Quyển 8: Tình yêu đến
Chương 13: Cơn ghen của Hoàng Phủ Ngạn Tước (1)
‘Này, đừng đi mà …’ Liên Kiều đang muốn đuổi theo hỏi cho rõ thì bị Hoàng Phủ Ngưng kéo lại.
‘Thôi bỏ đi, Liên Kiều, cô ta căn bản là không hề có ý muốn nói cho chị biết! Mà cô gái kia rốt cuộc là ai chứ?’
Liên Kiều nhìn theo bóng Dodo càng lúc càng xa, thì thào nói, ‘Cô ta nói mình tên là Dodo, là người Mã Lai!’
‘Thì sao?’ Hoàng Phủ Ngưng nôn nóng chờ cô nói tiếp.
Liên Kiều ngạc nhiên nhìn cô nói, ‘Hết rồi, chị chỉ biết có nhiêu đó thôi!’
Hoàng Phủ Ngưng vô lực thở dài một tiếng, ‘Làm ơn đi, chị hai, em còn cho rằng hai người thân với nhau lắm chứ. Liên Kiều này, không phải em muốn nói gì đâu, nhưng sau này chị đừng qua lại nhiều với loại người kỳ lạ này. Chị vốn không biết người ta là ai, lỡ như người đó có ý gây bất lợi cho chị thì sao?’
‘Nhưng cô ta biết rất nhiều chuyện về chị mà!’ Liên Kiều rầu rĩ nói, trong lòng khó chịu cực kỳ.
‘Vậy thì càng nguy hiểm hơn, nói không chừng cô ta thật sự có ý gây bất lợi cho chị đó!’
Hoàng Phủ Ngưng khẩn trương nói tiếp: ‘Sau này chị đừng để ý đến cô gái đó nữa, em cứ luôn cảm giác cô gái này kỳ lạ thế nào ấy!’
‘Kỳ lạ ở chỗ nào?’ Liên Kiều hỏi.
Hoàng Phủ Ngưng nhún vai, ‘Nói không rõ được, tóm lại là … cảm giác rất không thoải mái!’
Liên Kiều không nói gì, chỉ cúi đầu suy nghĩ, sau đó mới lẩm bẩm: ‘Tối nay chị phải hỏi Ngạn Tước rõ ràng mới được …’
‘Chị vừa nói cái gì?’ Hoàng Phủ Ngưng không nghe rõ cô lẩm bẩm điều gì, tò mò hỏi lại.
‘A, không có gì, đi thôi!’ Liên Kiều vốn tâm sự trùng trùng không còn tâm trạng mua sắm, nắm tay Hoàng Phủ Ngưng đi đến quầy thanh toán.
Không gian rộng rãi của chiếc xe xa hoa đã bị nhét đầy túi lớn túi nhỏ “chiến lợi phẩm” của hai người.
‘Hô …’ Liên Kiều sau khi nhét chiếc túi cuối cùng vào xe, mệt nhọc duỗi eo một cái.
‘Em còn cho rằng chị là người sắt không hề biết mệt chứ!’ Hoàng Phủ Ngưng cũng mệt thở không ra hơi, cô tự đấm vào vai mấy cái cho đỡ mỏi.
Liên Kiều kêu lên: ‘Đây là lần điên cuồng mua sắm đầu tiên của chị sau khi kết hôn mà!’
‘Ai ya, thật là cô bé tội nghiệp, bị anh hai em trông chừng đến nỗi không còn chút tự do nào!’ Hoàng Phủ Ngưng véo nhẹ đôi gò má hồng phấn của Liên Kiều, vẻ mặt trêu chọc, ‘Chỉ tội nghiệp em bị vạ lây, ngày mai nhất định là mệt đến không dậy nổi thôi!’
Liên Kiều rụt lưỡi, cười khoái trá.
‘Chị còn cười được sao? Đều tại chị đó, cứ kêu nhân viên cửa hàng giao đến tận nhà là được rồi, lại còn phiền phức thế này!’ Hoàng Phủ Ngưng càu nhàu.
