Chương 6: Rốt cuộc là xấu xa đến cỡ nào? Cung Quý Dương tức đến nỗi suýt nữa ném luôn điện thoại … cái tên Hoàng Phủ này, vì bản thân làm chuyện có lỗi mà dám trốn mình, ngàn lần đừng để mình bắt được, bằng không cậu sẽ chết rất thảm. ‘Ôi …’ Đang lúc tức giận, dưới chân không ngừng truyền đến từng cơn đau đớn. Còn may loại đau đớn này hắn còn chịu được, hắn dứt khoát ngồi dưới dất, nhìn cái chân nơi vừa bị cái bẫy chuột “hôn”. Còn may, coi như nha đầu này không phải là loại ra tay ác độc, cái bẫy chuột này răng tròn chứ không phải răng nhọn, nếu là răng nhọn thì chắc chắn chân đã sớm chảy máu rồi. Cung Quý Dương nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra mình đắc tội gì với nha đầu này để cô phải đi ám hại mình như thế, nhưng xem tình hình, nha đầu cũng chỉ cho hắn một sự giáo huấn nho nhỏ mà thôi. Hắn ngẩng đầu nhìn miệng hố, lại hít sâu một hơi … Kể ra nha đầu này vì đối phó hắn mà cũng bỏ ra nhiều công sức, lại còn có thể đào cái hố sâu như vậy, còn may hắn từ nhỏ đã chịu huấn luyện đặc biệt trong tổ chức, nếu không từ trên cao như vậy, cho dù không dính cái bẫy chuột hắn cũng không thể leo lên được. Hắn nhìn lại điện thoại trong tay, giở danh bạ lại quay số … Điện thoại đầu bên kia rất nhanh đã tiếp, truyền lại là giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc của Lãnh Thiên Dục. ‘Lãnh Thiên Dục, mình đang ở Hồng Kông!’ Cung Quý Dương lớn tiếng nói. ‘Nghe được giọng cậu thì biết cậu còn sống rồi!’ Lãnh Thiên Dục nói chuyện rất trực tiếp, không chút vòng vo. ‘Ý là sao?’ Cung Quý Dương ngược lại còn nhẫn nại đùa với hắn. ‘Người phụ nữ có thể dọa Ngạn Tước đến không dám bại lộ thân phận chắc là không đơn giản, mình nghĩ hành trình của cậu ở Hồng Kông cũng không dễ qua đâu!’ Lãnh Thiên Dục thẳng thừng nói. ‘Mình vừa đến đại học Hồng Kông đã bị ám hại, không biết nha đầu thối kia có phải phụ nữ không!’ Cung Quý Dương buồn bực nói: ‘Bỏ đi, Thiên Dục, mình bị người ta ám hại, tinh thần và thân thể đều chịu tổn thương rất lớn, cậu đến với mình đi mà!’ Giọng nói mang ám muội của Cung Quý Dương truyền qua điện thoại khiến Lãnh Thiên Dục nổi da gà. ‘Cậu muốn chết sao!’ Hắn thật hận không thể đạp chết cái tên Cung Quý Dương này. ‘Này, cậu thấy chết không cứu sao?’ ‘Nói đúng rồi đó, lần này cậu đi chính là đâm đầu vào lưới, theo mình biết, cô gái đó là dòng dõi tinh thông chiêm bốc thuật và Giáng Đầu Thuật, muốn mình chết cùng với bạn thì xin miễn đi!’ Lãnh Thiên Dục rất không có lương tâm nói. ‘Cái gì” Cung Quý Dương ngạc nhiên kêu, ‘Sao cậu không nói sớm cho mình biết?’ ‘Nói cho cậu biết trước thì còn gì vui nữa? Lần này kỳ phùng địch thủ gặp nhau, chúc cậu may mắn!’ Lãnh Thiên Dục cười trêu hắn, mang theo lời chúc may mắn cúp luôn điện thoại. ‘Này … này …’ Chết tiệt, lại còn dám ngay lúc này cúp điện thoại? Cung Quý Dương phẫn nộ không thôi, trong đầu đã chém Lãnh Thiên Dục không biết bao nhiêu lần. Ánh mắt hắn lại đảo một lần xuống danh bạ, lần nữa ấn phím gọi… ‘Hello, Thiếu Đường!’ ‘Quý Dương? Giọng cậu sao lạ thế?’ Giọng nói cởi mở của Lăng Thiếu Đường vang trong điện thoại. ‘Thiếu Đường, mình thật tội nghiệp, mình bị cái tên Hoàng Phủ đó ám hại, sau đó lại bị Lãnh Thiên Dục phản bội, bây giờ mình chỉ còn có cậu …’ ‘Ồ, cậu đang ở Hồng Kông phải không?’ Lăng Thiếu Đường không đợi Cung Quý Dương nói xong, trực tiếp vào vấn đề. Hả? Cung Quý Dương vui mừng nói: ‘Đúng vậy đúng vậy, mình bây giờ đang ở Hồng Kông!’ ‘Ân, cái đó … Quý Dương này, thực ra thân làm huynh đệ mình không phải không chịu qua giúp cậu, chỉ là … mình tuyệt đối tin tưởng với năng lực của bạn hoàn toàn có thể vượt qua ải này, khắc phục khó khăn, mình đi chẳng phải là thừa sao?’ Tiếng cười xảo quyệt của Lăng Thiếu Đường chọc thẳng vào tai Cung Quý Dương. Cung Quý Dương trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành, hắn cẩn trọng nói: ‘Cậu … không phải cũng biết Hoàng Phủ Ngạn Tước ở Hồng Kông làm chuyện gì chứ?’  ‘Ừm …’ Lăng Thiếu Đường cố ý thở ra một hơi nói: ‘Cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước này thật là đủ quá đáng rồi, chọc ai không chọc lại đi chọc cái cô nhóc Liên Kiều kia mà còn mạo xưng tên của cậu nữa, theo những gì tôi biết cái cô Liên Kiều đó nổi tiếng nhất trong hoàng thất về tính bướng bỉnh nghịch ngợm, người khác gặp cô đều rất nhức đầu, nếu như còn gây thù chuốc oán gì với hắn, quả thật là còn thảm hơn gặp sói nữa!’ ‘Cái gì?’ Cung Quý Dương lại kêu lên một tiếng kinh ngạc, trong đôi mắt đẹp đẽ kia lóe ra một tia giận dữ: ‘Được lắm Lăng Thiếu Đường cậu, các cậu người nào cũng biết rõ sự tình lại còn đem mình đẩy vào hố lửa. Mình … mình tuyệt giao với các cậu! Giao kết nhầm với loại bạn bè như các cậy thật là sai lầm đời này của mình!’ ‘Ai ya … Cung Quý Dương …’ Lăng Thiếu Đường vội dỗ dành hắn: ‘Đừng có bướng bỉnh vậy mà, đều đã sắp ba mươi tuổi rồi mà sao nói chuyện cứ như trẻ con vậy chứ, tứ đại tài phiệt cậu muốn cắt đứt cũng không cắt đứt được đâu!’ ‘Vậy cậu mau chóng qua đây với mình!’ Cung Quý Dương không đành lòng giận, nói. ‘Cái đó …’ Lăng Thiếu Đường cười cười mấy tiếng: ‘Nói thật nha, tuy mình chưa gặp qua cô nhóc đó nhưng mình quen với một người bạn, cũng đến từ hoàng thất Mã Lai, theo hắn nói, có một lần, hắn chỉ là trêu cô mái tóc không đẹp thôi, nhưng ngày hôm sau tóc của hắn đều không còn, đây … đây cũng quá đáng sợ đi!’ ‘Tóc không còn? Là ý gì?’ Cung Quý Dương giọng cảnh giác hỏi, sao tự dưng thấy lo lắng vậy nhỉ. Chương 7: Thích ai? ‘Nghe nói là cô nhóc đó nhân lúc hắn ngủ, lại hạ thêm một chút thuốc mê, sau đó cạo sạch hết tóc trên đầu anh ta, không chỉ như vậy, cả tủ quần áo cũng đem đốt sạch, cho nên …’ Lăng Thiếu Đường có chút thương cảm nói: ‘Cung Quý Dương này, cậu nhất định phải sống sót trở về gặp chúng tôi nha, còn Hồng Kông, mình tạm thời không đi được, mình với các cậu không giống, mình là người có gia đình rồi, lỡ như mình chết đi thì làm sao?’ Cung Quý Dương nghe xong lời này, nuốt khan một ngụm nước bọt … cạo đầu người ta đã đành, còn đem quần áo đốt sạch, mà còn dùng thuốc mê? Trời ạ! Đây rốt cuộc là loại phụ nữ gì đây? Nhưng mà … tên Lăng Thiếu Đường này cũng quá đáng thật. ‘Này, Thiếu Đường, cậu nhẫn tâm thấy mình đi chết vậy sao?’ Hắn thử đổi một chiến lược khác. ‘Quý Dương này, trong bốn người chúng mình, cậu là người kiên cường nhất, dũng cảm nhất, mình tin tưởng dựa vào năng lực của cậu hoàn toàn có đủ khả năng giải quyết cô nhóc này, yên tâm, vốn là bạn tốt của cậu, mình là người đầu tiên đến ủng hộ cậu!’ Lăng Thiếu Đường hiên ngang nói. ‘Tốt quá, Thiếu Đường, bạn tốt phải là như vậy chứ!’ Cung Quý Dương cảm động suýt khóc, giọng nói cũng tràn đầy cảm kích. Nào ngờ … ‘Ai bảo chúng ta là bạn thân sống chết có nhau chứ, cho nên lần này mình tuyệt đối ủng hộ cậu về mặt tinh thần, cùng cậu vượt qua ải này!’ Lăng Thiếu Đường ác ý bồi thêm một câu. Cái gì? ‘Này, Lăng Thiếu Đường, cậu … bạn thân sống chết có nhau của cậu đang ở dưới hố lại bị bẫy chuột kẹp chân này!’ Cung Quý Dương gào lên. Ủng hộ về mặt tinh thần? Hắn thật là biết nghĩ nha! Ở đầu bên kia Lăng Thiếu Đường lại khoái trá cười: ‘Chỉ vỏn vẹn có một cái bẫy chuột làm sao làm khó được tổng tài của Cung thị tài phiệt chứ? Trèo tường leo vách không phải là bản lãnh của cậu sao, nói gì một cái hố be bé kia!’ ‘Tốt nhất là các cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt mình!’ Cung Quý Dương hận không thể chui qua điện thoại đến đánh cho cái tên Lăng Thiếu Đường kia một trận, hắn tức tối ngắt điện thoại. Đây là thế nào? Còn giống người của tứ đại tài phiệt sao? Mà tên nào cũng giống như thế? Nếu chỉ là tên Hoàng Phủ kia thì thôi đi, chắc chắn hắn đã biết qua uy phong của cái cô Liên Kiều kia, nhưng còn tên Lăng Thiếu Đường kia trời sinh tính tình cương trực, mà Lãnh Thiên Dục đường đường là thân phận thủ phán, sao lại có thể chẳng thà cách xa chứ không muốn gặp mặt chứ?