Warning 16+
Chương 14: Ai bắt nạt ai? (2)
Làm như vậy ai mà không biết chứ?
Quả như dự đoán, cô nghe Hoàng Phủ Ngạn Tước hớp một hơi không khí, trong lòng không khỏi đắc ý.
Theo động tác của Liên Kiều, hô hấp của hắn dần trở nên gấp gáp, lồng ngực không ngừng phập phồng thở dốc … Một nỗi khát vọng quen thuộc dần trở về.
Nha đầu này, đúng là lá gan đủ lớn!
Nào ngờ, Liên Kiều vốn không hiểu biết mấy về dục vọng bản năng của đàn ông vốn tùy thời có thể trỗi dậy, vì để đạt được mục đích trả đũa, bàn tay nhỏ nhắn của cô nhè nhẹ dời xuống dưới, cô nhớ hắn đã làm thế này!
‘Đủ rồi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không nhịn được nữa, hắn xoay người áp cô dưới thân, ‘Nếu em đã nhiệt tình như vậy, anh đương nhiên sẽ không có lý do gì từ chối!’
‘Ách … anh sao lại không giữ lời rồi!’
Liên Kiều bất mãn lên tiếng phản kháng nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen đang bị ham muốn thiêu đốt kia, cô trợn mắt im bặt.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng ám muội …
‘Những chuyện thế này … anh vẫn quen chủ động hơn!’
‘Nhưng mà … nhưng mà như vậy không công bằng nha!’ Liên Kiều nghĩ một lúc lâu vẫn cảm thấy mình thua thiệt.
‘Cũng không còn cách nào, em đã đốt lửa thì phải phụ trách dập lửa thôi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hôn nhẹ lên đôi môi đang mấp máy định lên tiếng của cô, dụ hoặc nói.
‘Ạ?’ Liên Kiều gian nan lên tiếng, ‘Em nào có đốt lửa gì đâu?’
Hắn sao lại có thể đổ oan ình chứ!
‘Nha đầu ngốc …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước bật cười, tà tứ nói: ‘Em đốt lửa ở đây …’
Vừa nói vừa tà ác kéo tay cô đặt ở nơi nào đó sớm đã kiêu ngạo đứng lên.
‘Aaaaa…’
Liên Kiều kinh hãi kêu lên một tiếng, trên gương mặt lập tức nổi lên hai vầng hồng, đỏ đến không thể đỏ hơn, hắn … thật lưu manh nha.
‘Thế nào? Còn xấu hổ sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cố ý thổi hơi bên tai cô, cảm giác bắt nạt cô thật tốt, hắn cực kỳ thích nhìn phản ứng này của cô, nha đầu này, dần dà bắt đầu hiểu được chuyện phong tình rồi đây!
‘Anh …’
Liên Kiều không ngờ hắn có động tác lớn mật như vậy, càng xấu hổ hơn, cô xoay mặt sang một bên nói: ‘Anh thật lưu manh, nhìn bề ngoài lịch sự nhã nhặn như thế, nào ngờ lại là … đại lưu manh!’
‘Ha ha …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng rạng rỡ, ôm chặt cô nói: ‘Em là vợ anh, không lưu manh với em thì lưu manh với ai đây?’
Thu hết vẻ xấu hổ của cô vào đáy mắt, hắn lần nữa cúi đầu, từng nụ hôn nhỏ như mưa xuân rơi xuống đuôi mày, chóp mũi, vành tai, đôi môi, dưới sự kích khởi của hắn sự phản kháng yếu ớt của cô cuối cùng lại trở thành ngọt ngào nghênh đón.
Hai tay Hoàng Phủ Ngạn Tước tách chân Liên Kiều ra, vòng qua vòng eo rắn rỏi của mình, giữ cô ngồi thẳng trên người mình. Kích tình như một cơn lốc cuốn lấy Liên Kiều khiến cô vô lực kháng cự chỉ đành để mặc nó cuốn cô đi.
Trong căn phòng ngủ xa hoa chỉ còn lại hai bóng người triền miên.
