Biết nhiều bạn đang ngóng phần tiếp theo nhưng Tina thật không có cách nào edit đủ 5 chương bởi vì ... dịch đoạn này quá cực khổ!!! Tina ^_^ (dịch xong toát mồ hôi) … Cho nên hôm nay chỉ có thể up 3 chương.
Warning 18+
***
Quyển 7: Tình yêu bắt đầu
Chương 11: Sự mê hoặc của tình yêu (4)
Nhưng mà … cô thật sự rất không thoải mái!
‘Nhưng mà, nhưng mà …’ Cô ấp a ấp úng, muốn nói lại không dám nói.
‘Nhưng mà cái gì?’ Giọng Hoàng Phủ Ngạn Tước rõ ràng là rất gấp gáp.
Liên Kiều nuốt một ngụm nước bọt, không chút đề phòng nói: ‘Nhưng mà … nó thật cứng nha, lại hình như … rất lớn, người ta không thoải mái mà …’
Nói xong cô nhắm chặt mắt như một đứa bé sợ nói sai mà bị đánh.
Nào ngờ bên tai cô chỉ có tiếng cười của Hoàng Phủ Ngạn Tước, sau đó hắn ra lệnh: ‘Nha đầu, em mở mắt ra đi!’
Liên Kiều ngoan ngoãn mở mắt ra, ngay lập tức nhìn thấy đôi mắt như cười như không của hắn, trong đó lại ẩn chưa một tia thâm u mà cô không thể nhìn thấu …
‘Có muốn xem thử … súng của anh hình dạng như thế nào không? Ân?’ Hắn cười tà tứ, ánh mắt, nụ cười cả giọng nói đều mang một vẻ mê hoặc.
Liên Kiều giống như bị trúng tà, liên tục gật đầu.
Lần trước thật ra cô cũng rất muốn xem thử, nhưng … hình như sau đó ngủ gật mất …
Tối nay nhất định phải xem cho rõ.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô gật đầu, đáy mắt càng lúc càng âm trầm, hắn không nói gì chỉ bước đến bên giường, ngồi xuống, vẫy ta về phía cô …
‘Tự mình đến tìm đi!’ Hắn cười xấu xa, nhướng mày một cách đầy mưu mô như một con sói nhìn thấy chú cừu tự dâng đến cửa.
Liên Kiều ngây thơ vươn người qua, ngồi cạnh hắn, cắn cắn môi sau đó đưa tay vào trong áo choàng của hắn, dò xét …
Ở chỗ nào chứ? Hình như là phía dưới …
Nhưng mà …
Bàn tay nhỏ nhắn chợt dừng lại, tuy là cô học Trung Y, không có nhiều cơ hội nhìn thấy thân thể đàn ông nhưng sự khác biệt cơ bản giữa nam và nữ cô vẫn biết.
‘Thế nào? Không dám hả?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước bị động tác ngây ngô của cô khiến cho ý loạn tình mê, thấy cô ngừng tay lại, hắn không cam lòng, tà mị cười, khiêu khích.
‘Em …’ Liên Kiều cũng không biết nên nói gì, muốn rụt tay lại nhưng lại có chút không cam lòng.
Đột nhiên Hoàng Phủ Ngạn Tước vùng dậy áp cô dưới thân, nhẹ chụp lấy tay cô, cười xấu xa nói: ‘Để anh nói cho em biết nó ở đây …’
Nói xong liền kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô thẳng xuống dưới, trực tiếp phủ lên vật kiêu ngạo của đàn ông sớm đã kiêu hãnh đứng lên.
Liên Kiều trợn mắt, tuy là cách một lớp áo nhưng cô không khó cảm nhận được sự cứng rắn truyền đến từ lòng bàn tay, có thật là hắn giấu ở chỗ này sao? Hơn nữa … cây súng này hình như … hơi lớn …
Chỉ là … cò súng ở đâu?
