Chương 69   Vì hai vị tiểu cô nương tới nên Lục Thái Phu nhân lệnh phòng bếp làm rất nhiều đồ ăn để thiết đãi.   "Ăn cơm với các con khẩu vị cũng tốt hơn." Lục Thái Phu nhân rất vui vẻ: "Lát nữa sẽ cùng đi ném châm hả?"   "Vâng ạ!" Lục Tĩnh Nghiên đáp: "Bọn con đã chuẩn bị bát nước rồi, đang phơi ngoài sân."   "Được được, ta cũng ra xem."   Mọi người cùng đứng dậy ra ngoài.   Tục ném châm nghiệm xảo này là biến thể của xâu kim Thất tịch, trước kia không có, mới bắt đầu lưu hành từ tiền triều, phải phơi nóng nước trước để trên mặt nước hình thành một màng nước mỏng, thả nhẹ châm vào sẽ không bị chìm. Đến lúc đó qua màng nước mỏng sẽ tạo thành bóng, bóng của mỗi người đều khác nhau nên cực kỳ thú vị.   Mặt trời đang rất nóng, các tiểu nha hoàn đều bung dù che cho chủ tử. Lục Thái Phu nhân sai người bưng mấy chiếc ghế ra, mọi người đều vây quanh bát nước.   Đang định ném châm thì nghe thấy một tiếng tổ mẫu, Lục Thái Phu nhân ngẩng đầu nhìn, thì ra là Lục Sách về, lập tức cười nói: "Sách nhi, cuối cùng con cũng rảnh rỗi về nhà rồi? Ta còn mới nói với Nhị thúc con là Phủ quân tiền vệ này khổ cực quá, ngày ngày đều ở trong cung, không khác gì bị bán đi, không giống người khác làm quan, đến đêm còn được về nhà. Nhưng con về đúng lúc lắm, mấy đứa Tĩnh Xu đang chuẩn bị ném châm này."   "Thật sao?" Lục Sách cười, ánh mắt lại rơi xuống người Tô Nguyên.   Hắn chỉ nhìn thoáng qua một cái, nhưng tim Tô Nguyên lại nảy lệch một nhịp. Bất giác lại nhớ đến chuyện trong hầm tối hôm trước, nàng cụp mắt xuống.   Ở trong mắt Lục Sách lại là e lệ động lòng người.   Lục Tĩnh Nghiên lên tiếng: "Để ta trước."   Nàng ấy bước lại gần rồi quăng châm vào bát nước, có bóng xuất hiện nhưng cũng biến mất ngay, còn chưa kịp nhìn xem là hình gì.   Lục Tĩnh Xu cau mày nói: "Ai lại ném như muội? Mạnh quá, muội nghĩ là mình đang bắn tên à? Tay muốn khéo thì lực cũng phải khéo, khó trách mẫu thân muốn muội học thêm nữ công, không thể suốt ngày chỉ biết cưỡi ngựa bắn tên, nhìn muội xem, giờ còn không thả được châm, nhìn ta."   Nàng ấy nhẹ nhàng đặt châm xuống.   Mặt nước gợn nhẹ, từng vòng từng vòng tản ra tán thành hình hoa, có tầm mười đóa, mọi người đều ồn ào thích thú, Tô Nguyên nói: "Nhìn như hoa sen vậy."   "Đúng là rất đẹp." Tô Cẩm cười.   Lục Thái Phu nhân liền nói với Lục Tĩnh Nghiên: "Con phải học tỷ tỷ nhiều vào, đừng lúc nào cũng thô lỗ, dù chúng ta là Hầu phủ lập quân công nhưng cô nương thì vẫn phải có dáng vẻ của cô nương."   Lục Tĩnh Nghiên ngại phiền nhưng Lục Tĩnh Xu sắp thành thân, mình cũng không ở nhà được mấy năm nữa, còn có thể ở bên tổ mẫu tẫn hiếu được bao năm? Nghĩ vậy nên nhẫn nại đồng ý.   Đến lượt Tô Cẩm thả thì ra những gợn sóng liên tục, tinh tế giống như cánh hoa ngọc trâm, cũng rất xinh đẹp, mọi người cũng vô cùng tán dương.   Đến phiên Tô Nguyên, Lục Sách cố ý lại gần, nàng nhẹ nhàng đặt châm xuống, gợn sóng cong cong chạm vào nhau tạo thành những đường vân nhỏ.   "Nhìn giống đường mây." Lục Sách nhướng mày, trong giọng nói có ý cười: "Giống hệt như tường vân trên tay áo tổ mẫu vậy."   Tất cả mọi người đều ngó vào xem rồi cùng cười lên.   Ngoại trừ Lục Tĩnh Nghiên, ba vị cô nương khác đều đạt được khéo tay.   Lục Thái Phu nhân nói: "Quả nhiên là rất thú vị, nhưng ta lớn tuổi rồi nên nhanh mệt, phải đi ngủ trưa đây, các con tiếp tục chơi đi." Nói rồi bà nhìn Lục Sách: "Sách nhi, con biết võ công nên đi cùng các muội muội đi, coi chừng chúng, chớ để xảy ra chuyện, mang nhiều hộ vệ chút."   "Vâng." Lục Sách gật đầu đồng ý.   Sau khi Lục Thái Phu nhân rời đi, hắn lại gần hỏi Tô Nguyên: "Con chim kia nuôi thế nào rồi?"   Hắn trực tiếp như vậy làm Tô Nguyên muốn tránh cũng không được, đành đáp: "Rất dễ nuôi, cho gì cũng ăn, hót cũng rất hay nhưng nó dậy sớm quá, ta bảo hạ nhân treo xa một chút."   Lục Sách mỉm cười: "Dậy sớm một chút không tốt sao?"   "Không tốt, ta phải ngủ." Dạo này Tô Nguyên rất hài lòng với cuộc sống của mình, ăn ngon ngủ tốt.   Nhìn gương mặt nàng hồng hào, khí sắc không tệ, Lục Sách gật đầu: "Ngủ nhiều chút cũng tốt, muội đang tuổi lớn. Nếu một con không đủ thì để ta cho muội thêm một con nữa cho đủ một đôi nhé? Nếu không, chỉ một con có lẽ hơi tịch liêu."   Một đôi...   Tô Nguyên cảm thấy từ này hơi đột ngột, nàng ngẩng đầu nhìn Lục Sách.   Đôi mắt thiếu niên đen nhánh nhưng không băng lãnh, không giống mấy năm sau toàn thân đầy vẻ khắc nghiệt; chí ít là trước lúc chết gặp hắn nàng có cảm giác này. Nhưng bây giờ lại không giống thế, ánh mắt hắn ôn hòa nhìn nàng, thậm chí còn có chút yêu thích.   Quan hệ của bọn họ hoàn toàn khác biệt.   Kiếp trước bọn họ chỉ là người xa lạ, kiếp này hắn lại nói muốn lấy nàng.   Tô Nguyên nghĩ thầm, việc này rốt cuộc là tốt hay xấu? Nghĩ một lát nàng lắc đầu: "Một con là đủ rồi, ta sợ ồn quá, hơn nữa ta cũng không thể lấy đồ của huynh mãi, nếu muốn ta sẽ tự đi mua."   Rõ ràng là đang cự tuyệt mình. Lục Sách hơi thất vọng nhưng thái độ của Tô Nguyên cũng không quá quyết liệt, có lẽ nàng đang do dự, dù sao vẫn là tiểu cô nương, tới sang năm mới cập kê.   Hắn cũng không cần gấp quá.   Lục Sách cười: "Ta đi thay y phục."   Hắn vừa quay người rời đi, đã thấy một người đứng cách đó không xa, là Lục Vanh. Lục Sách dò hỏi: "Đại ca, huynh ở đây làm gì thế?" À, có lẽ là nhìn lén Tô Cẩm: "Ban nãy Nhị biểu muội thả châm lẽ ra huynh cũng nên tới xem."   Lục Vanh bị phát hiện đỏ bừng mặt: "Ta chỉ đi ngang qua đây thôi." Nói xong bước nhanh đi.   Lục Vanh che giấu như thế này để làm gì, đến lúc Tô Cẩm thành thân, Lục Vanh cũng trơ mắt nhìn nàng ấy gả đi sao?   Hắn lắc đầu.   Ban nãy Lục Sách nói chuyện với Tô Nguyên, mặt Tô Cẩm có vẻ trêu đùa, Lục Tĩnh Nghiên vô tâm, căn bản không hề chú ý, nhưng Lục Tĩnh Xu lại hơi lo lắng.   Trước đó Hàn Như Ngộ bảo nàng ấy thăm dò Tô Nguyên, nàng đã hỏi qua nhưng hôm nay xem ra, dù Tô Nguyên vô tâm thì Lục Sách cũng chưa chắc, vậy chẳng phải là mình đã hại Lục Sách ư? Với gia thế của Hàn Như Ngộ, nếu Hàn phu nhân để Hàn Như Ngộ tới cầu hôn thì chắc chắn lão phu nhân sẽ đồng ý.   