***
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu lên thân hình nhỏ nhắn đang khẽ cựa quậy dưới chăn, trong miệng mơ màng thốt lên một tiếng rên khẽ.
Đôi mắt màu tím hé mở, người đàn ông bên cạnh đã không thấy đâu, chỉ còn lưu lại mùi hương quen thuộc của hắn.
Qua một lúc lâu, Liên Kiều vẫn giữ nguyên tư thế đó không động đậy, một lúc lâu nữa cô mới chầm chậm ngồi lên.
Cơ thể như bị một con voi giẫm lên, xương cốt toàn thân đều rã rời.
Hoàng Phủ Ngạn Tước đáng ghét này, đem mình dày vò thành thế này.
Mỗi một lần hoan ái tối qua như một cuốn phim quay chậm trong đầu khiến cô không khỏi mặt hồng tim đập.
‘Ô … đáng chết!’ Chân Liên Kiều vừa đạp xuống thảm đã mềm nhũn không chống đỡ được thân người mà khụy xuống.
Tên đàn ông đáng ghét này, sao lại không thấy bóng dáng đâu nhỉ?
Đang lúc cô định cầm điện thoại lên mắng cho Hoàng Phủ Ngạn Tước một trận thì di động như có linh tính chợt rung lên.
Mặt mày bí xị cô nhấc điện thoại lên.
‘Tỉnh rồi hả?’ Bên đầu bên kia của điện thoại vang lên giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Mặt Liên Kiều chợt đỏ rực lên, vốn định mắng hắn một trấn cuối cùng chỉ gom lại trong một chữ ‘Ân…’ đơn giản nhưng đầy xấu hổ.
‘Thân thể còn khó chịu không?’ Hắn cười hỏi nhưng giọng nói đầy quan tâm.
‘Anh còn nói nữa, đều là anh không tốt!’ Giọng Liên Kiều có chút ủy khuất.
‘Được được, là anh không tốt … Hôm nay anh sẽ về nhà sớm, ngoan ngoãn đợi anh!’ Giọng Hoàng Phủ Ngạn Tước vô cùng ôn nhu, tràn đầy tình yêu dành cho cô vợ nhỏ.
Liên Kiều không khỏi cảm động, tim đập thình thịch liên hồi.
‘Ân!’
Liên Kiều đáp một tiếng, sau đó vội hỏi: ‘Anh … anh đang ở đâu?’ Giờ phút này cô mới nhận ra cô thật nhớ hắn …
‘Ở công ty, anh đã mấy hôm không đến rồi, giờ phải xử lý một số việc, thấy em ngủ say như vậy, anh không nỡ đánh thức em!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng có thể hiểu được cảm thụ của cô.
‘Ừm, em biết rồi …’ Liên Kiều cố lấy giọng bình tĩnh nói, ‘Được rồi, không nói với anh nữa, em đi tắm đây!’
Thế nào mà bây giờ nghe giọng hắn trong lòng lại thắc tha thắc thỏm thế này chứ? Mỗi khi giọng nói trầm ấm ấy vang bên tai, là một lần cô mặt hồng tim đập.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười ngắt điện thoại.
‘Hư …’
Liên Kiều ngắt điện thoại nhưng vẫn cứ ôm lấy điện thoại ngả xuống trên giường, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười mơ màng.
Từ lúc cô tỉnh dậy sau cơn hôn mê, Hoàng Phủ Ngạn Tước như trở thành một người khác, có phải là … giữa nam nữ sau khi phát sinh những chuyện này đều sẽ không giống như trước không?
Trong đầu lại hiện ra tình cảnh tối hôm qua, nhớ lại cảm giác khi bàn tay Hoàng Phủ Ngạn Tước lướt trên thân thể mình, nhớ đến sự chiếm hữu bá đạo của hắn, gương mặt lại hồng lên một mảnh.
Nhấc điện thoại lên, cô chu môi thì thầm: ‘Anh sao lại hư thế chứ? Tối hôm qua cứ bắt nạt người ta, tối nay anh về em sẽ không thèm để ý đến anh!’