‘Chị không cần, làm vậy còn gọi gì là đi dạo phố nữa chứ, đi dạo phố là phải có túi lớn túi nhỏ như vầy mới có “cảm giác thành tựu”!’ Liên Kiều cười rạng rỡ nhìn đống đồ chất ở phía sau xe.
Hoàng Phủ Ngưng thở dài một tiếng, áo não lắc đầu.
Liên Kiều đang định nói gì đó thì đã nghe sau lưng vang lên một tiếng kêu kinh ngạc của một người đàn ông.
‘Liên Kiều …’
Vội quay đầu lại nhìn, mắt Liên Kiều chợt sáng lên …
‘Học trưởng Kiều Trị?’
‘Liên Kiều, thật là em sao? Anh tìm em lâu lắm rồi!’ Trông gương mặt Kiều Trị rạng rỡ, vui vẻ như ánh mặt trời.
Liên Kiều ngượng ngùng cười, ‘Ồ, em quên mất, em đã … đổi số điện thoại rồi!’
Đều là kiệt tác của vua tự đại Hoàng Phủ Ngạn Tước, chẳng những thay cô làm thủ tục chuyển trường mà còn tự tiện đổi đi số điện thoại của cô nữa.
‘Liên Kiều, có thật là em đã chuyển trường rồi không?’ Kiều Trị hỏi cô, giọng không được tự nhiên lắm.
‘Đúng đó, em cũng không còn cách nào!’ Liên Kiều yếu ớt trả lời.
‘Chuyện lớn như vậy sao em không cho anh biết?’ Nét vui mừng khi gặp lại cô đã không còn, thay vào đó là một chút tức giận.
‘Em … em …’ Liên Kiều ấp úng nửa ngày cũng không biết nên giải thích với hắn thế nào mới phải.
Lúc này Hoàng Phủ Ngưng mới tiến đến hỏi: ‘Liên Kiều, ai vậy?’
Liên Kiều vội giới thiệu: ‘Anh ấy là học trưởng Kiều Trị, là học trưởng của chị ở trường đại học Hồng Kông, học trưởng Kiều Trị, đây là Hoàng Phủ Ngưng!’
Kiều Trị nhìn qua Hoàng Phủ Ngưng, hơi nhíu mày: ‘Cô là … em gái của Hoàng Phủ tiên sinh?’
Hoàng Phủ Ngưng nhướng mắt nhìn hắn, không trả lời câu hỏi mà xoay về phía Liên Kiều: ‘Liên Kiều, hai người thân lắm sao?’
‘Ừm, Hoàng Phủ Ngạn Tước đối xử với chị rất tốt!’ Liên Kiều gật đầu nói.
Trong lòng Hoàng Phủ Ngưng đã hiểu được ít nhiều, cô lên tiếng: ‘Ồ, vậy đi Liên Kiều, giờ cũng muộn rồi, em nghĩ chúng ta nên đi về thôi!’
Liên Kiều vừa định trả lời thì đã bị Kiều Trị chen vào …
‘Xin lỗi cô, Liên Kiều, anh nghĩ chúng ta nên nói chuyện với nhau một lát!’
Có phải là nên nói cho rõ một lần không? Bằng không hắn vẫn cứ mãi ngây ngốc chờ đợi cô gái này.
Liên Kiều đương nhiên không hề biết những suy nghĩ trong lòng hắn, cô suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, quay sang Hoàng Phủ Ngưng nói: ‘Tiểu Ngưng, em về trước đi!’
‘Liên Kiều!’
Hoàng Phủ Ngưng rất không yên tâm, cô nhìn Kiều Trị một lúc rồi kéo tay Liên Kiều sang một bên, thấp giọng nói: ‘Không phải chị địnnh đi theo tên kia chứ?’
Liên Kiều không hiểu ý cô lắm, ‘Tiểu Ngưng, em nói gì vậy? Chị với học trưởng Kiều Trị chỉ là lâu rồi không gặp, cùng nhau ăn bữa cơm thôi mà!’
‘Nhưng mà …’
Hoàng Phủ Ngưng liếc về phía Kiều Trị, giọng càng nhỏ hơn: ‘Chị xác định là hắn cũng nghĩ như vậy chứ?’
Nhìn ánh mắt tình tứ của tên Kiều Trị đó lúc nhìn về Liên Kiều, tin chắc rằng hắn không nghĩ đơn giản như vậy, đây là điều khiến Hoàng Phủ Ngưng dấy lên mối hoài nghi.
Liên Kiều đương nhiên không hiểu ý cô, liền lắc đầu nói: ‘Tiểu Ngưng, em sao vậy?’
Hoàng Phủ Ngưng thở dài một tiếng, cô rốt cuộc cũng nhận ra, Liên Kiều căn bản là không hiểu ý mình.
Liên Kiều thấy cô không nói gì mà như đang suy nghĩ gì đó liền lên tiếng: ‘Xem chị kìa, vô ý quá, em đi dạo phố với chị một ngày chắc cũng đói rồi, hay là em đi ăn cơm chung với chị và học trưởng đi, được không?’
‘Ăn cơm chung á?’ Hoàng Phủ Ngưng thật không khỏi khâm phục ý tưởng của Liên Kiều.
‘Đúng đó!’ Liên Kiều ngây thơ gật đầu.
‘Liên Kiều …’
Kiều Trị nghe cô nói vậy vội vàng bước đến nhẹ giọng nói: ‘Anh có vài chuyện muốn nói riêng với em!’
‘Hả …’ Liên Kiều sững sờ.
Hoàng Phủ Ngưng liếc Kiều Trị một cái, lạnh giọng nói: ‘Anh yên tâm đi, tôi căn bản là không muốn cùng đầu gỗ ăn cơm đâu!’
‘Cô …’
Kiều Trị nghe vậy sắc mặt càng khó coi nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Chương 14: Cơn ghen của Hoàng Phủ Ngạn Tước (2)
‘Này, hai người kiếp trước có thù với nhau sao?’ Liên Kiều vội bước đến can ngăn.
‘Hừm, thật nực cười, em với anh ta kiếp này không quen không biết chứ nói gì đến kiếp trước!’ Hoàng Phủ Ngưng lạnh lùng nhìn hắn sau đó nhìn về phía Liên Kiều, ‘Chị đừng ở bên ngoài muộn quá nhé, bằng không anh hai không vui đâu!’
‘Được rồi mà!’ Liên Kiều xua tay.
Hoàng Phủ Ngưng không nói gì thêm, lên xe rời đi.
‘Tính tình của đại tiểu thư nhà Hoàng Phủ quả nhiên danh bất hư truyền, nhưng nghe nói cô ấy vốn rất lạnh lùng, không ngờ đối xử với em cũng khá tốt nhỉ!’ Kiều Trị lên tiếng.
‘Học trưởng, anh sai rồi, Tiểu Ngưng vốn không phải là một người khó gần gũi đâu, chỉ là vì cô ấy nói chuyện hơi thẳng thắn một chút cho nên dễ khiếnn người khác hiểu lầm mà thôi!’ Liên Kiều không tán thành cách nói của Kiều Trị.
‘OK, không sao cả, không nói về cô ấy nữa, nói về chúng ta đi! Tìm một chỗ ngồi xuống từ từ nói, được không?’
Liên Kiều suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, ‘Ân, em đói lắm rồi, tìm một chỗ vừa ăn vừa trò chuyện vậy!’
‘Được chứ!’ Kiều Trị còn mong gì hơn là được ở cùng cô lâu một chút, vội vàng gật đầu.
***
‘Liên Kiều, em có thể cho anh biết vì sao muốn chuyển trường không?’
Trong một nhà hàng sang trọng, Kiều Trị không nhịn được nữa, vội lên tiếng hỏi.
