Edit: Ong MD Beta: Thỏ SN Ta đang cảm thấy vui mừng trong lòng nhưng hắn không nghe ta nói tiếng nào, lập tức hơi tức giận nói: “Trẫm đã nói trẫm bị đụng phải một cái thật mạnh mà nàng cũng không đau lòng chút nào sao?” Hắn lại thế nữa rồi, làm nũng với ta y hệt như một đứa trẻ. Trong lòng ta cảm thấy có chút vui vẻ, nhưng chỉ vờ nói: “Vậy mau tuyên thái y đến xem thử thế nào đi ạ.” Thực ra hắn muốn nói cái gì, ta sớm đã hiểu rõ. Nhưng ta không thể chuyển qua chuyện khác được sao? Ta có thể để cho hắn thăm dò ta được sao? Quả nhiên, vừa nghe ta nói như vậy, hắn lập tức giống như bị chọc giận, vòng tay ôm ta dần dần thả lỏng. Hắn xoay người, gọi lớn: “Người đâu!” Lập tức có cung nữ bước vào, cúi thấp đầu nói: “Hoàng thượng có gì sai bảo ạ?” Hắn dường như đang nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Đem cái bàn này lôi ra ngoài cho trẫm, chẻ thành củi rồi mang đến Ngự thiện phòng!” Cung nữ kia nghe hắn thốt ra mấy lời như vậy có lẽ cũng giật mình. Còn ta nhịn không được cười ra thành tiếng, ta thật sự không nghĩ tới, hắn sẽ lấy cái bàn kia để trút giận. “Còn không đi mau!” Hắn lên giọng, khiến cho cung nữ kia sợ đến run cả người vội vàng vâng dạ rồi chạy ra ngoài kêu Tường Hòa và Tường Thụy bước vào, ba chân bốn cẳng đem cái bàn kia mang ra ngoài. Ta chui vào trong chăn, đưa tay chạm vào cơ thể hắn, cười nói: “Trên người Hoàng thượng còn đau phải không?” Hắn nghiến răng mở miệng: “Đau.” “Vậy người còn muốn tuyên thái y nữa không?” “Không cần!” Hắn nói tiếp, “Mau chui đầu của nàng ra đây, đừng tưởng rằng nàng trốn trong chăn thì trẫm sẽ không tức giận với nàng nữa.” Ta vội vàng kéo chặt góc chăn, ta không thể chui ra ngoài được. Ta lập tức hỏi hắn: “Hoàng thượng tức giận chuyện gì chứ?” Hắn nhất thời nghẹn lời, không thèm trả lời ta mà đưa bàn tay của mình qua tính kéo chăn của ta ra. Ta giật nẩy mình lại hoảng hốt hơn nữa, vừa dùng hết sức lực của mình liều mạng kéo chăn lại vừa nói: “Hoàng thượng đã ngũ mã phanh thây tên đầu sỏ gây thương tích cho người rồi, sao còn tính tội gì cho thần thiếp nữa?” Tay của hắn bỗng do dự một chút, sau đó nói: “Vậy nàng trốn trong đó làm gì?” “Thần thiếp… Chẳng phải vừa rồi có cung nhân vào trong này sao? Có vị chủ tử nào sáng còn chưa dậy mà cung nhân dám tiến vào nâng bàn đi không? Thần thiếp đương nhiên là phải trốn rồi.” Có lẽ hắn nghe xong cũng thấy hợp lý nên không kéo chăn của ta nữa, nhưng vẫn rất ngoan cố nói: “Vậy bây giờ không có ai ở ngoài này nữa, nàng mau chui ra ngoài cho trẫm.” Ta thực sự không thể chui ra mà! Ta vẫn kéo chặt góc chăn như trước không chịu buông ra, bất chợt thốt lên: “Chi bằng Hoàng thượng cùng chui vào đây với thần thiếp đi.” Dù sao bên trong này cũng tối thui như mực giống như bị quét sơn đen vậy, chắc chắn không thể nhìn thấy gì, như vậy ta cũng không sợ hắn chui vào với ta. Nhưng mà hắn lại chui vào thật. Hắn chui vào ôm lấy ta, cười tà tà. “Đàn phi, nàng còn nhỏ tuổi mà đã to gan như vậy!” Ta sửng sốt, không biết lời của hắn là có ý gì. “Nàng ghen tỵ sao?” Hắn không hỏi lý do mà nhích người đến sát người ta, cơ thể hắn áp sát người ta. Hắn khẽ cười, “Trẫm còn chưa từng lật qua bài tử của nàng.” Trong lòng ta chợt run lên bần bật, rốt cuộc ta đã biết ý của hắn muốn nói gì rồi. Hắn cho rằng, ta muốn hắn chui vào trong này, là vì… Vì… Hai má của ta chợt nóng bừng lên, hơi thở dần dần trở nên dồn dập. Hắn siết chặt cánh tay quanh vòng eo nhỏ nhắn của ta, hơi thở của hắn cũng có chút nặng nề, chỉ thấy hắn cúi đầu xuống, hôn lên cánh môi của ta. Ta chỉ cảm thấy hồi hộp đến mức không thể nào hít thở nhanh được, bàn tay ta theo bản năng nắm chặt cánh tay hắn, hắn khẽ hừ nhẹ một tiếng, lại hôn ta sâu hơn nữa. Cả thân người ta dán chặt vào những chỗ nhạy cảm của hắn. Trên người hắn, dần dần nóng bừng lên…