Từ đầu đến cuối vẫn cứ thích anh
Chương 11
Tô Mịch đứng trước cửa nhà anh, nhấn chuông mấy lần, vẫn không thấy động tĩnh gì.
Cô liền hồi hộp cắn cắn môi, có khi nào anh vẫn chưa quay về hay không.
Cúi đầu nhìn xuống mèo nhỏ ở trên tay, một tay cô vuốt ve lên xuống bộ lông xám đen mượt mà của nó.
Tô Mịch thì thầm, " Làm sao bây giờ, anh ấy không có ở nhà, nếu bây giờ mà rời đi, chị thật sự cũng không biết phải làm thế nào với cưng nữa đây ".
Tô Mịch lại cắn môi, khó xử thật sự.
Lát sau, qua khoảng hai phút, trước khi Tô Mịch quay đầu thì cánh cửa liền mở ra.
Mạc Thiếu Phàm đứng đó, phía trên hoàn toàn trần trụi, phía dưới chỉ có một cái khắn tắm quấn ngang hông.
Tô Mịch há hốc mồm, giây tiếp theo đã lập tức xoay mặt về hướng khác.
Ngại ngùng đến đỏ cả gương mặt.
Sau anh lại trong bộ dáng thế này chứ, chẳng lẽ là muốn dụ dỗ người khác phạm tội hay sao.
Sau đó giống như nhớ ra điều gì, cô liền liếc liếc về phía sau anh, xác định không có ai , cô mới thở phào một cái.
Mạc Thiếu Phàm ngạc nhiên nhìn cô, sau lại nhìn con mèo trên tay cô.
Thật không ngờ cô lại đến tìm anh vào lúc này.
Tuy có chút bất ngờ nhưng rất nhanh anh đã nghiêng người đứng sang một bên, từ tốn nói , " Mịch Mịch muốn vào nhà không ?".
Tô Mịch gật đầu, lập tức bước vào trong, lúc đi qua anh, cô cũng không dám liếc ngang liếc dọc, chỉ sợ không cẩn thận lại chạm trúng thân hình bức người của anh, chắc chắn cô sẽ chịu không nổi mất.
Lúc này cô đã lịch sự cởi giày ra trước khi đi đến phòng khách, anh đứng phía sau, chợt khom người cầm lấy đôi giày xinh xắn của cô đặt ngay ngắn lên kệ.
Tô Mịch nhìn đến hành động này của anh, cô liền chớp mắt mấy cái, anh đúng là rất ngăn nắp nhe.
Khi cô đã ngồi trên ghế sa lông, anh chậm rãi bước vòng qua, chậm rãi nói : " Xin lỗi, vì anh đang tắm nên ra mở cửa hơi lâu ".
Tô Mịch nghe vậy liền lắc đầu, ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng anh, hình như anh cũng không có ý định vào phòng mặc thêm quần áo thì phải.
Nuốt nuốt nước bọt, cô vội nói : " Là em nói xin lỗi anh mới đúng, vì đã làm phiền anh thế này..."
Thấy cô nói chuyện với anh lại không dám nhìn thẳng vào anh, Mạc Thiếu Phàm khẽ mỉm cười, nhìn tới mèo nhỏ trên tay cô, anh thông minh như vậy, cho nên rất nhanh đã hiểu ra chuyện gì.
Anh đứng đó, hai tay chống vào thành ghế sa lông đối diện, bởi vì vừa mới tắm xong cho nên một vài giọt nước long lanh còn vướng trên mái tóc đang rũ xuống gương mặt anh.
Thân hình anh quả thật rất đẹp, từ cánh tay đến phần bụng, chỗ nào nhìn cũng có vẻ rất săn chắc, cô chưa được chạm vào cho nên không biết cảm giác sẽ ra sao.
Tô Mịch nuốt nuốt nước bọt lần nữa, thầm nghĩ bản thân sao lại ngốc ngếch mà đến đây vào đúng lúc này chứ.
