Tu la chi sủng
Chương 4 : Trị thương
Thiên Nghiêm đột nhiên phản ứng kịp, hình như ông vẫn chưa nói đã xảy ra chuyện gì, mặc dù bên ngoài ồn ào như vậy, vừa nhìn đã biết xảy ra chuyện, nhưng Thiên Mị khẳng định không biết Triêu Thiên Châu bị trộm, cho nên mới có bộ dáng không thèm để ý như thế.
“Con theo ta đến thư phòng!”
Thiên Mị thở dài trong lòng, có chút oán giận người trong phòng, đây không phải là kiếm chuyện cho nàng làm sao?
Mặc dù Thiên Nghiêm đã nói chuyện Triêu Thiên Châu bị trộm, cũng đã biểu hiện đầy đủ lo lắng cùng phẫn nộ, nhưng Thiên Mị vẫn là bộ dạng không nóng không lạnh, chỉ nói sẽ nhìn chằm chằm Tề Mặc.
Về đến phòng, Tề Mặc đã không còn, Thiên Mị đứng trong phòng một lúc lâu, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.
"Cốc cốc..." Tiếng gõ cửa vang lên, sắc mặt Tề Hiền trầm xuống, liếc nhìn Tề Mặc. Mặc dù mới vừa rồi vẫn còn tốt, nhưng lúc này Tề Mặc nhìn qua cũng không quá lạc quan, tuy vẫn không nhìn ra trạng thái suy yếu, nhưng sắc mặt lại dị thường tái nhợt.
Tề Mặc mở mắt ra liếc nhìn cánh cửa kia, gật đầu với Tề Hiền, Tề Hiền có chút do dự, “Thiếu gia . . .” Không thể trách y lo lắng, thiếu gia sau khi đi ra khỏi nơi đó, cũng chưa từng bị thương, hiện tại không ngờ lại bị thương nặng như vậy, nếu như bị Thiên Nghiêm tóm được chứng cứ, hai người bọn họ có khả năng sẽ không còn mạng ra khỏi Bắc đảo!
Tề Mặc dường như lại tuyệt không lo lắng, chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ, “Mở cửa.”
Tề Hiền nhíu nhíu mày, đi đến mở cửa, thấy rõ người ngoài cửa, không khỏi ngẩn người, thăm dò hỏi, “Thiên đại tiểu thư?”
Thiên Mị không có biểu tình gì liếc y một cái, sau đó đẩy y ra tiến vào, nhìn Tề Mặc nằm trên giường.
Tề Hiền đóng cửa phòng lại, dường như thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói, “Tiểu tiểu thư, thiếu gia người . . .”
Còn chưa nói xong, Tề Mặc liền lạnh giọng cắt đứt, “Cô ấy là Thiên Mị!”
"Cái gì?" Tề Hiền phục hồi lại tinh thần, trong mắt lập tức mang theo phòng bị, đánh giá Thiên Mị. Thấy động tác hơi nhíu mày của cô, từ trong khung lộ ra mị hoặc khiến y xác định bản thân thật là nhận lầm người!
Trong lòng Tề Hiền có chút ảo não, Thiên tiểu thư này dáng dấp sao lại giống tiểu tiểu thư như đúc thế này? Trước đó ở trên yến hội lúc nhìn thấy cô y đã rất kinh ngạc, nhịn không được hoài nghi tiểu tiểu thư và Thiên tiểu thư có phải là có quan hệ gì hay không, nhưng lúc đó y đã điều tra, tiểu tiểu thư và Thiên gia căn bản không hề có quan hệ.
Cũng không thể trách y nhận lầm người, y vốn đang sốt ruột, Thiên tiểu thư này lại là một bộ dạng trầm mặc, thật sự là giống như đúc tiểu tiểu thư, y còn tưởng rằng tiểu tiểu thư tới tiếp ứng bọn họ!
Ngược lại y đã quên, thiếu gia xuất thủ chưa bao giờ cần người giúp!
Tề Hiền đối với sai lầm của mình rất ư ảo não, trong lòng đang suy nghĩ có cần phải giải quyết Thiên đại tiểu thư này hay không, đột nhiên thấy Thiên Mị giơ tay bắt đầu cởi cúc áo của Tề Mặc, liền vội vàng tiến lên muốn kéo cô ra, lại bị ánh mắt của Tề Mặc ngăn lại.
Tề Mặc liếc nhìn Thiên Mị, lên tiếng, “Cô đã sớm biết sẽ thế này?”
Thiên Mị nhìn vết thương trước ngực và khối tròn màu đen nhô lên tương ứng với miệng vết thương sau lưng hắn, cười nói, “Chỉ là đột nhiên tôi nghĩ không thể xem thường lão tổ tông!” Giơ tay sờ cái khối tròn trịa nhô lên kia, hăng hái bừng bừng nói, “Trơn nhẵn, sờ vào rất thoải mái, nếu không thì cứ giữ lại đi!”
Tề Mặc liếc cô một cái, thanh âm đều đều nói, “Giữ lại nó không lâu nữa thì cả người tôi đều sẽ biến thành trơn nhẵn!” Bất quá chờ khi toàn thân hắn trơn nhẵn, hắn cũng sẽ mất mạng, bởi vì vật kia không ngừng lớn lên, hơn nữa còn là thông qua hấp thụ khí huyết mà lớn!