Liên Kiều không chút khách khí nhận lấy menu chọn một bàn thức ăn xong mới trả lời: ‘Anh tưởng em muốn chuyển trường lắm sao? Nếu em được chọn thì đánh chết em cũng không muốn chuyển đâu, em nhớ mọi người ở trường cũ lắm!’
Kiều Trị nghe vậy cũng ngơ ngẩn: ‘Vậy … vậy rốt cuộc là vì sao?’
Từ sau khi hai người chia tay nhau, hắn thật sự rất nhớ cô, mỗi ngày trôi qua dài đăng đẳng, nhưng qua những kinh nghiệm từ lần trước hắn cũng biết, tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt lúc nào cũng nhìn chăm chăm Liên Kiều không rời, mà khổ cho hắn là hắn căn bản không có tư cách cũng như khả năng gì đấu lại với vị Hoàng Phủ tiên sinh đó.
Vốn cho rằng sau khi Liên Kiều đồng ý làm bạn gái của mình thì có thể yên tâm kê cao gối ngủ, nhưng nào ngờ hôm ấy ở phi trường, chứng kiến uy thế của Hoàng Phủ Ngạn Tước, chứng kiến sự lợi hại của anh ta, nhất là khi đôi mắt như chim ưng kia nhìn chăm chăm vào hắn như muốn nhắn gởi một thông điệp, đó là … “Cô gái này là của ta!”.
Đã lâu như vậy, hắn cứ tưởng mình có thể buông xuống được, nhưng sau cùng phát hiện ra mình không có cách nào khống chế được chính mình thôi nghĩ về cô, mà sau đó lại nhận được một tin càng làm hắn khó chịu hơn, đó chính là Liên Kiều đã chuyển trường.
Chuyện này sao lại thế được chứ?
Liên Kiều còn chưa trả lời hắn thì nhân viên phục vụ đã mang đến món ăn ưa thích nhất của cô, một đĩa kem hương chuối lớn. Thấy vậy cô vui vẻ kéo đĩa kem vào lòng, xúc từng muỗng lớn.
‘Liên Kiều!’
Kiều Trị thấy vậy vừa giận vừa buồn cười, hắn giật lấy đĩa kem kéo về phía mình.
‘Học trưởng, anh làm gì vậy?’ Liên Kiều vừa mất hứng vừa khó hiểu trước hành động của hắn, ánh mắt vẫn nhìn về phía đĩa kem.
Kiều Trị đặt đĩa kem sang một bên, vẻ mặt trịnh trọng nói: ‘Anh muốn em nói cho anh biết sự thật!’
‘Cái gì mà sự thật với sự giả?’
Tâm trí của Liên Kiều toàn bộ đặt vào đĩa kem, căn bản là không để ý hắn đang nói cái gì.
‘Vì sao phải chuyển trường?’ Kiều Trị nhẫn nại lặp lại.
‘Ồ …’
Liên Kiều lười lĩnh nói: ‘Đều là tại Ngạn Tước đó, anh ấy không hỏi em mà đã tự quyết đinh chuyển trường cho em, đến lúc em phản đối thì đã không kịp nữa rồi!’
‘Lại là anh ta?’ Trong lòng Kiều Trị như đeo đá, ‘Nói vậy bây giờ em đang ở cùng với Hoàng Phủ tiên sinh sao?’
‘Đúng đó, sao vậy?’ Liên Kiều không hiểu ý của hắn lắm.
‘Liên Kiều …’
Lòng Kiều Trị càng đau khổ hơn, sao lại như thế chứ? Rõ ràng cô ấy đã nói là ình cơ hội rồi mà.
Thấy vẻ không vui của hắn, Liên Kiều dè dặt hỏi: ‘Học trưởng, anh không sao chứ?’
Kiều Trị không trả lời chỉ khẽ nắm chặt tay cô …
‘Liên Kiều, trong lòng em rõ ràng là yêu anh mà, tại sao lại ở bên cạnh người đàn ông khác?’
Trực tiếp hỏi thẳng cô vậy, dù sao vẫn tốt hơn cứ lẳng lặng chịu đựng.
