Tử khí đông lai
Chương 62
Chương 62
Lục Tĩnh Xu đến, cuộc nói chuyện của hai người cũng bị cắt ngang.
Vốn nghĩ hôm nay có thể bàn bạc một chút, giờ lại không dừng không được, Tô Nguyên hơi đau đầu. Không biết lần sau lúc nào Lục Sách mới ở nhà, dù sao hắn cũng là Phủ quân tiền vệ, thường xuyên phải vào cung trực.
Nàng ngẩng đầu nhìn Lục Sách, muốn nói lại thôi.
Lục Sách thông minh như vậy, đương nhiên biết là có ý gì, trong lòng lại muốn cự tuyệt, hắn thực sự không muốn Tô Nguyên tham dự vào chuyện này, vì vạy thản nhiên nói: "Nếu lần sau muội lại muốn thỉnh giáo ta chuyện nuôi chim, có thể sai người nhắn cho Lục Bình, hắn ta sẽ báo với ta."
Tô Nguyên vui mừng, cười với Lục Sách: "Đa tạ Nhị biểu ca chỉ giáo."
Lục Sách nhìn nàng một cái, quay người cáo từ: "Nhị muội tới tìm muội kìa, có lẽ là có chuyện quan trọng, ta đi trước."
Lục Tĩnh Xu đi tới, ngẩng đầu nhìn đám chim: "Lần trước muội cũng tới đây cùng nhị ca, những con chim này rất đẹp, hót cũng rất hay. Thế nào, muội cũng muốn nuôi sao?"
Đã nói láo thì phải nói láo cho trót, Tô Nguyên đáp: "Ừm, ta muốn nuôi một con họa mi, buổi sáng nó có thể đánh thức ta dậy."
Lục Tĩnh Xu bật cười: "Vậy cũng không tệ."
Gió thổi nhè nhẹ, không khí an tĩnh, rất thích hợp để mở lời, Lục Tĩnh Xu cười tủm tỉm nói: "Nhị ca thật sự rất lợi hại, chuyện gì cũng có thể làm tốt. Lúc nhỏ học thư pháp rất nhanh, đến khi lớn thì học võ công rất giỏi, bây giờ nuôi chim cũng không tệ, con nào cũng rất đẹp."
Bằng không sao lúc nhỏ Lục Hoán Dương lại sủng hắn như thế chứ? Tô Nguyên nghĩ thầm, đương nhiên vì hắn có ưu điểm.
"Xuất chúng như thế, cũng không biết tương lai sẽ cưới thê tử như thế nào." Lục Tĩnh Xu nghiêng đầu nhìn Tô Nguyên: "Ban nãy muội không có mặt, các trưởng bối đều đang nói tới chuyện này, Đại ca, Nhị ca đều đã đến tuổi thành thân rồi."
Mười tám.
Tô Nguyên nghĩ thầm, nhưng hình như hai người kia đều không thành thân? Kiếp trước Lục Vanh cũng thích Tô Cẩm, nhưng Tô Cẩm phải giữ đạo hiếu nên hắn ta không thể lấy ngay được, về sau Tào quốc công phủ bị xét nhà, Lục Vanh lại bị liên luỵ... Còn Lục Sách, có lẽ là quá bận rộn, vất vả phụ tá Kỳ Huy trọng chưởng đại quyền, Kỳ Huy lại không trường thọ, chẳng mấy đã băng hà, hắn đành phải nâng đỡ ấu đế... Ấy, ấu đế kia còn chưa xuất hiện, không biết giờ đang ở đâu?
Tô Nguyên nghi hoặc, sao sau này hắn lại vào cung nhỉ? Nàng hoàn toàn không biết gì cả.
"Tam biểu muội?" Lục Tĩnh Xu nhìn nàng ngẩn người, nhịn không được gọi khẽ.
"A..." Tô Nguyên vội nói: "Hai người bọn họ cũng nên đính hôn rồi."
Vẻ mặt có chút không để ý.
"Ta thấy muội và Nhị ca khá thân thiết, muội có biết huynh ấy thích cô nương như thế nào không?" Lục Tĩnh Xu cười một cái: "Muội cũng biết mà, Đại bá và Nhị ca không hợp, nhưng cha mẹ ta rất quan tâm Nhị ca."
Tô Nguyên nói: "Ta thật sự không rõ, Nhị ca rất tốt bụng, chỉ là miệng rất kín, nào có nói đến các cô nương khác, nếu ta biết thì chắc chắn sẽ nói cho tỷ."
Hoàn toàn vui vẻ, giống như Lục Sách cưới ai cũng không liên quan gì tới muội ấy.
Lục Tĩnh Xu càng chắc chắn hơn, xem ra Tô Nguyên không có ý gì với Lục Sách, nói chung chỉ là quan hệ biểu huynh biểu muội bình thường thôi, nàng ấy cười nói: "Ta vốn định tìm muội đi ngắm hoa, năm nay hoa sen rất đẹp, tổ mẫu và di tổ mẫu đều hỏi muội đấy, muội đi với ta đi?"