Đưa mắt nhìn sang một bên, Tô Mịch liền nói ra lời thật lòng, " Thiếu Phàm sư huynh có thể mặc thêm ít quần áo được không, em...em..."
Chỉ mới nói tới đó, cô liền cúi đầu ngại ngùng, gương mặt đã ửng đỏ một mảng.
Thấy vậy anh liền nhếch môi mỉm cười, cũng không muốn làm khó cô nữa, " Vậy em ngồi đây chờ anh một chút ".
Nói rồi anh liền chậm rãi bước vào căn phòng gần đó, Tô Mịch lập tức thở ra một hơi, nhìn xuống mèo nhỏ trên tay, " Anh ấy như vậy , cưng kêu chị làm sao mà giữ bình tĩnh được chứ ".
Nói rồi cô liền dòm ngó xung quanh một lượt, mới tối cô đã đến đây, nhanh như vậy cô lại không khách khí làm phiền anh nữa rồi.
Nhưng cũng không thể trách cô được, ai bảo anh mở lời với cô làm gì, có chuyện gì chỉ cần nói với anh , bây giờ có rồi thì cô tìm đến anh là hợp lý quá rồi còn gì.
Rất nhanh anh đã quay trở lại, trên người là bộ quần áo thoải mái ở nhà, Tô Mịch thở ra, lại có chút tiếc nuối.
" Em muốn uống gì không ?", anh nhìn cô hỏi.
Tô Mịch lắc đầu, liền đi thẳng vào vấn đề, " Lần này em đến đây là có chuyện này muốn nhờ đến sự giúp đỡ của Thiếu Phàm sư huynh...không biết anh có thể giúp em nuôi con mèo này được không ?"
Lời nói của cô chấm dứt đã mấy giây, thế mà anh vẫn chỉ im lặng.
Thấy vậy Tô Mịch có chút căng thẳng, liền lấp bấp, " Nếu...nếu anh không đồng ý cũng không sao, em sẽ tìm cách khác vậy..."
Nghe thấy âm thanh của cô phát ra càng ngày càng nhỏ, Mạc Thiếu Phàm khẽ nhíu mày, như thế nào cô lại cho rằng anh sẽ từ chối chứ.
Chỉ là anh muốn lắng nghe giọng nói đáng yêu của cô thêm một chút, không nghĩ sẽ khiến cô hiểu lầm như vậy.
" Nếu anh đồng ý, Mịch Mịch có đền đáp gì cho anh hay không ?", anh nửa đùa nửa thật nói, ánh mắt cũng nhìn cô không chớp.
Nghe anh hỏi vậy Tô Mịch liền bất động, qua vài giây mới dám lên tiếng, " Vậy Thiếu Phàm sư huynh muốn em đền đáp như thế nào, anh cứ nói, nếu làm được em nhất định sẽ cố gắng ".
Lời nói đó vừa mới thoát ra khỏi miệng cô, anh liền lắc đầu cười khổ một cái, " Anh chỉ đùa với Mịch Mịch một chút mà thôi, con mèo này anh sẽ giúp em chăm sóc ".
Nói rồi anh liền bước lại, đưa tay chạm vào mèo nhỏ, " Vậy em đã đặt tên cho nó chưa ?"
Tô Mịch cúi đầu nhìn đến bàn tay anh đang vuốt ve từ đầu xuống sống lưng của mèo nhỏ kia.
Cô hơi ngập ngừng, " Hay là chúng ta gọi nó là Tiểu Phúc được không...nó ngoan như vậy chắc chắn sẽ đem lại phúc khí đầy nhà ".
Vừa nói cô vừa mỉm cười, hơi ngước mặt nhìn anh, Mạc Thiếu Phàm cảm thấy nụ cười này của cô còn đẹp hơn cả những ánh nắng ban mai mà anh luôn nhìn thấy mỗi buổi sáng .
Anh khẽ mỉm cười, liền suy nghĩ.