Liên Kiều bị câu hỏi này của hắn làm cho hồ đồ, vừa định lên tiếng thì lại thấy từ một phòng khách VIP bước ra mấy người đàn ông, trong đó bóng dáng quá quen thuộc của một người khiến mắt cô trợn to.
‘Liên Kiều, em có nghe anh nói hay không đó?’
Thấy cô không có phản ứng gì, Kiều Trị càng cảm thấy thất bại, nhìn theo ánh mắt của cô cho đến lúc nhìn rõ bóng dáng kia, nhất thời hắn cũng sững sờ.
Là Hoàng Phủ Ngạn Tước!
‘Hoàng Phủ tiên sinh, xin mời bên này, không tiễn ngài!’
Rõ ràng là bọn họ vừa bàn xong công sự, những người đối tác khiêm nhường nói tạm biết với Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Liên Kiều thấy hắn đang tiến về bên này, phản ứng đầu tiên là giật lấy tờ báo trên bàn của một vị khách ngồi bên cạnh, giở ra che lấy mặt mình.
‘Liên Kiều?’ Kiều Trị không hiểu hành động của cô.
‘Xuỵt…’ Liên Kiều ra dấu cho hắn nhỏ tiếng một tí, ‘Nhỏ tiếng thôi, đừng để anh ấy nghe thấy!’
‘Liên Kiều, em lo lắng cái gì chứ? Bị Hoàng Phủ tiên sinh nhìn thấy thì đã sao?’ Vẻ mặt Kiều Trị càng buồn bã hơn, chẳng lẽ … cô để tâm đến cảm thụ của Hoàng Phủ tiên sinh đến thế sao?
Hả???
Liên Kiều bị hắn hỏi đến sững sờ, đúng nha, bị hắn nhìn thấy thì đã sao chứ? Cô có tự do của mình mà.
Nhưng mà …
Không hiểu sao cô cứ luôn cảm thấy mình làm gì đó không đúng? Chẳng lẽ là vì Hoàng Phủ Ngạn Tước từng dặn dò cô không nên gặp học trưởng Kiều Trị sao?
Chắc là hành động né tránh của mình là bị ảnh hưởng bởi Hoàng Phủ Ngạn Tước cho nên mình mới luôn có cảm giác làm sai như vậy, thật chẳng quang minh chính đại chút nào!
‘Ân, cái này … học trưởng Kiều Trị, đừng nói nữa, giúp em xem chừng anh ta xem đã đi chưa?’ Liên Kiều không biết phải trả lời Kiều Trị thế nào, trong lòng chỉ lo lắng Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy mình.
‘Chưa!’
Kiều Trị trả lời dứt khoát, sau đó lại bồi thêm một câu: ‘Anh ta đang cùng một người đẹp tâm sự, hai người nhìn có vẻ rất thân!’
‘Hả? …’ Liên Kiều giật mình vội rón rén thò đầu nhìn trộm, vừa nhìn thấy thì …
Quả nhiên đúng như lời Kiều Trị vừa nói!
Một cô gái, nhìn từ phía sau cũng dễ dàng nhận ra là vóc dáng rất tuyệt, đang đưa tay khoác lên cánh tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước, mái tóc dài bồng bềnh xõa trên vai trông có vẻ vừa táo bạo lại vừa quyến rũ.
Chương 15: Cơn ghen của Hoàng Phủ Ngạn Tước (3)
Là An Địch Á!
Cô gái này đã từ bám theo Hoàng Phủ Ngạn Tước không rời trong buổi dạ tiệc đó.
‘Đáng ghét!’ Liên Kiều không kìm được thầm mắng một câu, bàn tay nhỏ nhắn đang cầm tờ báo cũng vô ý thức mà nắm chặt lại, suýt nữa thì vò nát tờ báo trong tay.