Cuối cùng sự tò mò cũng chiến thắng, không tự chủ được, cô tiếp tục tìm …
Hoàng Phủ Ngạn Tước không khó phát hiện ra suy nghĩ của cô, khi bàn tay nhỏ nhắn của cô lần dưới lớp áo choàng tắm của hắn, hắn suýt nghẹn thở …
Nha đầu to gan này, lại dám châm ngòi thổi lửa!
Nhưng một giây này, tiếng thét của Liên Kiều gần như vang khắp căn biệt thự!
‘A … cái gì thế này?’
Cô dùng hết sức lực toàn thân đẩy hắn ra, sau đó đứng bật dậy, cũng quên luôn thân thể mình không gì che đậy hoàn toàn bại lộ dưới ánh đèn.
Trời ạ! Cô vừa sờ trúng cái gì chứ?’
Không có lớp áo choàng tắm cản trở, lòng bàn tay cô trực tiếp tiếp xúc với vật dưới lớp áo nóng như bàn ủi đó, nóng đến suýt nữa làm bỏng tay cô …
Cái đó, cái đó … vốn không phải là súng!
Nếu như cô đoán không lầm, đó phải là …
Nhưng mà … cô cũng đã từng thấy qua trên những cái xác trong phòng thực nghiệm, hình dáng thì không khác mấy nhưng kích cỡ thì …
Mà chỗ đó của hắn …
Chỗ đó … rốt cuộc là súng hay là gì khác?
Đầu Liên Kiều có chút mê mang.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy dáng vẻ chật vật của cô, hắn vô lực cười khẽ. Có thật là khoa trương đến thế không? Cô lại bị chính mình … làm cho giật mình?
‘Qua đây, nha đầu …’ Hắn ngồi thẳng dậy, đưa tay về phía cô.
Xem ra không thể dùng chính sách nhân nhượng với cô được nữa, bằng không đợi đến lúc cô thích ứng nói không chừng trời đã sáng rồi!
Trước giờ đường tình ái quá thuận lợi, Hoàng Phủ Ngạn Tước thật không thể tưởng tượng nổi chính mình lại có một ngày có thể nhẫn nại đến mức này!
‘Không thèm!’ Liên Kiều liều mạng lắc đầu.
Khi nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước vẻ mặt không vui bước đến gần, Liên Kiều bị hù đến nỗi không dám nói gì thêm, nhắm hướng cửa mà chạy đến, đưa tay định kéo cửa phòng …
‘Nha đầu, em điên rồi sao?’
Cánh cửa phòng vừa hay bị Hoàng Phủ Ngạn Tước nhanh tay chặn lấy, theo đó là tiếng thét của Liên Kiều.
‘Em như thế này còn muốn chạy đi đâu?’ Hắn giữ chặt cô, thì thầm bên tai.
Thân thể Liên Kiều vẫn còn run rẩy, cô vẫn chưa thoát khỏi cơn hoảng loạn.
‘Thế nào? Sợ rồi sao? Lần trước không phải em muốn nhìn lắm sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước trong mắt đầy dục hỏa, vừa nãy bàn tay mềm mại của cô chạm vào người hắn, chỉ một phút đó hắn có cảm giác nếu cứ nhịn nữa chỉ sợ chính mình sẽ phát điên mất!
‘Em, em …’
Liên Kiều xoay người lại, vừa định nói gì thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa dè dặt …
‘Đại thiếu nãi nãi …’ Là giọng của người quản gia, Phúc tỷ, bà dè dặt lên tiếng.
Liên Kiều tưởng rằng bà định tiến vào, hoảng sợ không dám nói gì chỉ dán chặt lên người Hoàng Phủ Ngạn Tước, trời ạ, trên người cô không một mảnh vải, lỡ như Phúc tỷ tiến vào …
‘Phúc tỷ, có việc gì đó?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hướng về phía cửa quát một câu.
‘A … đại thiếu gia, ngài … ngài cũng ở đây sao, vừa nãy tôi nghe tiếng thét của đại thiếu nãi nãi cho nên … tôi …’
‘Ở đây không cần bà đâu!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy mình sắp điên rồi, chỉ đành dùng tiếng quát để trấn định tinh thần lại.
Ngoài cửa Phúc tỷ cũng bị thái độ của hắn dọa đến, vội vàng rời đi.
