Tu la chi sủng

Chương 3 : Huyết mạch bị đánh cắp

Tề Mặc nhíu nhíu mày, đứng dậy tự mình đi tìm, nhìn hắn lục chỗ này tìm chỗ kia, Thiên Mị vội vàng nhảy từ trên giường xuống, đẩy hắn ngồi xuống giường, mặt đen lại nói, “Tề đương gia, anh có hiểu cái gì gọi là lễ phép không hả?” Cũng không trông cậy Tề Mặc sẽ trả lời cô, Thiên Mị giơ chân đá về phía cái tủ gỗ xinh xắn bày sát vách. “Cạch” một tiếng, hộc tủ tự động lộ ra, Thiên Mị nhấc hòm thuốc bên trong ra, đi tới bên giường, nặng nề đặt xuống, sau đó bò lên giường, ngồi xỗm xuống phía sau Tề Mặc, “roẹt . . .” một tiếng, rất ư thô lỗ xé áo lót của Tề Mặc, sau đó mở hòm thuốc, bắt đầu xử lý vết thương trên lưng hắn. Tề Mặc thành thành thực thực ngồi im, không hó hé tiếng nào, cảnh tượng như vậy, ai thấy cũng sẽ không cho bọn họ là người xa lạ, nhưng trên thực tế bọn họ quả thực là người xa lạ. Thiên Mị mặc dù biết tướng mạo của đương gia Tề gia, nhưng chưa từng gặp trực tiếp, Tề Mặc có thể nói là rất thần bí, rất ít lộ diện, người gặp qua hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thiên Mị nhìn vào vết thương có chút kỳ quái kia, hai mắt híp lại, vết thương tuy nhỏ nhưng lại không ngừng rướm máu, khó trách hắn kiên trì muốn tìm hòm thuốc như thế. Nhếch nhếch khóe miệng, mang theo vài phần tà mị, cũng khó trách Thiên Nghiêm bất an như thế, người đàn ông này quả thực không đơn giản, mặc dù nhiều năm qua cô chưa từng xuất hiện một cách danh chánh ngôn thuận, nhưng lại hoạt động mạnh mẽ từ một nơi bí mật gần đó, có một số việc Thiên Nghiêm biết, có một số việc Thiên Nghiêm tuyệt không biết, vết thương như thế này chắc hẳn là đi chỗ đó rồi đây! Kỳ thực cô cũng đã từng đi qua, khi đó tay cô có chút ngứa ngáy muốn cầm thứ đồ đó chơi một chút, nhưng thứ đồ kia nghe nói là huyết mạch của Bắc đảo, cơ quan lão tổ tông lưu lại không thể khinh thường. Cho dù chỉ còn một bước cuối cùng, nhưng nếu muốn cầm vật đó đi thì phải trả một cái giá rất lớn, không thể miễn trừ. Rõ ràng Tề Mặc đã giảm thương tổn đến mức thấp nhất, lấy trả giá nhỏ nhất đổi lấy huyết mạch của Bắc đảo, bất quá đối xử với bản thân mình như thế, cô tuyệt đối không ngu như vậy, cho nên khi đó cô cũng chỉ là thưởng thức một phen mà thôi. Thật vất vả cầm được máu, Thiên Mị lên tiếng hỏi, “Đã đắc thủ?” "Ừ." Thiên Mị đột nhiên có chút buồn cười, rốt cuộc hắn có biết, sự tồn tại của cô chính là bảo vệ Bắc đảo, đả kích Nam đảo? Nhoài người về phía trước, gác cằm lên vai hắn, nghiêng đầu nhìn sườn mặt không lộ ra biểu tình gì của hắn, phần tử xấu xa trong cơ thể bắt đầu rục rịch, đột nhiên rất muốn thấy hắn biến sắc, nhất định rất có ý tứ! Vết thương đã được băng xong, bàn tay chậm rãi dao động trên vết thương, thuận theo nơi áo lót bị xé ra kia mà chui vào. Đầu ngón tay chậm rãi du ngoạn dọc theo đường nét cơ thể, một cái tay khác vòng qua thắt lưng hắn, lần mò giữa các khe hở nút áo chui vào, cả người đều dán lên lưng hắn. Tề Mặc đột nhiên xoay người, nắm lấy cánh tay đè cô ngã xuống giường, Thiên Mị ngước mắt nhìn hắn, trong mắt là mị hoặc vô tận. Hai người lẳng lặng đối mắt, bàn tay đè cánh tay cô chậm rãi dọc theo cánh tay trượt xuống cổ tay, sau đó đẩy ra, bên trong rõ ràng là một viên đá đen lớn chừng ngón tay cái. Thiên Mị mặt không đổi sắc giãy tay hắn ra, cầm viên đá đen đến trước mặt quan sát một phen, hơi ghét bỏ nói, “Không ngờ lại xấu thế này!” Thấy Tề Mặc không vội vàng đoạt trở về như dự định, Thiên Mị có chút tò mò nhìn hắn hỏi, “Anh cũng không giống như để ý vật này lắm, vậy anh cần gì phải dùng mạng để đổi chứ?” Tề Mặc lạnh nhạt nói, "Chỉ là vết thương nhỏ thôi!” Thiên Mị cũng không hỏi thêm gì nữa, dường như không chút ý thức tới ái muội giữa hai người, lắc lắc viên đá nhỏ trong tay, lười biếng nói, “Là vàng thì phát quang cho tao xem xem!” Bộ dạng