Tiểu Phúc, Tiểu Mịch...hai cái tên này nhất định sẽ mang lại phúc khí cho anh đến trọn cuộc đời.
...
Mới đó mà ngày cuối tuần đã đến, bởi vì phải gửi Tiểu Phúc ở nhà của anh, cho nên cô và anh đã trao đổi số điện thoại để tiện liên lạc.
Tô Mịch còn không quên dặn lòng, bọn họ hiện tại chỉ đơn giản là bạn bè mà thôi, cô không nên suy nghĩ nhiều quá.
Nhưng nói gì thì nói, anh thật sự rất tốt nhe.
Tối đó sau khi anh đồng ý, còn nói sau này hôm nào cô rãnh muốn đến thăm Tiểu Phúc thì cứ tự nhiên, không cần ái ngại.
Sau đó còn đem cả chìa khóa nhà giao vào tay cô, nói là bởi vì vào năm học cuối, anh sẽ thường xuyên bận rộn, có thể sẽ không chăm sóc cho Tiểu Phúc được chu đáo, sau này cũng phải cần đến sự giúp đỡ của cô.
Mới đầu Tô Mịch cũng có ý từ chối nhưng khi nghĩ lại, anh nói vậy cũng không phải hoàn toàn không có lý.
Nghĩ thử xem, Tiểu Phúc là do cô nhặt về, như thế nào lại bắt anh phải có trách nhiệm nuôi dưỡng nó chứ.
Như vậy có phải là quá thiệt thòi cho anh rồi hay không.
Cho nên sau đó cô liền quyết định cứ mỗi cuối tuần ,nếu không có việc gì bận cô sẽ đến nhà anh nhìn Tiểu Phúc một lúc rồi về.
Lại là thói quen cũ, mặc dù có chìa khóa nhưng cô lại lỡ tay nhấn chuông mất rồi.
Tô Mịch tự gõ đầu mình một cái, cô đúng là hay quên mà.
Cầm lấy chìa khóa, chưa kịp tra vào ổ thì cánh cừa đã được mở ra.
Hôm nay anh có ở nhà.
" Thiếu Phàm sư huynh, chào anh...em đến để thăm Tiểu Phúc ".
Tô Mịch cười cười nhìn anh, may quá bây giờ ban ngày, anh lại không đi tắm, cho nên cô vẫn còn rất tỉnh táo.
Mạc Thiếu Phàm mỉm cười nhìn cô, lại nhìn đến chiếc túi trên tay cô, anh cầm lấy, " Em vào đi, Tiểu Phúc đang ở phòng khách ".
Có vẻ chú mèo Tiểu Phúc này rất thích hợp với không khí nhà anh nhe, mới có mấy ngày lại béo tròn như vậy, ôm vào lòng cũng thấy nặng hơn, xem ra anh là nuôi dưỡng động vật rất tốt.
" Tiểu Phúc à, cưng có nhớ chị Tiểu Mịch hay không, mấy ngày nay có ngoan hay không..."
Thừa biết Tiểu Phúc không hiểu lời nói của cô nhưng Tô Mịch vẫn vui vẻ nói chuyện với nó, lại còn thân thiết như vậy.
Mạc Thiếu Phàm đứng bên cạnh cũng bật cười với sự ngây thơ này của cô.
Anh đi lại phía sau quầy bar, hơi khom người, chống hai tay vào chiếc bàn dài bằng men sứ, " Mịch Mịch muốn uống gì ?"
Nghe anh hỏi vậy, cô liền lắc đầu từ chối, " Không cần đâu, em chỉ đến một lúc là về...à lúc nãy em có ghé qua tiệm bán thức ăn cho động vật mua một ít cho Tiểu Phúc...sau này chắc là phải làm phiền đến Thiếu Phàm sư huynh nhiều rồi ".
Anh lắc đầu, những lời khách sáo như vậy đối với anh là không cần thiết.
