Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Chương 233
Trình Thiến Tây cảm động nhìn con dâu, qua nhiều năm, tình cảm mẹ chồng con dâu càng thêm thắm thiết, không khác gì hai mẹ con ruột. Bà đứng dậy, trên mặt không dấu được nụ cười: Còn có con nữa chứ. Tử Tranh à, con mới đúng là người có công lớn nhất của nhà họ Cung chúng ta, ai cũng có thể quên phần nhưng chỉ riêng con là không thể quên!
Sầm Tử Tranh mỉm cười, cô có chút ngượng ngùng nói: Mẹ, mẹ cứ nói như vậy con sẽ thấy không được tự nhiên!
Sầm Tử Tranh của bảy năm sau càng thêm phần nữ nhân vị, qua thời gian gột rửa, không còn vẻ non nớt của bảy năm trước mà thay vào đó, nhất cử nhất động đều tràn đầy tự tin, trí tuệ và phong thái tao nhã. Thời gian cũng không lưu lại bất cứ dấu vết nào trên gương mặt cô, làn da vẫn trắng nõn mịn màng, mái tóc dài như hải tảo xõa tung trên vai mang theo một loại phong tình không nói được bằng lời, trên môi Sầm Tử Tranh lúc nào cũng là nụ cười rạng rỡ, ấm áp như ánh mặt trời mùa hạ.
Phu nhân, thiếu phu nhân, xin hai vị yên tâm. Thiếu gia đã dặn dò rất kỹ tối nay riêng món salad có ba loại, có salad thịt muối khoai tây, có salad kiểu Tây Ban Nha và salad cá hồi. Món khai vị thì có jambon phô mai xiên, hàu chiên sốt tương ót, cá hồi cuộn khoai tây, món chính thì rất phong phú, có lưỡi bò nướng, món gà Giáng sinh, đùi gà nướng rau thơm, sườn nướng sốt mơ, thịt bò hun khói, cơm ngũ sắc, canh thì có canh gà, canh cá, canh đậu hủ, rượu đỏ vừa mới chuyển bằng máy bay từ Pháp về đã được ướp lạnh cả rồi! Dì Tề vội liệt kê một lượt những món ăn đã được chuẩn bị cho bữa tiệc hôm nay không sót chi tiết nào.
Tốt, tốt lắm! Trình Thiến Tây hài lòng gật đầu, đồng thời bà cũng cực kỳ hài lòng với sự sắp xếp của con trai và con dâu. Nhìn xung quanh một vòng rồi như phát hiện ra điều gì, trong mắt bà thoáng qua một tia nghi hoặc ...
Tử Tranh à, Thiên Nhi, Diên Nhi với Ngữ Hòa ba đứa cháu của ta chạy đi đâu cả rồi?
Sầm Tử Tranh nhìn quanh một vòng, sắc mặt cũng trầm xuống.
Lạ thật. Vừa nãy ba đứa nhóc vẫn còn chơi trong phòng khách chính mà, sao mới đây đã chạy đi đâu rồi? Dì Tề ...
Cô nhìn về phía dì Tề đang đứng gần đó, Vừa nãy dì có thấy ba đứa không?
Cái này ... Dì Tề ngập ngừng muốn nói lại thôi, ấp úng hồi lâu mới nói: Ngữ Hòa tiểu thư thì đã trở về phòng mình rồi, hình như lão phu nhân và lão gia đang chơi với tiểu thư còn Liệt Diên thiếu gia thì đang ở trong phòng thí nghiệm, nhưng còn Liệt Thiên thiếu gia thì ... thì ...
Nó đi đâu rồi? Sầm Tử Tranh thấy vậy không khỏi sốt ruột thúc giục.
Vừa nãy lúc tôi đi ngang qua vườn hoa nhìn thấy Liệt Thiên thiếu gia hình như đang lái chiếc xe mà hôm qua thiếu gia cải tạo chạy ra khỏi Cung Viên rồi. Tôi muốn cản mà không được ...
Giọng dì Tề càng nói càng nhỏ ...
Cái gì? Trình Thiến Tây kinh hãi suýt nữa thì ngất đi, Nó tự lái xe chạy đi sao?
Đúng đó, phu nhân! Dì Tề khẩn trương lau mồ hôi trán, trả lời.
