Quyển 3 – Gặp gỡ oan gia Chương 21: Có thù phải trả Ánh mắt của tất cả sinh viên đều rơi trên người Liên Kiều, mà Cung Quý Dương ở trên bục thì dùng ánh mắt đầy thú vị nhìn cô, biểu tình trong mắt giống hệt như chú mèo vừa nhìn thấy chuột. Liên Kiều sống chết ôm lấy cái ghế, đánh chết cô cũng không muốn đi lên trên bục, trước mắt tạm thời không nghĩ đến người đàn ông kia là sống hay đã chết, nhưng hắn là Cung Quý Dương nha, lúc đầu bị mình cọi như là Hoàng Phủ Ngạn Tước mà bày trò với hắn, chẳng lẽ bây giờ có cơ hội hắn lại buông tha cho mình sao? Hiệu trưởng nhìn thấy một màn này, tức giận đến nỗi mặt lúc xanh lúc đỏ, ông lúc này hẳn là vô cùng hối hận tại sao lúc đầu lại chịu thu nhận một  sinh viên như vậy. ‘Liên Kiều, lên bục ngay cho tôi!’ Tiếng rống của ông lần nữa vang khắp hội trường, chấn động màng nhĩ của Liên Kiều. Liên Kiều liều mạng lắc đầu, ngoan cường chống đối. ‘Em …’ Hiệu trưởng hận không thể lập tức bước xuống kéo cô lên bục, nha đầu này, rốt cuộc là đang sợ cái gì? Có trời mới biết có bao nhiêu sinh viên hâm mộ cô, mà cô thì hay rồi, đối với một cơ hội quý giá như vậy mà lại chẳng chút để ý. ‘Cung tiên sinh …’ Ông quay đầu lại nhìn Cung Quý Dương, ngại ngùng nói: ‘Ngài xem có cần phải đổi một …’ Lời hiệu trưởng chưa nói dứt, Cung Quý Dương đã khoát tay ngắt lời … ‘Hiệu trưởng, để cho các bạn sinh viên khác giải tán đi, tôi tự mình nói chuyện với sinh viên Liên Kiều!’ ‘Được, được, được!’ Hiệu trưởng vô thức đưa tay lau mồ hôi trán, trời ạ, chỉ xin tiểu tổ tông này đừng đắc tội gì với vị Thần tài kia. ‘Hội trường giải tán!’ Ông cao giọng tuyên bố, khi nhìn thấy Liên Kiều đang chuẩn bị lẻn đi, vội vàng nói tiếp: ‘Liên Kiều, em ở lại, không được đi!’ Liên Kiều như vừa bị người ta điểm huyệt, không thể động đậy, trong mắt cực kỳ mâu thuẫn, thực ra cô rất muốn chạy trốn cho xong chuyện, nhưng cô cũng biết hậu quả của việc làm này, nhất định là sẽ không được học ở trường này nữa, hiệu trưởng chắc chắn không giữ cô lại. Các sinh viên khác lần lượt rời đi, hầu như ai cũng nhìn Liên Kiều với ánh mắt đố kỵ, nhất là Thù Đế, trong mắt toàn là lửa giận, cô lạnh lùng hừ một tiếng mới cùng đám bạn rời đi. Phi Nhi, Trang Lăng và Tần Hương men theo dòng người đến trước mặt Liên Kiều, Phi Nhi kéo cánh tay cô, vẻ mặt khẩn trương nói: ‘Liên Kiều bạn sao vậy? Vừa nãy tại sao không chịu bước lên, bây giờ biết làm sao đây? Lỡ như hiệu trưởng muốn trách phạt thì sao?’  ‘Phải đó, phải đó Liên Kiều, không biết có bao nhiêu người mong có được cơ hội như vậy, bạn tại sao lại không biết quý trọng chứ!’ Vẻ mặt Trang Lăng cũng đầy tiếc nuối nói. Tần Hương lúc này mới mở miệng: ‘Liên Kiều, Liên Kiều, mình nghĩ hiệu trưởng muốn giữ bạn lại để nói về chuyện của Cung thị tài phiệt, đến lúc đó bạn phải thông minh một chút, đừng có cự tuyệt nữa, nghe không?’ Ba người anh một câu tôi một câu nói đến Liên Kiều phiền chết được, không phải cô không muốn đi chỉ là … không dám đi mà thôi. Dưới sự hối thúc của hiệu trưởng, các bạn sinh viên đã rời đi hết, hội trường rộng lớn chỉ còn lại hai người, Liên Kiều và Cung Quý Dương. Cung Quý Dương lười biếng duỗi người, sau đó từ từ đứng dậy. Mà Liên Kiều ở dưới bục dùng ánh mắt hết sức sợ hãi nhìn theo từng động tác của hắn. Hắn? Hắn muốn đi xuống đây sao? Hình như nhìn thấu suy nghĩ của Liên Kiều, Cung Quý Dương từng bước từng bước đi về phía cô, bên môi vẫn treo nụ cười khinh bạc như cũ. ‘Này …’ Liên Kiều không kìm được kêu lên một tiếng, cô nhảy lùi lại chỉ tay vào hắn nói:  ‘Anh, anh đừng qua đây nha, nếu không … nếu không …’ Nhất thời cô chưa nghĩ ra được dùng cách gì để đối phó với hắn. Cung Quý Dương nụ cười vẫn không tắt, ‘Nếu không thì sao? Cùng lắm thì cô xem tôi như quỷ chứ gì?’ Nhìn thấy vẻ tránh né của Liên Kiều hắn thật tức cười, lúc đầu chỉ là muốn trêu cô một chút, nào ngờ lại dọa cô thành như thế này. Liên Kiều nghe câu này trong mắt liền có chút hoài nghi, tuy rằng tạm thời còn chưa muốn chạy trốn nhưng ánh mắt thì vẫn sợ sệt như trước dán chặt vào từng hành động của Cung Quý Dương. ‘Anh … Ý anh là sao?’ Cô ấp úng hỏi. Cung Quý Dương lúc này đã đứng trước mặt Liên Kiều, nhướng mày nói: ‘Yên tâm đi, tôi là người, tôi còn chưa có đoản mệnh sớm như vậy đã thành quỷ đâu!’ Ánh mắt Liên Kiều rõ ràng nửa tin nửa ngờ, cô thận trọng hỏi: ‘Thật không?’ Cung Quý Dương không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn cô. Liên Kiều nuốt một ngụm nước bọt, bước đến gần hắn, cẩn thận đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay hắn… Ấm nha … Gần như là nhiệt độ của con người. Lòng đã có chút thả lỏng, sau đó tay cô khẽ vặn … ‘Aaaaa…’ Cung Quý Dương đau đớn kêu, hắn chau mày trừng mắt nhìn cô: ‘Tôi không phải là cương thi, em nhéo như vậy đau lắm đó!’ Nha đầu này ra tay ác thật, chắc chắn chỗ vừa bị cô nhéo đã bầm tím rồi. ‘Oa, anh là người nha, không phải quỷ, dọa chết tôi rồi! Bàn tay nhỏ nhắn của cô không ngừng vỗ ngực trấn an, như vừa mới thoát một kiếp nạn, chỉ mấy giây sau, cô quay sang Cung Quý Dương hung hăng đấm một đấm. Cung Quý Dương lại một trận kinh hô: ‘Nha đầu này có khuynh hướng bạo lực hay sao vậy?’ Chuyện hôm nay hắn nhất định sẽ nhớ kỹ, sau này sẽ tính sổ với tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia. Liên Kiều lúc này không sợ hãi nữa: ‘Hừm, đây chỉ là một chút dạy dỗ nhỏ thôi, ai bảo anh dám giả quỷ gạt tôi, còn giả đến giống như thật vậy!’ Chương 22: Linh giáng (1) Cung Quý Dương cười ha hả: ‘Cô nhóc này đúng là, “chỉ cho quan phóng hỏa mà không cho dân đốt đèn”, em dùng chiêu ác như vậy đối phó tôi, chẳng lẽ tôi không được phép phản kích sao?’ Liên Kiều hừ một tiếng, hung hăng trừng hắn một cái, nhưng cô nghe không hiểu ý hắn nói gì. ‘Nhưng mà …’ Cung Quý Dương chuyển đề tài: ‘Cái xác mà em thấy là có thật đó!’ Một câu này lại khiến cho Liên Kiều khẩn trương trở lại, cô lắc mạnh cánh tay hắn: ‘Có thật là ý gì? Chẳng lẽ … chẳng lẽ thi thể đó thật sự có vấn đề?’ ‘Cô cảm thấy có vấn đề gì?’ Cung Quý Dương không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại. Liên Kiều im lặng một chút, cô nhìn Cung Quý Dương, muốn nói lại thôi. ‘Không sao, có gì thì nói đó đi!’ Hắn cười rất hiền hòa. Liên Kiều đang suy nghĩ làm sao mở lời, đôi mày thanh tú khẽ chau lại. Một lúc sau cô mới nói: ‘Tôi sợ nói ra anh sẽ không tin!’ Cung Quý Dương nhún vai, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, vẻ mặt rất ung dung, ‘Chỉ cần em nói, anh sẽ tin!’ Liên Kiều thở dài một tiếng, đôi mắt màu tím mê người mơ màng hồi tưởng lại chuyện đó … ‘Thực ra nếu đêm đó không phải là anh giả ma thì cái xác đó quả thật rất có vấn đề, mà vấn đề lớn nhất là tôi nghi ngờ đó là … Giáng Đầu Thuật!’ Nói đến đây cô ngừng lại, như muốn tìm xem một tia sợ hãi hay nghi ngờ hay bất cứ biểu tình gì khác trong mắt Cung Quý Dương nhưng điều làm cô thấy lạ là người này lại không có chút phản ứng gì, môi vẫn treo nụ cười, làm cô hoài nghi lời của mình có phải là chưa nói rõ ràng hay không. Thấy cô ngừng lại, Cung Quý Dương nãy giờ đang nghe mới nhướng mày: ‘Nói tiếp đi, sao em lại khẳng định đó là Giáng Đầu Thuật?’ Cô chau mày lại: ‘Giáng Đầu Thuật thì có gì mà khẳng định với không khẳng định chứ? Vừa nhìn là biết ngay. Lúc đầu là em tưởng anh bị trúng Giáng Đầu Thuật, nếu vậy thì tội em rất nặng rồi!’ Câu này của Liên Kiều khiến Cung Quý Dương hết sức hứng thú: ‘Vừa nhìn đã biết? Chẳng lẽ … em cũng tinh thông Giáng Đầu Thuật?’ Thật ra thì từ Hoàng Phủ Ngạn Tước hắn đã biết một số chuyện liên quan đến gia tộc của Liên Kiều, nhưng hôm nay nghe cô tự mình nói ra đương nhiên là rõ ràng hơn một chút. Liên Kiều nghe xong vội vàng lắc đầu nói: ‘Không, em không biết Giáng Đầu Thuật, chỉ biết nhìn thôi!’ ‘Ồ, vậy sao? Anh chỉ nghĩ Giáng Đầu Thuật là truyền thuyết dân gian mà thôi!’ Cung Quý Dương cố tình khích tướng cô, hắn muốn biết nhiều hơn nữa. ‘Sao lại là truyền thuyết được chứ, đó là sự thật mà, ở Mã Lai không có ai là không tin sự tồn tại của Giáng Đầu Thuật cả, nhất là hoàng thất!’ Liên Kiều không vui phản đối, không quên dùng ánh mắt ‘Anh thật quê mùa!’ nhìn Cung Quý Dương. Cung Quý Dương cười một tiếng, vội nói: ‘Được được, là anh không biết gì, vậy cái xác đó có hiện tượng gì mà em phán đoán được là trúng Giáng Đầu Thuật? Với lại, một thi thể cũng có thể trúng Giáng Đầu Thuật sao?’ Chuyện này đúng là lần đầu tiên hắn nghe được. Liên Kiều đứng đã lâu cũng mệt, thuận tiện tìm một cái ghế ngồi đối diện hắn, ‘Anh muốn nghe thì sẽ nghe được thôi!’  Ý của cô rất rõ ràng, một hai câu là không thể nói hết được. Mà Cung Quý Dương lúc này phát huy hết tố chất của một kẻ nhàn nhã, hắn dứt khoát tựa lưng vào ghế, nói: ‘Được, em nói đi!’ Liên Kiều thấy hắn rất có hứng thú với chuyện này, trên mặt hơi lộ vẻ nghi hoặc, cô nghiêng đầu hỏi: ‘Anh sao lại có hứng thú với cái xác đó vậy?’ Đó cũng là điều làm cô tò mò. Nếu theo cách nói của hắn, nếu như đêm đó không phải là hắn, vậy mục đích của hắn tới tầng hầm đó rất rõ ràng rồi, cũng là vì cái xác bí ẩn đó, chỉ là hắn chỉ là người ngoài, tại sao tò mò với chuyện của trường đại học Hồng Kông vậy? Chương 23: Linh giáng (2) Đôi môi mỏng khẽ câu lên một nụ cười, Cung Quý Dương không trả lời mà hỏi ngược lại một câu: ‘Vậy tại sao em có nhiều hứng thú với cái xác đó vậy?’ Liên Kiều ngẫm nghĩ rồi nói: ‘Muốn tra rõ một số chuyện mà!’ ‘Vậy mục đích của em với anh là giống nhau, chúng ta là đứng ở cùng một chiến tuyến nha!’ Cung Quý Dương một  bộ dáng rất không nghiêm túc nói. Có thể đáp án này không đúng ý, Liên Kiều cẩn thận quan sát hắn sau đó tiếp tục nói: ‘Cái gọi là Giáng Đầu Thuật thật ra là do hai ý ghép lại, trong đó ‘Giáng’ trong Giáng Đầu Thuật là chỉ một phương pháp hoặc là một loại pháp thuật dùng để “hạ giáng”, còn “Đầu” là để chỉ về cá thể hoặc vật phẩm có liên quan đến cá thể bị thi hành Giáng Đầu Thuật …’ Nói đến đây, Liên Kiều sợ Cung Quý Dương nghe không hiểu nên cố tình ngừng lại một chút, khi thấy hắn gật đầu ra hiệu mới nói tiếp: ‘Giáng Đầu Thuật dựa theo cách “hạ giáng” mà chủ yếu chia làm hai loại, phi linh tính và linh tính. Phi linh tính chính là dùng thuốc hoặc dùng côn trùng để thực hiện Giáng Đầu Thuật, cái này có chút giống với Cổ Thuật của dân tộc Miêu Cương, Trung Quốc. Cổ Thuật anh có biết không?’ Cung Quý Dương nhún vai: ‘Cũng giống như Giáng Đầu Thuật vậy, chỉ là có nghe qua, chưa từng thấy qua!’ ‘Thực ra anh không thể phủ nhận sự tồn tại của chúng, với lại Giáng Đầu Thuật quả thật là bắt nguồn từ Trung Quốc. Cùng với Cổ Thuật là cùng một nguồn gốc, thực ra cũng là liên quan đến thuật Cổ Giáng phi linh tính. Nhưng mà …’ Liên Kiều hơi ngừng lại, thở dài một hơi rồi nói: ‘Đáng sợ không phải là phi linh tính mà là linh tính!’ ‘Tại sao?’ Cung Quý Dương rất hứng thú hỏi. Liên Kiều lúc này như một giáo viên đang giảng bài cho học sinh: ‘Trong số các hành vi có liên quan đến linh tính trong Giáng Đầu Thuật có một loại gọi là ‘Linh Giáng’, Liên Kiều là đáng sợ nhất, đen tối nhất, tức là đối với người bị hại thiết lập “thông tập lệnh”. Linh Giáng chuyên vận dụng tinh thần ý thức thể trong linh giới, như hồn ma chẳng hạn. Sở dĩ Linh Giáng là đáng sợ nhất trong Giáng Đầu Thuật bởi vì tu vi Linh học của người sử dụng Linh Giáng, năng lực sai sử dã quỷ phải cao, trong đó nuôi quỷ là một trong những hành vi của Linh Giáng mà Vu Sư thực hiện.’ ‘Vu Sư? Không phải Giáng Đầu Sư sao?’ Cung Quý Dương nghe không hiểu. ‘Không, Giáng Đầu Sư là Giáng Đầu Sư, Vu Sư là Vu Sư, hai người này không thể gộp chung nói được!’ Vẻ mặt của Liên Kiều cực kỳ nghiêm túc, lên tiếng phản bác lại lời của Cung Quý Dương. ‘Có gì khác nhau?’ Hắn tò mò hỏi, nếu như đều là người biết Giáng Đầu Thuật vậy không phải đều là Giáng Đầu Sư sao? Liên Kiều trừng mắt nhìn hắn; ‘Cái mà Vu Sư sử dụng là tà thuật, là một loại hành vi tà ác, còn một Giáng Đầu Sư hợp cách không được phép sử dụng tà thuật, nhất định phải dùng tâm thuật.’ ‘Ồ …’ Cung Quý Dương rốt cuộc cũng hiểu, hắn không ngờ trong đó còn có nhiều học vấn như vậy, mà trong Giáng Đầu Sư còn có phân cao thấp nữa. ‘Vậy cái xác ở dưới tầng hầm đó trúng phải là Linh Giáng sao?’ Liên Kiều gật đầu: ‘Ừ, nếu như em đoán không sai thì đó là Linh Giáng, chỉ là em bây giờ không thể khẳng định cái xác đó trúng phải Linh Giáng là trowsc hai sau khi chết bởi vì lúc đó … lúc đó …’ Cô nhất thời nhớ lại tình tiết của buổi tối hôm đó, không kìm được rụt cổ lại, bây giờ nghĩ lại mới có chút sợ hãi. Nếu như không phải Cung Quý Dương lúc đó xuất hiện, nói không chừng cô sớm đã thành vật hy sinh. Cung Quý Dương cũng cười, hắn biết một cô gái nhỏ gặp phải tình huống như vậy nhất định sẽ bị dọa chết khiếp. Nghĩ tới tầng hầm tối tăm đó, một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi đơn độc đi vào nhìn cái xác, mà lúc đo cái xác lại động đậy, hơn nữa còn từng bước từng bước tiến tới mình, quả thật là một chuyện rất đáng sợ. Cái xác đó nếu không phải là trúng Giáng Đầu Thuật, chẳng lẽ là đang đóng phim sao? ‘Trúng Giáng Đầu Thuật trước hay sau khi chết có gì khác nhau?’ Cung Quý Dương không hiểu hỏi tiếp. Liên Kiều gật đầu: ‘Nếu trúng trước khi chết thì sẽ trở thành ác linh, còn nếu trúng sau khi chết thì sẽ thành ác thi, kết quả đều rất nghiêm trọng!’ ‘Em cho rằng cái xác khi trúng Giáng Đầu Thuật thì sẽ làm gì?’ Cung Quý Dương hỏi tiếp. Liên Kiều lắc đầu yếu ớt: ‘Không biết nữa, nó sẽ tuân theo chỉ thị của người thi hành Giáng Đầu, người đó muốn nó làm cái gì thì nó sẽ làm cái đó!’ ‘Chẳng lẽ không có biện pháp gì sao? Cũng không thể để nó muốn làm gì cũng được chứ?’ Cung Quý Dương trầm tư. ‘Có biện pháp chứ!’ Liên Kiều nói một cách chắc chắn: ‘Nếu như chị em Mặc Di có ở đây, chị ấy trước khi cái xác có hành động tiếp theo sẽ tìm hiểu và tìm cách hóa giải, để một cái xác chỉ là một cái xác bình thường!’ Người của gia tộc Mặc Di?’ Thì ra là vậy! Cung Quý Dương trong lòng đã hiểu, có nhiều chuyện hắn cũng không thể dự đoán được sắp xảy ra, hắn không hỏi tiếp nữa. Liên Kiều thấy hắn như vậy, huơ huơ tay trước mắt hắn … ‘Này!’ Cung Quý Dương từ trong suy tư khôi phục lại vẻ điềm tĩnh ban đầu. ‘Thật không ngờ một cô nhóc như em gan cũng lớn thật nha, mà cũng biết không ít chuyện kỳ quái!’ Liên Kiều nhún vai, cười ranh mãnh: ‘Anh lưu em lại chắc không phải chỉ để tìm hiểu tình hình của cái xác chứ?’ Cung Quý Dương duỗi người, nụ cười trên mặt càng đậm khắc trên gương mặt anh tuấn càng hiện vẻ mê hoặc chúng sinh. ‘Đương nhiên không phải, em không phải cũng nghe hiệu trưởng nói sao?’ Liên Kiều kinh ngạc mấy giây, sau đó chớp mắt hỏi: ‘Thật là đi Cung thị?’ Cung Quý Dương gật đầu. Liên Kiều không cần suy nghĩ, lập tức lắc đầu. ‘Em không muốn, không có gì chơi!’ ‘Đi Cung thị không phải để chơi mà là …’ Cung Quý Dương bước lên nhìn Liên Kiều một lát, cười tà nói: ‘Thay em báo thù!’ ‘Thay em báo thù?’ Liên Kiều nhất thời chưa hiểu ra được hàm ý trong câu nói của Cung Quý Dương. Thấy vẻ ngơ ngác của cô, Cung Quý Dương cũng không ngại làm người tốt lần nữa, hắn lười biếng cất lời: ‘Chẳng lẽ em không biết Hoàng Phủ Ngạn Tước qua hai ngày nữa là rời khỏi Hồng Kông sao?’ Liên Kiều sững sờ, hắn thế nào nhanh như vậy đã rời đi rồi? Lòng cô đột nhiên rất chua xót, khó chịu vô cùng. Sao lại thế này? ‘Tổng công ty của Cung thị tài phiệt là ở Mỹ mà qua  hai ngày nữa Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng sẽ quay về Mỹ, hắn gạt em lâu như vậy, chẳng lẽ em không muốn cho hắn nếm chút đau khổ sau, đi Cung thị chỉ là một cái cớ thôi!’ Cung Quý Dương bày kế cho cô. Ý chí chiến đấu lập tức tràn trề trong mắt Liên Kiều, nắm tay trắng nõn ngay lúc đó cũng dần dần nắm chặt. Đúng vậy, cái tên đàn ông đáng ghét đó gạt cô lâu như vậy chẳng lẽ muốn bỏ đi cho xong chuyện sao, thế thì dễ dàng cho hắn quá rồi, tuyệt đối không được! ‘Ân!’ Liên Kiều hiên ngang nói: ‘Em nhất định không thể dễ dàng tha cho hắn, đáng ghét!’ ‘Ha ha …’ Cung Quý Dương đắc ý cười dài. ‘Nha đầu, theo anh về Mỹ, anh sẽ là quân sư của em!’ Liên Kiều cũng vui lây, đúng vậy, cô nhất định phải chỉnh tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia một trận ra trò, để hắn hiểu rõ, gạt Liên Kiều thì sẽ có kết cục thê thảm thế nào! Chương 24: Thói quen của Mặc Di Khách sạn Bán Đảo Hồng Kông Nằm ở trên con đường Salisbury nhộn nhịp của khu Chiêm Sa Chủy, khách sạn Bán Đảo Hồng Kông vào buổi sáng mang một bầu không khí hoàn toàn không giống với các khách sạn khác. Trong gian phòng khách xa hoa nhìn ra cảnh biển, trong phòng thiết kế theo phong cách châu Âu nhẹ nhàng mà tao nhã, phối hợp hoàn hảo với các thiết bị xa hoa trong phòng. Trên giường được sử dụng những chất liệu vải sang trọng phối hợp giữa màu vàng và màu ngà, vải dệt thủ công tinh xảo lại mang một phong cách Đông Phương tao nhã. Chỗ độc đáo nhất là bể bơi rộng lớn được thiết kế ngay trong phòng ngủ, từng lớp kính phản quang kéo từ trần nhà xuống đất chiếu rọi những tia nắng mặt trời ấm áp, cạn hồ là những khối sắt trang trí hình trụ mang phong cách cung đình, những cây cột khắc phù điêu hay những tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ làm cho sự xa hoa trong căn phòng càng lộ rõ. Tối hôm qua rạng sáng hôm nay Hoàng Phủ Ngạn Thương và Mặc Di Nhiễm Dung mới tiến vào khách sạn, mỗi người trụ ở một gian phòng. Ánh nắng mặt trời buổi sáng vừa lên, tia mắng mặt trời ấm áp soi xuống mặt nước trong xanh của bể bơi, Mặc Di một thân váy trắng đang ngưng tụ tinh thần ngồi ở đó, trong đôi mắt màu tím không nhìn rõ là vui hay buồn, giống như là không nhiễm một chút mùi vị trần thế nào. Ở trước mặt cô đặt một cỗ bài Tarot đã được bày sẵn, đây là cách xếp bài Tarot truyền thống, màu tím sẫm thần bí tổ hợp thành thế bài “Quyền uy”. Nhìn kỹ lại đó là thế bài “Trân Châu Hạng” trước thế “Chấp hành hành động”, đây là một cách chiêm bốc tốt nhất thường được sử dụng trước khi có một hành động quan trọng, thông qua