Liên Kiều cũng bị cơn giận bất ngờ của Hoàng Phủ Ngạn Tước dọa đến giật mình, vừa muốn cách xa hắn một chút thì đã bị hắn kéo lại …
Hắn nhìn cô bằng đôi mắt hừng hực lửa!
Cô không rét mà run!
Đáng chết!
Hắn phạm một sai lầm rất lớn đó là quá yêu thương cô! Vốn muốn đợi cô tự hiểu được chuyện phong tình nhưng có lẽ … còn khó hơn lên trời.
‘Này, anh … anh muốn làm gì …’
Liên Kiều có ngu ngốc hơn nữa cũng nhìn thấy lửa giận nhen nhóm trong mắt hắn, nhất thời bị dọa đến rụt cổ lại.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì thêm, ôm ngang cô lên đi về phía phòng ngủ sau đó ném lên giường…
‘Ô …’
Cú ném không kể là mạnh nhưng cũng đủ khiến đầu óc cô choáng váng, sau đó mơ mơ màng màng nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đang đưa tay cởi dây áo choàng tắm …
Chương 12: Sự mê hoặc của tình yêu (5)
Một cỗ thân thể nam tính đầy sức quyến rũ hoàn toàn hiển lộ trước mắt Liên Kiều …
Làn da màu đồng cổ dưới ánh đèn vàng càng thu hút ánh nhìn, thân thể tráng kiện như một pho tượng điêu khắc Hy Lạp, cơ bắp rắn chắc chắc chắn là kết quả của nhiều năm rèn luyện mà có, tuấn tú lại mang theo vẻ mê hoặc trí mạng …
Liên Kiều kinh ngạc kêu lên một tiếng, ánh mắt cô không biết nên đặt chỗ nào, ngực của hắn, cơ bụng của hắn … còn có …
Tuy cô rất muốn xoay đầu sang hướng khác, bản tính hay xấu hổ vốn có của một cô gái không ngừng nhắc nhở cô rằng không nên nhìn lung tung, như vậy rất không lịch sự nhưng … đối diện với cái đẹp, cô không thể kềm chế được sự hiếu kỳ, mắt không rời đi được thân thể đàn ông hấp dẫn trước mắt …
Khi ánh mắt rơi xuống đôi chân thon dài hữu lực của hắn, đôi ngươi màu tím chợt trợn to, bàn tay nhỏ vô ý thức đưa lên bụm miệng ngăn lại một tiếng kêu …
Trời ạ …
Nào có phải là súng, rõ rằng đó là …
Nhưng … chỗ đó của hắn so với những cái xác trong phòng thực nghiệm không biết lớn hơn bao nhiêu lần … mà còn … hùng dũng đứng dậy …
‘Anh … anh …’ Cô chỉ tay về phía hắn, ngón tay trắng như ngó sen bởi vì bị thứ trước mắt làm cho chấn động mà không ngừng run rẩy.
‘Anh thế nào?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước biết rõ cô nghĩ cái gì nhưng vẫn cố ý hỏi, hắn áp sát cô, không thèm để ý đến sự phản đối của cô, trực tiếp áp cô dưới thân.
Thân thể cùng thân thể trực tiếp tiếp xúc với nhau khiến Liên Kiều run rẩy càng lợi hại, Hoàng Phủ Ngạn Tước ngược lại hớp một hớp không khí lạnh như muốn trấn áp bản thân …
Cổ họng hắn thô ráp như vừa nuốt một cây đinh …
Trước giờ hắn chưa từng muốn một phụ nữ đến mức này!
Trời ạ, thân thể cô đẹp đẽ đến thế, làn da trắng mịn vì xấu hổ mà phủ lên một màu hồng nhạt, thân hình mềm mại như nước với những đường cong quyến rũ. Khi tay hắn chạm đến bầu ngực đầy đặn của cô, bụng dưới của Hoàng Phủ Ngạn Tước căng thẳng tưởng chừng sắp nổ tung, hắn quyết định không đè nén khát vọng của bản thân nữa, tùy ý cúi đầu lần nữa chiếm trụ đôi môi cô, cùng cô triền miên dây dưa, hắn thậm chí có thể cảm giác được, cho đến bây giờ chưa bao giờ hắn hao phí tâm tư như tối nay!