Anh đứng đó , hơi khom người nhìn cô, bởi vì lo mải miết chơi đùa với Tiểu Phúc, cho nên cô không hề biết rằng bản thân đang nằm trong tầm ngắm của anh.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo phông màu trắng khá rộng, kết hợp với quần bò, gương mặt hình như có trang điểm nhẹ, nhìn rất đáng yêu.
Hai tay cô đưa lên nâng Tiểu Phúc bay bổng trong không trung, nhìn cả hai là vô cùng vui vẻ.
Tô Mịch nở nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh nắng bên ngoài.
Mạc Thiếu Phàm nhìn đến cũng phải thất thần trong giây lát.
Anh nhíu mày, bởi vì ánh nắng bên ngoài lúc này đang chiếu vào, khiến cho chiếc áo phông màu trắng của cô bị xuyên thấu một mảng, hiện ra những phần lồi lõm bên trong.
Nếu cẩn thận nhìn rõ còn có thể dư thừa nhìn thấy cả viền áo lót mà cô đang mặc.
Mạc Thiếu Phàm bất động hồi lâu, hình như đang suy nghĩ gì đó.
Lát sau anh liền bước vào căn phòng gần đó, Tô Mịch lúc này mới quay lại chú ý đến anh, liền hỏi vọng theo, " Thiếu Phàm sư huynh muốn nghỉ ngơi sao ?"
Giọng nói của anh đã bị cắt đứt sau cánh cửa, khiến cô không nghe rõ được gì.
Nếu anh cần ngủ trưa thì cô phải đi về rồi, bởi vì không thể ở đây làm phiền anh mãi được.
Nhưng cô lại rất muốn nán lại thêm một chút, một là chơi đùa với Tiểu Phúc, hai là được nhìn thấy anh trong không gian riêng tư này.
Thế nhưng anh lại một mạch bỏ đi vào phòng như thế, Tô Mịch có chút thất vọng nhưng rất nhanh đã vui vẻ trở lại, cố gắng nói thật lớn, " Vậy em xin phép về trước nhe ".
Nhưng Tô Mịch còn chưa kịp làm động tác đứng dậy thì Mạc Thiếu Phàm đã mở cửa bước ra.
Hình như anh vừa đi gột rửa thì phải, cả gương mặt và mái tóc đều bị nước làm ướt đẫm, còn có cả mấy giọt nước li ti đang chảy xuống chiếc cổ nam tính với những đường gân rõ rệt của anh.
Tô Mịch ngại ngùng, lập tức xoay mặt qua chỗ khác, " Em...em tưởng anh muốn nghỉ ngơi, cho nên định rời khỏi ".
Mạc Thiếu Phàm thở ra một hơi, nặng nề nói : " Anh chỉ cảm thấy hơi nóng ".
Nói rồi anh liền bước lại phòng bếp, không nhìn thẳng vào cô, hiển nhiên lên tiếng :" Để anh lấy cho em ít nước lạnh..."
Anh nói giống như cô cũng đang thấy nóng như anh vậy nhưng rõ ràng là cô đâu có, cô rất ổn mà.
Nhưng Tô Mịch vẫn rất lịch sự nhận lấy cốc nước từ tay anh, lúc đầu cô chỉ để trên bàn chứ không uống.
Thấy anh cứ nhìn nhìn mình, hình như nhiệt độ trong nhà cũng tăng đột suất, cổ họng cô lúc này đã có cảm giác hơi khát.
Cô rất tự nhiên cầm lấy ly nước trên bàn uống một ngụm.
Mạc Thiếu Phàm chợt nhếch môi cười, có vẻ rất hài lòng.
...
" Em dậy rồi à...?", Tô Mịch mơ màng mở mắt, bên tai là giọng nói của anh.
Mạc Thiếu Phàm đứng dựa lưng vào tường, hai tay còn bỏ vào túi quần, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Tô Mịch khẽ ngồi dậy, lấy tay dụi dụi mắt, chợt nhận ra đây không phải là phòng khách lúc nãy mà hình như cô đang ngồi trên một chiếc giường trong phòng ngủ.