xấu như thế này thực khiến người ta khó mà tin được nó là huyết mạch Triêu Thiên Châu của Bắc đảo nha. Dường như để chứng minh cho bản thân, Triêu Thiên Châu bị cô lắc lắc, thật đúng là trút đi bề ngoài xấu xí. Vốn là tấm áo khoác xấu xí có màu từa tựa như màu đen, sau khi áo khoác biến mất, viên đá tầm thường kia đã biến thành hạt châu mượt mà màu trắng ngà, quần sáng trắng ngà lại xen lẫn ánh bảy sắc nhàn nhạt, nhìn qua rất ư xinh đẹp! Thiên Mị liếc nhìn Tề Mặc, như cười như không hỏi, “Không phải là nó đã nhận chủ rồi chứ?” Tề Mặc nhíu nhíu mày, có chút áo não nói, "Hình như phải!” Mặc dù trên mặt vẫn không có biểu tình gì, nhưng đáy mắt hắn lại là nhàn nhạt ảo não nhìn Thiên Mị hớn hở, chỉ thấy cô cầm viên Triêu Thiên Châu sáng long lanh kia, nằm dưới thân Tề Mặc cười ha ha, không có chút nào khí chất của thục nữ. “Cốc, cốc . . .” Tiếng gõ cửa vang lên, nụ cười trên mặt Thiên Mị thu lại, lạnh nhạt nói, “Động tác chậm như vậy, khó trách bị trộm mất!” Sau đó chỉ thấy cô nhanh chóng đẩy kẻ trên người ra, nhét hộp thuốc xuống dưới giường, giơ tay cầm nước hoa trên tủ đầu giường xịt vài cái, át đi mùi máu tươi thoang thoảng. Cùng lúc đó, tay kia đã cầm lấy bật lửa đốt một khúc cây nhìn như rễ của một loại thực vật được đặt trên tủ đầu giường. Ánh lửa lập lòe trên đỉnh, khúc cây kia dưới ánh lửa liền lộ ra đường vân xanh thẳm rất đẹp. Thiên Mị nhảy xuống giường đi mở cửa, vừa nói với Tề Mặc, “Nhanh thổi đi!” Tề Mặc giơ tay quạt vài cái trước ngọn lửa kia, trong phòng thoáng chốc khói mù dày đặc, khiến cho người ta có chút nhìn không rõ. Cửa phòng mở ra, Thiên Mị nhìn người ngoài cửa nhíu mày, không nghĩ tới Thiên Nghiêm đích thân đến, cũng đúng thôi, huyết mạch bị trộm mất, tuyệt không phải chuyện nhỏ! Thiên Nghiêm nhìn khói mù dày đặc trong phòng cau mày hỏi, “Con đang làm gì đó?” Ông tới là có đại sự, vốn không có ý định tiến vào, hơn nữa hiện giờ lòng ông nóng như lửa đốt, nào có thời gian đi vào? Tề Mặc an vị trên giường, nhưng người bên ngoài lại hoàn toàn không nhìn thấy, không thể không nói, hai người này đều thật quá to gan! Thiên Mị lười biếng cười nói, “Con đã biết ý của cha, đây không phải là đang chuẩn bị sao? Không khí rất quan trọng đấy cha à!” Thiên Nghiêm nhíu nhíu mày, "Không cần gấp như vậy." Hơn nữa Tô Hạo kia bộ dạng như bị cô mê hoặc tâm thần, căn bản không cần những thứ vớ vẩn này! Chuyển hướng nghĩ đến mục đích mình tới đây, Thiên Nghiêm lạnh mặt nói, “Không phải con nói sẽ chú ý sao?” Thiên Mị hảo tâm nhắc nhở, “Cha, con vừa mới về phòng!” Sắc mặt Thiên Nghiêm vẫn còn khó coi, nhưng giờ cũng không phải lúc truy cứu trách nhiệm, hiện giờ chuyện quan trọng nhất là phải tìm đồ về. Ông không nghĩ tới Tề Mặc hành động nhanh như vậy, tất cả chuẩn bị của ông căn bản còn chưa phát huy công dụng, càng không nghĩ đến mục tiêu của Tề Mặc là Triêu Thiên Châu. Mặc dù nghe nói năng lực của Tề Mặc không kém, nhưng hắn chỉ dẫn theo một người tới, ông cũng không nghĩ tới hắn có thể xông vào thánh địa. Tề Mặc là người đứng đầu Nam đảo, hiện tại Nam Bắc đảo còn chưa thích hợp để xé rách mặt, do đó ông không có chứng cứ, không thể trực tiếp tới cửa khởi binh hỏi tội, hiện tại chuyện đầu tiên cần làm chính là phải giữ lại Tề Mặc, không thể để hắn cứ thế mà rời đi! Thấy Thiên Nghiêm hồi lâu không nói lời nào, Thiên Mị miễn cưỡng ngáp một cái, hỏi, “Cha, con nghỉ ngơi trước được chưa?” “Nghỉ ngơi? Bây giờ mày còn muốn được nghỉ ngơi?” Gân xanh trên thái dương Thiên Nghiêm giật giật, rốt cuộc nó có biết tính nghiêm trọng của chuyện này hay không? Ai . . . nếu như ông biết đồ vật ông ta tâm tâm niệm niệm nhất định phải tìm trở về hiện tại đang ở trong túi áo Thiên Mị, hơn nữa kẻ trộm kia lại còn đang ngồi đối diện ông ta, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào?