Quyển 8: Tình yêu đến
Chương 16: Cơn ghen của Hoàng Phủ Ngạn Tước (4)
Mỗi ngày trước khi rời nhà Ngạn Tước đều dặn mình phải ngoan ngoãn, tuy cô không biết ngoan ngoãn như lời hắn nói là ý gì, muốn cô phải ngoan như thế nào, nhưng cô luôn cảm thấy nếu như bị hắn nhìn thấy mình ở chỗ này cùng với học trưởng Kiều Trị vậy nhất định hắn sẽ không vui.
Tuy rằng … cô cũng nhìn thấy một màn khiến mình cực kỳ không vui.
‘Không xong rồi, hắn càng lúc càng đến gần rồi! Học trưởng, chúng ta đi mau đi!’ Liên Kiều nhìn xuyên qua hai lỗ hổng trên tờ báo, tuyệt vọng nhìn thân ảnh Hoàng Phủ Ngạn Tước đang đi đến gần.
Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy bóng người đang dùng tờ báo để che dấu chính mình, ban đầu hắn chỉ cảm thấy tò mò nhưng sau đó lại nhìn thấy Kiều Trị rồi ánh mắt sắc bén không khó phát hiện ra bàn tay nắm tờ báo đang run rẩy …
Mà đáng giận hơn là, trên tờ báo rõ ràng có hai lỗ hổng! Trên đời này, người có thể nghĩ ra biện pháp này theo hắn biết chỉ có một … đó là Liên Kiều!
Nghĩ đến đây hắn không khỏi rủa thầm một câu, bước vội về phía cô, liền sau đó lại thấy cô định chạy trốn, lửa giận trong lòng càng dâng cao.
Chân bước càng nhanh, sau đó vươn tay …
‘A …’ Một tiếng kêu làm kinh động cả nhà hàng.
Một bàn tay đã bị bàn tay to lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước níu lại.
‘Xoay người lại!’ Hắn ra lệnh.
Một tờ báo bị đẩy đến trước mặt hắn, bàn tay nhỏ bấu chặt lấy tờ báo không buông.
‘Đáng chết!’ Cơn tức của Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lớn, ‘Lấy tờ báo xuống!’
Bàn tay đang bấu tờ báo ngưng trong không trung một lúc rồi từ từ hạ xuống lộ ra gương mặt méo xệch của Liên Kiều …
‘Hi … trùng hợp thật, anh cũng đến đây ăn cơm sao?’
Đôi mắt màu tím đầy vẻ “vô tội” nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của hắn.
‘Thế nào? Giờ mới nhìn thấy anh sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước mở miệng, ánh mắt lạnh lùng quét qua Kiều Trị sau đó lướt trên gò má trắng nõn của Liên Kiều.
Liên Kiều ơi Liên Kiều, lại dám lén lút gặp mặt tên tiểu tử kia sau lưng hắn?
Cô chẳng lẽ thích tên Kiều Trị kia sao? Thích đến nỗi quên mất lời dặn dò của mình?
Liên Kiều nghe vậy, dè dặt cười …
‘Hì hì, đương nhiên là vừa mới thấy anh rồi,, em không có nhìn thấy anh với cái cô An Địch Á đó trò chuyện …’ Nói đến đây cô vụt nhớ ra, đưa tay bụm miệng. Tiêu rồi, không đánh mà tự khai!
Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng khó coi hơn, hắn kéo bàn tay nhỏ nhắn của Liên Kiều, giọng lạnh lùng: ‘Theo anh về!’
‘Ngạn Tước, buông em ra, anh làm em đau!’ Liên Kiều chỉ cảm thấy cổ tay truyền đến ẩn ẩn đau. Cô cố gắng giãy dụa nhưng bàn tay Hoàng Phủ Ngạn Tước như gọng sắt, căn bản là giãy không ra.
Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước đã mất hết kiên nhẫn.
‘Hoàng Phủ tiên sinh, xin anh buông Liên Kiều ra!’
Kiều Trị thấy mình không thể rụt cổ mãi, hắn nghĩ chỉ có cố nén nỗi sợ hãi đứng lên đối kháng với người đàn ông này thì mới có cơ hội cướp Liên Kiều về.
Mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước xẹt qua một tia chán ghét, tên tiểu tử này nhìn thật chướng mắt.
‘Tránh. Ra!’
Giọng nói lạnh như băng hoàn toàn khác hẳn phong thái điềm đạm thương ngày lại mang theo một tia cảnh cáo.
‘Hôm nay thế nào cũng không để anh dẫn Liên Kiều đi!’
Kiều Trị buộc mình nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy như mắt chim ưng kia, lấy hết dũng khí nói.
‘Ồ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày, ‘Chỉ dựa vào ngươi?’
Kiều Trị ưỡn ngực, ‘Tôi biết anh rất giàu có cũng biết tứ đại tài phiệt rất có quyền lực, nhưng tôi phải nói cho anh biết, trên đời này không phải chuyện gì anh nói cũng là đúng, nếu so với anh đúng là tôi không có bản lĩnh gì nhưng ít ra tôi không giống như anh, ba lòng hai dạ, hai chân đạp hai thuyền!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười lạnh một tiếng …
‘Đừng có ngu ngốc cho rằng rất hiểu tôi!’
Thực nực cười, một người đàn ông ấu trĩ như vậy không biết Liên Kiều thích hắn ở điểm nào?
Vừa nghĩ đến điểm này, trong ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước như có một ngọn lửa bừng bừng cháy.
Kiều Trị không khó phát hiện ra lửa giận trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lúc càng bùng phát, tuy trong lòng rất khẩn trương nhưng hắn tự cổ vũ bản thân phải dũng cảm lên.
‘Tôi đúng là không hiểu anh nhưng … tôi chỉ cần hiểu lòng mình là được rồi!’
‘Lòng ngươi?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hừ lạnh một tiếng, ‘Ta không có hứng thú biết!’
Kiều Trị quả thật là trâu non không sợ cọp, hắn xông đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhìn thẳng vào mắt hắn, tuyên bố: ‘Tôi yêu cô ấy, tôi không thể mất cô ấy!’
Không khí, trong chớp mắt đông cứng lại!
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói một lời, đôi mắt sắc bén nhìn hắn chăm chăm, trên đôi môi đẹp như tạc nụ cười càng lúc càng lạnh.
Còn Liên Kiều thì ngây ngốc nhìn hai người đàn ông đang ghìm ghìm nhìn nhau, không chút phát giác mùi thuốc súng càng lúc càng nồng, qua một lúc mới ngây ngô hỏi: ‘Học trưởng Kiều Trị, “cô ấy” mà anh vừa nói là ai vậy? Em có biết không?’
‘Im miệng!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước quay đầu quát một tiếng.
Liên Kiều rụt cổ lại núp sau lưng hắn.
Kiều Trị thấy vậy ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, ‘Hoàng Phủ tiên sinh, anh … đang sợ sao? Tại sao không dám để Liên Kiều biết?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước híp mắt, ‘Tôi chỉ cho rằng anh tốn công dã tràng thôi!’
Kiều Trị nhìn hắn một lúc, không nói gì mà đi thẳng đến trước mặt Liên Kiều, bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của Hoàng Phủ Ngạn Tước, nói rõ ràng từng chữ: ‘Liên Kiều, anh yêu em, anh tin rằng em hiểu tâm ý của anh, từ lúc gặp em lần đầu tiên cho đến giờ trong lòng anh tình yêu chỉ có tăng không giảm!’
Liên Kiều trố mắt nhìn hắn, giống như bị lời của hắn làm cho giật mình, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
‘Học trưởng Kiều Trị, anh …’
‘Liên Kiều, chẳng lẽ anh nói còn chưa rõ ràng sao? Anh yêu em, người anh yêu là em!’ Kiều Trị trong lòng rối tinh rối mù, hắn kích động nắm lấy vai của Liên Kiều vừa lắc vừa nói.
‘Ô …’ Liên Kiều bị hắn lắc đến choáng váng mặt mày, ‘Học trưởng, anh … anh buông em ra rồi nói sau … chóng mặt quá!’
Chương 17: Cơn ghen của Hoàng Phủ Ngạn Tước (5)
Bàn tay đặt trên vai Liên Kiều chợt bị Hoàng Phủ Ngạn Tước hất ra, hắn lạnh lùng quét mắt về phía Kiều Trị, sau đó cúi thấp đầu nhìn Liên Kiều, ‘Thế nào? Em vẫn chưa cho vị học trưởng kính mến của em biết là em đã … kết hôn sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “kết hôn” , sau đó nhìn Kiều Trị bằng ánh mắt nhiều ý nghĩa.