Cô giật mình, lập tức nhìn xuống phía dưới, trên người cô đang đắp một cái chăn màu trắng, quần áo vẫn còn chỉnh tề.
Thở phào một hơi, cô lo lắng gì chứ, anh sẽ là người như vậy sao.
Tuy nghĩ vậy nhưng cô vẫn không tránh khỏi thắc mắc, " Đây là đâu...tại sao em lại ở đây ?"
Mạc Thiếu Phàm nhìn cô, tư thế vẫn như cũ, chỉ có đều ánh mắt đã thay đổi, say đắm và nồng nàn hơn, " Đây là phòng ngủ của anh...lúc nãy em đã ngủ quên, cho nên anh đã bế em vào đây ".
Anh vô cùng bình tĩnh đáp lại, Tô Mịch nhận thấy chuyện cô ngủ quên hoàn toàn là có khả năng nhưng chuyện anh bế cô vào phòng ngủ của anh, còn để cô nằm trên giường anh, hình như chuyện này có chút không thỏa đáng.
Tô Mịch gật gù nhưng trong lòng có mấy phần khó hiểu, lúc nãy sau khi cô thấy khát rồi uống vài ngụm nước, chợt cô cảm thấy hơi mệt, đầu óc cứ muốn chìm vào giấc ngủ, cho nên liền quyết định nhắm mắt lại.
Bây giờ tỉnh dậy đã nằm ở đây.
Rất may chủ nhân căn nhà này là anh, chứ nếu không là cô toi mạng rồi.
Nói ngủ liền ngủ, có cô gái nào như cô không.
Tô Mịch ngại ngùng, chỉ dám nhìn tới chiếc áo sơ mi cài có ba núc của anh, " Thật ngại quá, em lại làm phiền anh nữa rồi ".
Anh lắc đầu, vô cùng khẳng định, " Không hề phiền..."
...
Buổi tối, sau khi quay về ký túc xá, Tô Mịch lê thân thể mệt mỏi bước vào phòng tắm.
Không hiểu sao, từ lúc ở nhà anh về cho tới giờ, đầu óc cô lúc nào cũng giống như người vừa tỉnh ngủ, cứ mơ mơ màng màng, lại có hơi choáng váng.
Chắc không phải cô đã nhiễm bệnh rồi chứ.
Tô Mịch lắc đầu, làm sao có thể, rõ ràng mới buổi sáng cô còn khỏe mạnh lắm mà, nhanh như vậy nói bệnh là bệnh hay sao.
Sau khi cởi hết quần áo, cô bước vào bồn tắm, nước từ vòi sen chảy từ khuôn mặt, trãi dài xuống cần cổ và thân thể cô.
Cảm giác này thật là đễ chịu.
Hình như lúc trưa, khi ngủ say, cô cũng có một cảm giác dễ chịu như vậy nhưng vì chuyện gì thì cô lại không thể nhớ nổi.
Với tay cầm lấy bông tắm màu hồng nhưng còn chưa kịp đổ sữa tắm vào, Tô Mịch lập tức trợn mắt nhìn đến mấy vết đo đỏ trãi đầy khắp thân thể cô.
Tô Mịch có chút hốt hoảng, sao lại thế này, những dấu vết này là từ đâu mà có, sao đến cả bản thân cô cũng không biết thế này.
Vội tắt vòi nước, cô cẩn thận lau người thật sạch, liền bước ra ngoài.
Nhìn vào chiếc gương cao từ vai cô trở lên, ngay cả cần cổ cũng có rất nhiều.
Cô choáng váng, không lẽ cô đã mắc bệnh thật rồi nhưng loại bệnh nào lại có triệu chứng như vậy chứ.
Cúi đầu suy nghĩ một chút, có khi nào là cô đã bị dị ứng với lông của Tiểu Phúc rồi hay không.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
87 chương
31 chương
116 chương
68 chương