‘Em nói gì?’ Kiều Trị nghe không rõ cô đang lẩm bẩm cái gì, nhưng vẻ tức tối của cô thì thu hết vào đáy mắt, vì thế hắn cố ý nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, lên tiếng: ‘Hoàng Phủ tiên sinh quả nhiên là tài mạo vô song, đi đến đâu cũng có thể thu hút ánh mắt của các cô gái đẹp!’
Liên Kiều dường như không nghe thấy những lời hắn nói, ánh mắt tức tối vẫn dõi theo hai nhân vật kia không rời, cô gái đáng ghét kia, sao cứ mãi như âm hồn không tan vậy chứ, không phải là đã biết Hoàng Phủ Ngạn Tước kết hôn rồi sao mà cứ mặt dày bám riết không buông chứ?
Còn … Hoàng Phủ Ngạn Tước đáng ghét kia nữa, sao cứ để cô ta khoác tay mình mãi vậy chứ?
Không được! Cô phải tiếp tục quan sát họ mới được!
Nghĩ đến đây, Liên Kiều vội vàng nhấc tờ báo lên che mặt lại sau đó lấy tay khoét lấy hai lỗ trên tờ báo, vừa hay có thể quan sát được tất cả hành động của Hoàng Phủ Ngạn Tước và cô gái kia.
Trong lòng Kiều Trị cực kỳ khó chịu nhìn theo từng hành động của Liên Kiều … Đây rõ ràng là cuộc hẹn của hai người họ kia mà, sao bây giờ lại thành ra thế này?
Còn Hoàng Phủ Ngạn Tước kia nữa … Nếu như đã chọn Liên Kiều tại sao còn dây dưa không dứt với người phụ nữ khác chứ? Chẳng lẽ anh ta định … hai chân đạp hai thuyền sao?
Đáng chết!
Nhưng … tình cảnh bên kia thì hoàn toàn không như vậy …
‘Ngạn Tước, sao anh lại có thể gạt người ta vậy chứ? Người ta điều tra hết rồi, anh với cô gái kia đã cử hành hôn lễ đâu, bất quá chỉ là có đăng ký mà thôi, hại người ta đau lòng mấy ngày liền!’
An Địch Á đối với Hoàng Phủ Ngạn Tước trước giờ luôn lưu luyến không quên, không ngờ ở nơi này gặp được hắn, đây không phải là yến tiệc cho nên cô cũng không ngại ngùng mà bám riết lấy hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày nhìn bàn tay không an phận của cô, lẳng lặng rút tay ra sau đó thờ ơ nói: ‘Không ngờ bản lĩnh điều tra của An Địch Á tiểu thư cũng thật khá, những chuyện riêng tư của tôi lại bị cô điều tra rõ ràng như vậy!’
An Địch Á không hề nhìn thấy vẻ không vui trong mắt hắn, toàn bộ sự chú ý của cô đều tập trung nơi nụ cười đẹp như vẽ trên gương mặt anh tuấn kia, cô ta mê muội dán sát người vào lồng ngực tinh tráng kia …
‘Anh là người đàn ông duy nhất làm em động lòng, đương nhiên là em phải nắm bắt tất cả cơ hội rồi!’
‘Nắm bắt cơ hội?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, đáy mắt xẹt qua một tia trêu chọc, ‘Cô muốn nắm bắt cơ hội gì?’
An Địch Á nghe hắn hỏi vậy càng si mê cười, chủ động quyến rũ: ‘Anh thật xấu, chẳng lẽ cứ muốn người ta phải chủ động sao? Người ta là muốn làm người p phụ nữ thân cận nhất của anh mà thôi …’
‘Ồ?’
Vẻ trào phúng trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng đậm, ‘Đường đường là tiểu thư ngàn vàng lại muốn làm tình phụ không thể lộ mặt của tôi sao? Điều này … thực buồn cười!’
‘Anh thật đáng ghét nha!’
An Địch Á nghe hắn nói trực tiếp như vậy liền nũng nịu trả lời: ‘Làm gì mà như anh nói chứ, người ta là yêu anh thật lòng, chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi mà!’