cách xem xét cách xếp bài này mà thực hiện chiêm bốc, qua đó chiêm bốc sư có thể rất nhanh đoán được nguy cơ cũng như cách giải quyết tốt nhất. Mặc Di Nhiễm Dung nhìn lá bài cuối cùng trong thế bài này, qua rất lâu sau mới chầm chậm lật lên, đập vào mắt cô, lá chủ bài là lá Ma thuật sư, một lá bài thuộc nhóm Ẩn Chính (Major Arcana). Trong bộ bài Tarot truyền thống có tổng cộng 78 lá, trên mỗi lá được vẽ những hình ảnh tượng trưng khác nhau. Bộ bài gồm có 22 lá gọi là Ẩn Chính (Major Arcana) và 16 lá bài Cung đình cùng với 40 lá gọi là Ẩn Phụ (Minor Arcana). Khi cô nhìn thấy lá bài cuối cùng trong thế bài trước mắt, mắt cô hơi có dao động, sau đó đôi mày cũng cau lại. Trong lúc Mặc Di Nhiễm Dung còn chìm trong suy nghĩ, chuông cửa phòng chợt vang lên cắt đứt dòng tư tưởng của cô. Nhẹ thở dài một hơi, cô đi đến mở cửa phòng. Cửa phòng vừa mở, đập vào mắt cô là một gương mặt tuấn tú sáng rỡ như ánh mặt trời. ‘Chào buổi sáng, tối qua ngủ có ngon không?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương tự tay mang bữa sáng bước vào, vẻ mặt quan tâm hỏi thăm cô. ‘Tốt lắm, cám ơn Hoàng Phủ tiên sinh đã sắp xếp tất cả!’ Mặc Di Nhiễm Dung bước theo sau hắn, đôi môi anh đào điềm đạm cất tiếng trả lời. Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Thương hơi có chút thất lạc, hắn quay đầu lại nhìn cô: ‘Thời gian tôi và cô quen biết cũng không ngắn, cô có thể gọi tôi Ngạn Thương, Hoàng Phủ tiên sinh cái danh xưng này quá xa lạ đi!’ Mặc Di Nhiễm Dung vẫn điềm đạm cười, không nói gì. Gương mặt tươi cười như hoa lê mùa xuân đập vào mắt Hoàng Phủ Ngạn Thương thật là xinh đep vạn phần, hắn nhìn đến mất hồn, cái gì gọi là “liếc mắt mỉm cười bách mị sinh” hôm nay cuối cùng hắn đã hiểu rõ. Cô mặc một chiếc áo ren trắng kết hợp hài hòa với chiếc váy cùng mày mang phong cách Gipsy, mái tóc đen bóng lòa xòa xõa hai bên, đôi mắt màu tím mang theo một ánh nhìn hết sức thần bí. Cảnh đẹp người đẹp trong phút chốc làm Hoàng Phủ Ngạn Thương ngây ngốc đứng ở đó. Hắn thừa nhận, mấy ngày qua gần gũi với cô khiến hắn ngay cả đêm cũng thấy cô trong giấc mộng… Bữa sáng ăn trong yên lặng, đây cũng là một kinh nghiệm của Hoàng Phủ Ngạn Thương qua mấy ngày tiếp xúc với cô, cô là một cô gái cực kỳ thích yên tĩnh, nhất là lúc ăn cơm, nếu không có chuyện cần nói, cô tuyệt đối không mở lời, càng không giống những cô gái khác trong bữa ăn cứ thích nói chuyện huyên thuyên. Lúc đầu Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng không biết chuyện này, cho nên hắn cố gắng tạo bầu không khí thân mật trong bữa ăn, ai ngờ, ngoại trừ có hứng thú với hoàn cảnh, công việc và nội dung công việc của hắn, Mặc Di Nhiễm Dung hầu như không có phản ứng gì với những đề tài khác. Điều làm hắn khó chịu nhất là … cho đến bây giờ cô vẫn dùng cách xưng hô “Hoàng Phủ tiên sinh” như trước gọi hắn. Chuyện này quả thực làm cho lòng tự tôn của Hoàng Phủ Ngạn Thương bị đả kích nặng nề, tạm không nhắc đến hắn đường đường là một vị thiếu gia trong gia tộc Hoàng Phủ, chỉ riêng tướng mạo anh tuấn cũng như công việc đặc biệt của hắn trên thế giới cũng làm cho bao nhiêu cô gái thầm thương trộm nhớ, chỉ duy nhât có cô gái trước mặt này không hề có chút phản ứng nào. Ánh mặt trời buổi sáng chiếu một tia nắng lên đôi má của Mặc Di Nhiễm Dung, lấp lánh như thủy tinh phản chiếu khiến gương mặt cô càng xinh đẹp tuyệt luân. Trên mặt cô không hề có chút trang điểm nào, cực kỳ thanh thuần sạch sẽ, trời sinh có một khí chất ưu nhã thoát tục, xinh đẹp mỹ mạo mà không cần tác động nào từ bên ngoài. Hoàng Phủ Ngạn