Lúc này Sầm Tử Tranh mới thở dài một tiếng, Mẹ, con nghĩ Thiên Nhi chắc là đến Cung thị tìm Quý Dương thôi. Ba đứa chúng nó trong mắt chỉ có mỗi cha mà thôi, mẹ cũng biết trong lòng ba đứa Quý Dương giống như thần tiên vậy, làm gì chúng cũng thích bám theo anh ấy!
Trình Thiến Tây chau mày, bất mãn nói: Quý Dương này cũng thật là. Chẳng lẽ nó không biết quá cưng chiều con là không tốt sao, hay là chính nó cũng ham chơi như thế. Đều đã làm cha người ta rồi, sao lại còn hồ đồ như vậy chứ. Cháu của ta còn nhỏ như vậy lại cải tạo xe gì cho nó chứ? Đợi Quý Dương trở lại ta nhất định phải mắng nó một trận mới được. Thật là chẳng ra làm sao cả!
Sầm Tử Tranh nghe vậy không khỏi bật cười, Mẹ, có lúc Quý Dương với ba tiểu quỷ kia ở cùng nhau thì cũng giống như một đứa trẻ vậy, nào có chỗ nào giống như Cung đại tổng giám đốc đâu!
Trình Thiến Tây nghe cô nói vậy cũng không khỏi bật cười.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện thì một bóng nhỏ xuất hiện trên thang lầu rón rén chạy xuống, nhìn kỹ lại thì ra là một cô bé, xinh đẹp như một cô búp bê Barbie, chiếc váy trắng tinh càng khiến cho cô trông như một cô công chúa nhỏ, cả người toát ra vẻ thanh thuần nhất là đôi mắt to tròn trong veo như mắt bồ câu càng lộ rõ khí chất của cô bé, một mái tóc dài xõa nghiêng được che bởi một chiếc mũ Giáng sinh thật đáng yêu.
Khi cô bé chạy xuống đến cây Giáng sinh nơi Sầm Tử Tranh và Trình Thiến Tây đang đứng, gương mặt xinh xắn nở nụ cười tươi như hoa ...
Mẹ ... mẹ à ...
Cô bé chạy vội đến bên cạnh Sầm Tử Tranh, vẻ mặt hưng phấn vẫy vẫy tờ giấy trong tay.
Ngữ Hòa!
Sầm Tử Tranh khuỵu chân xuống, ánh mắt trìu mến vuốt nhẹ giọng nói nhỏ nhắn của con gái, Hình như con rất hưng phấn nha!
Cung Ngữ Hòa đẩy tờ giấy trên tay đến trước mặt Sầm Tử Tranh, giọng non nớt nói: Mẹ à, mẹ coi nè, đây là trang phục con thiết kế riêng cho lễ Giáng sinh nè, đẹp không? Con thấy con vẽ còn đẹp hơn ông nội với bà cố nữa!
Thật sao? Đâu, đưa cho mẹ xem thử!
Sầm Tử Tranh hiền hòa nói với con gái, đồng thời đưa tay cầm tờ giấy trong tay con.
Lúc này Cung lão phu nhân và Cung Doãn Thần cùng bước xuống ...
Tử Tranh à, Ngữ Hòa đứa bé này đúng là nghịch ngợm, kéo chúng ta lên lầu nói giúp con bé tìm linh cảm gì đó. Cuối cùng thì cũng là con bé thông minh, chúng ta lại chẳng nghĩ ra được gì cả. Toàn bộ là con bé vẽ hết. Ta thấy đứa bé này nhất định là có tài về mặt này!
Cung lão phu nhân rõ ràng là rất thích đứa cháu cố này, chẳng những xinh xắn mà còn sớm bộc lộ tài hoa.
Bà nội, bà đừng quá khen, cháu nó sẽ kiêu ngạo đấy! Sầm Tử Tranh cười nói.
Nào ngờ Cung Ngữ Hòa nghe vậy vểnh mặt lên, cực kỳ hiểu chuyện nói: Tiểu Hòa không kiêu ngạo đâu. Bà nội với ông nội đều nói, đứa bé kiêu ngạo là không ngoan. Nhưng ba cũng nói, thực ra người kiêu ngạo cũng không phải là xấu chỉ cần có điều kiện để kiêu ngạo là được. Sau này khi lớn lên con cũng phải có quyền lực giống như ba, có tài hoa giống như mẹ vậy!
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
17 chương
10 chương
24 chương
8 chương
6 chương