Hôm nay cuối tuần, tranh thủ post 2 phần, đây là phần đầu ...
Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ.
***
Quyển 4: Yêu tinh đến nhà
Chương 26: Náo loạn ở công ty (10)
Liên Kiều nhìn vẻ mặt nửa đùa nửa thật của hắn, đôi mắt màu tím khẽ đảo một vòng, sau đó nũng nịu ngả vào lòng hắn, yếu ớt nói: ‘Anh dọa em thôi phải không? Anh làm sao nỡ trừng phạt em chứ!’
Bên tai vẳng lại tiếng cười trầm ấm khiến người ta say mê của hắn …
‘Vật nhỏ đáng yêu …’ Hắn lướt ngón tay lên mái tóc mềm mại của cô, xoắn xoắn một lọn tóc trong ngón tay mình, ‘… tự tin vậy sao?’
Liên Kiều ngu ngơ cười: ‘Không phải em tự tin, là vì em biết anh tốt bụng, làm sao nỡ ra tay với cô nhóc như em chứ, nhưng em hứa với anh, em sẽ ngoan ngoãn, không gây sự gì nữa!’
‘Thật chứ?’
Ánh mắt nhìn cô vẫn thâm thúy như vậy, lại pha thêm một chút ôn nhu, trên gương mặt anh tuấn cũng tràn đầy vẻ dịu dàng càng làm cho hắn tăng thêm một phần mị lực.
Trái tim cô chợt nhảy lỡ một nhịp, như tận đáy lòng có một sức mạnh thần bí nào đó thao túng, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cô khẽ cúi đầu xuống, yên lặng chờ hắn trả lời.
Từ trên nhìn xuống, đôi mi dài như cánh bướm khe khẽ chớp đôi cánh, mùi hương thanh mát từ mái tóc xâm nhập vào mũi hắn, chỉ nhàn nhạt mà rung động đến tận đáy lòng …
‘Vậy được, lần này tạm thời tha cho em, lần sau mà còn nghịch ngợm như vậy thì không dễ gì bỏ qua đâu đấy!’ Trong đôi mắt sắc bén nhìn cô có thêm một tia trìu mến mà chính hắn cũng không phát hiện.
Liên Kiều thở phào một hơi, như tội phạm vừa mới nghe được lệnh ân xá, cô ngẩng lên, đôi tay bám trên cổ hắn: ‘Anh thật tốt với em …’
Nói xong liền nhón chân, chủ động đặt lên má hắn một nụ hôn cảm kích, nụ hôn mang theo mùi hương thanh nhã của riêng cô, nhàn nhạt nhưng lại như cơn sóng cuốn vào lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước rồi lan tỏa không ngừng …
Một nơi nào đó sâu tận đáy lòng đột nhiên bị sức mạnh của cơn sóng này quét tới, đổ sụp xuống …
Nụ hôn chỉ như chuồn chuồn lướt nước, khi môi cô vừa lướt qua má hắn, một giây sau đó hắn liền sít sao ôm cô vào lòng, ngón tay thuôn dài nhẹ nâng cằm cô lên, véo nhẹ lên múi cô: ‘Nha đầu, thành ý của em hình như không đủ!’
Một câu nói khiến Liên Kiều ngơ ngác, cô mê mang nhìn hắn, cố tìm hiểu ý tứ trong câu nói đó, nhìn vào đôi mắt sâu như đầm nước của hắn, cô lại thấy bóng mình phản chiếu trong đó.
Đôi môi anh đào hơi hé mở, ướt át, tươi mát như nụ hoa nhiễm sương buổi sớm trên gương mặt tinh xảo, xinh xắn cùng ánh mắt trong suốt như thủy tinh cực kỳ động lòng người đang nhìn hắn, Hoàng Phủ Ngạn Tước khép mắt lại, khi hắn mở mắt ra, trong đôi ngươi đen sâu thẳm có thêm một tia chiếm hữu …
‘Thật là nha đầu ngốc …’ Trong tiếng cười khẽ, giọng nói trầm ấm vang lên, không kìm lòng được đôi môi mang theo lửa nóng nhẹ nhàng đáp xuống cánh môi đang run rẩy của cô, như cánh bướm khe khẽ đáp xuống hút mật từ cánh hoa.
Cơ thể Liên Kiều chợt run lên, còn may có một bàn tay mạnh mẽ từ sau lưng giữ lại.
Nụ hôn của hắn rất dịu dàng, mường tượng đôi môi cô là báu vật dễ vỡ nhất trên đời, lại giống như đang thưởng thức, thưởng thức mật ngọt từ đôi cánh hoa yêu kiều kia.
Dịu dàng mà bá đạo, mà chiếm hữu, tận lực mút lấy sự ngọt ngào và mềm mại của cô, tất cả đều khiến hắn yêu mến không nỡ buông ra, không kìm lòng nổi.
Liên Kiều chỉ thấy đầu mình trống rỗng, tay chân không biết để đâu cứ mặc cho hắn một lần lại một lần miêu tả bờ môi mình, để lại từng cơn tê dại truyền khắp châu thân.
Mỗi một nụ hôn đều khiến cô luống cuống, cái cảm giác này thật sâu chi phối lấy cô, hắn như đang muốn cho cô biết cô vốn thuộc về hắn, nụ hôn của hắn mang theo mùi vị rất dễ chịu khiến lòng cô không chút câu nệ mà cuốn theo, nhưng mà … tại sao lại như thế?