Tề Hiền kinh ngạc nhìn Tề Mặc, thiếu gia rất ít khi nói nhiều, huống chi là nói chuyện như thế này!
Mà Thiên Mị đã sớm cười cười dựa vào trên người Tề Mặc, đưa tay sờ khuôn mặt không biểu tình có chút tái nhợt của hắn, tà mị nói, “Hóa ra Tề đương gia cũng thật đáng yêu!” Bộ dáng kia giống như là đang trêu ghẹo gái nhà lành.
Đang lúc Tề Hiền bị vây trong ngây ngốc, Thiên Mị liền nhích gần thêm chút nữa, cùng Tề Mặc mắt đối mắt, cười híp mắt dụ dỗ, “Nào, mỹ nhân, cười một cái đi!”
Tề Hiền nhịn không được giật giật khóe miệng, nhìn sắc mặt Tề Mặc, lại phát hiện mặt hắn vẫn không chút thay đổi như trước, trong lòng không khỏi bội phục, định lực của thiếu gia thực tốt mà!
Tề Mặc giơ tay bắt lấy tay cô đang đặt trên ngực mình, xem như là chuyện đương nhiên phun ra hai chữ, “Trị thương!”
Thiên Mị nhìn hắc khí nhô lên càng ngày càng đậm, có chút tiếc nuối nói, “Được thôi!” Đảo mắt nhìn về phía Tề Hiền, nhíu mày nói, "Còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Tề Hiền mặc dù có chút không tin tưởng cô, nhưng bởi vì tin Tề Mặc, nên cũng miễn miễn cưỡng cưỡng tin Thiên Mị, “Tôi có thể làm gì?”
Thiên Mị nhìn y, mở miệng nói, "Xoay người, đi về phía trước, mở cửa, đi ra ngoài, đóng cửa!" Tề Hiền y theo khẩu lệnh mà hành động, mở cửa ra, sau đó mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, cau mày quay đầu nhìn Tề Mặc, Tề Mặc gật đầu, y mới chiếu theo lời của Thiên Mị, đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Thiên Mị cầm một con dao giải phẫu lắc lư, cười đến rất xán lạn, "Tề đương gia, thật xin lỗi, trong nhà không có thuốc tê.” Có quỷ mới tin lời của nàng, đường đường là Thiên gia, hiện tại trong căn biệt thự này muốn tìm một bác sĩ riêng cũng không có vấn đề gì, làm sao lại có thể không tìm được thuốc tê?
Tề Mặc chỉ gật đầu, ý bảo cô nhanh lên một chút, hắn cũng không muốn tiếp tục dùng máu bản thân đút cho cái thứ này đâu.
Kỳ thực không phải là Thiên Mị cố ý chỉnh hắn, mà là không thể dùng thuốc tê, vật bên trong kia nếu như bị hôn mê, thật đúng là không thể lấy ra.
Mặt không đổi sắc vạch dấu chéo lên chỗ nhô ra kia, Thiên Mị quơ quơ dao trong tay, nói với Tề Mặc cũng không đổi sắc mặt, “Nhắm mắt lại!”
Tề Mặc nhìn cô một cái, nghe lời nhắm mắt lại, Thiên Mị hình như sợ hắn nhìn lén, vứt dao trong tay, giơ tay che hai mắt hắn, sau đó giơ tay trái lên.
Tề Mặc cảm thấy một thứ gì đó lạnh lẽo dán lên vết thương, sau đó nghe thấy âm thanh dụ dỗ của Thiên Mị, “Ngoan nào, mau ra đây, chị cho em ăn kẹo.”
Tề Mặc kéo kéo khóe miệng, không biết có phải là muốn cười hay không, Thiên Mị cũng không chú ý tới. Không như giọng điệu không đứng đắn của cô, lúc này sắc mặt cô ngưng trọng, mắt không chớp nhìn sinh vật màu đen từng chút từng chút chầm chậm nhô ra ngoài.
Rốt cuộc sinh vật màu đen kia hoàn toàn bị hấp dẫn trồi lên, bám vào trên vòng ngọc nơi cổ tay cô, sau đó đột nhiên biến mất, Thiên Mị ghét bỏ nói, “Huyết, càng ngày mày càng buồn nôn rồi đó, ngay cả thứ ghê tởm thế này cũng ăn!” Vòng ngọc kia dường như kháng nghị, hồng quang lóe lên vài cái, sau đó liền khôi phục diện mạo bích lục như ban đầu.
Có lẽ bởi vì mất máu quá nhiều, miệng vết thương của Tề Mặc vẫn chưa chảy máu, Thiên Mị thu lại tay che trên mắt hắn, lấy hòm thuốc ra, giúp hắn băng bó, sau đó nhìn nhìn băng gạc đã băng trước ngực, lại nhìn một chút băng gạc phía sau, “Thực rất cân đối nha!”
Lúc này, trong thư phòng Thiên Nghiêm, Thiên Ngữ đang kích động nói, “Cha, cha tin con đi, con thực sự thấy chị ta lén lén lút lút vào phòng của Tề Mặc, chị ta nhất định là cấu kết với người Nam đảo. Nhiều năm như vậy cũng không trở về, hiện tại đột nhiên lại quay về, nói không chừng là định trà trộn vào làm nội gián đó cha à!”
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
23 chương
71 chương
58 chương
54 chương
433 chương
137 chương