‘Hoàng Phủ …’
Cái cảm giác xa lạ đó lại ập đến, Liên Kiều vừa định nói tiếp chợt thấy ánh mắt thị uy của hắn quét qua, chỉ đành yếu ớt cầu xin.
‘Ngạn Tước … đừng …’
Trực giác của Liên Kiều cho cô biết có nguy hiểm nhưng cô không biết mối nguy đó đến từ đâu, trực giác cũng cho cô biết hắn muốn làm gì, nhưng cụ thể thì cô cũng không rõ ràng lắm …
Có trách thì trách cô trước giờ không chịu học tốt môn sinh lý học đi! Mà hình như … chẳng có môn nào cô học cho đàng hoàng đâu mà.
Sớm biết như vậy, lúc đầu cô nên nghiên cứu kỹ một chút cấu tạo thân thể cùng sinh lý của phái nam thì đỡ hơn nhiều!
‘Nha đầu, lúc này mà hồn vía lại bay đi đâu rồi … phải chịu phạt thôi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười tà tứ, đôi môi nóng rực tham lam thăm dò mỗi một chỗ trên cơ thể cô sau đó tham lam lướt xuống …
Liên Kiều còn chưa kịp giãy dụa thì đã cảm giác đôi chân mình bị tách ra …
Dưới ánh đèn mông lung, vùng tư mật của thiếu nữ như một đóa hoa run rẩy nở rộ dưới mắt hắn.
‘Thật đẹp …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thầm than một câu, trong đôi ngươi đen láy lửa nóng càng lúc càng bùng cháy, không tự chủ được hắn cúi người đặt xuống một nụ hôn nóng rực ...
‘Aaaa …’
Liên Kiều cảm thấy máu toàn thân đều dồn xuống một nơi nào đó vừa bị đôi môi nóng rực ủi đến, sau đó một cỗ nhiệt lưu cuồn cuộn chảy xuyên qua mỗi một tế bào trên người …
Cả người chợt trở nên bủn rủn, mềm nhũn như bùn không còn chút sức lực nào, đôi tay nhỏ nhắn vốn muốn đẩy Hoàng Phủ Ngạn Tước ra không biết sao lại trở thành bám chặt lấy bờ vai rắn chắc của hắn, đôi mắt màu tím dần trở nên mê ly!
Cô vô pháp khống chế cảm giác tê dại do kích tình mang tới, vừa muốn phản kháng lại vừa như một đứa bé tham ăn không nỡ buông rời, chỉ có thể trầm luân trong vòng tay Hoàng Phủ Ngạn Tước!
Thấy cô vừa vô lực vừa luống cuống bám lấy mình, môi hắn khẽ câu lên một nụ cười hài lòng.
Đôi môi anh đào chợt phải ra một tiếng kêu mà chính cô cũng xa lạ … là một tiếng ngâm nga nho nhỏ …
Ý thức được hành động vừa rồi, Liên Kiều vừa ngượng vừa sợ, tay muốn đưa lên bụm miệng nhưng đã bị hắn kéo xuống …
‘Anh thích nghe tiếng kêu của em, đừng nén lại …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thì thầm bên tai cô, động tác xâm nhập của ngón tay càng dùng sức hơn. Kỹ xảo điêu luyện của hắn khiến cô hoàn toàn sụp đổ!
‘Ưm … Ngạn Tước …’
Thân thể của Liên Kiều như không nghe theo ý thức của cô, đôi mắt màu tím khép chặt lại, hàm răng trắng bóng cắn nhẹ môi dưới, chiếc đầu nhỏ giống như vì hết sức khó chịu mà hết lắc sang trái lại lắc sang phải, miệng phát ra tiếng kêu như một tiếng rên …
‘Em … em muốn …’
Cô yếu ớt nỉ non, tất cả đều là bất tri bất giác bởi vì chính bản thân cũng không biết mình muốn cái gì.
