Từ đầu đến cuối vẫn cứ thích anh
Chương 12
Buổi trưa, Tô Mịch quyết định sẽ đến phòng y tế, xin phụ trách Dương một ít thuốc dị ứng.
Lại không hiểu sao, loại dị ứng này không hề gây ra cảm giác ngứa ngáy hay khó chịu, thậm chí một cái hắt hơi cũng không có, mà chỉ đơn giản là nổi mẫn đỏ khắp toàn thân cô.
Tô Mịch đi tới khuôn viên, liền quyết định sẽ rẽ sang hướng cổng phía tây đi cho nhanh, bởi vì phòng y tế của đại học A nằm gần đó, đi tắt thế này sẽ tiết kiệm được khá nhiều thời gian.
Lúc này, Tô Mịch vừa đi vừa suy nghĩ, lúc sáng trước khi rời khỏi ký túc xá, cô có nghe bọn Tiểu Bạch nói loáng thoáng chuyện gì, hình như là tỏ tình, ngỏ ý gì đó, đại khái là khá hệ trọng.
Nhưng cô còn chưa kịp lắng nghe thì đã rời khỏi, bởi vì lúc đó cô sắp trễ giờ mất rồi.
Đầu Tô Mịch nghiêng qua nghiêng lại, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Bất chợt ở cách đó không xa, Tô Mịch nghe thấy một giọng nói rất êm ả vang lên.
Nghe kỹ lại, liền nhận ra chủ nhân của giọng nói đó không ai khác chính là bạn thân của cô, Khải Tư.
Tô Mịch hơi giật mình, nhẹ nhàng bước gần hơn , mới chợt nhận ra đối diện Khải Tư còn có một người nữa, mà người đó không phải ai xa lạ, chính là anh, Mạc Thiếu Phàm.
Vậy là những lời mà Tiểu Bạch nói với Hiểu Lôi lúc sáng, chính xác là thế này đây.
Tô Mịch cúi đầu, nửa muốn đứng lại, nửa lại muốn rời đi.
Khi mà Tô Mịch còn chưa biết phải lựa chọn như thế nào thì cô liền nghe giọng nói của Khải Tư truyền đến lần nữa nhưng lần này lại có vẻ rõ ràng hơn.
" Thiếu Phàm sư huynh, em biết nói ra như vậy sẽ rất mạo muội nhưng thật lòng em rất thích anh...từ buổi tối hôm đó, trong lòng em lúc nào cũng là hình bóng của anh, hôm nay hẹn anh ra thế này, mục đích duy nhất cũng là hy vọng anh có thể chấp nhận lời kết giao với em ".
Tô Mịch nín thở, vậy là cuối cùng Khải Tư cũng đã tỏ bày với anh.
Cô thật sự rất hồi hộp, hai bàn tay đã đan lại với nhau, không biết anh sẽ trả lời thế nào, có đồng hay không.
Nhưng tại sao cô đã quyết định sẽ toại nguyện cho Khải Tư, không giành giựt với cô ấy, thế mà giờ đây khi nghe thấy cô ấy tỏ tình với anh thế này, cô lại trở nên hồi hộp , lo lắng đến vậy.
Tô Mịch thấp thõm vô cùng, đến thở cũng không dám quá mạnh, cô sợ bọn họ sẽ phát hiện ra cô ở đây, sợ bọn họ sẽ chê cười cô, cô còn sợ sẽ nghe thấy bốn chữ anh cũng thích em phát ra từ cửa miệng anh.
Ánh mắt cô nhìn bọn họ chăm chú, đến chớp mắt mà cô cũng gần như quên.
Mạc Thiếu Phàm nhíu mày, không nghĩ tới cô gái này cũng có ý thích anh.
Hôm nay, anh nhận được một dòng tin nhắn, không biết là của ai gửi tới, nói là muốn gặp anh ở đây.
Anh không có lo sợ, bởi vì người như anh thì chưa từng biết sợ là gì.
Thế là chỉ sau vài phút anh đã có mặt ở đây.
Bất ngờ người đó lại là một cô gái, hơn nữa còn là bạn thân của cô.
Mạc Thiếu Phàm cúi đầu, liền suy nghĩ một chút, không lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Tô Mịch hết lần này đến lần khác từ chối anh hay sao.
Anh lại nhíu mày, như thế nào cô lại cho rằng anh sẽ thích cô gái đứng trước mặt anh hơn cô chứ.