Lục Sách thì khác, phụ thân mẫu thân thế kia thì thôi đi, huynh ấy còn là con thứ.   Vậy phải làm sao bây giờ?   Nếu nói về giao hảo thì hai bên đều như nhau, nhưng chung quy thì nàng ấy lớn lên cùng Lục Sách nên vẫn hơi thiên về phía Lục Sách hơn một chút... có lẽ cuối cùng phải vẫn phải xem ý Tô Nguyên thế nào!   "Tỷ tỷ ném châm cũng rất đẹp." Lục Tĩnh Nghiên thấy nhàm chán bèn rủ mọi người: "Chúng ta đi nhuộm móng tay đi? Ta nghe nói ở Vân Quý tiết Khất Xảo mọi người đều nhuộm móng đấy, đúng lúc trong vườn đang nở hoa, để ta gọi Hỉ nhi ép ít nước hoa đến, thế nào?"   Nghe cũng rất vui, mấy tiểu cô nương đều thích thú.   Chẳng mấy chốc đã tới trưa.   Lúc đầu còn nghiêm túc nhuộm, sau đó lại chơi dây đầy ra tay, còn suýt bôi lên váy áo, Lục Tĩnh Xu buồn cười: "Mấy nha đầu nghịch ngợm này!"   Nàng ấy nhuộm rất nghiêm túc, mười ngón tay hồng hồng phấn phấn.   "Dù Tam muội không nhuộm thì vẫn đẹp mà." Tô Cẩm cầm tay Tô Nguyên nhìn: "Nhìn xem, như ngọc trai vậy." Móng tay sáng bóng hồng hào khiến nàng ấy ghen tị, Tô Nguyên còn xinh đẹp hơn cả mẫu thân Nguyễn Trân của nàng.   Tô Nguyên cười rộ lên: "Dù đẹp cũng là nhạt nhòa, đừng tức giận, để ta nhuộm cho tỷ."   Nàng tỉ mỉ nhuộm cho Tô Cẩm một tầng sắc hoa.   Đến tối, dùng bữa xong mọi người liền tới bờ sông thả đèn. Thải Vi cười nói với Tô Nguyên: "Nghe nói lão gia phu nhân cũng đi thả đèn, đã đi rồi ạ."   Ân ái như thế sao, Tô Nguyên cười.   Vì an toàn nên Lục Thái Phu nhân dặn dò không ít, để Lục Sách dẫn theo hai mươi tên hộ vệ mới thả người đi. Hắn cưỡi ngựa đi cạnh xe ngựa, một đoàn người đi về con sông ở phía Tây thành.   Sông này thông với Bạch Hà, thả đèn ở đây có thể trôi đi rất xa.   Mấy tiểu cô nương đều rất hưng phấn. Tô Cẩm cười nói: "Lát nữa chúng ta phải viết nguyện vọng thật thành kính để Chức Nữ phù hộ toại thành tâm nguyện."   Tập tục thả đèn sông này vốn là vì sợ Ngưu Lang Chức Nữ không nhìn thấy đường, không thể gặp gỡ nên mới đốt đèn chiếu sáng. Đây cũng là hoạt động mà các cô nương thích nhất, vì lúc thả đèn có thể viết tâm nguyện của bản thân đặt vào trong đèn, trôi theo nước sông, hi vọng mộng tưởng có thể trở thành sự thật.   Nhất thời, mỗi tiểu cô nương đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.   Mắt thấy vẻ mặt Lục Tĩnh Xu, Tô Cẩm đều ngại ngùng, Tô Nguyên lại rối bời, đời trước nàng còn chưa biết thế nào là tình ái đã phải chịu đầy đau đớn, về sau cũng không còn tâm tình yêu hận tình si, đến kiếp này vốn muốn làm lại từ đầu, thể hội một phen ái mộ người khác, kết quả lại chọc phải Lục Sách!   Cũng không phải Lục Sách không tốt, chỉ là quá bất ngờ khiến nàng không biết phải tiếp nhận thế nào, cảm giác này hơi giống... giống một người không quen ăn bánh nướng, nay đột nhiên lại có người đưa cho ngươi một cái bánh nướng cực kỳ lớn, có chút nuốt không trôi.