Kiều Trị nghe câu này kinh ngạc đến sững sờ, bàn tay bất giác cũng run rẩy, qua một lúc lâu mới nhìn Liên Kiều, ‘Liên Kiều, vừa nãy anh ta nói là ý gì? Kết hôn gì?’
Liên Kiều không chút dấu giếm, đáp lời: ‘Ồ, em và Ngạn Tước đã kết hôn rồi, thực ra là em muốn nói với anh từ lúc nãy, chỉ là … nhiều chuyện xảy ra quá nên chưa nói kịp mà thôi!’
‘Gì chứ?’ Kiều Trị kinh ngạc kêu lên, thân hình cao lớn cũng run lên.
‘Học trưởng, anh không sao chứ?’
Liên Kiều bị phản ứng mạnh mẽ của hắn làm cho giật mình, cô vừa định tiến đến đỡ thì đã bị Hoàng Phủ Ngạn Tước giữ chặt lấy.
‘Nên nói cũng đã nói hết rồi, theo anh về nhà thôi!’
‘Nhưng mà học trưởng anh ấy …’
Liên Kiều vừa định lên tiếng phản đối thì nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của hắn, những lời muốn nói đành phải nuốt xuống.
‘Còn không đi?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghiến răng hỏi, cố nén cơn giận trong lòng.
Liên Kiều rầu rĩ để mặc hắn nắm tay dắt đi, vừa bước được mấy biết thì Kiều Trị lại chặn trước mặt hai người lần nữa …
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, là anh ép buộc cô ấy phải không? Liên Kiều sao lại có thể không chút phản kháng mà gả cho anh chứ?’
Theo cảm giác của hắn, người Liên Kiều thích là hắn, bằng không sao lại đồng ý làm bạn gái của hắn chứ, dù chỉ là trong phút chốc.
‘Ta nói lần cuối cùng, tránh ra!’
Từ giọng nói trầm trầm của Hoàng Phủ Ngạn Tước không khó nhận ra một cơn giận đang cố kìm nén.
‘Học trưởng Kiều Trị, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi, Ngạn Tước không có ép buộc em, là em tự nguyện gả cho anh ấy, thật đó. Anh đi đi!’ Liên Kiều đã cảm thấy bầu không khí căng thẳng, cô vội lên tiếng.
‘Liên Kiều …’ Kiều Trị đau khổ kêu tên cô, nghe được người mình yêu mến nói những lời này, ai mà không thấy đau khổ chứ.
Cơn giận của Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng vì câu nói này của Liên Kiều mà dịu xuống mấy phần, hắn không nói gì mà kéo tay Liên Kiều đi về phía cửa.
‘Liên Kiều, đừng đi ..’
‘Chíu …’
Kiều Trị nhất thời ngớ người, lúc hắn vừa định đuổi theo thì chứng kiến được một màn cả đời khó quên …
Một cây phi đao đã nhắm thẳng hướng hắn mà bay đến, sượt qua bên tai sau đó cắm thẳng vào vách tường sau lưng.
‘A …’
Theo bản năng hắn thét lên một tiếng, sự lạnh lẽo và sắc bén của cây phi dao lướt qua bên tai khiến hắn sợ đến nỗi răng va vào nhau lập cập…
Đây … đây là phi đao trong truyền thuyết phải không?
Trong nỗi hoảng sợ cực độ Kiều Trị lúc này mới nhớ ra … Hoàng Phủ Ngạn Tước giỏi nhất chính là phi đao, nổi tiếng bách phát bách trúng mà lúc nãy gấp gáp đuổi theo Liên Kiều hắn hoàn toàn quên mất.
Nhưng mà … hắn nhất thời không nhớ ra cũng bình thường thôi, đối với kỹ năng phóng phi đao của Hoàng Phủ Ngạn Tước người bên ngoài trước giờ cũng chỉ là nghe nói mà thôi, chẳng có mấy người được tận mắt chứng kiến.
Mà Liên Kiều đứng bên cạnh cũng trố mắt nhìn, bàn tay không ý thức bụm miệng che đi một tiếng kêu thất thanh.