Cô không hiểu …
Thật sự không hiểu …
Hoàng Phủ Ngạn Tước trước giờ đâu có nói cho mình biết là hắn thích môi mình như thế, mà bản thân mình sao lại cũng có chút chờ mong hành động thân mật này của hắn chứ …
Rất lâu sau, cuối cùng hắn cũng thỏa mãn buông cô ra, ngón tay thuôn dài khẽ ve vuốt đôi môi đã mang đầy hơi thở của hắn …
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, đôi môi cô đặc biệt hồng nhuận, dưới sự dẫn dắt của hắn mà càng trở nên ướt át, thật động lòng người.
‘Thích không?’
Hơi thở của hắn có chút không bình ổn, cúi đầu để trán mình chạm vào trán cô, thầm thì hỏi.
Liên Kiều ngây thơ gật đầu, trên gương mặt trắng trẻo bay lên hai đóa mây hồng, ‘Sao … sao lại như thế …’ Cô vẫn chưa hoàn hồn, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt màu tím cũng mê mang … Hắn hôn mình? Vậy mình có phải hay không cũng có thể chủ động hôn hắn?
Để sự xúc động kỳ lạ trong lòng mình dẫn dắt, cô nén sự xấu hổ nhón chân lên, chủ động dán môi mình lên môi hắn.
Thân hình cao lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt run lên, không phải chưa từng có cô gái nào chủ động với hắn, nhưng nụ hôn mang theo sự bỡ ngỡ, ngại ngùng, cẩn trọng lẫn dịu dàng như thế này mang theo một sức mạnh kỳ lạ đả động đến từng ngõ ngách sâu nhất trong lòng hắn …
Liên Kiều dán đôi tay nhỏ lên ngực hắn, lặp lại những gì vừa học từ hắn, thử đưa chiếc lưỡi đinh hương dò thám lưỡi hắn, nhẹ nhàng nhấm nháp môi hắn…
Một hành động vô tâm lại mang đến hiệu quả cực kỳ rõ ràng, Hoàng Phủ Ngạn Tước hít một hơi khí lạnh, biểu tình ôn nhu trên mặt chợt trở nên nguy hiểm, nha đầu ngốc này, chẳng lẽ cô không biết mình đang làm gì sao?
Trong phút chốc, tình cảm ào ạt dâng trào, hắn không có biện pháp nào suy nghĩ đến những thứ khác, từ bị động chuyển sang chủ động, đưa tay kéo bàn tay đang đặt trên ngực hắn vòng qua cổ mình, cúi đầu xuống, mạnh mẽ ngậm láy cánh môi cô, lửa nóng trong đáy mắt phút chốc bừng cháy, đầu lưỡi nóng rực mang theo dã tính bẩm sinh của đàn ông khẽ đẩy hàm răng của cô ra.
Dài như một thế kỷ, khi hắn quyến luyến rời khỏi môi cô, liền nhìn thấy ánh mắt mê mang của cô.
‘Nha đầu, em khiến anh chỉ muốn một ngụm nuốt em vào bụng …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười có chút thỏa mãn nhưng lại mang theo sự ôn nhu khiến tim cô đập thình thịch.
Hả?
Liên Kiều há miệng, vẻ mặt vẫn mê mang …
‘Nghĩ gì vậy?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước tham lam dõi theo vẻ mặt mờ mịt của cô, nhìn thật giống một con búp bê.
Liên Kiều nghe hắn hỏi, cô liếm môi, không khó nhận ra hơi thở nóng bỏng nam tính của hắn vẫn còn vương trên đó, nhưng lại mơ màng nói một câu …
‘Em muốn ăn cơm, đói lắm rồi …!’
Chương 27: Rước họa vào thân (1)
Như ý nguyện, cơm trưa là món Mã Lai là Liên Kiều muốn ăn thử, tuy trên bàn bày đầy món ăn hấp dẫn nhưng trên mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước lại âm trầm đến dọa người.
Nhìn nha đầu đang rất tích cực ăn uống bên cạnh mình, hắn ngược lại chẳng có chút khẩu vị nào, đôi mắt thâm thúy mang theo một tia phức tạp nhìn chằm chằm vào cô, như một nhà khảo cổ đang nghiên cứu một món đồ cổ.
Nha đầu này vẫn là vô tâm vô phế như vậy, trong tình huống tràn đầy tình ý như lúc nãy mà cô lại có thể suy nghĩ đến dạ dày của mình, chuyện này khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước suýt nữa là tức nghẹn, thật không biết phải làm cho cô nhóc này hiểu thế nào là tình thú. Nhưng cô như vậy, hắn chẳng phải cũng quá quen rồi sao …
Quen tính cô không hiểu chuyện nam nữ, quen bị cô châm ngòi thổi lửa xong rồi vô tâm vô phế để hắn tự mình đi dội nước lạnh, quen với sự đơn thuần ngây thơ đến ngờ nghệch của cô?
Thấy cô ăn uống chẳng có chút hình tượng thục nữ nào, đôi mắt màu tím ấy lại sáng rực lên mỗi khi thấy nhà bếp bưng đến một món ăn mới, hắn không khỏi cười khổ trong lòng.
