Chương 63   "Ta đã nói cho ngươi biết rồi, giờ đến phiên ngươi." Ân Lạc dịch lưỡi kiếm xuống.   Nàng khí thế hùng hổ, con chồn kia cũng dựng thẳng đuôi lên, hung tợn nhìn chằm chằm Nguyễn Trực, giống như có thể nhào lên cắn bất cứ lúc nào.   Vật nhỏ này, chờ y bắt được, phải lột da ra ăn. Nguyễn Trực trừng con chồn một cái: "Muốn giết Tào quốc công, nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ."   "Bớt nói nhảm, giết thế nào?!" Ân Lạc quát khẽ.   "Ngươi thiếu kiên nhẫn quá, dễ xúc động như thế thì dù có cơ hội thì cũng không giết được." Nguyễn Trực liếc xéo nàng ta một cái: "Ta cũng không dám nói cho ngươi biết, mất công ngươi lại đi tìm chết."   Ân Lạc cắn răng: "Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao? Dù không giết được thì ngươi cũng lột một lớp da!"   Nguyễn Trực không sợ chết nhưng cũng không muốn bị một nữ nhân đâm trọng thương, giờ mới nghiêm túc: "Muốn giết Tào quốc công thì phải có một kế hoạch kỹ càng, không thể tùy tiện ám sát như ngươi được. Hộ vệ của lão ta là đại nội cao thủ, do Thái hậu nương nương tự mình chọn lựa, võ lâm cao thủ bình thường đều không thể tới gần, chính vì vậy nên Tào quốc công mới có thể sống được đến bây giờ, bằng không đã sớm đầu một nơi thân một nơi."   Tham quan lớn nhất trên đời này chính là Tào quốc công, không tham tiền thì tham quyền, tham lam quyền lợi có thể nắm giữ vận mệnh của người khác, ai nịnh bợ lão thì lão cho người đó thăng quan, đó là nguyên nhân của mọi sự hỗn loạn. Còn Thái Dung, dù cũng nắm giữ triều chính nhưng biết thu liễm hơn Tào quốc công rất nhiều, cho nên Tào quốc công là mục tiêu số một của Nguyễn Trực, chỉ là y vẫn chưa tìm được cơ hội tốt.   "Như ngươi nói thì là không giết được đúng không?" Ân Lạc híp mắt: "Còn tưởng rằng ngươi có kế gì hay, uổng công ta tìm ngươi!"   "Không kiên nhẫn thì không làm được đại sự." Nguyễn Trực cười lạnh: "Ai nói ta không có kế hoạch, chỉ là thời còn chưa tới..." Chưa nói xong đã nghe thấy tiếng lão thái thái: "A Trực, con về nhà cũng không nói cho ta một tiếng, còn đi cửa hông, đã ăn cơm chưa?"   Nguyễn Trực hết cả  đau đầu.   Đó là Nguyễn lão thái thái, Ân Lạc đã tìm hiểu từ trước, vội vàng giấu đoản kiếm vào trong tay áo, nói nhỏ: "Mau dụ mẫu thân ngươi đi, còn chưa bàn xong chuyện đâu."   Nàng ta mau chóng trốn sau bình phong.   Nguyễn Trực vuốt phẳng áo bào vừa bị làm nhúm, hé cửa ra nói: "Mẹ, giờ con bề bộn nhiều việc, ngài có chuyện gì thì lát nữa lại nói, ta cũng không vội ăn cơm..."   "Cái gì mà không vội?" Lão thái thái chen người vào, chỉ tay vào mặt con: "Đừng cho là ta không biết tâm tư của con, con muốn tránh đúng không, không muốn nghe ta nói đúng không?"   "Ai nha, mẹ, ngài đừng suy nghĩ bậy bạ, sao ta lại không muốn nghe chứ? Đi đi đi." Nguyễn Trực nóng lòng dẫn lão thái thái đi, miệng cũng trở nên ngọt: "Giờ ta đi ăn cơm với ngài, được chưa?" Xem ra là khuyên chịu không đi, chỉ có thể đi cùng bà thôi.   Thái độ khác hẳn với bình thường, con trai mình, mình rõ nhất, lão thái thái nghi hoặc nhìn Nguyễn Trực, đột nhiên quay đầu dò xét: "Sao ta lại ngửi thấy hương thơm nhỉ?"   Nguyễn Trực giật mình, mẹ thính như vậy sao?   Không thể trách lão thái thái được, Nguyễn Trực không có nha hoàn nào nên không thể có mùi son phấn; thế nhưng Ân Lạc là một cô nương, hôm nay cũng không mặc y phục dạ hành, tuy không trang điểm đậm nhưng trên y phục vốn có mùi hương, hầu bao bên hông cũng là hương.   "Mẹ, ngài bị phong hàn nên tắc mũi sao, làm gì có mùi gì..."   "Mùi son phấn." Lão thái thái nhìn chằm chằm Nguyễn Trực, đột nhiên vươn tay nhặt được một sợi tóc trên vai hắn ta: "Con nhìn xem, đây là cái gì?"   Một sợi tóc đen dài.   Ân Lạc trốn sau bình phòng khẽ sờ lên đầu mình, chẳng lẽ ban nãy cầm kiếm uy hiếp Nguyễn Trực nàng có cắt đứt mất sợi tóc nào à?   Nguyễn Trực cũng trợn mắt há mồm.   "Không phải là con giấu nữ nhân đấy chứ?" Mắt lão thái thái sáng lên, bước nhanh ra sau bình phong, trực tiếp đối mặt với Ân Lạc.   Nguyễn Trực thầm kêu không ổn.   "Đây là Thẩm cô nương!" Y vội vàng giới thiệu: "Thật ra hôm nay có khách, Thẩm cô nương tới nói chuyện làm ăn với ta."   Hắn ta sợ Ân Lạc xúc động, rút kiếm với với mẫu thân.   Nhưng lão thái thái này, dù thế nào Ân Lạc cũng không nhẫn tâm tổn thương bà ấy, nàng ta thuận theo Nguyễn Trực: "Lão thái thái, ta tới học hỏi kinh nghiệm của Nguyễn đại nhân, nghe nói trước kia Nguyễn đại nhân là thương nhân từng đi qua Tây Vực nên ta tới hỏi thăm, ta đang định mở một tiệm hương liệu. Nhưng ta không biết Nguyễn đại nhân và ngài có gì mâu thuẫn mà đột nhiên ngài ấy bảo ta trốn đi."   Đúng là thông minh, đẩy tất cho mình.   Lão thái thái lập tức lườm con: "Đang yên đang lành con giấu Thẩm cô nương đi làm gì?"   "Còn không phải vì ngài sao, ngày nào cũng muốn ta đi xem mắt, ta sợ ngài hiểu lầm hù dọa Thẩm cô nương." Nguyễn Trực xin lỗi Ân Lạc: "Thật xin lỗi, mạo phạm cô nương, chuyện làm ăn để lần sau bàn lại đi."   Ân Lạc liền muốn cáo từ.   Lão thái thái chăm chú nhìn nàng. Cô nương này vóc người cao gầy, ngũ quan tinh xảo, dáng đứng thẳng tắp, lúc nói chuyện hai đầu lông mày còn có một tia anh khí, không giống người không đứng đắn, lão thái thái cứ sợ con trai giấu một nữ tử thanh lâu, thế thì còn làm người ta phát sầu hơn cả không thành thân. Nhưng cô nương này trông không tệ, đứng cạnh nhi tử cũng xứng đôi.   "Thẩm cô nương, tới cũng tới rồi, ở lại dùng cơm đi, không phải còn cần bàn chuyện làm ăn sao?" Lão thái thái cười giữ lại: "Chớ vội đi, để ta gọi người bày cơm."    Nói rồi lập tức gọi hạ nhân: "Tới phòng bếp nói một tiếng, nói có khách tới, làm thêm chút thức ăn."   "Ngài thật khách khí, chẳng qua ta còn có việc..." Ân Lạc nào chịu.   Lão thái thái cười nói: "Không phải cô nương muốn mở tiệm hương liệu sao?" Bà nháy mắt với Nguyễn Trực: "A Trực, sao có khách đến lại không chịu mời cơm thế? Con cẩn thận bàn chuyện hương liệu với Thẩm cô nương đi, Nguyễn gia chúng ta cũng có một tiệm hương liệu rất lớn ở Tấn huyện mà, hàng của chúng ta là tốt nhất, hương liệu ở kinh thành cũng không sánh nổi."   Thậm chí lão thái thái còn kéo tay Ân Lạc giữ lại.   Nàng có thể hung ác với Nguyễn Trực nhưng không tàn nhẫn nổi với lão nhân gia. Ân Lạc nháy mắt với Nguyễn Trực, hi vọng y mở miệng nói giúp một câu.   Nguyễn Trực lại cười một tiếng: "Mẹ ta đã nhiệt tình mời thì Thẩm cô nương cũng không cần khách khí nữa, chờ cơm nước xong xuôi chúng ta lại bàn tiếp chuyện làm ăn."   Khó được có người cùng chia sẻ sự lải nhải của mẫu thân, đột nhiên Nguyễn Trực cảm thấy rất không tệ, thuận tiện báo mối thù Ân Lạc cầm kiếm uy hiếp mình lúc nãy.   Ân Lạc suýt thì bị tức chết.   Lão thái thái lại cười như hoa nở.   Lúc ăn cơm lão thái thái còn thỉnh thoảng nhìn Ân Lạc, ánh mắt kia không khác gì đang nhìn con dâu, Ân Lạc nào còn tâm tư trò chuyện, vội vàng ăn xong rồi cáo từ.   "Cô nương này càng nhìn càng thấy xinh đẹp, A Trực." Lão thái thái truy hỏi: "Nhà cô nương này ở đâu? Phụ mẫu cũng là thương nhân à? Sao hai người quen nhau?"   Thù đã báo được nhưng mình cũng dính phải phiền phức không nhỏ, có điều Ân Lạc đang ở một quán trọ nào đó, phải điều tra mới được, Nguyễn Trực cười nói: "Ta cũng không rõ lắm, thật sự là mới chỉ gặp hai lần, lần đầu tiên là gặp trên đường lúc đi mua đồ, hôm nay là lần thứ hai, làm sao biết được những chuyện này."   "Vậy lần sau gặp nhất định con phải hỏi đấy!"   Sợ mẫu thân lải nhải nên Nguyễn Trực lập tức gật đầu: "Ta biết rồi, giờ ta phải tới thư phòng, thật sự là có việc, chức quan này cũng không dễ làm, tuy đều là chút chuyện vụn vặn nhưng làm không cẩn thận có khi liền xong đời, đừng nghĩ có thể thăng nhiệm, ngài tuyệt đối đừng đến quấy rầy!"   Lão thái thái trông y rất đứng đắn nên gật đầu không nói gì nữa.   Nguyễn Trực trực tiếp về thư phòng, ai ngờ vừa bước qua cửa đã cảm giác được trong phòng có người. Có thiếu niên dáng người thon dài, mặc một bộ y bào mùa hạ màu lam đậm, đang thưởng thức thanh chặn giấy bằng ngọc của y.   Chỗ này là nơi không người à mà cứ ai muốn tới thì tới, lát nữa y phải đánh cho đám hộ vệ kia một trận.   Nguyễn Trực day day mi tâm, hỏi Lục Sách: "Sao thế, Hoàng thượng có ý chỉ gì sao?"   Hoàng Thượng không có ý chỉ, ngược lại là đứa cháu gái của Nguyễn Trực sinh ra hùng tâm tráng chí, muốn cùng mưu đồ đại kế với hắn đây. Lục Sách thả thanh chặn giấy xuống, hờ hững nói: "Tam biểu muội biết chuyện của chúng ta."