Dù sao Lục Sách cũng đi rồi, đương nhiên Tô Nguyên đồng ý.
Hai người cùng đi ra vườn.
Mùa này đẹp nhất là thược dược và hoa sen, Tô gia có vườn thược dược còn Lục gia có một ao sen, dù ao không lớn nhưng được trồng rất nhiều sen, nở rộ xinh đẹp trên mặt nước.
Lão phu nhân nhìn thấy Tô Nguyên liền sẵng giọng: "Hở ra là lại đi đâu mất! Mau tới đây, nhìn những bông sen này xem, lúc nãy di tổ mẫu con còn hỏi có muốn trồng mấy bông sen trong hồ phủ chúng ta không."
"Thế thì tốt mà ạ." Tô Nguyên cười: "Tô điểm một chút, không được một ao sen như di tổ mẫu thì ít cũng phải có một phen phong vị khác."
Giọng nàng thanh thúy, truyền đi xa xa.
Hàn Như Ngộ giương mắt nhìn, chỉ thấy bóng lưng yểu điệu của nàng.
Chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên lại nhớ tới Lục Vanh. Lục Vanh lúc nào cũng thích nhìn Tô Cẩm, sao giờ mình cũng kỳ lạ thế này nhỉ, đúng là kiểu gì cũng sẽ nhìn thấy Tô Nguyên. Hay là như mẫu thân nói, nam nhi đến tuổi nhất định, kiểu gì cũng sẽ tìm kiếm hiền thê, tuy hắn ta không biết Tô Nguyên có phải hiền thê hay không, nhưng so với những cô nương khác thì nàng đặc biệt chói mắt.
Thấy Tô Nguyên chỉ chăm chú thưởng sen, Lục Tĩnh Xu bước lại cạnh Hàn Như Ngộ, nói khẽ: "Biểu ca, ta vừa thăm dò qua, tam biểu muội vô ý với Nhị ca."
Xem ra lần trước mình thật sự đã hiểu lầm, Hàn Như Ngộ bất giác mỉm cười: ""Đa tạ biểu muội."
"Huynh chớ vội cảm ơn." Lục Tĩnh Xu nhíu mày nói: "Ta giúp huynh không chỉ vì huynh, Tam biểu muội làm người không tệ, ta cũng muốn muội ấy có được mối nhân duyên tốt, cho nên biểu ca nhờ ta mới giúp. Nhưng nếu huynh thật sự có tâm ý này thì vẫn nên bẩm báo biểu di trước rồi nói, dù sao cũng là lời cha mẹ."
Giờ dù Tô Nguyên đã là đích nữ nhưng yêu cầu của Hàn phu nhân rất cao, chưa chắc đã đồng ý.
Lục Tĩnh Xu nói: "Nếu biểu di không gật đầu thì huynh chớ đi trêu chọc Tam biểu muội."
Hàn Như Ngộ giật mình, không ngờ Lục Tĩnh Xu lại bảo vệ Tô Nguyên như vậy, hắn ta nghiêm mặt nói: "Được, ta sẽ hỏi mẫu thân trước."
Lúc này Lục Tĩnh Xu mới thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này Tô Nguyên hoàn toàn không biết, ngược lại lúc ngắm hoa nàng lại nhớ tới Tô Văn Huệ, không khỏi thấy sầu lo. Bên nhà Tô Thiệm không hề có tin tức gì, có lẽ là phụ thân không điều tra được vấn đề gì của Trương Tôn Tích, vậy thì nàng vẫn phải đi tìm Nguyễn Trực. Nhưng cậu ấy, thật là khiến người khác đau đầu, đang yên đang lành, không biết sao lại giao du với Lục Sách?
Nếu không phải vì vậy thì nàng cũng không cần phải quấn lấy Lục Sách hỏi này hỏi nọ, làm Lục Sách suýt động sát tâm.
May mà mình cơ trí thuyết phục được Lục Sách, lần tới phải tìm thêm cơ hội nói chuyện để tham gia vào chuyện này.
Nhưng trước đó còn phải đi tìm Nguyễn Trực một lần nữa.
Cũng không biết có phải được nhớ thương quá nhiều không mà vừa từ nha môn về, Nguyễn Trực hắt hơi mấy lần, vừa thấy mẫu thân ngồi ở chính sảnh liền quay người đi đường khác.
Thật sự y không chịu nổi mẫu thân ngày ngày lải nhải, ngày nói đêm nói, có lúc Nguyễn Trực còn nghĩ mình có nên cười bừa ai về nhà không? Dù sau này thế nào thì ít nhất bây giờ có thể ngăn mẫu thân lại, tai cũng thanh tịnh, y thở dài một hơi, nói với Phương Chu: "... Hay gia nạp thiếp?"
