Quyển 3 – Gặp gỡ oan gia Chương 1: Cung Quý Dương đã đến (1) Ánh mặt trời ban trưa có chút chói mắt, chiếc xe thể thao xa hoa đã được cải tiến, ánh mặt trời rực rỡ phản chiếu trên thân xe càng làm nổi bật vẻ xa hoa của nó. Trong xe tràn ngập tiếng nhạc du dương nhưng gương mặt của chủ xe thì cực kỳ tương phản. ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, tên đáng chết kia, có tật giật mình phải không, biết thân biết phận thì mau xuất hiện cho ta!’ Cung Quý Dương một thân mặc trang phục hưu nhàn, vừa lái xe vừa để lại tin nhắn cho Hoàng Phủ Ngạn Tước. Cái tên này lại dám không nghe điện thoại của mình, rõ ràng là biết bản thân đuối lý rồi. Khi hắn biết Hoàng Phủ Ngạn Tước dám mạo nhận tên của mình, quả thật cả ý giết người cũng có, làm gì đây, cô gái kia là vị hôn thê của hắn cơ mà, sao lại còn phải làm ra cái chuyện này. Nhắn xong tin nhắn, Cung Quý Dương hơi suy nghĩ một chút sau đó khóe môi câu lên một nụ cười giảo hoạt. Nếu như cái tên kia đã trốn không dám gặp mặt thì để cho hắn chủ động xuất kích một phen đi. Nghĩ đến đây, Cung Quý Dương cười càng vui vẻ hơn, hắn xoay vô lăng đem xe đảo đầu, sau đó nhắm hướng ngược lại mà phóng xe đi. ***** ‘Liên Kiều này, mình thấy hay là thôi đi, như vậy không phải rất tốt sao?’ Dưới một gốc cây trong trường đại học Hồng Kông, Phi Nhi vẻ mặt lo lắng nói với Liên Kiều. ‘Yên lặng nha, không sao hết, con đường này xe nhất định phải đi qua, còn người đi bộ thông thường cũng sẽ không đi đường này, nhìn xem nơi đây đã bị cây cối che khuất hết rồi.’  Liên Kiều vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán. Phi Nhi nhìn bốn chung quanh, nuốt một ngụm nước bọt nói: ‘Làm ơn đi, Liên Kiều ý của mình là nơi đây cũng đâu có khuất lắm, là trong khuôn viên trường mà, nếu như để hiệu trưởng biết được chuyện này là bạn làm, nhất định sẽ không tha đâu!’ Liên Kiều do mấy ngày nay cùng Hoàng Phủ Ngạn Tước nói tiếng Mã Lai, tiếng Trung quả thật đã tụt dốc không ít, cô nhất thời không hiểu lời của Phi Nhi. Phi Nhi liếc mắt nhìn cô: ‘Liên Kiều, ý mình là nếu như để hiệu trưởng biết được chuyện này nhất định sẽ phạt bạn!’ Liên Kiều ngừng động tác trong tay: ‘Yên tâm đi, hiệu trưởng làm sao biết được, nơi này mình đã quan sát lâu lắm rồi, không sao đâu!’ Phi Nhi thấy mình sắp ngất rồi, cô làm sao tin được lời Liên Kiều nói chứ. Mấy hôm nay nha đầu này chứ thần thần bí bí, nhất là hôm nay vừa về đến phòng liền kéo cô đến chỗ này, gắng sức đào một cái hố, cô rốt cuộc là muốn làm cái gì đây? Còn nữa, tối hôm qua … ‘Liên Kiều, bạn đến bây giờ còn chưa nói cho mình biết rốt cuộc tối qua bạn đi đâu đó? Không phải đã hẹn là đi xem buổi biểu diễn ca nhạc sao, bạn biết không, ba người bọn mình ở cửa Hồng Quán đợi bạn rất lâu đó, điện thoại cũng không có mở, thật là kỳ quái!’ Phi Nhi quyết định hôm nay phải hỏi rõ ràng chuyện này, bằng không cô ngủ cũng không yên tâm. Nha đầu này gần đây rất kỳ lạ, hai người bọn họ vốn là bạn tốt nhất thế mà cái gì cũng không nói với mình. Liên Kiều nghiêng đầu suy nghĩ sau đó mới chận rãi nói một câu: ‘Đêm qua … đêm qua mình chỉ đến nhà bạn!’ Phi Nhi kéo tay cô qua, tức giận nói: ‘Liên Kiều, bạn ở đang nói dối mình phải không? Bạn ở trường này còn có bạn bè khác sao? Sao mình không biết?’ Thấy Phi Nhi tức giận thật sự, Liên Kiều liếm môi sau đó bước lên ôm lấy cô, nũng nịu nói: ‘Phi Nhi, đừng giận nha, được rồi được rồi, thật ra không nói cho bạn bởi vì người ta không biết mở lời thế nào mà!’ ‘Rốt cuộc là có chuyện gì? Có chuyện gì mà không thể nói cho mình biết? Chẳng lẽ …’ Phi Nhi vẻ mặt kinh hãi: ‘Chẳng lẽ bạn làm chuyện gì phạm pháp sao?’ ‘Phi Nhi, bạn đang nói gì vậy?’ Liên Kiều xụ mặt: ‘Trong lòng bạn mình là loại người này sao?’ ‘Vậy bạn nói đi, đừng để mình lo lắng nữa được không?’ Phi Nhi càng gấp hơn. ‘Ai …’ Liên Kiều dựa nhẹ vào thân cây, ánh mặt trời xuyên qua tán lá tản mát bóng nắng trên người cô. ‘Bạn không biết thôi, tối qua mình thật thảm nha, tối hôm qua mình đi Bán Sơn, nhà Cung Quý Dương!’ ‘Cái gì?’ Phi Nhi trợn mắt … Bán Sơn – khu nhà giàu nha! ‘Phi Nhi, mình gây họa lớn rồi!’ Liên Kiều khổ sở nói, hù Phi Nhi suýt nữa hồn phi phách tán. ‘Bạn … làm sao vậy? Có phải là đem đồ vật quý báu gì ở nhà người ta đập vỡ rồi không? Hay là làm hư cái gì?’ Cô nói liên hồi. Liên Kiều vô lực lắc đầu, giọng cực kỳ thấp, nói: ‘Mình đem … đem Cung Quý Dương …’ Nói nửa ngày cũng không thể thốt ra khỏi miệng … Nhưng nghe vào tai Phi Nhi lại là một nghĩa khác, cô thấy vẻ mặt của Liên Kiều như vậy, càng nghi ngờ nhiều hơn … ‘Trời ơi, chắc không phải bạn … giết hắn rồi chứ? Cô đã nghĩ tới khả năng xấu nhất. Liên Kiều vẻ mặt quái dị nhìn Phi Nhi: ‘Phi Nhi, bạn thật đáng ghét, nói cái gì vậy?’ Giết người? Thật cũng quá hoang đường rồi, Liên Kiều vốn cho rằng trí tưởng tượng của mình phong phú, hôm nay mới phát hiện ra thì ra Phi Nhi còn lợi hại hơn. ‘Vậy bạn ấp úng như vậy làm gì, mình đương nhiên là hoài nghi rồi!’ Phi Nhi không vui phản bác. Liên Kiều nhăn nhăn mũi: ‘Mình ấp úng là vì hôm qua … hôm qua mình … bắt nạt Cung Quý Dương!’ ‘Bắt nạt?’ Phi Nhi không hiểu “bắt nạt” là ý gì? Đến mức độ nào? Cô nhóc này vốn thường bắt nạt người ta mà. Liên Kiều thấy cô không hiểu liền giải thích thêm một chút: ‘Ai da, chính là mình … Cung Quý Dương … cái đó …’ Chương 2: Cung Quý Dương đã đến (2) ‘Cái gì?’ Phi Nhi không tưởng tượng nổi, tiếng la chói tai của cô lập tức vang khắp khu rừng, cả mấy con chim cũng bị tiếng thét đánh động dọa bay tứ tán. Liên Kiều day day lỗ tai, bước lên bịt miệng cô lại… ‘Đừng có hét lên, còn hét nữa mấy bạn học kia sẽ nghe thấy.’ Phi Nhi nắm Liên Kiều lại, gấp gáp hỏi: ‘Liên Kiều, bạn cho mình biết, là hắn cưỡng bách bạn phải không? Nếu như là bạn không cam tâm tình nguyện thì hắn chính là phạm tội cưỡng bức, bạn hoàn toàn có thể đi kiện hắn!’ Liên Kiều liếc mắt nhìn cô: ‘Phi Nhi, bạn không có nghe rõ, tối hôm qua là mình bắt nạt hắn, không phải hắn bắt nạt mình!’ Phi Nhi trợn mắt, hai tay vỗ mạnh lên vai Liên Kiều: ‘Bạn được lắm, chuyện này cũng dá làm, quả thật làm cho phụ nữ chúng ta mở rộng tầm nhìn, nói xem, bạn làm sao bắt nạt người ta? Có phải là thấy người ta dáng vẻ đẹp trai nhịn không nổi phải không?’ Nói đến người đàn ông đó, quả thật bề ngoài làm cho phụ nữ không chỉ động tâm mà càng muốn động thân hơn, cô trước giờ cho rằng Liên Kiều nha đầu này đối với chuyện nam nữ chỉ đơn thuần như một tờ giấy trắng, gần như là ngốc nghếch, không ngờ lần này lại chủ động xuất kích. Liên Kiều nghe câu này của cô liền nghếch mặt lên, nhún vai nói: ‘Không biết nữa, bởi vì lúc đó là mười hai giờ mà, cụ thể mình làm sao bắt nạt hắn mình cũng không rõ!’ Phi Nhi suýt nữa thì tức chết, qua một lúc lâu cô mới mở miệng nói được: ‘Bạn nói cái gì? Chuyện này là xảy ra sau mười hai giờ đêm sao? Vậy bạn làm sao biết được?’ Chỉ cần là quan mười hai giờ, Liên Kiều sẽ ngủ như heo vậy, làm sao còn biết làm ra mấy chuyện như vậy? Thật kỳ quái. Liên Kiều rất khổ sở chau mày: ‘Là Cung Quý Dương nói, bạn không biết đâu, hắn sáng nay nhìn dáng vẻ như bị thương vậy!’ Cô áy náy quá, chuyện này mình có phải chịu trách nhiệm hay không? Cho đến bây giờ lòng cô vẫn còn đang bấn loạn. Phi Nhi nghe qua liền hiểu, cô thình lình vỗ vai Liên Kiều … ‘Này Phi Nhi, làm gì vậy, đau quá nha!’ ‘Nha đầu chết tiệt này thật là quá hồ đồ mà, cái gì mà bạn bắt nạt người ta chứ, rõ ràng là bị hắn bắt nạt mà, trời ơi, phải làm sao đây? Bạn vô duyên vô cớ thất thân rồi, tên đàn ông chết tiệt kia, có tiền thì giỏi lắm sao? Lại còn dám nhân lúc bạn ngủ mê mà khi dễ bạn, lại còn đem tội trạng này giá họa lên người bạn, thật quá đáng mà!’ Phi Nhi vừa kinh hãi vừa tự trách, xong rồi, làm sao đây, nếu như hôm qua cô trông coi tốt Liên Kiều thì tốt rồi, sẽ không xảy ra chuyện như vậy, trời ơi, nhất định là do cô nhóc quá đơn thuần rồi! Phi Nhi cũng biết, giữa nam và nữ gần nhau lâu ngày nhất định sẽ có chuyện mà. Liên Kiều ngẩn ngơ nửa ngày mới khua tay nói: ‘Không có khả năng, không có khả năng, nếu như mình không có làm như vậy, hắn gạt mình làm gì?’