩn thận chăm sóc cho Thái phi.”
“Dạ.” Tiểu Đào vâng dạ, tiễn ta ra cửa.
Triêu Thần đỡ tay ta, đi rất xa, lúc quay đầu lại vẫn còn thấy Tiểu Đào đứng ở cửa. Trong lòng bất giác có chút không đành lòng, nhớ tới Triêu Thần từng nói, các cung nữ cũng cần tìm một chủ tử có thể tin cậy được.
Ai nói điều đó không đúng chứ? Tiểu Đào là một ví dụ tốt nhất. Theo Dụ thái phi, không bị bắt nạt đã là tốt lắm rồi, mong chi đến chuyện hưởng phúc.
Trở về Cảnh Thái cung, Phương Hàm tiếp nhận áo choàng của ta, hỏi ta: “Nương nương đã cảm thấy trong tẩm cung đủ lò sưởi chưa? Nếu chưa đủ nô tì sẽ sai người đi lấy thêm.”
Lắc đầu nói: “Được rồi, bản cung đâu có yếu đuối như vậy.”
Nàng cười nói: “Vậy nương nương nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay trở về vội vàng như thế chắc nương nương cũng mệt lắm rồi.”
Ta gật đầu, nàng xoay người đi ra. Ta chợt nhớ tới một chuyện, vội gọi: “Cô cô.”
Phương Hàm quay lại, mở miệng: “Nương nương còn có chuyện gì?”
Tiến lại, nhỏ giọng nói: “Vãn Lương thế nào?” Lần này tới vội đi cũng vội, cho nên ta thậm chí còn chưa từng gặp qua nàng. Ta cũng biết, gọi nàng tiến vào là không ổn. Vì vậy chỉ có thể hỏi Phương Hàm một chút.
Nàng thoáng chần chờ một chút rồi mới nói: “Vãn Lương mấy ngày nay còn chưa có bất cứ động tĩnh gì. Việc này không cần nương nương quan tâm, nô tì sẽ nhớ kỹ. Nương nương người nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Ừ, cô cô lui xuống đi.”
Phương Hàm ra ngoài, tiện thể đóng cửa giúp ta. Còn lại một mình, ta đứng một chút rồi mới xoay người trở về giường. Lại nghĩ tới ngọc bội Tiểu Đào giao cho ta, liền lấy ra, cẩn thận nhìn ngắm.
Ngọc cổ thường có màu xanh là chủ đạo, ngọc bội trong tay đã được tỉ mỉ chạm khắc tạo thành. Trên ngọc khắc hình kỳ lân. Trong lân ly quy phụng, đứng đầu là kỳ lân. Ta biết hoàng thất coi trọng long phụng, còn kỳ lân lại là điềm lành với người trong dân gian. Xem ra Thái hậu tặng cho hắn ngọc bội này, là muốn hắn chớ quên bách tính, dân phúc quốc mới giàu.
Thật là ngụ ý sâu sắc, chỉ là hắn lại có thể tặng cho Diêu phi.
Có lẽ nào, là vì đó là nàng ta nên hắn mới đưa? Nếu đổi thành người khác, Thái hậu có tức giận hay không?
A, khẽ mỉm cười, đang yên đang lành, tại sao ta lại nghĩ tới điều này?
Nhưng ta không biết nên trả lại ngọc bội này như thế nào. Tiểu Đào bởi vì không dám, còn ta đưa thì lại không ổn.
Nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng, nhắm mắt ngủ.
Lúc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Lúc thức dậy còn cảm thấy bả vai vô cùng đau đớn, còn đau hơn so với hôm qua. Lần này, bóp tới bóp lui cơn đau vẫn không hề giảm.
Bỗng nhiên lại nhớ tới Hạ Hầu Tử Khâm từng nói, hồi bé hắn bắn tên, khi tập giương cung ngay cả đũa cũng không cầm nổi. Thật sự là không biết đau đớn đến mức nào?
Năm đó Thái hậu là muốn luyện rèn luyện con mình thành vương, cho nên mới đối xử nghiêm khắc với hắn như vậy. Nếu không, làm sao có hắn của ngày hôm nay? Thái hậu bây giờ nên hài lòng, hắn rốt cuộc đã không phụ kỳ vọng của bà.
Ra dùng bữa, rồi đến Hi Ninh cung thỉnh an Thái hậu.
Vẫn như cũ không nhìn thấy Thiên Phi, còn Diêu phi bởi vì hôm qua bị khiếp sợ cho nên không tham dự. Thiên Lục ngồi ở phía xa xa, lạnh lùng nhìn ta. Vì Cố Khanh Hằng, nàng ta quyết định đoạn tuyệt với ta.
Thực ra như vậy cũng tốt, đỡ phải nhìn thấy bộ dáng yếu đuối làm cho ta khó chịu ấy.
Lúc đi ra, Thái hậu gọi ta lại, bà hỏi: “Hôm qua ngươi không cùng Hoàng thượng hồi Thiên Dận cung sao?”
Tâm trạng hoảng hốt, vội nói: “Dạ hôm qua Hoàng thượng tâm tình không tốt.” Lặng yên nhìn bà một cái, chỉ thấy sắc mặt của bà khẽ biến, cũng không nói gì nữa.
Trở về Cảnh Thái cung, chỉ mới ngồi trong phòng được một lúc, đã nghe được tiếng của Lý công công vang lên: “Hoàng thượng giá lâm —— “
Mới nhớ ra, đêm qua hắn nói sẽ tới trị tội của ta.
Hết chương 5 (178)
Truyện khác cùng thể loại
430 chương
11 chương
36 chương
81 chương