Nói đến đây cô lại nhấc điện thoại lên hôn một cái, đứng dậy định bước vào phòng tắm.
Điện thoại lại vang lên lần nữa …
‘Gì? Sao nhanh vậy đã gọi lại rồi?’ Liên Kiều vừa tự nhủ vừa nhấc điện thoại lên, nhưng khi nhìn thấy cái tên xuất hiện trên màn hình, mắt chợt sáng lên …
‘Học trưởng, là anh sao?’
‘Liên Kiều …’
Bên đầu bên kia là giọng của Kiều Trị…
Chương 15: Sự tham lam trong tình yêu (1)
Buổi chiều tĩnh lặng, bầu không khí cũng mang vẻ nhàn nhã.
Trước cổng một căn biệt thự xinh đẹp được bao quanh bởi một vườn hoa cỏ thật đẹp, một chiếc xe chầm chậm thắng lại.
‘Oa, Ngạn Thương này thật quá khoa trương đi, căn biệt thự lớn như vậy mà chẳng có tường chống trộm gì cả?’ Trên ghế lái phụ, Lãnh Tang Thanh nhoài người ra nhìn sau đó kinh ngạc kêu lên.
‘Có nghề nghiệp như hắn, người ta tránh còn không kịp nữa là!’
Sau khi Nhiếp Ngấn dừng xe lại hắn nhàn nhạt nói, ‘Nhưng mà … em nhìn xem bốn xung quanh kìa!’
Lãnh Tang Thanh nhìn theo hướng tay hắn chỉ mới phát hiện ra thì ra khắp xung quanh căn biệt thự đã được trang bị rất nhiều camera chống trộm loại tối tân nhất.
‘Nhiếp Ngấn, anh không hổ là sát thủ nha, đối với phương diện này hết sức nhanh nhạy!’ Lãnh Tang Thanh lười biếng ngồi trở lại trên ghế lái phụ, cầm lấy một chai nước khoáng định uống.
Nhiếp Ngấn nhướng mày nhìn cô, ‘Em thật sự không định vào sao?’
Lãnh Tang Thanh cười nhạt một tiếng, ‘Đương nhiên! Nói thật lòng, cái vị Mặc Di tiểu thư đó hình như không thích em cho lắm!’
‘Nói nhảm!’ Mặt Nhiếp Ngấn không có chút biểu tình nào, hắn đưa tay mở cửa xe bước xuống, hình như đối với quyết định của cô hắn không có ý miễn cưỡng.
‘Này …’ Lãnh Tang Thanh nhìn theo bóng hắn, chợt gọi với một tiếng.
Nhiếp Ngấn ngừng bước, quay người lại nhìn cô.
‘Nhiếp Ngấn, anh sẽ không ngu ngốc đến mức không nhận ra cô ấy thích anh chứ?’ Lãnh Tang Thanh ỡm ờ hói.
Nghe cô hỏi vậy, hắn bước về phía cô, hai tay chống lên cửa sổ xe, cúi đầu nhìn thẳng vào cô, hỏi thẳng: ‘Không phải là em yêu anh rồi chứ? Ghen hả?’
Lãnh Tang Thanh sững sờ một lúc mới hung hăng trừng hắn: ‘Em trước giờ không biết anh cũng biết nói đùa! Ghen hả? Thực nực cười!’
Môi Nhiếp Ngấn khẽ nhếch lên, đôi mắt thâm thúy không biết đang nghĩ cái gì, bàn tay to khẽ với sang vò đầu cô một cái, ‘Ồ, em không nhắc suýt nữa anh quên rồi, em không thích đàn ông mà!’
Nói xong không đợi cô trả lời, bước thẳng về phía biệt thự.