Nụ cười trên môi Hoàng Phủ Ngạn Tước càng sâu, hắn cố ý dừng lại động tác trên tay, từ trên cao nhìn xuống gương mặt đỏ hồng đã phủ một lớp mồ hôi mỏng của cô.
‘Nha đầu, muốn cái gì?’ Giọng hắn thật trầm bởi vì ham muốn đã bị cô khơi gợi đến đau đớn đang hành hạ hắn.
Nhìn thấy phản ứng non nớt của cô, trong lòng hắn cảm nhận được một sự hưng phấn lẫn vui mừng chưa từng có.
‘Em … em không biết … hu hu …’
Liên Kiều hé đôi mắt mê ly, dưới sự kích thích của hắn, dục vọng khiến ắt cô như phủ một lớp sương mù, rơi vào đáy mắt của hắn quả thực là một sự dụ hoặc không cách nào kháng cự.
‘Có phải là muốn thế này không?’ Hắn mạnh mẽ tiến vào.
‘Aaa…’
Đau đớn kêu lên một tiếng, toàn thân cô như cứng lại.
Hắn chỉ đành ngừng lại động tác tiến vào, trên khóe môi treo một nụ cười khổ, cô quá chặt chẽ khiến hắn không cách nào tiến vào, chỉ có thể cúi thấp đầu nhẹ hôn lên môi cô như trấn an.
‘Hu uh …’ Liên Kiều cuối cùng cũng chịu không nổi bật khóc, ‘Đau quá … khó chịu quá …’
Cảm giác đau đớn như thân thể bị xé rách cộng với cảm giác lấp đầy trong thân thể khiến cô luống cuống!
‘Nha đầu, ngoan! Đừng khóc, thả lỏng một chút sẽ không đau nữa …’
Lên tiếng an ủi một cô gái như vậy là chuyện mà trước giờ Hoàng Phủ Ngạn Tước chưa từng làm qua.
Chỉ bởi vì cô là Liên Kiều!
Là cô gái mà hắn yêu nhất!
Cô gái đơn thuần mà đáng yêu nhất …
‘Không … anh gạt người … em bây giờ rất đau rất đau … hu hu … anh là đồ xấu xa …’ Cô khóc đến hụt hơi, ‘Anh bắt nạt người ta … hu hu …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước đáng ghét, hắn khiến cô cảm thấy như chính mình bị xé ra làm hai vậy!
Hoàng Phủ Ngạn Tước đau lòng hôn lên từng giọt nước mắt của cô. Đây là lần đầu tiên của cô, hắn biết, hắn rất trân trọng nhưng cùng với sự run rẩy của cô, tiếng nỉ non của cô lần nữa kích phát dục vọng của hắn!
Chương 13: Ai bắt nạt ai? (1)
Cảm giác xa lạ, đau đớn qua đi, thay vào đó là từng cơn từng cơn tê dại dị thường, Liên Kiều không kềm được những tiếng rên rỉ vô lực, cô vốn không có chút kinh nghiệm nào trong chuyện này, chẳng biết làm thế nào mới phải.
Hài lòng nhìn phản ứng của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước biết mình cũng không cần phải khắc chế bản thân hơn nữa, bắt đầu tham lam luật động.
Thân thể của Liên Kiều như tan ra thành nước …
‘Ôm lấy anh!’ Hắn thấp giọng ra lệnh, thân hình cường tráng kiêu ngạo hung hăng chiếm lấy thân thể yêu kiều thanh thuần.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn bất tri bất giác bấu chặt lấy bờ vai cường tráng của hắn, theo từng cử dộng cuồng dã của hắn mà ngón tay gần như khảm sâu vào da thiejt hắn.
Cảm giác sung sướng như đẩy cô đến thiên đường!
Tình yêu nở rộ trong đêm thanh tĩnh, một Liên Kiều đơn thuần dưới sự dìu dắt thành thục của Hoàng Phủ Ngạn Tước, hai người cùng nắm tay nhau đạt đến đỉnh hoan lạc, trong giây phút thần thánh ấy, một đóa hoa mai đỏ lặng lẽ nở rộ trên giường.