Cô là con cháu hoàng thất lại chẳng có chút dáng dấp hoàng thất nào, cô xuất thân danh môn nhưng lại chẳng có chút cao ngạo của con gái nhà danh giá chút nào, cô nghịch ngợm ham chơi, thích làm theo ý mình lại còn thích bày trò chỉnh người, nếu như muốn nói có mối liên hệ nào giữa cô và dòng dõi hoàng thất thì chắc chỉ có thể nói, trên người cô quả thật có một loại khí chất quý tộc mà không cô gái bình thường nào có … nhưng chỉ vậy mà thôi!
Đơn thuần đến khiến người ta yêu, ngây thơ đến khiến người ta mến, lại ngốc nghếch đến khiến người ta hận, thông minh đến khiến người ta chấn động! Một cô gái như vậy khiến người ta không thể không nảy sinh một cảm giác vừa yêu vừa hận, cô gái như Liên Kiều cũng là lần đầu tiên hắn gặp được.
Vừa yêu vừa hận?
Trong yên lặng, Hoàng Phủ Ngạn Tước bất chợt bị vấn đề chợt nảy sinh này dọa nhảy dựng. Yêu? Có hay không? Hận, ngược lại thì có một chút.
Sự vô tâm của cô đôi khi khiến hắn hận đến nỗi muốn bóp chết cô!
Liên Kiều đang chăm chú thả hồn vào mấy đĩa thức ăn nhưng sự trầm mặc bên cạnh khiến cô không kìm được ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy đôi mắt thâm thúy mang theo rất nhiều suy tư đang chăm chú nhìn mình, cô tò mò đưa tay khua khua trước mắt hắn …
‘Anh sao vậy? Không đói sao?
Lạ thật, trên bàn nhiều món ăn ngon như thế, hắn sao lại không động đũa chứ? Chẳng lẽ cho rằng mình thật sự là người sắt sao?
Thấy bàn tay đang tinh nghịch khua khua trước mặt mình, hắn hơi mỉm cười, chủ động nâng bộ đồ ăn lên: ‘Nhìn em nhỏ xíu vậy mà ăn cũng nhiều ghê, ăn thêm một chút đi này!’ Vừa nói vừa chu đáo tiếp thêm đồ ăn vào đĩa của cô.
‘Anh thật kỳ lạ’ Liên Kiều nghiêng đầu nhìn hắn.
‘Sao lại nói thế?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhàn nhạt hỏi.
Liên Kiều dứt khoát bỏ dụng cụ ăn xuống, tò mò nhìn hắn: ‘Anh không cần ăn cơm trưa à?’
‘Nha đầu ngốc, ăn nhanh đi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay qua, sủng nịch vò vò tóc cô. Nói thật lòng, lúc chưa đến nhà hàng hắn cũng có chút đói, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô lúc ăn cơm, ngược lại chẳng còn cảm giác đói, chỉ muốn ngồi đó nhìn cô.
Hắn đột nhiên phát hiện, ngồi nhìn dáng vẻ không chút câu nệ, tự do tự tại của cô cũng là một loại hưởng thu …
Điện thoại lúc này chợt vang lên, Hoàng Phủ Ngạn Tước ấn nhút tiếp điện thoại, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ngoan ngoãn ngồi đó ăn cơm.
Mới đầu Liên Kiều còn ngoan ngoãn ngồi ăn, nhưng khi cô ăn uống no say rồi lại phát hiện hắn vẫn còn đang nói điện thoại, giống như đang thảo luận một chuyện quan trọng nào đó, cô chun mũi, với tay lấy một cái nĩa nghịch nghịch đĩa thức ăn trên bàn, mắt không ngừng nhìn về phía người đàn ông đang đứng cạnh cửa sổ nói điện thoại.
Càng nhìn càng mê mẩn, hắn lúc bàn công việc thần thái quả thật rất nghiêm túc, nhưng trên gương mặt anh tuấn vẫn nguyên vẹn khí chất khiến phụ nữ si mê, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào những đường nét như điêu khắc trên mặt hắn, chiếu lên thân thể cao lớn của hắn càng làm tản mát một sự quyến rũ chết người…
Nhưng Liên Kiều dù sao vẫn là Liên Kiều, có đep hơn nữa cô nhìn lâu cũng mất tính nhẫn nại, khi đã đợi khoảng mười lăm phút, cá tính hoạt bát của cô cuối cùng cũng trỗi dậy, nhân lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước mải nói chuyện không chú ý đến mình, cô liền len lén chạy ra ngoài …
***
Tầng 22 tòa nhà Hoàng Phủ tài phiệt, phòng kinh doanh.
Không phải Liên Kiều cố ý đến tầng này, chỉ là cô không biết làm gì liền đi them một nhóm nhân viên bước vào thang máy, sau khi đến tầng 22 mới phát hiện ở đây rất náo nhiệt, liền muốn đến đây tham gia náo nhiệt, dù sao thì bây giờ Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng đang bận rộn với công vụ, cũng không có thời gian theo sát cô, thôi thì tự mình tìm niềm vui cho mình tốt hơn.
Do tầng 22 số lượng nhân viên nhiều, hơn nữa lại cách văn phòng tổng tài rất xa cho nên bầu không khí ở đây tương đối thoải mái, bốn phía có thể nghe tiếng mọi người nói cười với nhau, thậm chí còn có người đùa đùa với nhau.
Khi Liên Kiều một thân quần áo kỳ quái đi ra khỏi thang máy, mọi người dù vô tình hay cố ý ánh mắt đều rơi trên người cô, mà thực ra, muốn mọi người không chú ý đến Liên Kiều cũng rất khó, y phục trên người cô quả thực quá kỳ lạ.