‘Anh …’ Lãnh Tang Thanh bị hắn chọc tức, cầm chai nước khoáng hung hăng ném về phía hắn …
‘Nhiếp Ngấn đáng chết, đã nói với anh một ngàn lần một vạn lần đừng có chạm vào đầu em rồi! Với lại …’ Cô rống lên sau lưng hắn, ‘Ai nói em không thích đàn ông chứ …’
***
Tiếng chuông cửa lanh lảnh vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của buổi chiều …
Cửa từ từ mở ra, sau đó là gương mặt xinh đẹp của một cô gái xuất hiện sau cửa, sau khi nhìn rõ mặt người đến, đôi mắt màu tím hiện lên một vẻ kinh ngạc.
‘Nhiếp tiên sinh? Là ngài sao?’
Nhiếp Ngấn nhẹ gật đầu, đôi mắt đen láy chỉ lướt qua mặt cô một giây, sau đó nhìn về phía khoảng không sau lưng cô.
‘Thế nào? Không định mời tôi vào sao?’
Mặc Di Nhiễm Dung vội vàng xoay người mở rộng cửa, có chút luống cuống mời hắn vào nhà.
Sau khi rót cho hắn một tách trà, cô nhẹ nhàng ngồi xuống phía đối diện.
‘Hoàng Phủ tiên sinh không ở nhà sao?’ Nhiếp Ngấn hớp một ngụm nước trà sau đó hỏi.
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ giọng đáp: ‘Ừm, anh ta có việc ra ngoài rồi…’
Nói đến đây cô có chút ngại ngùng nhìn hắn hỏi, ‘Nhiếp tiên sinh hôm nay đến đây là có chuyện tìm anh ta sao? Nếu có việc gấp tôi giúp ngài gọi điện thoại cho anh ta …’
‘Không cần đâu, tìm cô cũng vậy thôi!’ Nhiếp Ngấn ngắt lời cô.
‘Tìm tôi?’ Mặc Di Nhiễm Dung hoang mang hỏi.
Nhiếp Ngấn cười nhạt, ‘Mặc Di tiểu thư hình như rất khẩn trương thì phải?’
Ách?
Mặc Di Nhiễm Dung có cảm giác như tâm tư của mình bị người ta nhìn thấu hết, càng ngượng ngùng vội vàng nói, ‘Nào có, Nhiếp tiên sinh chê cười rồi! Xin hỏi ngài tìm tôi có việc gì?’
Nhiếp Ngấn đặt tách trà xuống, thẳng thắn nói: ‘Hôm nay tôi đến chỉ yếu là vì chuyện thi thể của thuộc hạ tôi, tôi rất nhanh sẽ phải rời Mỹ cho nên tôi muốn mang cái xác đó đi!
‘Hả? Anh phải rời đi?’
Toàn bộ sự chú ý của Mặc Di Nhiễm Dung đều đặt ở câu nói này, nhất thời tâm tình có chút hoảng loạn.
‘Đúng vậy, tôi định ngày mai rời đi! Không biết cái xác đó đã xử lý xong chưa?’ Nhiếp Ngấn nhàn nhạt nói một câu.
Mặc Di Nhiễm Dung cắn môi, ‘Chắc cũng không có vấn đề gì, chỉ là …’
Cô ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Ngấn, ‘Nhiếp tiên sinh, tôi thấy cần nhắc nhở ngài một câu, bởi vì cái xác này từng bị trúng Giáng Đầu cho nên đến lúc đó chỉ có thể thủy táng, tuyệt đối không thể hỏa táng!’
‘Thủy táng?’ Nhiếp Ngấn nghi hoặc nhìn cô, chẳng lẽ là phải ném cái xác xuống nước hay sao?’
Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu, ‘Đúng vậy, cái xác này và những cái xác bình thường không giống nhau, chỉ có nước mới có thể hòa tan, thực ra đạo lý này cũng giống như đạo lý dùng lửa để thiêu những cái xác bình thường thôi!
Nhiếp Ngấn quả thực chưa từng nghĩ qua cách làm này, chỉ là nếu như cô đã nói như vậy nhất định là có đạo lý riêng của mình.
Hắn nhìn cô gái ngồi đối diện, qua một lúc lâu mới trầm giọng nói: ‘Mặc Di tiểu thư, không biết vết thương của cô đã khỏi chưa?’
