Quyển 4: Yêu tinh đến nhà
Chương 21: Náo loạn ở công ty (5)
‘Liên Kiều’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vươn tay kéo đôi tay bám trên cổ mình xuống, thấp giọng nói: ‘Em là một cô bé rất đơn thuần cho nên không thể vì tính bướng bỉnh của mình mà đem hạnh phúc cả đời đổi lấy. Anh biết em đến nhà Hoàng Phủ hoàn toàn là vì hiếu kỳ và ham chơi mà thôi, nhưng mà .. nếu em còn tiếp tục nghịch ngợm bày trò nữa sẽ làm cho những người lớn hiểu lầm, đến lúc đó em không muốn gả vào nhà anh cũng không được, biết không?’
Hắn cố ý nói nghiêm trọng một chút, tuy nói trong lòng có một cảm giác tự tại mà ngay cả bản thân cũng không phát giác được, nhưng trong nhất thời hắn lại rất ghét bản thân mình vì đã nói những lời này.
‘Nhưng … nhưng mà hình như bác trai bác gái đều hiểu lầm rồi, làm sao đây? Em lại không biết phải giải thích sao với họ!’ Liên Kiều cắn môi, gương mặt hơi có chút khổ sở.
Hoàng Phủ Ngạn Tước bất chợt đưa tay ra, ngón tay khẽ lướt trên đôi môi sắp bị cắn sưng của cô, nhẹ giọng: ‘Cho dù là vậy, chúng ta càng phải giải thích rõ ràng với họ đúng không? Bằng không em thật sự phải gả vào nhà Hoàng Phủ đó!’
‘Không thèm không thèm …’ Liên Kiều vội vàng xua tay: ‘Nghe nói người kết hôn rồi một chút tự do cũng không có, em không muốn!’
Lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng khó chịu lợi hại, hắn đột nhiên có một nỗi xúc động muốn xóa hết những lời mình vừa nói.
Nhưng … hình như lúc vừa bắt đầu hắn cũng không có ý định đi trên con đường hôn nhân này, nhất là một cuộc hôn nhân chính trị!
‘Đúng vậy nha đầu, em thích chơi thích giỡn như vậy, một khi kết hôn rồi thì thảm lắm, chẳng những không có tí tự do nào mà cả đời cũng chỉ được ở nhà chăm chồng nuôi con, không được bước ra khỏi cửa một bước!’ Hắn cố ý nói thành rất nghiêm trọng.
‘Hả?’
Liên Kiều không nghĩ kết hôn đáng sợ như vậy, gương mặt nhỏ nhắn có chút trắng bệch, bàn tay cũng vô ý thức nắm lấy tay hắn, xem chừng sắp khóc đến nơi: ‘Vậy làm sao bây giờ, Hoàng Phủ Ngạn Tước, nếu như bác trai bác gái đi gặp ông em vậy không phải em tiêu rồi sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy, hơi có chút không nhẫn tâm. hắn thở dài một hơi, vò vò tóc cô: ‘Được rồi, anh sẽ giải thích rõ ràng với ba mẹ, nhưng đến lúc đó em cũng phải phối hợp với anh, đừng có gây thêm rắc rối cho anh, biết không?’
Nếu như không phải nhà đầu này ở trước mặt cha mẹ làm những hành động ám muội với mình, họ sẽ không hiểu lầm sâu sắc như thế, càng khoa trương hơn là … bọn họ cho rằng Liên Kiều đã có con với hắn, cái này quả thật quá hỗn loạn.
‘Ừm!’ Liên Kiều không dám mạnh miệng nữa, cô ngoan ngoãn gật đầu, gương mặt trắng bệch cũng có chút huyết sắc trở lại.
Thấy bộ dạng gấp gáp của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước không kìm được một trận tâm phiền ý loạn, ánh mắt nhìn về phía cô cũng có thêm một phần trầm tư …
‘Nha đầu, em … có thích ai chưa?’ Không biết vì sao, câu hỏi này thốt ra có chút khó khăn.