Thương biết gương mặt của nhiều cô gái đều là gạt người, rất nhiều cô gái thoạt nhìn xinh đẹp mỹ miều nhưng thật ra đã đánh không ít lớp hóa trang nhưng Mặc Di Nhiễm Dung thì không thế, hắn vừa nhìn đã biết đây là sự rạng rỡ hết sức tự nhiên, giống như một quả vải mới được bóc vỏ, trắng trẻo mịn màng tưởng có thể nặn ra nước. Mặc Di Nhiễm Dung vừa chậm rãi ăn sáng vừa ngầm quan sát người đàn ông trước mắt, cô tao nhã uống một hớp sữa, đặt ly xuống gọi: ‘Hoàng Phủ tiên sinh …’ Lần này cô phá lệ lên tiếng trong bữa ăn, giọng nói trong trẻo dễ nghe. Hả? Hoàng Phủ Ngạn Thương nhất thời không phản ứng kịp, hắn cảm thấy hơi có chút ngượng ngùng, quả thật từng này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn một cô gái nhìn đến thất thần như vậy. Cố nở một nụ cười hắn nói: ‘Lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô nói chuyện trong bữa ăn!’ Mặc Di Nhiễm Dung hiển nhiên là sững sờ, cô gần như cũng không biết là mình có thói quen này, một lúc sau mới cười nhẹ: ‘Tập trung vào bữa ăn cũng là một phương pháp dinh dưỡng!’ Chương 25: Nhân quả ‘Cách nói như vậy hình như không phù hợp với lứa tuổi của em lắm!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười mở miệng nói. Mặc Di Nhiễm Dung cũng không phản bác, tiện tay cầm lấy khăn giấy lau miệng: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, lát nữa tôi muốn đi đến đại học Hồng Kông!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng buông dụng cụ ăn trên tay xuống hỏi: ‘Có phải có phát hiện gì không?’ Tuy tiếp xúc cô chỉ mấy ngày nhưng năng lực chiêm bốc chính xác của cô gái trước mắt hắn không thể coi thường. Hắn trước giờ chỉ tin tưởng khoa học, trước giờ chưa từng tin tưởng cái gì thuật chiêm bốc hay thuật ngũ hành gì đó. Nhưng sau khi gặp Mặc Di Nhiễm Dung rồi hắn mới biết thì ra trên thế giới này còn có rất nhiều người lạ việc lạ. Mặc Di Nhiễm Dung không giải thích nhiều, cô đứng dậy đi đến bên bàn đã bày sẵn thế bài Tarot lúc nãy, ngồi xuống lẳng lặng nhìn lá bài “Ma Thuật Sư” cuối cùng. ‘Thế nào?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng lẳng lặng bước theo sau, sau đó ngồi xuống cạnh cô, theo ánh mắt của cô mà nhìn qua lá bài Tarot đó. “Ma Thuật Sư!’ Mặc Di Nhiễm Dung mở lời, ánh mắt như có cơn sóng ngầm, sau đó đưa tay cầm lá bài lên. ‘Cái này giải thích như thế nào? Do hắn ngồi bên cạnh cô, khoảng cách không xa cho nên có thể dễ dàng ngửi thấy mùi hương dìu dịu tản mát quanh người cô, không phải là mùi nước hoa, mùi vị này rất thanh thuần rất tự nhiên làm hắn không kìm được thần hồn điên đảo. Ngược lại, Mặc Di Nhiễm Dung chỉ liếc hắn một cái, giải thích: ‘Lá bài cuối cùng trong thế bài này là chỉ kết quả, mà ý nghĩa của lá bài Ma Thuật Sự là “sáng tạo”!’ ‘Sáng tạo?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương suy nghĩ một lúc nhưng nghĩ không ra. ‘Đây vốn có nguồn gốc từ thần thoại Hy Lạp, thần Apolo, trên lá bài sẽ hiển thị bốn yếu tố cơ bản của vũ trụ đó là lửa, gió, đất và nước. Những yếu tố này tương ứng với suy nghĩ, cảm tính, cơ thể và linh hồn. Mà cây sinh mệnh trên lá bài này là chỉ nước, kiếm là gió, sao là đất, cuối cùng, cái ly là nước. Mà dấu hiệu vô cực trên đỉnh đầu của Ma Thuật Sư cũng như biểu tượng con rắn đang cắn cái đuôi của chính nó đều là biểu tượng của sự vĩnh cửu!’ Nói đến đây, dường như sợ Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe không hiểu, cô đặc biệt chỉ tay vào mấy yếu tố quan trọng này. Hoàng Phủ Ngạn Thương gật đầu, muốn hắn trong một lúc hiểu rõ sự huyền bí của bài Tarot là một chuyện không dễ dàng gì, nhưng qua sự kiên nhẫn giảng giải của cô, hắn cũng hiểu được ít nhiều. Mặc Di Nhiễm Dung thấy hắn gật đầu mới hỏi: ‘Có nhìn thấy thứ gì trong tay của Ma Thuật Sư không?