Mặc Di Nhiễm Dung trong lòng xẹt qua một tia ấm áp, cô chớp mắt, nhẹ giọng nói: ‘Đã không đáng ngại rồi!’
‘Thật ngại quá, bởi vì tôi mà cô mới bị thương như vậy!’ Nhiếp Ngấn nhớ đến thời khắc cô vì đứng chắn trước mặt mình chặn lại thanh kiếm đó cho nên bị thương, trong lòng không khỏi có chút áy náy.
‘Không, không liên quan gì đến ngài, là Giáng Đầu mà!’ Mặc Di Nhiễm Dung vội lên tiếng an ủi.
‘Nhưng vết thương của cô …’
‘Nhiếp tiên sinh, xin yên tâm, tôi không có yếu ớt như vậy đâu!’ Mặc Di Nhiễm Dung cười n hẹ.
Nhiếp Ngấn trầm mặc một lúc mới gật đầu, đứng dậy nói: ‘Cám ơn!’
Nói xong liền bước nhanh về phía cửa.
Mặc Di Nhiễm Dung không ngờ người đàn ông này nói đi là đi, cô ngơ ngẩn một hồi, chợt như nhớ ra điều gì, thất thanh gọi …
‘Nhiếp tiên sinh, xin ngừng bước!’
Nhiếp Ngấn dừng lại, thân hình cao lớn đứng yên ở đó, xoay đầu nhìn cô.
Mặc Di Nhiễm Dung lấy hết dũng khí bước đến, lúc sắp đến gần hắn mới dừng lại, lại không biết nên nói gì.
‘Mặc Di tiểu thư, còn chuyện gì sao?’ Nhiếp Ngấn thấy cô không nói, nghi hoặc hỏi.
Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt thâm tình lưu lộ.
Hắn ưu tú như vậy, xuất chúng như vậy, hắn là người yêu mà vận mệnh định sẵn cho cô, nhưng ngày mai hắn đã đi rồi …
Chương 16: Sự tham lam trong tình yêu (2)
Có một chút bực dọc xẹt qua mắt Nhiếp Ngấn, ‘Mặc Di tiểu thư, nếu như không có chuyện gì nữa, tôi xin cáo từ!’
Mặc Di Nhiễm Dung thấy hắn sắp đi thật, bàn tay nhỏ nhắn chợt nắm chặt, bước nhanh về phía trước …
‘Đợi chút!’
Nhiếp Ngấn không biết rốt cuộc cô định làm gì, đành đứng lại chờ.
‘Nhiếp tiên sinh, cổ áo ngài dính gì đó, tôi … tôi giúp ngài gỡ xuống …’
Mặc Di Nhiễm Dung bước nhẹ đến, thật sát bên người hắn, gần đến nỗi cô có thể ngửi thấy hơi thở nam tính của hắn.
Bàn tay run rẩy hướng về phía cổ áo hắn, thực ra thì … nơi đó chẳng có gì hết.
Nhẹ vỗ vài cái lên đó sau đó đôi mắt màu tím nhìn hắn không chớp.
‘Mặc Di tiểu thư, cô …’ Nhiếp Ngấn nghiêng đầu nhìn theo từng động tác của cô, nhưng không biết vì sao trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường.
Cảm giác này … rất ám muội.
Có một loại tình thú nói không nên lời, giống như … giống như muốn tìm một cách nào đó để phát tiết.
Trong mắt Mặc Di Nhiễm Dung lộ ra một tia đau lòng nhưng rất nhanh đã hồi phục lại, cô nhấc tay, vuốt nhẹ lên gương mặt cương nghị anh tuấn của hắn, lần theo từng đường nét trên gương mặt hắn, trong ánh mắt là vô hạn quyến luyến.
Nhiếp Ngấn giống như bị trúng tà, đôi mắt đen láy nhìn cô không chớp, một giây sau, eo cô đã bị cánh tay mạnh mẽ của hắn bám chặt lấy.
‘Nhiếp Ngấn …’ Mặc Di Nhiễm Dung mềm nhũn trong tay hắn để mặc tay hắn lướt trên thân thể mình.