‘Chẳng lẽ cô còn chưa biết tôi đã kết hôn rồi sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhấc tay lên nhìn đồng hồ, nét mặt rõ ràng đã có chút bực dọc.
An Địch Á thấy vậy liền nói: ‘Anh và cô ta chẳng qua là hôn nhân định sẵn thôi mà, cô ấy làm sao mà hợp với anh được? Em biết, anh vốn không hề yêu cô ta!’
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước rơi trên gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng của An Địch Á dần trở nên lạnh lùng, sau đó cả gương mặt cũng phủ lên một vẻ lạnh lùng khiến An Địch Á sợ hãi, hắn gằn từng chữ: ‘Vậy tôi không ngại nói cho cô biết, tôi … yêu cô ấy!’
‘Gì chứ?’
An Địch Á nhất thời trợn mắt líu lưỡi, cô không nghe nhầm đấy chứ? Một Hoàng Phủ Ngạn Tước trước giờ bên người không có một người phụ nữ cố định lại nói “yêu” một cô gái?
‘Không … sao có thể chứ? Anh gạt em!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười lạnh: ‘Cô có tư cách gì để tôi phải gạt cô chứ?’
‘Anh …’
An Địch Á thấy mình sắp không thở nổi, nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc: ‘Em … em cũng đường đường là danh giá, anh lại nói em như thế sao?’
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ câu lên một đường cong hoàn mỹ, vừa dịu dàng lại vừa lạnh lùng …
‘Người phụ nữ thức thời mới là người phụ nữ thông minh, em nên biết mình phải làm thế nào đi!’
An Địch Á tức đến toàn thân phát run, vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhưng mà … hắn là Hoàng Phủ Ngạn Tước, dù hắn làm gì nói gì thì cô cũng chẳng thể làm gì được.
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh … thật là một người đàn ông vô tình!’ Nói xong cô tức tối rời đi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không để tâm lắm đến hành động của cô nhưng đang lúc quay người thì ánh mắt sắc bén của hắn vô tình lướt qua một bóng người khuất sau tờ báo, nụ cười vốn còn đọng trên môi chợt lạnh xuống …
‘Gì chứ? Hai người ở nơi công cộng lôi lôi kéo kéo, đáng giận là em lại chẳng nghe được họ nói gì!’
Bên này Liên Kiều như đà điểu rụt cổ sau tờ báo, vừa căng mắt theo dõi “hiện trường” vừa tức giận làu bàu.
‘A, anh ta đi đến kìa!’
Cô chợt nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đi về phía này, khẩn trương đến nỗi ấp a ấp úng nói không thành câu …
‘Học … học trưởng, có phải hắn nhìn thấy em rồi không? Hắn đi về phía này kìa, làm sao đây …’
Vốn Kiều Trị đang hết sức tức giận Hoàng Phủ Ngạn Tước, tuy nói anh ta là người chấp chưởng của Hoàng Phủ tài phiệt cao cao tại thượng, quyền lực cùng tài lực khó người sánh bằng nhưng mà … chỉ cần anh ta làm chuyện có lỗi với Liên Kiều, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho Hoàng Phủ Ngạn Tước.
‘Liên Kiều, chúng ta đi!’ Nghĩ đến đây hắn vùng đứng dậy, nắm bàn tay nhỏ của Liên Kiều.
‘Đợi đã …’
Liên Kiều không quên nâng tờ báo lên che lấy mặt mình, để mặc Kiều Trị kéo mình đi về phía cửa.
Kiều Trị bất mãn nhìn Liên Kiều, chau mày nói: ‘Liên Kiều, em cũng thấy đó, rõ ràng là hắn cùng người phụ nữ khác liếc mắt đưa tình kia mà, sao em lại cứ lo lắng như mình làm sai chuyện vậy chứ?’
Liên Kiều sững người sau đó rầu rĩ nói: ‘Tuy là như vậy nhưng mà … nhưng mà … em không để anh ấy nhìn thấy thì tốt hơn…’
***
Chờ xem Tước ca PK tình địch nhé. ^_^
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
29 chương