Thuần phục tướng công
Chương 1 : Tiết tử
Đường cổ, gió Tây, ngựa gầy.
Mặt trời chiều ngả về tây,trong ánh chiều tà có thể thấy được mấy trăm con người vạm vỡ hoặc ngồi hoặc nằm. Bọn họ người người cao lớn, tất cả đều là chiến sĩ thân kinh bách chiến, đang hành động, mặt đất cũng run rẩy. Khi cần thiết, bọn họ cũng có thể vô thanh vô tức, người người đều có thể lấy một chọi một trăm.
Nay, bọn họ lặng yên không nói. Trên cánh đồng rộng lớn như vậy, chỉ nghe đến thanh âm nào đó này nhẹ nhàng kêu.
Cô lỗ lỗ —
Cô lỗ lỗ —
Bọn họ đói, rất đói bụng, phi thường phi thường đói.
Một nam nhân ngồi dưới gốc cây tùng. Hắn có bả vai rộng lớn, ngực vạm vỡ, cùng với hai chân thon dài kiên cố. Ngũ quan khắc sâu mà anh tuấn, lại lạnh lùng cứng rắn,dưới đôi mày rậm ương ngạnh, là một đôi mắt chim ưng sắc bén, bạc môi hơi nhếch, như là chưa bao giờ từng cười qua.
Sở Cuồng là thủ lĩnh bọn hắn, bất quá, bụng cũng trống rống như nhau.
Bọn họ vốn là Hắc Sam quân nhanh nhẹn dũng mãnh nhất, ở trên chiến trường thế như chẻ tre, làm cho phương bắc nghe tin đã sợ mất mật. Ba năm đại chiến, chỉ cần thấy quân kỳ Hắc Sam quân, liền sợ tới mức chạy trốn, có bọn họ xuất mã, liền đại biểu cho chiến dịch tất thắng.
Chính là, nửa năm trước chiến tranh chấm dứt, triều đình luận công đi thưởng, lại đã quên khao thưởng các chiến sĩ đổ mồ môi chảy bao nhiêu máu. Nguy cơ được giải trừ, quân lính liền mất đi giá trị lợi dụng.
~~~
Sở Cuồng dẫn Hắc Sam quân xuất sinh nhập tử, đành phải nhận danh hiệu tướng quân. Hắn là quân nhân trời sinh, tinh thông dẫn đầu đội ngũ, ra trận giết địch, thừa cơ đục nước béo cò.
Nay, trận đánh xong, quân lương cũng ăn hết rồi, hắn là tướng quân, lưu lạc hương dã, thậm chí như người nghèo chỉ còn mỗi chiếc áo choàng.
Sở Cuồng nắm chặt hai đấm, mày rậm chau lại, ngồi ở dưới tàng cây cũng không nhúc nhích.
Một nam nhân chậm rãi thong thả đi lại gần, mặc nguyệt nha bạch sam tử(áo trắng), tuấn mỹ giống như thiên tiên hóa người, ở giữa một đám mãng phu có vẻ không hợp cho lắm.
“Lão đại, nhóm Hạ gia huynh đệ đang nói rễ cây những nơi gần đây đều đã đào sạch.” Tần Bất Hoán thản nhiên nói, khóe miệng chứa đựng ý cười, phảng phất như không phải chịu đói khát sở khổ.
Sở Cuồng ngẩng đầu, trừng mắt nhìn quân sư một lúc lâu.
“Đọc thư.” Hắn hạ lệnh.
Tần Bất Hoán khơi mày, lấy ra hộp gấm trong tay áo. Bên trong hộp có một bức thư, chữ viết tinh tế, loại giấy này là loại thượng đẳng.
“Sở huynh:
Ngu đệ Phương Tứ, thân nhiễm bệnh nặng, e sợ sẽ có chuyện chẳng lành. Nay có chuyện cần, khẩn cầu Sở huynh tương trợ.
Ngu đệ có một muội muội, tên là Vũ Y, năm nay đã hai mươi ba, chưa thành thân. Ngu đệ nếu đi, ác nhân tất nhúng chàm Vũ Y cùng “ Cán Sa Thành” . Dù thế nào cũng thực sự lo lắng, khẩn cầu Sở huynh tới phía Nam, thành thân cùng xá muội, giải quyết tâm sự ngu đệ. Thư tín, từ “ Cán Sa Thành”.
Cán Sa Thành, Phương Tứ canh mậu niên thu bệnh tình nguy kịch vu giường.”(Liệt giường)
Tần Bất Hoán chậm rãi gấp giấy viết thư, đối với tờ giấy vừa đọc huýt sáo. “ Nếu giản sách là thật, thật đúng là kinh ngạc.” Kia “ Cán Sa Thành” là một nơi giàu có tột cùng nha.