Qua rất lâu khi kích tình tạm qua đi, Liên Kiều lười lĩnh tìm một tư thế thích hợp nằm bò ra, tinh lực dồi dào lúc tối sớm đã không còn, chỉ còn lại từng cơn buồn ngủ ập đến như dìm lấy cô.
Mệt! Cộng thêm một cảm giác mà Liên Kiều không có cách nào hình dung tràn ngập trong cơ thể, mái tóc dài như mây sớm đã ướt nhẹp mồ hôi còn trên làn da trắng mịn như sứ sớm đã in đầy những dấu hôn.
‘Còn đau không?’
Trong căn phòng tràn ngập mùi hoan ái, Hoàng Phủ Ngạn Tước trìu mến hôn nhẹ lên sóng lưng như mỡ đông của cô, hít thở mùi hương nhàn nhạt trên người cô thì thầm hỏi, bàn tay cực kỳ không an phận trêu đùa gò ngực đầy đặn của cô, lại hạnh kiểm xấu trượt xuống dưới, có ý đồ xấu.
‘Đừng mà …’
Liên Kiều khép hờ mắt, lười lĩnh hất bàn tay không an phận của hắn ra, giọng phản kháng yếu ớt như gió gợn mặt hồ, cô giống như vẫn chưa ra khỏi cơn kích tình, cái cỗ lực lượng cường đại đó như muốn lấy mạng cô, cắn nuốt tất cả mọi thứ, nghĩ lại vẫn còn chút hoảng sợ.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không hề có ý buông tha cho cô, hắn giữ chặt tay cô, miên man hôn từ bàn tay dọc theo cánh tay.
‘Đáng ghét, đừng như vậy mà …’ Mặt Liên Kiều hồng như trứng tôm, cô vội vàng thu tay lại.
Chỉ một giây sau cả cơ thể cô đã bị hắn ôm chặt lấy, từ phía sau chiếm lấy nơi mềm mại của cô, ‘Phản ứng của em như vậy có thể khiến anh hiểu lầm rằng lúc nãy anh không thỏa mãn em!’
‘Anh … anh nói gì đấy, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh thật xấu!’
Liên Kiều xoay đầu lại, đối diện với ánh mắt chan chứa tình ý không chút dấu giếm của hắn, gương mặt nhỏ nhắn lại đỏ hồng hơn cả ráng chiều.
Mặt đỏ một phần là bởi vì lời nói ám muội của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhưng phần lớn là vì nhớ đến lúc nãy chính mình có bao nhiêu nghênh hợp cùng phóng túng cùng hắn, nghĩ đến đây Liên Kiều thật hận không thể đào một cái lỗ mà chui vào trốn.
Trời ạ! Xấu hổ chết mất!
‘Gọi anh là gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước dán sát vào người cô, giọng nói tràn đầy ý đồ xấu.
Liên Kiều lập tức phản ứng lại, vội vàng xoay lại vòng tay ôm lấy hắn, nũng nịu gọi: ‘Ngạn Tước …’
Giọng kéo dài thật dài, tuy mang theo chút xấu hố nhưng bởi vì mối quan hệ đã sâu thêm một tầng này, sự ỷ lại của cô đối với hắn cũng sâu thêm một tầng.
Dường như rất hài lòng với phản ứng của cô, hắn lật người áp cô dưới thân, ngón tay nhè nhẹ vuốt ve cánh môi hồng của cô …
‘Anh xấu lắm sao? Biểu hiện lúc nãy của em hình như không phải như vậy?’ Vừa nói hắn vừa ái muội cười mấy tiếng, chọc Liên Kiều xấu hổ không ngừng đưa tay đấm đấm lồng ngực tinh tráng của hắn như trút giận.
‘Không được cười, đáng ghét!’ Cô đưa tay bịt miệng hắn, vừa tức vừa xấu hổ nói.