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn kỹ: ‘Có phải là một cây quải trượng không?’ Mặc Di cười, chỉnh lại: ‘Bên tay phải của ông ấy không gọi là quải trượng mà gọi là “Quyền trượng”, cây quyền trượng này chỉ lên trời còn tay trái của ông thì chỉ xuống đất, nghĩa là ông ta nắm giữ quyền lực của vạn vật và dẫn nguồn mạch siêu nhiên qua chính cơ thể mình để truyền xuống thế giới vật chất. Đóa hoa hồng và bách hợp dưới chân Ma thuật sư là chỉ về mùa đông của con người, phản ánh ý muốn chỉ huy trời đất của thần linh. Ở đây, hoa hồng đại diện cho sự sống còn hoa bách hợp đại diện cho cái chết, lá bài Ma Thuật Sư là lá cuối cùng em lật ra ám chỉ bản thân em cũng là Ma Thuật Sư, có thể có khả năng thao túng vũ trụ! Mà đối thủ của em cũng giống như vậy!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe xong hơi sững sờ, qua một lúc mới nói: ‘Thật huyền bí!’ Mặc Di mỉm cười: ‘Đây là một trang chính vị bài, gần như có năng lực vô hạn lại mang một điềm báo xấu khiến người ta không thể xem thường!’ ‘Chẳng lẽ có liên quan đến thi lạp?’ ‘Lá bài cuối cùng này là chỉ một cái kết quả, rút được lá bài này đại biểu cho sự bắt đầu của sự việc, cũng là nói việc này hoàn toàn là em vừa dự đoán được, chỉ là mới bắt đầu thôi còn sự tình trước khi chúng ta đến đây đã có sự phát triển mới, đối phương là người có thể vận dụng một loại năng lực tự nhiên để đạt được dã tâm, cho nên không thể không đề phòng!’ ‘Đây cũng là lý do em muốn đi đại học Hồng Kông sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương vô cùng tò mò. Mặc Di Nhiễm Dung đặt lá bài xuống, nhẹ thở dài: ‘Nguyên nhân thật ra là có hai cái, thứ nhất là vì em họ em đang học ở đó, thứ hai là …’ Ánh mắt cô rơi trên mặt Hoàng Phủ Ngạn Thương, thần thái trong chớp mắt trở nên rất nghiêm trọng … ‘Trong trường đại học Hồng Kông cũng mới vừa xảy ra một vụ án mạng có liên quan đến Giáng Đầu Thuật!’  ‘Cái gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nhất thời không biết nên nói gì, trong lòng hắn cực kỳ chấn động, một phần là vì chuyện này Mặc Di Nhiễm Dung đã chiêm bốc được trước, một phần là vì hắn còn chút hoài nghi, tại sao cô đã chiêm bốc ra được mà lại không sớm tìm cách ngăn chặn? Mặc Di Nhiễm Dung cũng nhìn thấy trong lòng hắn đang nghĩ gì, nhẹ nhàng mở lời: ‘Tin rằng Hoàng Phủ tiên sinh cũng biết, chuyện trên đời vốn là có nhân có quả, chuyện đã sớm định đoạt, sức người không thể thay đổi được!’ ‘Câu này của em hình như có chút không đúng, chuyện xảy ra là có nguyên nhân không sai, nhưng cũng có câu “nhân định thắng thiên” mà! Mặc Di Nhiễm Dung nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh rất tự tin, tin chắc rằng cũng chỉ có người của tứ đại tài phiệt có loại khẩu khí này bởi vì các vị quả thật có năng lực nói được làm được, nhưng mà …’ Cô chăm chú nhìn hắn: ‘Tôi cho rằng sức người là một chuyện, còn lại là mệnh vận đã định sẵn sự hưng thịnh của tứ đại tài phiệt!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương cười ha hả: ‘Ít ra thì trong mắt của Nhiễm Dung cô tứ đại tài phiệt cũng nhận được một sự đánh giá tốt!’ Hắn vẫn gọi cô là Nhiễm Dung, cố ý kéo gần mối quan hệ giữa hai người. ‘Đây là sự định sẵn của số mệnh, tôi đương nhiên là không có quyền đánh giá trái đi!’ Mặc Di điềm đạm nói, cô hướng ánh mắt về phía lá bài Ma Thuật Sư, xuất thần nhìn một hồi, thân thể chợt run lên …