Cô biết, cú phóng đao này là một lời cảnh cáo và nhắc nhở của Hoàng Phủ Ngạn Tước dành cho Kiều Trị.
Nhân viên phục vụ đứng gần đó sớm đã bị một màn này dọa đến sợ ngây người, tin rằng cả đời này hắn cũng khó mà quên được sự kiện hôm nay.
Chỉ là … tiếc thay cho bức tường đẹp đẽ …
Qua một lúc lâu, Kiều Trị mới phản ứng lại …
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh … anh đừng làm chuyện quá phận …’
‘Chíu …’
Lại một cây phi đao nữa phóng ra, lần này trực tiếp quét qua mái tóc xoăn của Kiều Trị, dưới sự sắc bén của lưỡi dao, vài sợi tóc đã bị cắt đứt bay tán loạn.
Tốc độ quả thực nhanh ngoài sức tưởng tượng!
Hơn nữa … có một xấp tiền mệnh giá lớn cũng bị lưỡi đao ghim chặt trên tường.
‘Cầm số tiền này đưa cho ông chủ các ngươi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước quét mắt nhìn gương mặt trắng bệch của Kiều Trị, lại chuyển ánh mắt về phía nhân viên phục vụ, nói dứt khoát.
‘Dạ dạ, cám ơn ngài, Hoàng Phủ tiên sinh!’ Nhân viên phục vụ thu hồi ánh mắt kinh ngạc, vừa nói cám ơn vừa tiến đến rút cây phi đao ra.
Bồi thường kiểu này cũng là lần đầu trong đời hắn chứng kiến!
Nhưng mà … lực phóng đao của Hoàng Phủ tiên sinh cũng không khỏi quá kinh người đi, hắn phải dùng hết sức lực mới rút cây đao ra được …
Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này đã kéo Liên Kiều rời đi, nhân viên phục vụ tay cầm xấp tiền cũng cười hỉ hả rời đi, chỉ còn lại Kiều Trị gương mặt trắng bệch sững sờ đứng giữa nhà hàng …
***
‘Nói, tại sao lại đi gặp hắn?’
Vừa về đến biệt thự, Liên Kiều đã bị ném xuống sofa khiến cô đau đến rên lên một tiếng. Liền đó thân hình cao lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng áp xuống người cô, khí thế bức người.
‘Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh muốn làm gì?’
Liên Kiều bị hành động thô lỗ của hắn kích thích, cô tức tối nghênh mặt, đôi mắt màu tím nhìn thẳng hắn, hỏi: ‘Anh định giết em chắc?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vẻ “vừa ăn cướp vừa la làng của cô” cơn tức càng trỗi dậy, ‘Liên Kiều, tính nhẫn nại của anh có hạn, em tuyệt đối đừng thử chọc tức anh, đừng ép anh phải nhốt em ở trong phòng!’
‘Anh dựa vào đâu mà làm thế?’
Liên Kiều nghe hắn nói vậy, vừa sợ vừa tức, đứng vọt lên sofa, tức tối dẫm chân.
‘Dựa vào cái gì hở? Chỉ dựa vào chuyện anh là chồng em, em là vợ anh!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng tức giận cất cao giọng nói, trong đôi mắt sắc bén không khó nhận ra lửa giận đang bùng cháy.
‘Vậy thì em không gả cho anh nữa!’
‘Em có gan nói lại lần nữa xem!’ Cơn giận của Hoàng Phủ Ngạn Tước khó mà kềm chế được.
‘Nói thì nói, sợ gì!’ Liên Kiều cũng tức điên rồi, cô không sợ trời không sợ đất nói tiếp: ‘Người đàn ông ích kỷ, tự đại, bá đạo như anh, sớm biết như vậy, cho dù đàn ông trên đời này chết hết em cũng không thèm lấy anh!’
Chương 18: Ai sợ ai (1)
Mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước tái xanh …
‘Vậy em muốn gả cho ai? Muốn gả cho tên tiểu tử ngốc kia sao?’
Liên Kiều bị lời của hắn làm ơ mơ hồ hồ, mất một lúc mới nghĩ ra “tiểu tử ngốc” mà hắn nói là ai, nhưng vẫn bướng bỉnh dẫm chân, cứng miệng nói: ‘Hừm, dù sao ai cũng tốt hơn anh, ít ra thì cũng không hạn chế sự tự do của em!’