Nhìn gương mặt đắc ý của hắn, Liên Kiều chợt đảo mắt, đột nhiên nghĩ ra một kế, trên môi câu lên một nụ cười, không nói gì, bất thình lình trèo lên người Hoàng Phủ Ngạn Tước, hai chân vòng qua eo hắn.
‘Làm gì vậy?’
Thấy hành động này của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước lại rất tò mò, hơn nữa … tư thế này … nói có bao nhiêu mờ ám thì có bấy nhiêu mờ ám.
‘Ai bảo anh cứ cái vẻ đắc ý như thế chứ? Em cũng phải hành hạ anh một phen mới được! Liên Kiều nghiến răng tuyên bố.
‘Ý em là … vừa nãy là anh hành hạ em?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô nói vậy không biết nên khóc hay cười, vừa nãy cô không phải là rất hưởng thụ đó sao?
Không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn được hắn “hành hạ” như thế!
Chỉ có vật nhỏ này, đơn thuần như một trang giấy trắng, chỉ vì muốn cô không lưu lại chút bóng ma nào đối với chuyện phong tình này, hắn trước giờ chưa từng hao phí tâm lực như thế! Cuối cùng lại bị cô buộc cho cái tội danh này!
‘Chẳng lẽ không phải sao? Anh hại người ta khó chịu chết đi được, lại còn dám giảo biện! Em nhất định phải khiến anh khổ sở cầu xin tha thứ mới được!’ Liên Kiều vẻ mặt kiên quyết nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhún vai, một vẻ “không sao cả”, đôi mắt đen láy tràn đầy hứng thú ghim chặt nơi đầy đặn của cô, chuyện phong tình hắn đã trải qua không ít nhưng trước giờ chưa có ai như Liên Kiều, có thể khiến hắn thỏa mãn cả về tình cảm lẫn thể xác.
‘Được thôi, vậy anh chờ xem, xem em dùng cách gì hành hạ anh?’ Hắn ngược lại chẳng chút lo lắng, bộ dạng vô cùng hưởng thụ nói.
Liên Kiều suy nghĩ một chút, ánh mắt chợt liếc thấy lồng ngực tinh tráng của hắn, gương mặt nhỏ nhắn lần nữa lại hồng thành một mảnh.
Đơn thuần như cô chỉ mới trải qua một lần hoan ái, muốn cô chủ động thật làm khó cô rồi. Nên ra tay từ đâu bây giờ?
‘Vậy anh không định cho em chút gợi ý gì sao?’ Qua một lúc lâu cô mới nặn ra được một câu.
Nào ngờ Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ cười cười, lười biếng nói: ‘Em thông minh như vậy, nếu như anh nhắc nhở em vậy không phải là sỉ nhục trí thông minh của em sao?’
Liên Kiều hung hăn trừng mắt nhìn hắn.
Cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước đáng ghét này, rõ ràng là đang cười nhạo mình.
Nhất định không được để hắn đắc ý!
Ánh mắt cô rơi xuống lồng ngực màu đồng rắn chắc của hắn, suy nghĩ một chút bàn tay mới nhẹ rơi xuống, vuốt ve cơ ngực săn chắc như vuốt ve một con vật cưng.
‘Làm như vậy anh vẫn chưa muốn kêu lên à?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước muốn khóc không được muốn cười không xong: ‘Không!’
Chỉ như vậy mà muốn hắn đầu hàng thì không phải là quá xem nhẹ hắn rồi sao?
Ách? Không đúng sao?
Liên Kiều nghe hắn trả lời như vậy, có chút nghi hoặc, cô ngừng động tác trên tay, cẩn thận lược lại một lần những chuyện hắn đã làm với cô.
Cuối cùng …
Có rồi!
Đôi mắt màu tím xẹt qua một tia giảo hoạt, ánh mắt lần nữa rơi xuống lồng ngực tinh tráng đang lộ ra dưới ánh đèn của hắn …
Hô hô, nếu như cô nhớ không lầm thì lúc nãy hắn làm thế này …
Nghĩ đến đây, trên môi chợt nở một nụ cười giảo hoạt, hơi cúi người hôn xuống … cô cũng muốn khiến hắn toàn thân phát hỏa …
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
29 chương