Tô Mịch là ngây thơ hay là ngốc ngếch đây.
Bởi vì người như Mạc Thiếu Phàm anh thật không dễ để yêu thích một ai đó, thế nhưng một khi đã yêu thích ai rồi thì nhất định sẽ không dễ dàng buông tay.
Lúc này Mạc Thiếu Phàm định lên tiếng từ chối thì gần đó chợt nghe thấy âm thanh của chiếc điện thoại vang lên.
Cả Khải Tư và anh liền quay đầu nhìn tới chủ nhân của chiếc điện thoại kia.
Tô Mịch giật mình, cũng đánh rơi điện thoại xuống mặt cỏ dưới chân.
Cô ngại ngùng, vội vàng luống cuống nhặt lên, sau đó liền giải thích , " Cho mình xin lỗi, mình chỉ muốn đến phòng y tế nên tiện đường đi ngang qua thôi...mình sẽ đi ngay đây, hai người cứ tiếp tục..."
Nói rồi cô liền một mạch chạy trối chết, đến Khải Tư nói gì mà cô cũng không dám dừng lại để lắng nghe.
Và cũng không thể nhìn thấy được vẻ mặt của anh nhìn cô lúc đó, ngạc nhiên, lo lắng và cả tức giận...
Đúng là quá mất mặt rồi.
Có ai như cô không, ai đời đi nghe lén, rình rập người khác lại quên tắt điện thoại không chứ, còn bị người ta phát hiện trắng trợn như vậy nữa.
Lúc nãy mà có một cái hố gần đó, chắc chắn Tô Mịch đã chui thật nhanh vào rồi.
Bây giờ nghĩ lại, gương mặt cô cũng còn nóng phừng phừng đây này.
Tô Mịch tự gõ đầu một cái, cô đúng là ngu ngốc mà, hết chuyện lại đứng đó nghe lén bọn họ làm gì, để giờ đây phải xấu hổ thế này.
Mà anh là định nói gì nhỉ, có khi nào là đồng ý hay không.
Nếu anh và Khải Tư thật sự qua lại với nhau thì cô nên khóc hay nên cười bây giờ.
Bước chân cô chậm lại, nhấc cũng muốn nhấc không nổi nữa rồi, nước mắt đã bắt đầu rơi, cô đưa tay chạm lấy, cảm giác nóng hổi tràn ra khắp lồng bàn tay.
Tô Mịch ngồi xuống, cúi đầu nức nỡ.
...
Buổi chiều, sau khi quay về ký túc xá, Tô Mịch hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định mở cửa bước vào.
Bên trong chỉ có Tiểu Bạch và Hiểu Lôi, hình như Khải Tư vẫn chưa quay lại.
Thấy Tô Mịch, Tiểu Bạch vội chạy đến, mặt mày hớn hở, " Tiểu Mịch à, cậu có biết gì không hôm nay Khải Tư của chúng ta đã quyết định sẽ tỏ tình với Thiếu Phàm sư huynh đấy ".
Cô vội nhìn Tiểu Bạch, miệng lấp bấp, " Vậy...vậy kết quả thế nào ?"
Cô thật sự rất muốn biết kết quả sẽ ra sao, nếu Tiểu Bạch ngay lúc đó nói, bọn họ đã qua lại với nhau, chắc chắn cô sẽ một lần nữa bật khóc mất thôi.
Từ lúc đó tới giờ đầu óc cô chẳng thể tập trung nổi một chuyện gì, tâm trí cứ nghĩ đến những câu nói anh sẽ nói với Khải Tư lúc ấy, nào là Khải Tư à, thật ra anh cũng rất thích em hay là không cần em mở lời, bởi vì ngay từ đầu anh cũng đã có ý với em rồi ...
Tô Mịch lắc đầu, càng nghĩ càng thêm choáng váng, nếu đã cam tâm tình nguyện kết hợp cho bọn họ, hà cớ gì hiện tại cô lại đau khổ thế này.
Ngay lúc đó, khi mà Tiểu Bạch còn chưa mở miệng, cánh cửa đã bị mở ra.
Khải Tư đứng đó, trên môi còn nở một nụ cười nhạt.
Thấy vậy Hiểu Lôi liền chạy lại, nhanh nhảu mở miệng " Thế nào, thế nào rồi...Thiếu Phàm sư huynh phản ứng ra sao, có đồng ý hay không ?"