‘Cô là …; Khi chủ quản bộ phận vừa đi đến văn phòng để giao phó một số công việc cho cấp dưới thì nhìn thấy một cô gái kỳ lạ đang đứng xem xét bốn xung quanh, liền ngạc nhiên bước lên hỏi.
Mà các đồng nghiệp khác gần như cũng mang một bụng tò mò nhìn cô.
Liên Kiều cười rạng rỡ như hoa đào mùa xuân khiến mọi người ngơ ngẩn nhìn.
‘Tôi là Liên Kiều, đến đây chơi!’ Liên Kiều cười giải thích với vị chủ quản.
‘Liên Kiều?’
Mọi người một phen kinh ngạc, nhất là vị chủ quản, hắn càng trừng to mắt nhìn cô … Cô ấy nói gì? Cô ấy nói mình là Liên Kiều?
Chỉ trong giờ cơm trưa ngắn ngủi, toàn bộ Hoàng Phủ tài phiệt đều xôn xao với một tin tức động trời, theo tin đồn, vị tổng tài trước giờ rất ít dính vào tin đồn tình ái hôm nay lại đối với một cô gái hết sức ân cần, điều quan trọng hơn là nghe nói cô gái này quậy tưng trong văn phòng làm việc của Hoàng Phủ tiểu thư nhưng khiến người ta ngạc nhiên hơn là vị tổng tài đáng kính của bọn họ lại ngang nhiên thiên vị cô gái này, từ thần thái đến cử chỉ đều giống như tình nhân đang yêu đương gắn bó, mà cô gái này tên gọi là Liên Kiều, điều quan trọng là … cô ta có một đôi mắt khác người – đôi mắt màu tím.
Chương 28: Rước họa vào thân(2)
Cô gái ấy giờ này phút này đang đứng trước mặt bọn họ, cô nói mình là Liên Kiều, mà rõ ràng nhất là tiêu chí của cô – đôi mắt màu tím.
Không sai, cô gái kỳ lạ này chính là người phụ nữ bên cạnh tổng tài!
Trời ạ, cô ta đến tầng 22 này làm gì? Chỗ này cách văn phòng tổng tài một vạn tám ngàn dặm nha, mà nếu bọn họ không nghe lầm, lúc nãy cô ta vừa nói là đến đây để … chơi!
Chỗ này thì có gì để chơi?
Khi mọi người còn chưa phản ứng lại kịp, cả tầng lầu vốn dĩ rộn ràng tiến nói bây giờ chỉ còn lại một mảng yên lặng …
Thấy mọi người đều yên lặng còn mình thì trở thành tâm điểm chú ý, Liên Kiều liền ngại ngùng cười nói: ‘Hơ, mọi người sao lại không nói gì? Tôi nghe thấy ở đây rất náo nhiệt cho nên mới tiến vào mà!’
Chủ quản là người đầu tiên phản ứng lại, hắn vội vàng cười tiến lên nói: ‘A, thì ra là … là Liên Kiều tiểu thư, xin hỏi tổng tài tiên sinh ngài … ngài có đến cùng không?’
Nói xong còn cẩn thận liếc ra ngoài nhìn, nhưng hình như không thấy bóng dáng của tổng tài nha.
Các nhân viên khác nghe chủ quản hỏi như vậy vẻ mặt ai cũng trở nên khẩn trương, nhìn quanh bốn phía, có người thậm chí còn nhanh chóng dọn dẹp bàn làm việc.
Liên Kiều ngược lại không hiểu tâm trạng của bọn họ, cô nhăn mũi nói: ‘Hắn rất phiền nha, đang lúc ăn cơm thì đi nghe điện thoại mà còn nghe lâu như vậy cho nên …’ Nói đến đây, cô cười càng vui vẻ: ‘Hắc hắc, tôi bỏ hắn lại nhà hàng, tự mình quay về đây!’
Hả …?
Tất cả các nhân viên đều thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc …
Vị tổng tài cao cao tại thượng, vị tổng tài mà bọn họ muốn gặp cũng không gặp được lại bị nha đầu trước mặt bỏ rơi…????
Quả thật là chuyện lạ thiên hạ!
‘Cái đó … nói như vậy, tổng tài tiên sinh không biết ngài đến tầng này?’ Vị chủ quản gian nan hỏi một câu.
Liên Kiều ngược lại vẻ mặt nghi hoặc: ‘Tôi đến đây chơi, liên quan gì đến hắn?’
‘Ồ, chơi .. chơi … ha ha … được … chơi cũng tốt …’
Vị chủ quản có chút không hiểu logic trong lời nói của cô, cô là người phụ nữ của tổng tài, thế nào lại nói chạy xuống đây thì chạy xuống đây, nói không chừng là cô thay tổng tài đến giám sát công việc của bọn họ cũng không chừng.
Nghĩ đến đây, hắn cười rất không tự nhiên, sau đó quay lại vẫy tay với mọi người: ‘Được rồi được rồi, mọi người mau đi làm việc đi, đừng ở đây giỡn nữa!’ Nói xong hướng về mọi người nháy mắt ra hiệu.
Mọi người ai nấy đều hiểu chuyện cho nên liền quay trở lại với công việc trên tay, tuy là lời đồn nhưng dù sao không có lửa làm sao có khói, tổng tài lại thiên vị cô ta như thế, tin chắc rằng quan hệ giữa họ cũng không tầm thường, cho nên bọn họ làm sao ngu đến thể để người ta bắt thóp chứ, cho nên, tập trung vào công việc vẫn tốt hơn.