Phương Chu vã mồ hôi trán: "Công tử, ngài còn chưa lấy thê, sao lại nạp thiếp ạ? Nếu thật sự nạp thì những thiên kim tiểu thư đại môn đại hộ đều sẽ không muốn gả tới."
"Thế không phải càng tốt hơn à, tránh được mẹ ta suốt ngày lải nhải, đến lúc đó ta sinh một đứa con trai để Nguyễn gia có hậu là được rồi."
Phương Chu vò đầu, chỉ sợ là công tử nhà mình đã bị lão phu nhân làm cho điên rồi.
Tới thư phòng, Nguyễn Trực khoát khoát tay bảo Phương Chu lui ra, y vào một mình.
Nguyễn Trực vừa cởi trường bào, đang định xem sổ sách thì thấy phía sau có một cơn gió tạt qua, còn chưa kịp phản ứng thì cổ đã bị đặt một lưỡi dao.
"Nguyễn đại nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi." Ân Lạc nhếch miệng cười nhìn Nguyễn Trực.
Nguyễn Trực cứng đờ cả người. Y thực sự không ngờ Ân Lạc sẽ phát hiện ra mình, làm sao nàng ta phát hiện được? Hôm đó trước khi rời đi, rõ ràng y đã kiểm tra cẩn thận rồi, cũng không có người theo dõi, sao nàng ta có thể tìm tới tận phủ mình được? Nhưng sắc mặt y vẫn ung dung: "Quả nhiên Ân cô nương không hổ là hậu duệ nhà tướng, bội phục bội phục."
Dù kinh ngạc trong lòng nhưng cũng không sợ hãi, dù sao hôm đó chính y là người thả Ân Lạc đi, dựa vào sự thông minh của nữ nhân này thì cũng nên biết không cần phải giết mình.
Đúng là được cái này mất cái kia.
"Hôm nay Ân cô nương đến, có phải là vì có chuyện gì quan trọng không?" Nguyễn Trực để một ngón tay lên thân kiếm, mỉm cười: "Cô nương ngại gì mà không ngồi xuống nói?"
"Đừng có lôi kéo làm quen với ta!" Ân Lạc lạnh lùng nói: "Đám quan lại các ngươi, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, muốn ta tin ngươi sao?"
"Chẳng lẽ ngươi không nên tin à? Nếu ta thật sự muốn hại ngươi thì hôm đó sẽ không thả ngươi đi, sau đó cũng không cần đi tìm ngươi làm gì, ngược lại, là ngươi tự mình đưa tới cửa..." Nguyễn Trực cười cười: "Muốn nói chuyện tin hay không tin thì, chỉ có ta là không tin được ngươi thôi. Không chừng ngươi quay đầu đi là sẽ lập tức tới nha môn vạch trần ta, nói ta thả sát thủ ám sát Tào quốc công! Ngươi có biết Tào quốc công treo thưởng ngươi giá vạn kim không?"
Nghe ra lời nói có phần châm chọc, Ân Lạc híp mắt lại, nới lỏng tay.
Đương nhiên nàng ấy nhìn ra Nguyễn Trực sẽ không hại mình, nhưng không nhịn được cơn tức trong lòng. Hôm đó bị y lừa, nhưng hôm nay cũng coi như là trả được thù rồi, nàng ấy nói: "Không phải lần trước ngươi nói có thể giúp ta giết Tào quốc công sao? Ta tới là để hỏi ngươi việc này, phải làm sao để giết ông ta?"
Vẫn một lòng báo thù.
Nguyễn Trực nói: "Bị đao gác ở trên cổ, tim gan run lẩy bẩy, sợ là không trả lời được."
"Ngươi!" Ân Lạc buồn bực: "Ngươi không sợ ta giết ngươi à?"
"Vậy ngươi giết đi." Nguyễn Trực nói: "Giết ta vừa lúc có thể chứng minh ngươi là sát thủ."
Ân Lạc tức giận đến mức muốn động thủ.
Nguyễn Trực thấy nàng ấy đỏ bừng mặt, nên cũng không dám kích thích nhiều quá, cười một cái nói: "Thôi vậy, ngươi nói trước đi, làm sao ngươi tìm được ta, còn ta sẽ nói cho ngươi biết phải làm thế nào để giết Tào quốc công."
Ân Lạc chớp mắt, như thế cũng không lỗ. Nàng huýt sáo một cái, tức thời có một con chồn nhỏ bò vào từ cửa sổ, nhảy lên vai nàng ấy.
"Hôm đó ta bôi truy tung hương lên người ngươi, là nó tìm được." Nàng ấy đã biết Nguyễn Trực ở đâu từ khá lâu trước, nhưng cẩn thận thăm dò tình huống trước rồi mới tới bái phỏng.
Nguyễn Trực trợn tròn mắt, không ngờ mình bị một con chồn phát hiện!
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
10 chương
42 chương
13 chương
30 chương
183 chương
27 chương