Chương 70   Đến sông Vĩnh Định, mọi người lần lượt xuống xe.   Trên bờ sông đã có không ít các cô nương tới thả đèn, mà trên đê cũng có rất nhiều tiểu thương đang bán đèn sông, màu sắc gì, hình dáng gì cũng có, hoa sen, thuyền nhỏ, thỏ ngọc... vô cùng xinh đẹp, làm cô nương hai nhà chọn tới chọn lui.   Tô Nguyên đang muốn cầm lấy một chiếc đèn thỏ ngọc thì nghe thấy Lục Tĩnh Nghiên ở phía sau nói: "Biểu ca, huynh cũng tới thả đèn à?"   Nàng quay đầu lại thì thấy Hàn Như Ngộ đã tới tự lúc nào.   Giờ hắn ta đang nhậm chức ở Hàn Lâm viện, mười bảy tuổi đã có phong thái trầm ổn, y bào mùa thu màu xanh ngọc, dáng người cao ngất, ngọc thụ lâm phong.   Tô Nguyên không nhìn nhiều, quay đầu rời đi.   Lục Tĩnh Xu thì bồn chồn vì sợ mình làm hỏng việc. Không biết tại sao Hàn Như Ngộ lại tới đây nên nàng ấy vội cười: "Biểu ca, biểu di mẫu không tới cùng huynh sao?"   "Mẫu thân đang ở nhà xem sổ sách, ta có mời nhưng người không thích những chỗ náo nhiệt thế này." Hàn Như Ngộ vừa nói vừa liếc nhìn Tô Nguyên.   Không nhìn thấy mặt, chỉ thấy mái tóc đen nhánh, áo ngắn màu hải đường và vòng eo tinh tế. Nàng cúi đầu, tay đặt lên một chiếc đèn thỏ ngọc, quanh mình sáng sáng tối tối như chúng tinh củng nguyệt.   Tim hắn ta đập nhanh hơn một nhịp, dù không thấy rõ dung nhan nhưng nhất định Tô Nguyên nay đã càng thêm xinh đẹp. Hàn Như Ngộ bước lên trước nói với Lục Tĩnh Xu: "Đã gặp nhau thì để ta tặng các muội chiếc đèn."   Hắn ta vươn tay muốn cầm lấy chiếc đèn thỏ ngọc kia.   Tô Nguyên giật mình, không biết Hàn Như Ngộ sẽ lại đây, vội vàng rụt tay lại.   Hẳn là nàng thích chiếc đèn này?   Hàn Như Ngộ khẽ cong môi, đã thế mình sẽ mua rồi đưa cho Tô Nguyên.   Ai ngờ vừa chạm vào chiếc đèn đã bị kéo đi mất, không biết Lục Sách tới từ khi nào, tay cầm chiếc đèn kia, cười nói: "Hàn công tử, sao có thể để ngươi bỏ tiền, ta hôm nay phụng lệnh tổ mẫu, đi cùng mấy vị muội muội thả đèn sông, đèn này cứ để ta mua đi."   Hắn ném ra một thỏi bạc.   Chủ quán nhìn thấy tầm năm sáu lượng bèn hớn hở nói: "Từng này đủ mua rất nhiều đèn, ngài cứ việc chọn, tiểu nhân vẫn còn."   Lục Sách đưa đèn thỏ ngọc cho Tô Nguyên: "Thích cái này à?"   Thiếu niên cúi đầu hỏi, ánh mắt không trấn định như thường ngày, giống như có mạch nước ngầm chảy bên trong. Nếu không có Hàn Như Ngộ thì chưa chắc nàng đã nhận chiếc đèn này, nhưng mà nay Hàn Như Ngộ ở ngay bên cạnh, Tô Cẩm còn từng chất vấn nàng, dường như người này cũng hơi chú ý tới nàng nên Tô Nguyên vội vàng nhận lấy, thậm chí còn cười rất ngọt ngào.   "Tạ ơn Nhị biểu ca."   Trước đó nói muốn đưa một đôi hoạ mi để thăm dò thì nàng không muốn, giờ lại đột nhiên vui vẻ như vậy, dù Lục Sách thông minh vô song cũng không hiểu nổi.   