Sở Cuồng trừng mắt, thật lâu không nói.
“Phương Tứ gầy yếu, chống đỡ không được bao lâu, ngươi nếu nguyện ý, tốt nhất nên nhanh chóng khởi hành xuống phía Nam.” Tần Bất Hoán đưa ra ý kiến.
Sở Cuồng vẫn là mày nhíu.
Hắn muốn cự tuyệt, không muốn “ Hy sinh thân mình”, nhưng trong bụng lại có ý kiến tương phản, phát ra khát vọng kêu to. Đáng chết! Hắn cần ngân lượng, mà binh lính dưới tay hắn cũng cần lương thực. Các huynh đệ đi theo hắn sống chết cùng nhau, không hề oán hận, hắn là thủ lĩnh, cho nên không thể trơ mắt nhìn mọi người chết đói.
Đói chết nơi này,so với thú một nữ nhân từng gặp mặt, cũng không đến nỗi không chịu được.
Hạ Đạo Nhân đi tới,vì đói mà tay chân vô lực, đi theo phía sau là đệ đệ song bào thai Hạ Thủy Nhân(2 anh này là 2 anh em sinh đôi, 2 anh Hạ ý). “ Liệt thúc nói, cứ tiếp tục thế này cũng không phải biện pháp, đêm nay sẽ giết ngựa cho các huynh đệ đỡ đói.”
“Không được!” Sở Cuồng rống to, thanh âm rung động cánh đồng bát ngát. Ngựa chẳng khác nào tánh mạng quân nhân, tuyệt đối không thể giết!
Các chiến sĩ đều ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn hắn. Trên mấy trăm khuôn mặt, đều viết thật to hai chữ “đói khát”. Tình thế này, hắn không có cự tuyệt đường sống.
“Đi.” Sở Cuồng mở miệng hung ác. Hắn cảm xúc, so với khi nghênh chiến càng buộc chặt. Dù sao, bị buộc thú một nữ nhân, thật sự không phải chuyện khoái trá.
“Đi nơi nào?” Hạ Đạo Nhân hoang mang.
“Phía nam, Cán Sa Thành.”
“Chúng ta đi làm cái gì?” A? Muốn tiến đến phía nam? Bọn họ rất đói bụng nha!
“Thành thân.” Sở Cuồng lạnh lùng trả lời.
“A? Ai muốn thành thân?” Hạ Thủy Nhân gãi gãi đầu, nghĩ đến lão đại đói đến choáng váng đầu.
Tần Bất Hoán vỗ vỗ góc áo, bộ dáng phong lưu tuấn nhã. Hắn ý cười không giảm, đem chân tướng đơn giản nói một lần đối với hai huynh đệ song sinh.
Hạ gia huynh đệ miệng há không ngậm nổi, tuy rằng nghe thấy có đồ ăn để ăn, trong lòng mừng thầm, nhưng dựa vào lập trường của lão đại kính yêu, không khỏi lại vì hắn mà lo lắng.
“Lão đại, ngươi xác định sao? Cái dạng nữ nhân gì, qua tuổi hai mươi ba còn thiếu người hỏi thăm, cần huynh trưởng trước khi lâm chung uỷ thác, còn tặng của hồi môn giàu có như vậy?” Hạ Thủy Nhân thật sự nói, cau mày. Hai mươi ba tuổi ,nữ nhân như thế sớm đã có vài cái đứa nhỏ, này Phương Vũ Y vì sao còn chưa thành thân?
Sở Cuồng quay đầu, trừng mắt hai người, vẻ mặt hung ác nham hiểm.
“Nói không chừng, nàng mặt mũi tay chân có gì khiếm khuyết chăng?”
.” Hạ Đạo Nhân không phát hiện không khí không bình thường, còn đưa ra ý kiến. Ông trời, ngẫm lại xem, một cái nữ nhân xấu xí? Thật đáng sợ!
Sở Cuồng nhảy qua, thưởng cho hai huynh đệ kia mỗi người một quyền, tiếp theo gọn gàng xoay người lên ngựa.
“Nhổ trại!” Hắn quát, biểu tình khó coi như cũ.
Mấy trăm danh quân Hắc Sam, nghe theo hiệu lệnh Sở Cuồng, nhổ trại giục ngựa, nhanh như điện chớp chạy về phương nam “ Cán Sa Thành”, nơi có đồ ăn nóng hầm hập.
Cũng là đi về phía có Phương Vũ Y.
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
100 chương
68 chương
89 chương
177 chương
85 chương
242 chương
161 chương