Hắn là người cô yêu không phải sao …
Trong giờ phút này, trong mắt Nhiếp Ngấn chỉ có cô, ngón tay thon dài trượt nhẹ trên gương mặt xinh xắn của cô, thì thào: ‘Em thật đẹp …’
Trong ánh mắt Mặc Di Nhiễm Dung tràn đầy hạnh phúc, cô nghiêng đầu nhẹ giọng nói với hắn: ‘Anh rất quan tâm đến vết thương của em phải không, anh xem này …’
Nói xong, cô cắn răng lấy hết dũng khí kéo một góc áo xuống, để lộ bờ vai trắng như bạch ngọc.
Trên vai vết thương sớm đã không còn, bờ vai trắng trẻo không chút tỳ vết lộ ra trước mắt hắn.
Nhưng … Trong mắt Nhiếp Ngấn lại thấy một vết thương vẫn còn chưa lành.
‘Xin lỗi … là anh hại em bị thương …’
Bàn tay hắn run run phủ lên miệng “vết thương”, trong đáy mắt chỉ toàn là đau lòng, sau đó hắn cúi xuống, một giây sau, đôi môi nóng rực đặt xuống bờ vai cô một nụ hôn.
‘Aaaa…’ Mặc Di Nhiễm Dung giật mình kêu lên một tiếng, không ngừng thở dốc.
‘Nhiếp Ngấn … Nhiếp Ngấn …’
Cô không ngừng kêu tên hắn, ‘Đừng rời xa em …’
‘Được … anh sẽ không rời xa em …’
Nhiếp Ngấn cũng nỉ non bên tai cô, tiếng kêu của cô như một loại dụ hoặc khiến hắn bị vây hãm, đôi môi lửa nóng càng thâm nhập sâu hơn.
Hô hấp của Mặc Di Nhiễm Dung càng lúc càng nhanh, cô cũng cảm nhận được tim của Nhiếp Ngấn cũng không ngừng tăng tốc, bàn tay nhỏ nhắn vòng lên bám vào gáy hắn.
Mép áo càng lúc càng tuột xuống nhưng đối với Nhiếp Ngấn mà nói như thế còn chưa đủ …
Hắn ôm ngang lấy cô, hai người cùng ngã xuống chiếc sofa rộng rãi.
‘Nhiếp Ngấn …’ Đôi mắt màu tím của Mặc Di Nhiễm Dung lấp lánh ánh lệ bởi vì hành động của hắn mà càng cảm thấy đau lòng.
Thấy nước mắt cô bắt đầu rơi, Nhiếp Ngấn đau lòng nói: ‘Ngoan, đừng khóc, anh sẽ đau lòng lắm …’ Hắn thấp giọng nỉ non bên tai cô, lần nữa cúi đầu xuống, mang theo quyến luyến và sủng nịch hôn lên trán cô, chóp mũi sau đó là …
Khi đôi môi anh đào chạm vào môi hắn, giây phúc đó Mặc Di Nhiễm Dung triệt để trầm luân rồi, cô trước giờ không biết thì ra người đàn ông này lại bá đạo như thế, ý thức chiếm hữu mạnh như thế …
Chính lúc hai người chìm đắm trong ái tình …
‘Phanh …’ Một tiếng sập cửa lớn gần như làm rung chuyển cả căn biệt thự, sau đó là một tiếng rống …
‘Nhiếp Ngấn, anh đang làm gì thế?’
Tiếp theo đó là một tràng tiếng bước chân, sau đó thân thể nhỏ nhắn của Mặc Di Nhiễm Dung bị một đôi tay rắn chắc mạnh mẽ kéo lên.
Nhiếp Ngấn trấn tĩnh nhìn lại, thì ra là Hoàng Phủ Ngạn Thương!
Mà sau lưng hắn là Lãnh Tang Thanh, cô gần như vào phòng cùng một lúc với Hoàng Phủ Ngạn Thương.