‘Tốt, tốt, tốt lắm!’
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, hắn đứng dậy, cởi áo khoác vất trên sofa, sau đó là cà vạt.
Thì ra … trong lòng cô hắn không khác gì những người đàn ông khác, thậm chí là còn không bằng họ, nhất là … tên tiểu tử kia.
Liên Kiều thấy hắn cười, trong lòng càng khó hiểu. Người đàn ông này thật kỳ lạ, rõ ràng là mình đang mắng hắn kia mà, chẳng lẽ não bị cơn giận đốt hỏng rồi sao, bị mắng mà lại càng cười.
‘Anh … anh không sao chứ?’ Cô ấp a ấp úng hỏi, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói một lời tiến đến, hai tay vung lên …
Ngay lập tức, thân thể nhỏ nhắn của Liên Kiều bị hắn ôm lấy.
‘Này, anh ôm em đi đâu vậy? Thả em xuống!’
Cảm giác bất an chợt ập đến, cô có ngốc hơn nữa cũng nhận ra sự nguy hiểm đang đến gần, bị dọa đến nỗi hét lớn lên.
‘Anh ôm em …’ Hắn cúi xuống, mùi hương nam tính quẩn quanh bên mũi cô, thì thầm bên tai: ‘… đương nhiên là về phòng ngủ rồi!’
Liên Kiều trợn mắt, cố gắng giãy dụa hòng thoát ra khỏi ngực hắn, ‘Em không buồn ngủ, em không muốn về phòng ngủ, em không đi!’
Chỉ tiếc là, phản kháng cũng vô dụng, Hoàng Phủ Ngạn Tước căn bản là không để ý đến lời phản đối của cô, đôi chân dài mạnh mẽ bước từng bước vững vàng về phía phòng ngủ.
Tiếng kêu của Liên Kiều theo thân thể bị ném xuống giường mà đột ngột ngưng bặt, lồng ngực vì cơn tức mà không ngừng phập phồng thở dốc.
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh điên rồi sao?’
Mất một lúc cô mới điều hòa được hơi thở, đôi mắt màu tím tức tối ghim chặt lên người đàn ông trước mặt.
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ câu lên một đường cong nhưng lọt vào mắt Liên Kiều cô lại thấy toàn thân rét run …
‘Đúng vậy, từ lúc gặp em, toàn bộ lý trí của anh đều bị đốt thành tro hết rồi, chẳng lẽ đến giờ em mới phát hiện ra sao?’
Theo câu nói của hắn, bàn tay to đặt trên người Liên Kiều khẽ dùng sức, chỉ nghe ‘xoẹt …’ một tiếng, y phục trên người cô đã bị xé thành nhiều mảnh vụn.
‘Aaaaa …’
Liên Kiều thét lên một tiếng vừa giãy giụa vừa tức tối đấm vào ngực hắn, rống giận: ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh thật xấu xa, đây là chiếc váy mới nhất mà Tử Tranh đặc biệt thiết kế cho em, anh lại xé rách nó. Anh đền cho em, đền cho em …’
Sự nhẫn nại của Hoàng Phủ Ngạn Tước theo tiếng kêu của cô mà dần tan mất, hắn tiện tay cầm lấy cà vạt, trói cổ tay cô lại.
Thật là một nha đầu không biết điều, chỉ còn cách dùng chiêu này đối phó cô.
‘Anh bắt cóc em là phạm pháp đó, buông em ra …’ Liên Kiều thấy đôi tay mình đã bị hắn cột chặt, tức đến nỗi chân không ngừng giãy dụa.
‘Em nghe cho rõ đây!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước phủ thân mình xuống người cô, trong đáy mắt bùng cháy một ngọng lửa, ‘Em nói sai rồi, thứ nhất, đây không phải là bắt cóc, thứ hai, anh là chồng em, cho dù anh làm gì với em cũng không ai quản nổi.’
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh là đồ xấu xa, là đầu heo, là … ô …’ Một tràng tiếng mắng mỏ của Liên Kiều chưa kịp nói hết thì chiếc miệng nhỏ nhắn đã bị môi Hoàng Phủ Ngạn Tước bịt kín lại.