Trái tim Tô Mịch đập nhanh liên hồi, hồi hộp đến nổi không dám nhìn thẳng vào Khải Tư đang đứng trước mặt.
Qua khoảng mấy giây, Khải Tư mới mở miệng, " Mình vẫn chưa dám thổ lộ với anh ấy nữa, chắc là phải cần thêm thời gian ".
Câu nói đó lập tức khiến Tô Mịch ngẩng đầu nhìn Khải Tư, cô ấy nói cô ấy chưa tìm đến anh thổ lộ nhưng lúc trưa rõ ràng cô đã chứng kiến hết mọi chuyện.
Vậy chẳng lẽ là cô đang nằm mơ hay sao.
Khải Tư lúc này cũng nhìn cô chăm chú, còn hơi híp mắt lại.
Tô Mịch cúi đầu, giống như chột dạ nhưng không phải vì chuyện cô đã nghe lén lúc trưa mà là chuyện cô cũng đem lòng yêu thích anh, thậm chí còn trước hơn cô ấy.
Nghe vậy cả Tiểu Bạch và Hiểu Lôi đều thở dài, tỏ vẻ thất vọng, sau đó liền nói mấy lời an ủi Khải Tư.
Khải Tư chỉ cười cười, còn lắc đầu nói không sao.
Nhưng sao Tô Mịch lại cảm thấy hình như đã có gì đó thay đổi trong ánh mắt của cô ấy.
Vui buồn lẫn lộn, như lạ như quen, có khi nào cô ấy là đang nói dối bọn họ.
Lúc sau, khi mọi chuyện được lắng xuống, Khải Tư liền có ý kéo Tô Mịch đi lấy nước.
Tuy Tô Mịch bình thường khá ngốc ngếch nhưng cũng phân biệt được sự khác lạ trong lời nói của Khải Tư.
Cô ấy chắc chắn là có chuyện riêng muốn nói với cô đây mà.
Hai người bọn họ , mỗi người ôm một thùng nước nhỏ, chậm rãi đi trên hành lang dẫn tới khu vực chứa nước sạch của trường học.
Lúc này không gian vắng lặng, hình như chỉ có mỗi bọn họ ở đây.
Bọn họ đi cạnh nhau, lại không ai nói với ai lời nào, hồi lâu Tô Mịch cũng không kìm được, liền lập tức lên tiếng " Khải Tư à, cho mình xin lỗi vì chuyện lúc trưa nhe, mình thật sự không có cố ý ".
Khải Tư lắc đầu, khẽ mỉm cười " Không có gì đâu, huống hồ lúc nãy cậu cũng đã che giấu cho mình rồi còn gì ".
Vậy là Khải Tư đúng thật là đã nói dối, nhưng tại sao cô ấy lại làm như vậy, chẳng lẽ kết quả không như cô ấy mong đợi hay sao.
Tô Mịch nhìn qua Khải Tư, muốn mở miệng hỏi tiếp nhưng thấy hơi ngại nên đành cúi đầu lặng lẽ bước đi.
Sau đó lại nghe cô ấy nói tiếp : " Thật ra anh ấy đã đồng ý kết giao với mình, chỉ là còn nói hiện tại nên giữ trong bí mật, cho nên lúc nãy mình đã không nói cho Tiểu Bạch và Hiểu Lôi biết thôi ".
Nghe đến đó, bước chân Tô Mịch liền khựng lại, cố gắng lắm mới níu kéo được chút tự nhiên trên khuôn mặt, giả vờ mỉm cười " Vậy là phải chúc mừng cậu rồi, cuối cùng cũng được như ý nguyện...nếu lúc trưa mình không tình cờ bắt gặp, chắc đến mình mà cậu cũng giấu luôn rồi phải không ".
Tô Mịch vừa nói vừa mỉm cười, gương mặt cũng trở nên gượng gạo đến khó coi.
Khải Tư bên cạnh chỉ cúi đầu, ra vẻ bất đắc dĩ " Chỉ tại anh ấy lo sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc học của mình, cho nên mới không muốn nói ra mà thôi...cho nên cậu là phải giữ bí mật cho mình đó biết không ?"
Tô Mịch nuốt nuốt nước bọt, khẽ gật đầu, trong lòng nặng trĩu.
Vậy là từ nay người cô thích sẽ chính thức thuộc về một cô gái khác.
Và người đó lại còn là bạn thân của cô, đúng là đau lòng chết đi được.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
87 chương
31 chương
116 chương
68 chương