Quyển 3: Gặp gỡ oan gia
Chương 26: Bày tỏ không thành
Nãy giờ vẫn luôn quan sát cô nên Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng phát hiện ra điều này, hắn quan tâm hỏi: ‘Thế nào? Có phải có tình huốn gì mới phát sinh không?’
Mặc Di Nhiễm Dung nghe câu hỏi này, nhất thời gương mặt lộ vẻ ngại ngùng mà Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy vậy càng tò mò hơn nhưng hắn không hối thúc cô mà kiên nhẫn chờ cô mở lời.
Qua một lúc lâu sau Mặc Di Nhiễm Dung mới chầm chậm cất lời nhưng lời nói hoàn toàn không rành mạch giống lúc nãy nữa …
‘Ách, thực ra … thực ra cũng không có gì, chỉ là … chỉ là không lâu nữa sẽ phát sinh một chuyện này em không thể khống chế …’
Cô cắn cắn môi, một hàm răng trắng ngà như trân châu lộ ra giữa đôi môi hoa đào làm cho Hoàng Phủ Ngạn Thương có một sự xúc động rất muốn hôn lên đó.
Hắn có chút không tự kềm chế đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, không khó cảm thấy cô có chút muốn rút về nhưng hắn không buông ra …
‘Nhiễm Dung, có chuyện gì nhất định phải nói cho anh, biết không? Em không phải cũng nói rồi sao, em trước giờ bạn bè ít, mà chúng ta cũng đã tiếp xúc một khoảng thời gian rồi, chắc cũng kể là bạn bè chứ, anh hy vọng em có gì cũng có thể nói với anh, được không?’
Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt màu tím hơi có chút xao động, trong phút chốc, gương mặt nhỏ nhắn chợt hồng lên …
‘Thật ra cũng không có gì, bởi vì trên lá bài đó không chỉ chỉ ra tình huống của đối phương mà còn ám chỉ bản thân chúng ta có một số việc có tiến triển!’
‘Chẳng lẽ em sẽ găp nguy hiểm?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương trầm mặc hỏi.
Nhưng Mặc Di Nhiễm Dung lắc đầu, trên môi mang theo một nụ cười khổ …
‘Không, anh hiểu lầm rồi, trên lá bài ám chỉ trong không lâu nữa em sẽ … sẽ có tình yêu …’
Nói đến đây cô ngừng lại, vẻ mặt càng mang nét ngượng ngùng rất đáng yêu, từ nhỏ đến lớn cô chỉ quen cô đơn một mình, yêu đương – cái quá trình mà cô gái nào cũng phải trải qua trước giờ cô chưa từng trải qua.
Đương nhiên, người đàn ông thích cô cũng có không ít nhưng trước giờ đều bị cô dùng thân phận cũng như những sự việc của bản thân dọa chạy mtấ.
Nhưng bây giờ trên lá bài lại thể hiện rất rõ ràng, điều này làm cô vô cùng kinh ngạc.
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe xong lại rất vui mừng, hắn cười ha hả, không chút giấu diếm nói: ‘Lá bài này … cũng thật chính xác!’
Hắn vốn không tin chuyện bói toán nhưng không ngờ lá bài này có thể đoán được cả tâm tư của hắn, quả thật linh nghiệm.
Không sai, hắn biết rất rõ khi lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này liền tim đập liên hồi, đã nhiều năm như vậy, tuy hắn cũng có không ít bạn gái nhưng chưa có ai mang đến cho hắn cảm giác mãnh liệt như vậy.
Cô xuất hiện ngoài ý muốn của hắn, đây quả thật là một phần thưởng của Thượng đế.
Câu nói này của Hoàng Phủ Ngạn Thương ngược lại làm cho Mặc Di hoài nghi, đôi mày xinh xắn khẽ chau lại, có chút không hiểu.
‘Sao anh lại nói vậy? Tôi cảm thấy rất kỳ lạ!’
‘Kỳ lạ? Có gì lạ chứ?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy cô không có thói quen thân mật tiếp xúc với đàn ông nên càng nắm chặt tay cô, cảm giác bàn tay cô mềm mại trong tay mình khiến trong lòng hắn dào dạt không thôi.
Nhưng Mặc Di Nhiễm Dung không kích động như hắn, cô nhỏ giọng nói: ‘Em thế nào lại chiêm bốc được chuyện liên quan đến chính mình chứ? Một chiêm bốc sư chân chính không thể tự chiêm bốc số mệnh của chính mình, cho dù có chiêm bốc được cũng chưa chắc là linh nghiệm, đây là nỗi khổ của một chiêm bốc sư, bởi vì anh ta có thể dự đoán được rất nhiều chuyện nhưng chỉ riêng số phận của chính mình thì không thể dự đoán được thôi!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương lắc đầu, ‘Sự thật chứng minh là đã dự đoán được đấy thôi, mà còn rất … linh nghiệm!’
Nói xong hắn chăm chú nhìn cô, ánh mắt vẫn mang tính ưu nhã và chiếm hữu vốn có của dòng họ Hoàng Phủ.
Mặc Di Nhiễm Dung cũng nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, nhưng chủ yếu là để hiểu hơn hàm ý trong câu nói của hắn.
‘Nhiễm Dung …’
Hắn nhấc tay, tràn đầy tình ý vuốt ve khuôn mặt cô, cô gái này là người hắn yêu, dù thế nào hắn cũng không thể để cô rời khỏi hắn.