‘Liên Kiều tiểu thư, cô cứ tự nhiên xem, có chuyện gì cứ việc dặn dò mọi người!’ Vị chủ quản cẩn trọng nói.
‘Được rồi được rồi, ông đi làm việc đi, tôi chơi một mình là được rồi!’
Liên Kiều xua xua tay, vị chủ quản này sao lại phiền phức như thế chứ, mình lại không phải là tên trộm, để hắn cứ theo bên mình quả thật rất không tự nhiê.
Nghe Liên Kiều nnói vậy, vị chủ quản vội vàng nói phải, liền đi bận công việc của mình.
Trong cả tầng lầu rộng lớn chỉ thấy bóng nhân viên bận rộn lui tới, Liên Kiều nhìn bên này một tí, nhìn bên kia một tí, nhưng bất kể là đi đến đâu, mọi người đối với cô đều hết sức khách sáo.
‘Này, anh đang làm gì vậy?’
Liên Kiều thấy một nam nhân viên hình như đang gặp phải vấn đề gì đó, vẻ mặt ngưng trọng liền hiếu kỳ đi đến trước mặt hắn hỏi.
‘Hả …?’
Nam nhân viên đó nhìn thấy Liên Kiều đứng bên cạnh mình liền giật nảy mình, tay cũng run rẩy, không ý thức nhấn nhầm một phím bấm, tức thì mặt hắn trở nên so với khóc còn khó coi hơn.
Liên Kiều thấy vậy cũng giật mình, cô vội vàng hỏi: ‘Này, rốt cuộc là anh bị sao thế? Sao nhìn dáng vẻ như muốn khóc vậy?’
Nhân viên nam đó sắc mặt cũng biến thành đen, hắn ai oán nói: ‘Tiêu rồi, lần này thật sự tiêu rồi … Mật mã của hệ thống hoàn toàn bị đóng lại rồi, máy tính chủ đã bắt đầu đếm ngược để chạy hệ thống bảo vệ rồi …’
Các đồng nghiệp khác nghe vậy, ai ai cũng kinh hoàng …
‘Sao vậy? Sao lại thế được? Anh là chủ quản hệ thống mà, hệ thống một khi đóng lại thì không phải là ảnh hưởng đến công việc của toàn bộ bộ phận kinh doanh sao? Trời ơi!’
Nghe mấy lời công kích lẫn than oán của đồng nghiệp, nhân viên nam đó khổ sở nhìn Liên Kiều …
‘Vốn là tôi theo quy trình tiến hành thay đổi mật mã, nào ngờ bị cô ta …’ Hắn len lén liếc Liên Kiều một cái ‘Hù tôi một cái khiến tôi vô tình ấn xuống bàn phím, lần này thì tôi … tiêu rồi …’
Các đồng nghiệp khác đều im lặng, bọn họ làm sao dám trút giận lên người cô gái này chứ, cho nên ai ai cũng chỉ đành an ủi ‘Vậy anh thử tìm cách khác xem sao!’
‘Có ích gì đâu, qua hai phút nữa hệ thống bắt đầu khởi động trở lại, toàn bộ trình tự đều bị đảo lộn, nói không chừng … nói không chừng … tất cả dữ liệu quan trọng đều phải làm lại hết …’ Nhân viên nam đó chỉ hận thời gian không thể quay ngược trở lại.
‘Cái gì?’ Toàn bộ nhân viên phòng kinh doanh nuốt một ngụm nước bọt, ai nấy nhìn nhau.
Có lộn không đây? Bọn họ không muốn phải tăng ca để nhập lại toàn bộ dữ liệu trong đó đâu … mà đó là … dữ liệu đó là của cả một năm …
Liên Kiều nhìn mọi người, thấy ai vẻ mặt cũng rất nghiêm trọng, cô càng thêm phần khó hiểu hỏi: ‘Nghiêm trọng lắm sao?’
Một câu hỏi suýt nữa làm nhân viên cả tầng lầu thổ huyết!
Nói gì chứ? Rõ ràng là rất nghiêm trọng rồi!
Thấy mọi người không nói gì, cô hỏi lại lần nữa: ‘Thực ra chỉ là một cái mật mã phải không? Cũng có gì lớn lao đâu, nhập vào sau đó đi điều chỉnh hệ thống lại không phải là được rồi sao?’
Mọi người lại hớp một hơi không khí, ánh mắt lần lượt rơi trên người cô … cô ta rốt cuộc là có hiểu tình hình hay không chứ, nếu như nhớ được mật mã thì còn ngồi đây chờ chết sao?
Vị nam đồng nghiệp đó buồn bã vò đầu bứt tai, vẫy vẫy tay về phía mọi người: ‘Bỏ đi, mọi người đi làm việc của mình đi, tôi tự mình nghĩ cách, cùng lắm thì một mình tôi tự nhập dữ liệu vào!’
Liên Kiều thấy hắn phiền não như vậy, càng khó hiểu hơn, cô nhấc tay lên vỗ vỗ lên vai hắn: ‘Anh làm gì mà phiền não thế, tôi giúp anh nhập mật mã vào là được rồi!’
Chương 29: Rước họa vào thân (3)
Một câu nói rất nhẹ nhàng từ miệng cô phát ra nhưng khiến mọi người ở đó chấn động hoàn toàn.