Liên Kiều nghiêng đầu, suy nghĩ nửa ngày cũng không nói, sự trầm mặc của cô khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước càng khẩn trương.
Qua một lúc lâu …
‘Có nha!’ Hai chữ chợt phun ra, mặt có chút hưng phấn.
‘Có thật?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không ý thức cao giọng nói, nhất là khi thấy vẻ mặt hưng phấn của cô, trong lòng càng không phải tư vị, ‘Nam sinh đó là ai?’
Hình như có chút mùi vị ghen tuông giữa người yêu với nhau.
Liên Kiều nghe hắn hỏi vậy, gương mặt đang tươi cười chợt hồng lên, cô cúi xuống nói bên tai hắn, ‘Vậy em nói anh nghe nhưng anh tuyệt đối không được nói cho người khác nha!’
‘Nói đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp mất hết kiên nhẫn ra lệnh.
Liên Kiều cười rạng rỡ, cô nhỏ giọng nói: ‘Thực ra em rất thích một anh học trưởng, hắn không chỉ đẹp trai mà đánh bóng rổ cũng cực kỳ giỏi nha, hắn cũng là đội trưởng đội bóng rổ của trường em!’
Cô nhìn hắn, giọng nói mang theo chút kiêu ngạo, giống như có được một vật cực kỳ quý giá.
‘Cái loại trẻ trâu ấy thì có gì đáng để thích chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước sắc mặt càng khó coi, trong lòng chua cay mặn đắng đủ loại tư vị, tóm lại hắn rất không thích nghe đến chuyện này.
Nghe đến đây Liên Kiều liền bất mãn phản đối: ‘Ai nói hắn là trẻ trâu chứ? Chẳng lẽ lớn tuổi như anh mới không tính là trẻ trâu sao?’
Một tia không vui xẹt qua mắt hắn …
‘Trong mắt em anh già đến vậy sao?’
Hắn chỉ lớn hơn cô có tám tuổi thôi, thế nào mà trong mắt cô dường như hắn lớn hơn đến bảy tám mươi tuổi vậy?
Liên Kiều tỉ mỉ nhìn hắn, thực ra cô nói câu đó cũng chỉ là nói cho bõ tức mà thôi chứ bề ngoài của hắn thật đã quá mức anh tuấn rồi, thân thể vĩ ngạn như người mẫu bước ra từ tạp chí, đôi mắt tinh nhuệ thâm sâu như đầm nước, sống mũi thẳng tắp biểu thị một khí chất vương giả không thể xâm phạm, môi mỏng treo một nụ cười như có như không càng dễ khiến cho nữ nhân trầm mê, mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều mang một khí chất quý tộc trời sinh không thể nhầm lẫn với ai được.
Nhưng … hắn không nên không lễ độ như vậy cười nhạo học trưởng của cô.
‘Trong mắt em anh sắp thành ông già rồi, ngay cả cách nói chuyện cũng cực kỳ giống!’ Liên Kiều bực dọc nói.
‘Em nói lại xem!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng tức tối, cô lại còn dám thẳng thừng chê mình già?
‘Hừm’ Liên Kiều nghinh mặt lên, nhưng liền lập tức bị hắn một tay xoay cằm cô lại …
‘Em thích hắn nhiều lắm sao? Nói!’ Ngữ khí càng thêm cứng rắn, so với sự ưu nhã trước giờ của hắn khác rất xa.
Liên Kiều bỗng cảm thấy có một tia nguy hiểm nhưng vẫn cứng miệng, hiên ngang lẫm liệt nói: ‘Hắn rất ưu tú, em thích hắn hơn anh nhiều, hừ!’
Nói xong cô vụt đứng dậy, tức tối bước ra.
‘Đi đâu?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng đứng dậy, bàn tay to đã đưa ra kéo cô lại.