Tuy cô không hiểu nhưng không sao, hắn sẽ trực tiếp bày tỏ, để cô trở thành người phụ nữ của mình.
Mặc Di sững sờ nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, gương mặt nóng rực khiến cô có chút không thích ứng, cơ thể không kìm được hơi cuộn lại…
Bàn tay Hoàng Phủ Ngạn Thương rơi trên bờ vai mềm mại của cô, không cho cô kịp có chút suy nghĩ hay do dự nào, mở lời: ‘Nhiễm Dung, tuy anh và em quen biết nhau không lâu nhưng anh nghĩ anh đã …’
Lời nói vừa nói đến chỗ quan trọng nhất thì điện thoại rất không đúng lúc reo lên, từng hồi từng hồi liên tục dường như nếu chủ chiếc điện thoại không nghe thì sẽ không dừng lại vậy.
Đáng chết!
Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Thương rủa thầm một câu, ai mà lại không biết điều như vậy, đang lúc quan trọng lại gọi điện thoại đến!
Rất không tình nguyện nhấc điện thoại lên, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi hiện lên trên màn hình, sắc mặt trong phút chốc trở nên hòa hoãn một chút, hắn đứng dậy đi ra tiếp điện thoại …
‘Em nói nha anh hai, cú điện thoại này của anh gọi đến không đúng lúc chút nào!’ Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
‘Ha ha …’ Đầu bên kia là tiếng Hoàng Phủ Ngạn Tước: ‘Nghe nói em đã đến Hồng Kông, lúc nào rảnh đến gặp anh đây?’
‘Gặp, đương nhiên phải gặp rồi!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương len lén nhìn về phía bộ bài Tarot sau lưng Mặc Di Nhiễm Dung, cười nhạt với anh trai ở đầu bên kia: ‘Nếu như không phải nể anh là anh trai của em, em nhất định mang dao phẫu thuật đến văn phòng tìm anh!’
‘Hả? Nghe giọng nói của em hình như anh có gì đắc tội với em thì phải?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước trái lại rất vui vẻ.
Chương 27: Sự dấu diếm của hiệu trưởng
‘Nào chỉ là đắc tội? Chính là phá hỏng mất cơ hội bày tỏ tốt nhất của em rồi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước bước đến gần cửa sổ thấp giọng kháng nghị.
‘À … hiểu rồi, vậy em tiếp tục đi, xong việc đến tìm anh!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói xong liền ngắt điện thoại để lại người em trai tức đến sắp hộc máu… cái gì mà tiếp tục chứ? Bị hắn phá rối như vậy, muốn tiếp tục cũng là không có khả năng rồi.
Quả như hắn nghĩ, Mặc Di Nhiễm Dung đã sớm trở lại vẻ lạnh nhạt ban đầu, thấy hắn ngắt điện thoại cô tiến lên nói: ‘Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi!’
‘Nhiễm Dung, anh …’
Hắn muốn nói tiếp nhưng đã bị Mặc Di ngắt lời …
‘Nếu như anh có việc gấp thì cũng không cần phải đi với em!’
Thấy cô hiểu lầm ý hắn, Hoàng Phủ Ngạn Thương cười khổ: ‘Em hiểu lầm rồi, thời gian ở Hồng Kông của anh là của em!’
Lời hắn nói nghe vào tai của người khác vô cùng ám muội, chỉ tiếc là Mặc Di vô tâm một chút cũng không hiểu hàm ý trong câu nói của hắn.
‘Vậy tốt quá, chúng ta đi thôi, bằng không lỡ mất thời gian, cái xác đó sợ rằng em cũng không có cách nào!’
Cô không nói thêm, thu thập lại bộ bài Tarot, vội vàng xuất phát.
Hoàng Phủ Ngạn Thương trước giờ chưa từng hận qua anh trai mình như thế, gì chứ, sớm không gọi muộn không gọi lại chọn ngay lúc đó mà gọi, sớm biết không có chuyện gì, hắn chẳng thà tắt luôn điện thoại cho xong.
Buồn bực thật, trước giờ chưa từng buồn bực như thế!
Không còn cách nào, hắn chỉ còn cách chờ cơ hội khác thôi!
****
Trường đại học Hồng Kông.
Bầu không khí nóng bức bên ngoài không ngăn được luồng không khí lạnh trong phòng hiệu trưởng.
Chỉ thấy hiệu trưởng không ngừng lau mồ hôi lạnh, sắc mặt trầm trọng nhìn đôi nam nữ trước mặt.
Nam, cao to anh tuấn, nữ, xinh đẹp vô cùng.
Hiệu trưởng nhận ra người nam chính là vị pháp y cấp cao nhất đỉnh đỉnh đại danh khắp quốc tế, quan trọng hơn hắn cũng là thiếu gia nhà Hoàng Phủ, trong lòng không khỏi thầm than năm nay ông quả thật may mắn, liên tiếp gặp được hai vị thiếu gia nhà Hoàng Phủ.
Nhưng người nữ thì ông không biết, chỉ là thấy đôi mắt hết sức quen thuộc, đúng vậy, là màu tím tử lan, đôi mắt giống như của sinh viên Liên Kiều.
Nhưng làm hiệu trưởng cảm thấy lạ là không biết cô gái kia là thân phận gì, cô chỉ đứng ở xa không nói gì cũng đã mang cho người ta một cảm giác thần bí không cách nào giải thích.
Truyện khác cùng thể loại
318 chương
1 chương
501 chương
26 chương
251 chương