Nhân viên đó cười khổ một cái, nhìn Liên Kiều vô lực nói: ‘Liên tiểu thư, cô đừng nói đùa, hay là cô đi chỗ khác chơi đi, tôi còn phải ở đây xử lý hệ thống này!’
Liên Kiều nghe hắn nói như vậy, đôi mắt màu tím nhấp nháy rất tinh nghịch: ‘Tôi nói thật đó, anh không phải là cần cái mật mã cũ sao?’
Có gì lớn lao đâu? Một cái mật mã thôi mà, cô làm được.
Thấy dáng vẻ cô không giống như đang nói đùa, nhân viên nam đó mới cẩn thận hỏi lại: ‘Nói vậy … nói vậy ngài biết mật mã cũ là gì sao? Nhưng … nhưng ngài làm sao biết được?’
Ánh mắt mọi người đều nhìn Liên Kiều nghi hoặc, đúng vậy, nếu như cô thật sự biết được mật mã cũ vậy cô từ đâu mà biết?
Liên Kiều suy nghĩ một chút, cô cũng không biết nên giải thích với mọi người thế nào, cho nên dứt khoát xua tay: ‘Này, anh đừng có hỏi này hỏi nọ nữa, thời gian sắp hết rồi, anh rốt cuộc là có cần mật mã đó không?’
‘Cần cần cần, đương nhiên là cần rồi!’ Nhân viên nam đó như nhìn thấy Chúa cứu thế, vội vàng đáp lời, hắn không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.
Liên Kiều ra dấu cho hắn đứng dậy, khi cô ngồi xuống ghế của hắn, ngón tay thon thả bắt đầu đặt trên bàn phím, cũng không nhập mật mã vào ngay mà cứ ngưng ở đó như đang suy nghĩ điều gì, mà ngón tay cũng vuốt vuốt bàn phím, tự như đang tự tìm linh cảm …
Tất cả mọi người đều vây quanh quan sát, trên gương mặt ai cũng lộ vẻ nghiêm trọng và khẩn trương, nhất là vị chủ quản, mặt hắn càng ngưng trọng hơn nhiều, nếu như cả hệ thống bị tê liệt vậy thì chức vụ này chắc cũng khó giữ.
Cách thời gian máy tính khởi động lại còn không đến ba mươi giây, khi trong lòng mọi người hy vọng dần dần tắt lịm, khi mọi người bắt đầu cho rằng lời nói của cô gái trước mặt chỉ là một trò đùa thì …
Ngón tay Liên Kiều đã nhấn xuống, tốc độ rất nhanh ấn một chuỗi ký tự, vừa đúng lúc, chỉ một giây trước khi hết thời gian đếm ngược cô nhấn phím Enter, chỉ thấy màn hình lập tức xuất hiện một khung chữ ghi “Match”.
Match! Match! Match! Khi chữ này hiện ra trước mắt mọi người, tất cả hy vọng cũng đã trở lại.
Mọi người đều bị chấn động, nhưng một giây sau, toàn bộ tầng lầu như sống lại, mọi người đều cất tiếng hoan hô, thậm chí có người còn vỗ tay.
Vị chủ quản bước lên, trên mặt đầy vẻ kích động lẫn nghi hoặc: ‘Liên Kiều tiểu thư, xin hỏi … xin hỏi ngài làm sao biết được mật mã cũ của hệ thống?’
Những người khác cũng hết sức tò mò, đặc biệt là nhân viên nam đó, tổ hợp mật mã đó là hắn tự mình thiết kế, cô gái này làm sao biết được? Biết được mật mã vận hành hệ thống máy tính của cả văn phòng này chỉ có mình hắn mà thôi.
Liên Kiều thấy mọi người đều dùng ánh mắt tò mò nhìn mình, suy nghĩ một chút sau đó cô dùng giọng điệu trẻ con nói: ‘Haizzz, cho dù tôi nói mọi người cũng sẽ không tin đâu!’
‘Nói đi, ngài nói gì chúng tôi cũng tin!’
‘Đúng vậy, đúng vậy, Liên tiểu thư, cô nói đi!’
Các nhân viên đều không kìm được sự tò mò của mình, ai nấy đều hướng ánh mắt khẩn trương nhìn cô hỏi.
Liên Kiều liếm liếm môi, thở ra một hơi: ‘Thực ra …’ Cô nhìn quanh một vòng, ngừng một chút, sau đó mới nói tiếp: ‘Thực ra tôi cũng không biết mật mã đó là gì!’
Hả?
Mọi người ai nấy nhìn nhau. Cái này … cô ta đang nói gì vậy?
‘Liên Kiều tiểu thư, điều này sao có thể? Nếu như cô không biết mật mã thì … cái này …’ Vị chủ quản cũng bị cô làm cho hồ đồ, ấp a ấp úng nói.
‘Đơn giản thôi mà …’ Liên Kiều nhìn vị chủ quản: ‘Mật mã này tôi đoán ra!’
Đoán … đoán ra???
Mọi người đều ngơ ngác …
Bọn họ không nghe lầm chứ? Một tổ hợp mật mã phức tạp như thế một người bình thường muốn nhớ ngay được cũng còn khó, nói chi là cô dùng cách suy đoán mà đoán được.
‘Liên Kiều tiểu thư, cô là nói … tổ hợp mật mã phức tạp mà cô vừa mới nhập vào là do cô lúc đó đoán ra được?’ Một nhân viên nhịn không được cất tiếng hỏi.