Liên Kiều cảm thấy cổ tay mình sắp bị hắn nắm gãy rồi, cô vung nắm đấm về phía hắn: ‘Anh thả em ra, em không muốn nói chuyện với anh nữa, anh thật đáng ghét. Em muốn đi!’
‘Ngoan ngoãn chờ anh ở đây, chỗ nào cũng không được đi!’ Một tia lửa giận cháy bùng trong mắt hắn, ngay cả giọng nói cũng cất cao hơn, đầy vẻ cảnh cáo.
Chương 22: Náo loạn ở công ty (6)
‘Anh …’
Liên Kiều tức giận trừng mắt nhìn hắn, cô ghét nhất là bị người ta trói buộc, nghĩ đến đây cô chợt cúi đầu, há miệng nhắm ngay bàn tay như sắt của người đàn ông hung hăng cắn xuống …
‘Ô …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước sắc mặt trầm xuống nặng nề rên một tiếng, trên cổ tay truyền đến một cơn đau nhói khiến hắn vô thức buông lỏng cổ tay …
Nha đầu này, cắn người cũng hung hăng quá đi.
Liên Kiều thở phào một hơi nhắm hướng cửa phòng chạy ra, nhưng khi cô vừa đưa tay chuẩn bị mở cửa thì cửa văn phòng đã bị một lực rất mạnh đẩy ra.
Định thần nhìn lại, thì ra là Hoàng Phủ Ngưng!
Chỉ thấy vẻ mặt cô rất tức giận, nhất là sau khi nhìn thấy Liên Kiều, gương mặt xinh xắn gần như vì tức giận mà biến hình.
‘Tiểu Ngưng, sao lại không có phép tắc thế kia?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lên tiếng, trong giọng nói đã có chút bất mãn.
Hoàng Phủ Ngưng biết mình không gõ cửa mà xông vào quả thực không lễ phép nhưng lúc này nào còn tâm trí mà lo nghĩ nhiều vậy.
Cô chỉ tay về phía Liên Kiều, ngón tay vì tức giận mà run rẩy, trong giọng nói cũng khó mà giấu được tức giận …
‘Anh hai … cô gái bên cạnh anh … cô ta … cô ta quả thật quá đáng lắm!’
Liên Kiều thấy vậy vội vàng núp sau lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước. Mà hắn thấy vậy cũng hiểu được bảy tám phần liền quay đầu nhìn về Liên Kiều đang trốn sau lưng, thấp giọng hỏi: ‘Liên Kiều, có phải em lại gây họa không?’
‘Em đâu có? Em cũng không biết có chuyện gì xảy ra …’ Liên Kiều chết cũng còn cứng miệng cãi, vẻ mặt vô tội.
‘Cô, cô gái đáng ghét này, lại dám nói dối trước mặt anh tôi!’ Hoàng Phủ Ngưng nghe xong càng tức đến phát điên, cô bước lên mấy bước, đang khi muốn đưa tay bắt lấy Liên Kiều, nhất thời lại bị Hoàng Phủ Ngạn Tước ngăn lại.
‘Đủ rồi Tiểu Ngưng!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày, trong giọng nói trầm ổn vẫn mang theo một loại uy quyền không cho người khác kháng cự: ‘Những chuyện ngoài công việc đừng đem vào đây, thật chẳng ra làm sao cả!’
Tạm thời không nói đến phát sinh ra chuyện gì, nhưng dù là em gái hắn cũng không cho phép làm bậy.
Hoàng Phủ Ngưng thấy trong mắt anh hai mình có chút không vui, cô hơi kềm chế lại nhưng vẻ mặt vẫn rất ủy khuất nói: ‘Anh hai, anh sao cứ thiên vị cô gái này thế, cô ta quả thật quá đáng lắm mà, dám ám hại em!’
Truyện khác cùng thể loại
318 chương
1 chương
501 chương
26 chương
251 chương