Lãnh Tang Thanh dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn quanh căn phòng, sau đó ngây ngốc đứng yên ở đó.
Mặc Di Nhiễm Dung y phục không chỉnh tề đang được Hoàng Phủ Ngạn Thương ôm vào lòng.
‘Anh Ngạn Thương …’ Cô không ngờ hắn lại trở về vào đúng lúc này.
Hoàng Phủ Ngạn Thương lửa giận bừng bừng, không trả lời cô mà vung quyền nhắm về phía Nhiếp Ngấn đánh tới …
‘Đáng chết, anh lại dám bắt nạt Nhiễm Dung? Anh đúng là đồ cầm thú!’
Bàn tay hung hăng đánh qua bị Nhiếp Ngấn dễ dàng dùng tay chặn lại, sức tay của hắn quá mạnh, ngoài sức tưởng tượng của Hoàng Phủ Ngạn Thương.
‘Lãnh Thiên Dục cũng chỉ đánh ngang tay với ta, bằng vào ngươi mà muốn ra tay sao?’
Nhiếp Ngấn vẻ mặt không vui đẩy hắn ra, qua một màn náo loạn vừa rồi, đầu óc của hắn bắt đầu tỉnh táo trở lại, sau khi nhìn một lượt mọi thứ, hắn bất mãn chau mày …
‘Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?’
‘Anh chiếm tiện nghi Nhiễm Dung, còn giả vờ vô tội?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương quả thực tức không chịu nổi, hắn tuy biết thân thủ Nhiếp Ngấn rất giỏi nhưng nhà Hoàng Phủ cũng không phải là dễ trêu.
Thấy hắn bước lên, Mặc Di Nhiễm Dung vội bước lên cản lại trước mặt hắn …
‘Nhiễm Dung, em …’
Hoàng Phủ Ngạn Thương không ngờ cô đã chịu thiệt thòi như vậy mà còn ra mặt dùm người đàn ông kia, trong lòng không khỏi nổi lên cơn ghen tức.
‘Anh Ngạn Thương, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu!’ Mặc Di Nhiễm Dung gấp gáp giải thích với hắn.
‘Không phải như anh tưởng tượng? Nhiễm Dung, em vì sao phải bênh vực hắn? Anh chỉ tin vào những gì anh nhìn thấy, vừa nãy rõ ràng là hắn …’
‘Anh Ngạn Thương, đừng nói nữa …’ Mặc Di Nhiễm Dung cảm thấy toàn thân vô lực, cô yếu ớt nói: ‘Anh phải biết, có lúc mắt nhìn cũng chưa chắc là thật đâu!’
‘Vậy rốt cuộc là chuyện gì chứ? Mặc Di tiểu thư …’ Giọng Nhiếp Ngấn rõ ràng là không vui, hắn nhìn về phía cô hỏi.
‘Anh …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe hắn hỏi câu này, lửa giận lại bốc lên.
‘Nhiếp tiên sinh, tất cả không liên quan đến anh, thật đó, anh … anh nên rời khỏi đây trước đi …’ Mặc Di Nhiễm Dung vội vàng lên tiếng, cô biết còn tiếp tục thế này, hai người đàn ông nhất định sẽ ra tay đánh nhau.
Nhiếp Ngấn càng thêm hồ nghi.
Còn Hoàng Phủ Ngạn Thương nắm chặt nắm tay, ‘Nhiễm Dung, hắn không thể rời khỏi đây được!’
‘Bỏ đi, anh Ngạn Thương, em sẽ giải thích tất cả với anh!’
Mặc Di Nhiễm Dung nói xong xoay người nhìn Nhiếp Ngấn, ‘Nhiếp tiên sinh, thực xin lỗi …’
Nhiếp Ngấn còn đang muốn nói gì nhưng Lãnh Tang Thanh đã tiến đến níu cánh tay hắn …
‘Đi thôi, ra ngoài rồi nói!’
Trong ánh mắt Mặc Di Nhiễm Dung lúc này tràn đầy bi thương.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
40 chương
67 chương
501 chương
18 chương
17 chương
62 chương
110 chương