Liên Kiều nhìn về hướng phát ra tiếng nói, khi vừa định gật đầu đáp lời thì nhìn thấy nhân viên đó, sau đó nhịn không được cất tiếng cười …
‘Hơ hơ, tai của anh nhìn lạ thật đó, hô hô …’
Hả?
Nhân viên đó vẻ mặt khó xử, nhìn lại thì quả thật tai của anh ta hơi lớn hơn người bình thường mà còn hơi vểnh lên, nhưng mà điều này toàn bộ nhân viên trong văn phòng đều đã quen rồi, lần này bị Liên Kiều nói ra, mọi người ai cũng không nhịn được cười.
Liên Kiều lòng dạ đơn thuần, vốn là không muốn nhìn thấy người khác khó xử, chỉ là do cá tính trẻ con của cô, cô bước lên trước tỉ mỉ quan sát như đang nghiên cứu một món đồ chơi, qua một lúc cô mới lên tiếng: ‘Aiiii, thật ra anh có thể đi làm diễn viên đặc hình, làm việc ở đây khô khan biết mấy!’
Lần này thì toàn bộ văn phòng bùng nổ bởi tiếng cười.
Còn nhân viên đó sắc mặt hết đỏ lại trắng.
Đang khi Liên Kiều vui vẻ quên trời quên đất thì sau lưng một giọng trầm thấp vang lên …
‘Liên Kiều!’
Tiếng nói nhẹ nhàng nhưng vang vào tai như sét đánh, nhân viên trong văn phòng ai ai cũng hướng ánh mắt về phía phát ra tiếng nói, khi nhìn rõ gương mặt người mới đến, mọi người bị dọa đến im phăng phắc, ai nấy len lén quay trở về bàn làm việc của mình.
Hoàng Phủ Ngạn Tước bất ngờ xuất hiện ở bộ phận kinh doanh, đôi mắt sắc bén như chim ưng quét qua một vòng, rơi chính xác lên Liên Kiều đang nói cười vui vẻ đằng kia.
Chỉ có cô không nhận ra tình hình thay đổi, mà nhân viên nam đang bị cô chọc cười đó ngay lúc nhìn thấy tổng tài xuất hiện đã bị hù đến thất kinh hồn viaas.
‘Này, sao vẻ mặt anh lại kỳ lạ như thế?’ Liên Kiều mặt đầy nghi hoặc nhìn hắn.
‘Cái đó … cái đó …’ Nam nhân viên tai vểnh gian nan nuốt một ngụm nước bọt, chỉ tay về phía đối diện …
‘Liên Kiều!’ Lại một tiếng kêu trầm thấp mà du dương, âm thanh vẫn điềm đạm nhưng khiến cho mọi người ai nấy không rét mà run …
Chương 30: Rước họa vào thân (4)
Khi tiếng nói truyền đến tai Liên Kiều, cộng thêm sự yên lặng đáng sợ từ bốn xung quanh, Liên Kiều liền cảm thấy sau lưng một trận ớn lạnh …
Là Hoàng Phủ Ngạn Tước!
Cô không cần quay đầu lại cũng có thể hình dung ra gương mặt không chút biểu tình nào của hắn.
Suy nghĩ một chút, đôi mắt màu tím lại đảo quanh một vòng, khi quay đầu lại nhìn hắn, trên mặt là một nụ cười nịnh bợ …
‘A, là anh sao? Sao anh lại biết em ở tầng này?’ Cô cố gắng khiến cho mình có vẻ ngoan hiền thêm một chút bởi vì cô đã thấy sắc mặt của hắn bắt đầu u ám thêm một chút.
‘Theo anh về văn phòng!’ Rất rõ ràng, hắn không có ý định trả lời câu hỏi của cô, rất trực tiếp ra lệnh.
Nhìn thấy nha đầu này giương vẻ mặt tươi cười vô tội nhìn mình, cơn giận nãy giờ vẫn ủ trong ngực hắn bắt đầu dâng lên, hắn chỉ tiếp có một cú điện thoại thôi, không ngờ cô lại không có nhẫn nại lại không nghe lời, dám len lén trốn đi.
Rất rõ ràng, tin Liên Kiều chạy đến tầng 22 ngay lập tức trở thành tin sốt dẻo, khi hắn vừa bước vào tòa nhà đã láng máng nghe được mọi người bàn tán, liền mang theo nghi hoặc tiến đến tầng này, quả nhiên nhìn thấy được nha đầu này chẳng những ở đây mà còn đang cười đùa đến quên trời quên đất, không chút nghĩ đến mình đang gấp gáp đi tìm cô, thật là quá là càn rỡ rồi!
‘Ách …’ Liên Kiều nhìn đôi mắt không lộ rõ vui buồn của Hoàng Phủ Ngạn Tước, trong lòng tiếng chuông cảnh giác vang lên, cô suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Cái đó … nếu như anh bận rộn thì đi làm việc của anh trước đi, em muốn ở đây chơi thêm một lúc nữa!’
Lời của cô vừa thốt ra, không khó nghe thấy tiếng mọi người hớp một ngụm không khí, thực ra mọi người chỉ là đang giả vờ bận rộn mà thôi, thực tế thì ánh mắt đều không ngừng nhìn lén sang đây …
Nha đầu này thật không phải can đảm bình thường mà là quá lớn mật đi, lại còn dám lý luận với tổng tài? Thật là … nữ trung hào kiệt!