Sao hắn có thể ngờ một thiếu niên kinh tài tuyệt diễm như Hàn Như Ngộ lại bị Tô Nguyên tránh như tránh tà.   Giờ Tô Nguyên nhận, dù thái độ hơi kỳ quái hắn cũng vẫn thấy vui vẻ.   Hàn Như Ngộ lại như bị sét đánh. Trước kia hắn nhờ Lục Tĩnh Xu thăm dò, biết Tô Nguyên không thích Lục Sách nên mới lại có hy vọng, nhưng giờ Tô Nguyên lại nhận đèn Lục Sách đưa ngay trước mặt hắn ta, còn có vẻ cực kỳ vui thích.   Chẳng lẽ là cố ý làm cho mình xem?   Chẳng lẽ Tô Nguyên rất ghét mình sao?   Đây là lần đầu tiên trong đời Hàn Như Ngộ có suy nghĩ này. Hắn ta chưa từng gặp người ghét mình, dù là trưởng bối, bạn bè hay vãn bối đều rất tán dương hắn, mà nay Tô Nguyên lại như vậy.   Khó trách trước đây luôn tránh mình. Sợ mình nhìn nàng nhiều một chút thì sẽ nhất định lấy nàng sao?   Sắc mặt Hàn Như Ngộ trở nên âm trầm.   Tô Nguyên đã từng nhìn thấy hắn như vậy, chính vào cái hôm nàng nhảy sông tự vẫn. Sau khi cứu nàng lên, Hàn Như Ngộ cũng như thế này, rồi đêm đêm tra tấn nàng, ban ngày lại cực kỳ lạnh lùng, thấy Hàn phu nhân khi nhục nàng cũng không ngăn cản, trước mặt người ngoài cũng không thèm tôn trọng nàng.   Khi đó Hàn Như Ngộ bắt đầu hận nàng, nhưng nàng cũng không hề cầu xin tha thứ,. Mọi việc nên là như vậy, đó là sự trừng phạt của ông trời bởi nàng đã hại chết song thân.   Nhớ tới chuyện cũ, sắc mặt Tô Nguyên dần dần trở nên tái nhợt, dù quay người đi nhưng nàng vẫn cảm giác được ánh mắt Hàn Như Ngộ bắn tới, lạnh lùng.   Lục Tĩnh Xu chứng kiến tất cả, có cảm giác mọi chuyện càng ngày càng loạn. Nàng ấy vội vàng kéo Tô Nguyên lại nói: "Đi thôi, chúng ta đi thả đèn đi."   "Tỷ tỷ, ta vẫn chưa chọn được mà, chờ ta một chút!" Lục Tĩnh Nghiên nhanh chóng chọn một chiếc đèn hoa sen.   Thấy mọi người đều muốn đi, Tô Cẩm thầm than một tiếng. Rõ ràng nàng biết mình và Hàn Như Ngộ không có khả năng đến được với nhau, như lần trước khi nàng cố chấp bơi về phía hắn ta cũng không chẳng thu nổi một tia thương tiếc. Tình cảm đều đã được định sẵn, có lẽ Hàn Như Ngộ vừa thấy đã yêu Tô Nguyên, cho nên các cô nương khác không thể lọt vào mắt hắn được nữa.   Chỉ là không biết Tô Nguyên...   Người muội muội này a, thật sự là may mắn, nhưng chắc cũng thấy đau đầu, đau đầu đến mức làm người khác hâm mộ.   Nàng ấy chọn một chiếc đèn thỏ ngọc rồi đi theo mọi người.   Trên bờ chỉ còn lại hai vị thiếu niên.   Hàn Như Ngộ cười nhìn sóng nước lăn tăn, thản nhiên nói: "Lục công tử, hôm nay không cần hầu hạ Hoàng Thượng sao?"   Hầu hạ, từ này nghe rất châm chọc, Lục Sách khoanh tay trước ngực trả lời: "Hoàng Thượng phải qua lễ với Hoàng hậu, không cần ta hầu hạ, ngược lại là Hàn công tử, một mình tới đây làm gì thế? Chỉ để gặp Nhị muội, Tam muội sao? Ngươi yên tâm, đã có ta ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì."   Hàn Như Ngộ híp mắt lại.   