Chương 22   Sau khi các bà tử lục soát, quả nhiên phát hiện ra miếng ngọc trong phòng Bảo Thúy. Lão phu nhân biết được thì cực kỳ tức giận. Nô tỳ này quá tham lam, hàng tháng đã cho nàng ta rất nhiều tiền tiêu vặt, ăn ngon mặc đẹp, cảm thấy chưa đủ còn dám đi trộm trang sức của cô nương, bà lập tức ra lệnh phạt trượng Bảo Thúy rồi bán ra ngoài.   Mấy hôm nay Bảo Lục đều lo sợ bất an. Mỗi tháng các nàng đều có hai lượng bạc tiền công, cô nương lại đối xử với các nàng rất tốt, tại sao Bảo Thúy lại nghĩ quẩn như thế chứ? Niệm tình ở chung đã lâu, Bảo Lục lén khóc thương thay Bảo Thúy.   Nha đầu này đúng là ngốc, nhìn người không rõ, Thải Anh cũng thuần phác như thế, nếu cả hai đại nha hoàn đều vậy thì có phải nguy hiểm quá không? Tô Nguyên suy đi tính lại, quyết định nâng Thải Vi làm đại nha hoàn. Đôi khi, đối xử tốt với một người không phải là cho người ấy địa vị cao nhất; với người như Thải Anh; chỉ cần ghi nhớ nàng ấy ở trong lòng, đối đãi thật tốt, giữ bên cạnh người là được rồi.   Thải Vi rất vui vẻ, tận tâm hầu hạ.   Tháng tám năm nay rất được chú ý, vì đó là lúc công bố danh sách trúng cử, nhà nào cũng cử hạ nhân canh giữ để nhận được tin sớm nhất.   Không biết cậu thế nào rồi? Từ lúc lão thái thái được đón tới kinh thành nàng vẫn chưa được gặp. Chắc là giờ lão thái thái cũng đã phái người đi xem, tiếc là nàng không thể là người biết đầu tiên.   Nàng quan tâm Nguyễn Trực, Tô Cẩm lại quan tâm Hàn Như Ngộ, lén kêu nô tỳ đi hỏi thăm.   Một lúc sau gã sai vặt trở về, báo Hàn Như Ngộ trúng giải Nguyên, đứng đầu bảng, lão phu nhân kinh hô: "Hàn phu nhân thật sự sinh được một đứa con trai quá tốt, xem ra chúng ta phải sớm tặng lễ sang thôi."   Tô Cẩm ửng đỏ hai má, nghĩ đến gì đó mà cười tươi như hoa.   Tô Nguyên lại không yên lòng. Nàng hoàn toàn mặc kệ Hàn Như Ngộ là giải Nguyên hay cái gì nguyên, dù sao cũng không liên quan đến nàng. Tô Nguyên ra khỏi chính sảnh, vừa đi vừa cân nhắc xem có nên phái người đi hỏi thăm không.   Đời này có một số việc đã thay đổi, có khi nào lần thi này cũng vậy không? Đột nhiên nàng thấy rất lo lắng. Cậu ôn thi khắc khổ như vậy, còn tốn rất nhiều bạc để vào Quốc Tử Giám, không thể thi trượt được.   Đang miên man suy nghĩ thì có một tiểu nha đầu chạy vào nói nhỏ: "Cô nương, Nguyễn công tử thi đỗ rồi ạ, xếp hạng hai mươi tám! Nguyễn gia đang đốt rất nhiều pháo, cũng có rất nhiều người tới chúc mừng đấy ạ."   Tô Nguyên mừng rỡ, vội vàng kêu Bảo Lục thưởng cho nàng ấy một hồng bao.   Tiểu nha đầu hành lễ tạ ơn rồi rời đi.   Quên mất chưa hỏi tên họ, sao tiểu nha đầu này lại biết mà tới nói cho nàng nhỉ. Trước kia hai người chưa từng gặp nhau, hơn nữa danh sách hẳn là mới được dán, có khi nào là cậu báo cho mình không? Cậu xếp người vào Tô phủ từ bao giờ thế? Nàng càng nghĩ càng thấy đúng: "Nha hoàn kia là ai thế?"   Bảo Lục không biết, Thải Vi đáp lời: "Mấy hôm trước mới có thêm người, chắc là mới đến, nếu cô nương muốn biết thì để nô tỳ đi hỏi thăm ạ."   Tô Nguyên gật đầu.   Nguyễn Trực thi đỗ, Nguyễn gia giăng đèn kết hoa, đốt pháo ngoài cửa rất náo nhiệt. Lão thái thái đứng ở trong đình, vui vẻ nhìn con trai.   Cứ nghĩ con trai mình tự nhiên nổi điên đòi đọc sách, ai ngờ không chỉ thi đỗ tú tài mà còn đỗ cả cử nhân, đến sang năm thi hội chẳng phải là sẽ ra làm quan ư. Nguyễn gia chỉ là thương hộ, trước kia nào dám nghĩ đến vinh quang thế này: "Đốt cho phụ thân con ít tiền giấy để ông ấy cũng được vui vẻ, đỡ phải lo lắng cho con."   Sắc mặt Nguyễn Trực trầm xuống. Đáng tiếc phụ thân không thể nhìn thấy ngày này. Y gọi gã sai vặt đi mua chút tiền giấy về đốt. Mùi khói xộc lên làm khóe mắt y cay cay.   Lão thái thái than nhẹ: "Ngày vui thế này nếu có Trân nhi ở đây thì tốt, cả Nguyên Nguyên nữa… đứa bé này rất giống Trân nhi, thật xinh đẹp."   Trong giọng nói của bà tràn ngập tiếc nuối. Nguyễn Trực không lên tiếng, chỉ nhớ lại hơn mười năm trước, Nguyễn Trân vào ngục thăm phụ thân và mình, cười nói: "Ta cam tâm tình nguyện, Tô đại nhân rất tốt..."   Tim y như bị đao cắt.   Lúc còn trẻ, hành xử lỗ mãng khiến muội muội chịu khổ, mà nay muội ấy sắp không phải chịu khổ như thế nữa rồi.