Nụ hôn này hoàn toàn không giống trước đây, mà mang theo ý đồ trừng phạt rõ ràng, hắn gần như muốn dùng hành động để hóa giải cơn giận trong lòng, đôi môi hung hăng cắn mút phiến môi anh đào của cô như muốn một lần hút hết toàn bộ sức lực của cô.
‘Ô … ô …’
Liên Kiều trợn mắt không biết nên phản ứng thế nào, chỉ cảm nhận đôi môi đang dần trở nên bỏng rát, muốn giãy dụa nhưng lại như chẳng còn chút sức lực nào.
Đang lúc cô tưởng rằng mình sẽ vì thiếu dưỡng khí mà chết đi, Hoàng Phủ Ngạn Tước rốt cuộc cũng rời môi cô, nhưng đó chỉ là … đổi một cách trừng phạt khác mà thôi…
Đôi môi lửa nóng mang theo sự giận dữ dần trượt xuống chiếc gáy trắng như tuyết của cô, mút mát gặm nhấm nơi xương quai xanh tinh tế sau đó một đường trượt xuống, bàn tay thuần thục khẽ dùng sức, rất nhanh vật che chắn cuối cùng trên người cô đã bị dỡ xuống.
‘Buông em ra … a …’ Liên Kiều còn chưa nói dứt thì đã bị hành động kia của hắn làm cho giật mình thét lên một tiếng.
Lửa giận trong lòng còn chưa tìm được chỗ phát tiết nhưng thân thể mềm mại như bông trong lòng khiến ột cảm giác bản năng quen thuộc trỗi dậy rất nhanh.
‘Nha đầu, em là của anh, chỉ của anh mà thôi. Nhớ kỹ điều đó!’
Giọng nói trầm thấp rơi vào tai cô như ra lệnh lại như thôi miên, nhưng trong giọng nói trầm thấp đó rất dễ nhận ra dục vọng đã bị khơi mào.
Không có câu trả lời như mong đợi, cũng không có sự phản kháng như trong tưởng tượng mà ngược lại …
‘Hu hu … hu hu …’ Liên Kiều bất chợt vùi đầu vào gối, khóc òa lên.
Khóc???
Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt buông cô ra, hắn nhìn lại cô nhóc đang khóc hết sức ủy khuất trong lòng mình.
Nha đầu này, ủy khuất chỗ nào mà khóc đến như vậy?
‘Không được khóc!’ Hắn thấp giọng quát một tiếng, tiếng khóc của cô càng khiến hắn tâm phiền ý loạn.
Nào ngờ, lời vừa dứt thì Liên Kiều ngược lại càng khóc dữ dội hơn.
Thân thể trắng như mỡ đông co lại như con tôm, mái tóc dài đen nhánh lòa xòa xõa trên gối, đôi vai thanh mảnh run rẩy theo từng tiếng nức nở của cô dưới ánh đèn tỏa ra một vẻ lộng lẫy động lòng người.
Tình này cảnh này thực khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút đau lòng, nhưng nhiều hơn sự đau lòng là một nỗi khát khao chiếm hữu bản năng.
Vốn đang rất tức giận với cô nhưng lúc này đây, thấy dáng vẻ yếu ớt và đầy sợ hãi của cô, rốt cuộc cũng không đành lòng …
Có trời mới biết hôm nay hắn tức giận đến thế nào, chính vì vậy nên mới dùng cách thức bá đạo như vậy để trừng phạt sự bướng bỉnh cùng những hành động tùy tiện của cô hôm nay!
‘Hu hu … Hoàng Phủ Ngạn Tước, em … em sau này mặc kệ anh … hu hu …’ Liên Kiều khóc đến thập phần ủy khuất, bất chợt, thân thể bị hắn dùng sức xoay lại.
Thấy gương mặt xinh xắn còn đầy nước mắt của cô, hắn bực dọc nói: ‘Em còn dám trút giận gì với anh sao? Lén lút đi gặp người đàn ông khác, em cho rằng mình làm vậy là đúng lắm sao?’
‘Vậy còn anh thì sao?’ Liên Kiều vừa nghe hắn nói vậy, đôi mắt màu tím vẫn còn long lanh giọt lệ trừng lên vẻ phẫn nộ, ‘Anh không phải cũng thế sao? Anh dựa vào cái gì mà nói em như vậy? Có giỏi thì anh cởi trói cho em đi!’
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
29 chương