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong, đầu mày lướt qua một tia không hài lòng, hắn không nói thêm, bước nhanh về phía trước, vác cô lên vai như vác một bao gạo …
‘Aaaaaaa!’ Liên Kiều kêu thất thanh, sau đó cô bắt đầu cảm thấy máu của mình dồn hết lên đầu.
Mấy nhân viên đang xem náo nhiệt cũng không kìm được một tiếng kêu kinh ngạc. Trời ạ, đây là vị tổng tài cao cao tại thượng, ưu nhã điềm đạm khiến người khác chỉ dám đứng xa mà nhìn đây sao? Thật là quá soái rồi!
Nhưng ngay sau đó tiết mục lãng mạn này bị tiếng kêu của Liên Kiều làm gián đoạn: ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, kẻ xấu xa này, bỏ em ra, em không muốn theo anh về … bỏ em xuống, em sắp ngất rồi!!’
Vừa gọi cô vừa giãy dụa liên hồi, hai chân lẫn hai tay đều không ngừng dãy dụa.
‘Ngoan ngoãn một chút cho anh!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước rống lên bên tai cô, tính nhẫn nại trước giờ của hắn toàn bộ bị sự nghịch ngợm của cô làm hỏng mất rồi, bàn tay cứng như kìm sắt cố trụ eo của cô, khiến cô không cách nào dãy dụa nữa.
Gần như toàn bộ người trong văn phòng đều ngỡ ngàng nhìn về phía thang máy cho đến khi cánh cửa bằng kim loại, phản chiếu gương mặt ủy khuất của Liên Kiều.
‘Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh thả em xuống được không? Em chóng mặt lắm …’ Cô giương nắm tay phấn hồng không ngừng đánh vào ngực hắn, tên đàn ông đáng chết này, hại cô muốn thở cũng không thở được.
Quan trọng hơn là … tên này quả thực quá cao đi, bị hắn vác lên vai làm cô có cảm giác mình cách mặt đất thật xa thật xa …
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì thêm, từ vẻ mặt lạnh như băng của hắn, không khó nhận ra cơn giận trong lòng hắn, là một loại “yên lặng trước cơn bão” …
Sự trầm mặc suốt trên quãng đường trở về văn phòng tổng tài cuối cùng bộc phát rồi, hắn ném Liên Kiều xuống chiếc ghế sofa màu đen thật lớn trong văn phòng, sau đó cũng ngồi xuống theo …
Liên Kiều cảm thấy ruột gan của mình sắp bị văng ra ngoài, cô lung la lung lay bò dậy, lại nhìn thấy ánh mắt như sắp bốc lửa dấu hiệu của một cơn giận sắp bùng phát ..
Cuối cùng đầu óc cũng không còn choáng váng nữa, cô từng hớp từng hớp hít không khí vào phổi, cảm thấy dễ chịu một chút mới nhìn lại người đàn ông ngồi cạnh bên.
‘Này, em rốt cuộc là làm sai cái gì? Anh dựa vào đâu mà đối xử với em như thế chứ?’ Cô không hề sợ sệt trừng mắt nhìn hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghiến răng, nói từng chữ một: ‘Nói như vậy là em không cho rằng mình sai?’
Câu nói giống như hỏi vặn lại, lại giống như định tội, nhưng bất kể là thế nào đều mang theo một ngữ khí khiến người ta không rét mà run.
Liên Kiều có ngu ngốc hơn chăng nữa thì cũng cảm giác được luồng không khí nguy hiểm đang ập tới mình, cô bất giác lùi lại, đến khi cảm thấy an toàn mới nói, giọng không phục: ‘Em có gì sai chứ? Người đó lỗ tai quả thật rất khác người mà, em chỉ nói ra thôi, thế thì làm sao chứ?’
Cô hiểu lầm ý hắn.
‘Em qua đây cho anh!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không nhẫn nại ngắt lời cô.
‘Em không!’ Cô mới không ngu như vậy, hắn gọi cô qua thì cô qua sao?
Tính nhẫn nại của Hoàng Phủ Ngạn Tước sớm đã bị cô làm cho bay mất hết, nha đầu này quả thật không dạy dỗ đàng hoàng thì không được rồi, mới vừa sáng nay còn thề thốt với mình là sẽ ngoan ngoãn, bây giờ lại gây ra họa mà còn không chịu nhận.
Nghĩ đến đây hắn không nói gì thêm, tiến lên giữ chặt cô như chim ưng vồ lấy gà con, sau đó dùng lực lật xuống khiến cả người cô nằm trên đùi mình …
‘Aaaaaaa…..’ Liên Kiều vẻ mặt kinh hoàng kêu thất thanh: ‘Anh muốn làm gì? Thả em ra! Tên xấu xa này!’
‘Phanh!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhấc tay, không chú khách khí nhắm hướng đôi mông tròn trịa của cô vỗ xuống, đương nhiên là hắn chỉ dùng một chút xíu sức lực mà đánh cô, bằng không … lực tay mình nặng đến đâu trong lòng hắn hiểu rất rõ.
Hắn làm như vậy cũng chỉ mà muốn nha đầu nghịch ngợm này nhớ lâu một chút mà thôi.
Nào ngờ …
‘Aiiiii….’ Liên Kiều bị đánh một cái, vừa kinh vừa sợ liền bật khóc lớn, cô dùng sức giãy dụa, cái miệng nhỏ cũng không ngừng mắng người: ‘Anh cái tên xấu xa này, em ghét anh chết được … buông em ra … em không muốn ở cùng với anh nữa … hu hu …’
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
69 chương
84 chương