So với một tên Phủ quân tiền vệ như Lục Sách thì hắn thân là Hàn Lâm viện biên tu, thanh quý hơn nhiều. Nếu Tô Nguyên không phải một kẻ đần độn thì nên biết phải chọn ai.   Hắn ta phẩy tay áo bỏ đi.   Lục Sách nhìn bóng lưng hắn ta, nhớ lại lời Kỳ Huy nói: "Nay triều đường chướng khí mù mịt, đều lấy Thái Dung, Tào quốc công làm chủ, may mà còn có Hàn gia, Tô gia, La gia thế gia vọng tộc, lòng mang bách tính làm được nhiều chuyện tốt."   Kỳ Huy cũng khá thưởng thức Hàn Như Ngộ, xem sách luận của hắn ta còn xưng là rường cột nước nhà tương lai.   Nhưng bây giờ cái rường cột nước nhà này hình như có chút ý đồ với Tô Nguyên, bằng không sao vừa đến đã nhìn chằm chằm Tô Nguyên, hết lần này tới lần khác còn lại gần muốn cầm chiếc đèn kia?   Lục Sách chậm rãi đi lại gần bờ sông, thấy Tô Nguyên đang viết tâm nguyện.   Không biết đang nghĩ gì mà tiểu cô nương nhíu mày, trông vô cùng phiền não.   Chẳng lẽ nàng không nên viết mong được sớm cùng mình thành thân thuộc sao? Lục Sách nhặt một hòn đá nhỏ lên ném đi, rơi đúng vào bả vai Tô Nguyên.   Nàng quay đầu, nhìn thấy Lục Sách đứng cách đó không xa.   Thiếu niên hỏi: "Viết gì thế?"   Hắn nhướn mày, trên mặt có vẻ chờ đợi và ám chỉ, cũng có vội vàng, giống như chỉ hận không thể thay nàng viết tâm nguyện.   Tô Nguyên thầm đau đầu.   Làm sao nàng có thể nói cho Lục Sách biết được? Không, nàng còn chưa viết đâu, cứ giả vờ như không nghe thấy là được. Tô Nguyên đi tới một chỗ xa hơn, nghĩ một lát rồi viết: Cầu mong tổ mẫu, phụ thân mẫu thân khoẻ mạnh, được hưởng thiên thọ."   Viết xong liền thả chiếc đèn xuống sông, theo nước mà đi.   Đây là tâm nguyện lớn nhất của nàng sau khi trọng sinh. Còn về phần nàng thì chỉ có thể nghe theo mệnh trời. Với hành động hôm nay của Lục Sách và quan hệ của hắn với Hoàng đế thì sợ là nàng có muốn trốn cũng không trốn được. Vả lại nhìn Hàn Như Ngộ như thế kia thì nàng còn chọn ai được nữa? Chỉ cần tương lai không quá thay đổi thì Lục Sách chính là một cây đại thụ tươi tốt.   Dù là với nàng hay với toàn bộ Tô gia thì đều không phải là chuyện xấu.   Tô Nguyên suy nghĩ thông suốt chuyện này, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.   Mấy người Lục Tĩnh Xu cũng đã thả đèn xong, chẳng biết từ lúc nào trên mặt sông đã nổi đầy những chiếc đèn lập lòe chiếu sáng giống như muôn vàn ngôi sao giữa bầu trời đêm, sáng rực rỡ.   Sáng như thế này, chắc hẳn Ngưu Lang sẽ gặp được Chức Nữ.   Tất cả mọi người đều cười rồi lên xe ngựa dẹp đường hồi phủ.   Lúc đi ngang qua Lục Sách, Tô Nguyên nói nhỏ: "Tam biểu ca, ta ngẫm lại thì thấy một đôi chim họa mi vẫn tốt hơn."   Lục Sách kinh ngạc, còn chưa hoàn hồn thì tiểu cô nương đã lướt qua.   Nhưng mùi hương trên người nàng vẫn còn vương vấn đâu đây, như là lời khen ngợi tốt nhất dành cho hắn.